Mục lục
KIỀU NƯƠNG XUÂN KHUÊ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Trà Xanh



A Kiều cần lời hứa, Triệu Yến Bình đã hứa với nàng, hai người ôm nhau, mới thổ lộ tình cảm hai câu đã bị đêm oi bức này đánh bại.



Mùa đông trời lạnh ôm nhau để sưởi ấm cho nhau, mùa hè còn ấp ấp ôm ôm chẳng khác nào tự mình chuốc khổ.



A Kiều dịch khỏi vòng tay Triệu Yến Bình.



Mồ hôi hai người đổ đầy chiếu, lúc đang làm không cảm giác được, hiện tại ngủ chẳng thoải mái chút nào.



Triệu Yến Bình ngồi dậy nói: “Ta đi lấy thùng nước.”



A Kiều ừ một tiếng.



Triệu Yến Bình mặc quần vào, sờ soạng đi ra ngoài.



A Kiều nóng quá không muốn mặc quần, nhưng trần trùng trục chờ có vẻ không biết liêm sỉ, nên khoác trung y rộng thùng thình đứng dưới đất, vạt áo miễn cưỡng che khuất nửa đùi.



Nhân lúc quan gia chưa trở lại, A Kiều dọn dẹp chiếu một chút, áo lót đỏ viền đen kia được cởi ra từ sớm nên không dính ướt mồ hôi, A Kiều để trên đầu giường, chờ chút nữa lau người xong thì mặc lại. Hai bao gối bằng mây cũng ướt đẫm, chút nữa cũng cần lau.



Nhìn nơi hai người vừa nằm, A Kiều đột nhiên nhớ tới điều gì đó.



Nàng cầm ngọn đèn dầu duy nhất trên bàn sách lại đây, để trên giường rồi thắp sáng.



Ánh đèn lờ mờ chiếu sáng chiếc giường, ngoài giường không có nhiều ánh sáng, thậm chí không chiếu được đến cửa sổ.



Triệu Yến Bình xách thùng nước từ nhà bếp đi ra thấy trong phòng tối om, lúc này vén rèm đi vào, nhìn thấy A Kiều chỉ mặc trung y đỏ tươi, khom lưng chống trên giường, nửa người bị màn che không biết đang làm gì, vạt áo trung y co đến thắt lưng do động tác của nàng, nhìn xuống chút nữa…



Toàn thân Triệu Yến Bình lại khô nóng.



Lúc chưa nếm mùi còn nhịn không nổi, lời thề cũng không níu được hắn, hiện giờ đã phá lời thề, còn thấy A Kiều kiểu này…



Triệu Yến Bình đặt thùng nước xuống, lặng lẽ đóng cửa, gài chốt.



A Kiều chưa phát hiện hắn đã trở lại, nàng cũng quên mình hiện tại đang mặc gì, một tay chống giường, một tay cầm đèn dầu nhìn giữa chiếu, muốn tìm chứng cứ nàng đem thân trong sạch cho quan gia.



Khi Triệu Yến Bình đi tới, A Kiều đã tìm được, Triệu Yến Bình cũng thấy mấy điểm đỏ sậm.



Tuy nhiên Triệu Yến Bình không cần chứng cứ này, nàng nói nàng chưa trải qua với người khác, Triệu Yến Bình tin, ngay cả khi nàng từng bị người khác khi dễ, Triệu Yến Bình cũng thương tiếc nàng, sẽ không so đo cái này.



“Sao không mặc quần?” Triệu Yến Bình ngừng sau lưng nàng, khàn khàn hỏi.



Đang chuẩn bị thổi đèn dầu, cả người A Kiều cứng đờ, quan gia, quan gia đã trở lại? Còn nàng hiện tại?



A Kiều tức khắc thổi tắt đèn!



Nàng còn muốn đặt đèn lên bàn lại, còn muốn giải thích, Triệu Yến Bình đè sau lưng nàng, lấy đèn trong tay nàng đặt sang một bên.



Hắn không cần nói gì, A Kiều cũng hiểu ý hắn.



A Kiều sợ đau, nhưng nàng không muốn từ chối quan gia.



“Vì sao không mặc quần?” Triệu Yến Bình cúi xuống hỏi.



A Kiều mắc cỡ muốn chết, nhưng chết cũng phải giải thích: “Định mặc nhưng nhất thời nhớ, chúng ta vừa nãy quên lót khăn trắng, sau đó ngài quay lại.”



Triệu Yến Bình nói: “Không cần khăn trắng, ta thấy rồi.”



A Kiều nói không nên lời.



Mồ hôi Triệu Yến Bình nhiểu trên vai nàng: “Không thoải mái hả?”



A Kiều lắc đầu, không muốn đánh bại niềm vui của hắn.



Triệu Yến Bình lập tức bịt kín miệng nàng.







Triệu Yến Bình xách thùng nước vào, vốn định lập tức dùng, không ngờ tạm thời xảy ra chuyện, chậm trễ nửa canh giờ.



Trận mưa to trước đó tựa như để chào hỏi A Kiều, nhưng cơn mưa xối xả này mới thực sự thể hiện sức mạnh của nó.



Hai người lại nằm liệt trên chiếu.



Tội nghiệp A Kiều, quanh miệng có dấu tay quan gia che, nhưng hiện tại nàng chưa thấy, đầu còn choáng váng.



Cuối cùng nàng cũng biết vì sao những kỹ nữ bị cưỡng bức sẽ lộ ra vẻ mặt đau khổ như vậy, cũng rốt cuộc biết vì sao nương tử của gã bán rượu ở phủ thành thà rằng mạo hiểm bị trượng phu phát hiện, bị người chỉ trỏ cũng muốn ngoại tình với Hà nhị gia. Hóa ra việc này cần lưỡng tình tương duyệt, cả hai đều nguyện ý, sẽ cảm thụ được cảm giác thần tiên.



Trên đường đột nhiên vang lên tiếng mõ, mới đó mà đã canh hai.



A Kiều buồn ngủ, đẩy người bên cạnh: “Quan gia, lau xong rồi ngủ.”



Triệu Yến Bình nắm tay nàng, đặt trên ngực mình.



A Kiều hoảng sợ, chẳng lẽ quan gia thấy chưa đủ?



A Kiều không chịu nổi lần nữa, hồi nãy nàng khó chịu thật lâu, cuối cùng mới khá hơn.



Triệu Yến Bình không phải nghĩ điều này, hắn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, nhỏ giọng nói: “Ta đã thề trước Bồ Tát, ngày nào chưa tìm thấy Hương Vân thì sẽ không có gia đình, nếu trái lời thề thì không chết tử tế được. Đêm nay ta phá lời thề, không biết khi nào lời thề sẽ linh nghiệm, nếu thực sự có ngày đó, nàng…”



A Kiều che miệng hắn, sà vào ngực hắn nói: “Sẽ không, sẽ không.”



Ngay từ đầu A Kiều chỉ muốn an ủi hắn, nhưng nói một đỗi, A Kiều bỗng nhiên cười, nhìn khuôn mặt mơ hồ của hắn nói: “Quan gia thề lập gia đình sinh con, nhưng ta chỉ là tiểu thiếp của ngài, nạp thiếp đâu được tính là lập gia đình? Ta đã uống canh tuyệt tự, quan gia muốn ta bao nhiêu cũng sẽ không có hài tử, đã không có chính thê, lại không có con nối dõi, vi phạm lời thề chỗ nào?”



Triệu Yến Bình cười khổ, vuốt đầu nàng nói: “Nàng cưỡng từ đoạt lí(*).”



A Kiều nhặt mặt dây chuyền Phật trên cổ lên, dán ngực hắn nói: “Cầu thần bái phật, thành tâm sẽ linh, quan gia nhiều năm không chịu cưới vợ vì tìm kiếm Hương Vân cô nương, nạp ta làm thiếp chỉ vì tội nghiệp ta, cùng ta viên phòng vì thỏa ước nguyện của ta, chỉ cần quan gia không quên Hương Vân cô nương, chỉ cần quan gia tiếp tục tìm, Bồ Tát nhân từ như vậy sẽ không để ý chuyện chúng ta.”



Triệu Yến Bình rơi vào im lặng.



A Kiều đột nhiên chua xót trong lòng, dựa vào hắn nói: “Có lẽ Bồ Tát sắp xếp chúng ta ở bên nhau, chính vì đau lòng quan gia quá khổ, không muốn ngài vi phạm lời thề, nên phái ta tới đây hầu hạ quan gia, để quan gia không cần hàng đêm chăn đơn gối chiếc, bên cạnh có người biết nóng biết lạnh. Nếu không phải quan gia cần ta, có khả năng Hoa Nguyệt Lâu còn chưa sụp, ta cũng giống những kỹ nữ khác, mỗi đêm tiếp khách khác nhau…”



“Nói bậy,” Triệu Yến Bình che miệng nàng, ôm chặt nàng nói: “Là Bồ Tát đau lòng nàng mới sắp xếp ta tới chăm sóc nàng.”



Không biết bị câu nào chạm vào tim, A Kiều òa khóc.



Quan gia không dễ dàng, nàng cũng không dễ dàng.



“Đừng khóc, khóc sẽ sưng mắt, sáng mai giải thích thế nào với lão thái thái?” Triệu Yến Bình xoa đầu nàng nói.



Nghĩ đến Triệu lão thái thái, A Kiều bật khóc, chớp chớp đôi mắt, A Kiều ngồi dậy, dùng quạt hương bồ che mình, thút tha thút thít nói: “Trước kia chúng ta diễn trò lừa lão thái thái, hiện tại quan gia và ta thật sự viên phòng, quan gia có định nói cho lão thái thái không?”



Triệu Yến Bình ngẫm một lát, nói: “Không cần cố ý nói, nếu chúng ta ở bên nhau, sớm muộn gì bà đều nhận ra.”



A Kiều cắn môi: “Đúng vậy, chỉ cần ta lộ ra vài câu nói mắc cỡ, lão thái thái khẳng định sẽ hiểu, nhưng sau khi lão thái thái phát hiện quan gia không có sở thích này, có giục quan gia cưới vợ không? Quan gia nạp ta không tính vi phạm lời thề, nếu thật sự cưới vợ…”



Triệu Yến Bình nhíu mày nói: “Không có khả năng, chưa tìm được Hương Vân, ta tuyệt đối sẽ không cưới vợ.”



Nếu không phải do bản lĩnh quá kém, Triệu Yến Bình sẽ không cùng A Kiều viên phòng, hàng đêm A Kiều ngủ chung với hắn, Triệu Yến Bình không khống chế được bản thân, nhưng ít ra cưới vợ là chuyện dễ kiểm soát, Triệu Yến Bình sẽ không vi phạm lời thề nữa.



A Kiều nghe những lời khẳng định như đinh đóng cột này thấy cực kỳ êm tai, nhỏ giọng nói: “Lão thái thái biết sẽ thúc giục ngay, nếu quan gia không có lý do chính đáng để từ chối, lão thái thái giận thì sao? Bà chỉ giận ngài thì không sao, lỡ như hiểu lầm do ta dụ dỗ quan gia không cưới vợ, ta sẽ bị lão nhân gia mắng chết.”



Sao Triệu Yến Bình lại không hiểu tính khí của tổ mẫu mình?



Ngày ấy hắn nói làm quan ở kinh thành sẽ cưới tiểu thư khuê các làm vợ là lừa gạt lão thái thái, chẳng qua là muốn trì hoãn hai năm, nếu vài năm nay có tiểu thư quan gia nguyện ý gả cho hắn, chẳng khác nào tự mình bê đá đập chân?



Tốt hơn hết cứ tiếp tục để lão thái thái hiểu lầm hắn có sở thích đó, dù sao tổ mẫu đã tiếp nhận cớ này, mức độ tức giận cũng ít hơn là tìm cái khác.



“Vậy thì gạt lão thái thái, ban ngày ta tiếp tục lạnh nhạt với nàng, chuyện buổi tối, nàng cố gắng không làm cho lão thái thái nhận ra.” Triệu Yến Bình dặn dò.



A Kiều có nhiều chiêu lừa Triệu lão thái thái hơn lời chỉ dạy của quan gia, chỉ cần quan gia nguyện ý đứng về phía nàng, A Kiều dám cam đoan không để Triệu lão thái thái nhận ra.



Thương lượng xong, phải giải quyết một thân đầy mồ hôi của hai người.



A Kiều không dám đánh giá cao bản lĩnh của quan gia, giống ngày đó quan gia lệnh nàng không được quay đầu lại, A Kiều chỉ vào án thư trước cửa sổ, kêu quan gia đi qua bên kia ngồi, quay lưng về phía nàng.



Nếu Triệu Yến Bình thật sự muốn, nghe thấy âm thanh cũng sẽ vui, nhưng vẫn nghĩ nên kiềm chế bản thân.



A Kiều run rẩy lấy khăn lau mình một lần, lau xong thay áo lót mát lạnh, rồi lau chiếu và bao gối bằng mây.



Trong phòng không đốt đèn, nàng đặt khăn bên cạnh thùng gỗ, cầm quạt hương bồ lớn đi đến án thư, kêu Triệu Yến Bình đi lau, cần chờ chiếu khô, A Kiều định ngồi bên cửa sổ hóng gió.



Triệu Yến Bình quay lại, thấy nàng búi tóc lên đỉnh đầu, quạt hương bồ to rộng che trước ngực, chỉ lộ ra bờ vai mượt mà hai bên, trên cổ đeo sợi dây đỏ có mặt Phật nhỏ bằng vàng, không thấy rõ có dây áo lót hay không.



Triệu Yến Bình lặng lẽ lau người.



Hắn quay lưng về phía cửa sổ, lúc lau vai Triệu Yến Bình liếc nhìn phía A Kiều, thấy nàng nho nhỏ xinh xinh đứng đó, mặc quần sa mỏng dài đến đầu gối, phía trên lộ một mảng lưng lớn, ở giữa có sợi dây mảnh, hẳn là có mặc áo lót, nhưng nhìn từ phía sau giống như nàng không mặc áo lót.



Triệu Yến Bình muốn nàng mặc trung y vào, nhưng trời quá nóng, hắn còn chịu không nổi, sao có thể bắt nàng chịu khổ?



Triệu Yến Bình lau từ trên xuống dưới vài lần mới bình tĩnh được.



Hai người lại nằm lên chiếu, Triệu Yến Bình cầm cái quạt hương bồ lớn quạt mát, đến canh hai thời tiết mát hơn nhiều, A Kiều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.



Triệu Yến Bình nằm quay lưng về phía nàng, nhưng trước mắt một hồi là hình ảnh nàng không mặc quần chồm lên giường, một hồi là hình ảnh nàng chỉ mặc quần đứng bên cửa sổ, đương nhiên hắn đã thấy rõ hình dáng phía trước ra sao.



Triệu Yến Bình lại bắt đầu ra mồ hôi.



Không có cách nào, Triệu Yến Bình lặng lẽ đi đến tủ quần áo, định lấy tấm ga giường cũ kia ra, chuẩn bị trải trên mặt đất ngủ.



Mùa hè, nằm cùng giường với nàng, giơ tay là vói tới, Triệu Yến Bình hoàn toàn không ngủ được.



Triệu Yến Bình tìm nửa ngày cũng không thấy ga giường cũ kia, buồn bực, hắn lôi đại một cái ga giường mới ra.







Lão nhân gia ngủ ít, tờ mờ sáng, Triệu lão thái thái tỉnh dậy, muốn đi nhà xí.



Rón ra rón rén ra nhà chính, Triệu lão thái thái tò mò, lén đi đến dưới cửa sổ đông phòng, nheo mắt nhìn bên trong.



Triệu lão thái thái thấy giường treo màn lụa, ánh sáng quá yếu, không thấy rõ bên trong, đang định thu hồi tầm mắt, Triệu lão thái thái rốt cuộc thấy được đại tôn tử ngủ dưới đất!



Triệu lão thái thái chống tay lên tường, cảm thấy hoảng hốt!



Kiếp trước bà đã tạo nghiệp gì, tôn tử là người khỏe mạnh, vậy mà chẳng có chút hứng thú với mỹ nhân như A Kiều!







(*) cưỡng từ đoạt lí: cố làm sai nghĩa của từ để chiếm lấy lí lẽ, không có lý nói thành có lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK