Mục lục
KIỀU NƯƠNG XUÂN KHUÊ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Trà Xanh



Sau khi đoàn nghi thức của Thái Tử ra khỏi thành, cả nhà bước xuống ghế và xuống bàn, lại ngồi xuống.



Tuy không thấy cháu ngoại thiếu niên lang, có thể nhìn thấy Thái Tử, Liễu thị cũng rất kích động, dáng vẻ và khí chất của Thái Tử rất tốt, cũng yêu thương nữ nhi, ông trời nhất định là có mắt, thấy nữ nhi chịu đựng nhiều đau khổ nên mới sắp xếp cho Thái Tử gặp nữ nhi, để nữ nhi có thể hoàn toàn tránh khỏi Từ phủ sau khi gả chồng.



Biết Liễu thị vui vẻ, Mạnh thị cố ý khen Thái Tử một chặp.



Liễu thị nghe những lời đó như đang tắm mình trong làn gió xuân, nụ cười tươi hiện trên khóe miệng không ngừng.



Nghỉ ngơi và ăn chút tráng miệng xong, trên đường lại vang lên hiệu lệnh, đại quân chiến thắng trở về sắp vào thành.



Cả nhà nhanh chóng leo lên ghế và lên bàn.



Tiếng vó ngựa và tiếng bước chân vang lên từng đợt, sau khi tới gần, đi phía trước vẫn là đoàn người của Thái Tử.



Lần này A Kiều nhìn thẳng về phía vị hoàng tôn tam gia Tiêu Luyện, thấy thiếu niên lang có hàng mày kiếm và đôi mắt sáng ngời, dáng vẻ chính trực, khuôn mặt tuấn tú có bóng dáng Triệu Yến Bình, nhưng khí chất xuất thân từ hoàng gia thì một Triệu gia nho nhỏ không thể bồi dưỡng ra. Đang ngắm nhìn, thiếu niên lang hình như liếc phía bên này, A Kiều lo lắng, trốn phía sau theo quán tính, khi nàng đến gần cửa sổ nhìn, đoàn người của Thái Tử đã đi qua.



Tiếp theo là võ tướng.



Ba năm viễn chinh phương bắc, hàng vạn tướng sĩ đã chết và bị thương, A Kiều nghe cô cô nói, Dượng viết thư về nhà vài lần, chỉ toàn nói chuyện tốt, không đề cập đến chuyện xấu. Dượng đúng là có bản lĩnh, khi trẻ là một người thủ lĩnh sơn tặc đã trở thành Minh Uy tướng quân chính tứ phẩm, lần này ra chiến trường, Dượng lập công vài lần, cô mẫu kể nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Triệu Yến Bình nói cho A Kiều biết, công lao của Dượng toàn dùng tính mạng mới có được.



Trong lần nguy hiểm nhất, Dượng tuân lệnh của chủ soái, dẫn 5000 kỵ binh tấn công đại doanh của Thát Đát vào ban đêm, không ngờ bị trúng trận phục kích của Thát Đát, đội ngũ của Dượng chẳng những không đánh được Thát Đát, ngược lại trở thành đội quân đơn độc bị cung thủ Thát Đát bao vây. Mũi tên trút xuống như mưa, đội kỵ binh lần lượt ngã xuống, vào khoảnh khắc sinh tử, Dượng rắc dầu cây trẩu lên chiến mã và châm lửa, chiến mã bị đốt nóng nổi điên chạy khắp nơi, tách trận mũi tên của Thát Đát, nhờ vậy đội ngũ của Dượng chạy thoát.



Đêm đó, nhân lúc hỗn loạn Dượng thay chiến bào của Thát Đát, ẩn nấp trong đám người Thát Đát, cuối cùng bắt sống một vị thân vương Thát Đát, lúc này mới chuyển bại thành thắng.



Nếu Dượng phản ứng chậm một chút, chuẩn bị ít hơn, hoặc là ít can đảm hơn, thậm chí thiếu may mắn thì không thể bắt cóc thân vương làm con tin, e rằng đã bỏ mạng ở doanh trại của kẻ thù.



Nghe Triệu Yến Bình kể xong, A Kiều mới hiểu chiến trường nguy hiểm nhường nào, hung thủ giết người có thể ẩn mình trong chỗ tối để chờ cơ hội hành động, trên chiến trường kẻ thù trực tiếp cầm đại đao xông tới, hơn nữa còn là một đám quân địch đồng thời xông tới, nhưng gặp kẻ thù thì cần có lòng can đảm phi thường.



Đầu óc quay cuồng, A Kiều thấy Dượng của mình.



Vị trí của Tiết Ngao rất cao, gần như xếp hạng chủ soái sau hai chủ tướng, năm nay Tiết Ngao 50 tuổi, ngoại hình vốn cường tráng, mặc áo giáp càng hùng vĩ hơn, thoạt nhìn vô cùng khỏe mạnh, tựa như có thể ra lại chiến trường để chiến đấu thêm mười mấy năm nữa.



Đại tướng quân mạnh mẽ dũng cảm như thế, các bá tánh vỗ tay khen ngợi, khi A Kiều nhìn thấy vết đao và vết bỏng trên mặt và trên cổ của Dượng, đôi mắt nàng ướt nhòe.



Mạnh thị không khóc, trượng phu còn sống là đủ rồi, mấy vết sẹo thì sao, dù ông bị biến dạng hoàn toàn, chỉ cần ông trở lại, bà không quan tâm.



Sau khi toàn bộ đại quân vào kinh, các bá tánh xem náo nhiệt trên đường cuối cùng cũng giải tán, ai về nhà nấy, trước khi đi về, A Kiều hẹn với cô mẫu rằng nàng và Triệu Yến Bình sẽ đến phủ tướng quân thăm Dượng vào ngày nghỉ.



Mạnh thị cười nói “Hay là bây giờ con đưa bọn nhỏ đến phủ tướng quân ở với chúng ta hai đêm, sau đó cùng Yến Bình trở về.”



A Kiều ngại mấy mẹ con làm phiền cô mẫu, hơn nữa cả nhà Dượng và cô mẫu đoàn tụ, nàng đến đó có vẻ không thích hợp.



“Tốt hơn nên đến sau.” A Kiều cười nói.



Mạnh thị không ép chất nữ, dẫn hai đứa con về phủ tướng quân chờ trượng phu.



Trong cung chuẩn bị tiệc mừng các tướng sĩ, khi Mạnh thị đang chập chờn ngủ trưa, Tiết Ngao trở về nồng nặc mùi rượu. Đại tướng quân chiến đấu ba năm trên chiến trường nhìn thấy thê tử, nhi tử và nữ nhi thì cười thật to, chỉ vào Mạnh thị nói “Nàng đó nha, ngày nào cũng đặt ra nhiều quy củ cho chúng ta, kết quả bản thân mình là người không quy củ, chạy tới tiệm của chất nữ chọt thủng cửa sổ, ta ở trên ngựa thấy một hàng lỗ trên cửa sổ, suýt nữa ngã xuống ngựa vì buồn cười!”



Đương nhiên Tiết Ngao biết tiệm của A Kiều ở đâu, cho nên lúc cưỡi ngựa đi ngang qua tiệm thêu và nhìn thấy mấy cái lỗ đó, Tiết Ngao đoán được mục đích, may mắn thay ông tương đối bình tĩnh sau nhiều năm ở kinh thành, nếu như vừa mới vào kinh mà thê tử dám như vậy, Tiết Ngao dám tiến lên ôm bà hôn mãnh liệt mới được!



Sắc mặt Mạnh thị đỏ bừng, bà không ngờ trượng phu lại nhìn thấy.



Tiết Ngao cười như một học sinh bị rèn luyện nhiều năm cuối cùng phát hiện ra nhược điểm của người thầy nghiêm khắc, Mạnh thị ngồi xuống ghế uống trà, chẳng thèm đoái hoài đến ông.



Tiết Ninh đau lòng khi nhìn thấy những vết sẹo của phụ thân, nàng rơm rớm nước mắt “Cha còn có tâm trạng cười chúng ta, nhìn mấy vết sẹo kìa, trên người cha có hay không?”



Tiết Ngao đã sớm nhìn thấy nữ nhi yêu quý của mình, khi ông rời kinh thành, nữ nhi vẫn là một tiểu cô nương, trong chớp mắt đã cao lớn như vậy, xinh đẹp đến mức ông muốn ôm nữ nhi cũng không được, đành phải vỗ mạnh vào vai nhi tử, cười nói “Ta không sao, toàn là vết thương không đáng kể, nhưng hai đứa đang thi đua chiều cao phải không?”



Tiết Ninh càng lớn càng đẹp, Tiết Diễm tương tự phụ thân nhưng không cường tráng như Tiết Ngao, hai cha con đứng cạnh nhau giống như một thanh bảo đao và một cây thương dài, mỗi người đều có khí phách.



Tiết Ngao nói chuyện với con một lúc nhưng vẫn muốn thê tử hơn, ông lấy cớ đi tắm vì lý do cơ thể dơ và hôi.



Tiết Diễm và Tiết Ninh hóm hỉnh rút lui.



Lần tắm gội này của Tiết Ngao là trực tiếp hòa mình với Mạnh thị trong nội thất tới lúc hoàng hôn, sau khi thõa mãn, Tiết Ngao ôm Mạnh thị, nói với vẻ tự hào “Ngày mai triều đình sẽ bàn bạc công lao và ban thưởng, ta tự hỏi, chức vị tướng quân tứ phẩm của ta nên được thăng lên, biết đâu có thể nhận được tước vị tương đương.”



Mạnh thị nhìn chằm chằm ông “Chàng liều mạng vì muốn thăng quan và có tước vị?”



Tiết Ngao không hổ thẹn mà lại tự hào “Nếu không vì thăng quan và tước vị, không vì cho cả nhà có cuộc sống tốt, vì sao lão tử cần phải liều mạng? Kinh thành có cả đống quy củ, nếu không vì cả nhà, lão tử cần gì chuyển chỗ, ở lại sơn trại không thoải mái hơn à?”



Vì cưới một tiểu thư khuê các xinh như tiên, vì nàng hy vọng con cái có tương lai, Tiết Ngao mới cắn răng đi ra chiến trường.



Ông là người mạnh mẽ, làm sơn tặc phải làm thủ lĩnh, tới kinh thành làm tướng quân, ông cũng muốn làm một đại tướng quân có uy tín và danh dự. Võ tướng muốn thăng quan thì phải đánh giặc, ông nhịn mười năm mới chờ được một cơ hội, nếu không dốc toàn lực thì thật có lỗi với những năm ông phải đè nén!



“Chàng nói chuyện lịch sự chút.” Mạnh thị sửa lưng ông, không thích ông tự xưng “Lão tử”.



Tiết Ngao khịt mũi.



Mạnh thị dựa vào người ông, ngón tay vô ý di chuyển và đụng phải một vết sẹo do đao chém.



Bà thương nam nhân của mình, nhưng vẫn dặn dò ông chuẩn bị trước nếu không vừa lòng “Ba năm viễn chinh phương bắc, chàng lập công lao không nhỏ, có lẽ sẽ thăng quan, tước vị không dễ dàng được phong, nếu không được phong, chàng đừng để lộ dấu vết ra bên ngoài, hoàng gia kị nhất là kể công và kiêu ngạo.”



Tiết Ngao hiểu ý, ông muốn thăng quan nhưng ông không ngốc, nếu Hoàng Thượng hỏi vì sao ông liều như vậy, ông nhất định sẽ nói những lời hay rằng mình nhận được hoàng ân nên một lòng đền đáp triều đình, muốn bảo vệ quốc gia.



Sau một đêm ngon giấc, ngày hôm sau Tiết Ngao vào cung với vẻ mặt “Tuy ta lập công nhưng ta chỉ muốn đền đáp triều đình, không có hy vọng thăng quan phát tài”, chờ Thuần Khánh Đế bàn luận công lao và ban thưởng.



Tiết Ngao có suy nghĩ rất hay, nhưng ông cảm thấy mình là thủ lĩnh sơn tặc mà được Thuần Khánh Đế trọng dụng là tốt rồi, làm sao có thể phong tước. Lần viễn chinh phương bắc này, ông đứng sau chủ soái và chủ tướng, chỉ chờ Thuần Khánh Đế ban thưởng thì ông sẽ lập tức quỳ xuống và dập đầu nhận thưởng, nhưng điều khiến Tiết Ngao vui mừng khôn xiết là, Thuần Khánh Đế chẳng những phong ông là tướng quân nhị phẩm, còn ban tước vị “Trấn Bắc Hầu”!



Phong hầu, trực tiếp phong hầu cho ông!



Tiết Ngao choáng váng vui mừng, ông quá vui, vui đến mức quên duy trì vẻ nghiêm nghị của một tướng quân thanh cao trung thành với quốc gia, trợn tròn mắt nhìn Thuần Khánh Đế, cho đến khi Thuần Khánh Đế trêu ông có phải lỗ tai có vấn đề hay không, Tiết Ngao mới hoàn hồn, lập tức quỳ xuống, dập đầu ba cái với Thuần Khánh Đế!



Hầu gia, ông trở thành hầu gia, lần này để coi tức phụ còn dám nói ông mơ mộng hão huyền nữa không!



“Thần khấu tạ long ân! Sau này triều đình cần đánh giặc, thần nhất định là người đầu tiên xông ra, rơi đầu chảy máu để cống hiến cho Hoàng Thượng!”



Giọng nói của Tiết Ngao to lớn và vang dội khiến các thần tử xung quanh tránh sang một bên.



Thuần Khánh Đế thích sự lương thiện của Tiết Ngao, lúc được ban thưởng thì bày tỏ niềm vui, không che giấu như thể thiên tử ban thưởng không phải là chuyện vui.



Sau khi tan triều, Thuần Khánh Đế gọi Tiết Ngao đến Ngự Thư Phòng.



Tiết Ngao nhận thưởng và được nghỉ năm ngày, chỉ muốn về nhà báo tin vui cho thê tử, nào ngờ Thuần Khánh Đế còn muốn tìm ông.



Tiết Ngao đành phải đè cơn xúc động muốn về nhà, đi tới Ngự Thư Phòng.



Quân thần gặp nhau, Thuần Khánh Đế một lần nữa khen Tiết Ngao dũng cảm trong lần viễn chinh này, sau khi khen xong thì nói chuyện nhà “Trẫm nhớ rõ, ngươi có một trai và một gái, năm nay đã đến tuổi kết hôn phải không?”



Tiết Ngao nảy sinh lòng cảnh giác, chẳng lẽ lão hoàng đế thích sắc đẹp của nữ nhi mình, muốn nữ nhi vào cung hầu hạ ông?



Nếu thật sự như thế, ông ra cung sẽ dẫn tức phụ và con cái về quê, tiếp tục làm thủ lĩnh sơn tặc!



“Hoàng Thượng trăm công ngàn việc còn nhớ rõ hôn sự của khuyển tử và khuyển nữ, thần thật sự quá cảm động.” Tiết Ngao cúi đầu, giả vờ lau khóe mắt khô ráo, bộ dạng này là học được từ các lão thần khi được Hoàng Thượng quan tâm trên triều.



Thuần Khánh Đế buồn cười nhưng kìm lại, tiếp tục nói “Hiện giờ ngươi lập công và được phong hầu, nhất định có một đống bà mối tranh nhau đến trước cửa nhà các ngươi xếp hàng để cầu hôn.”



Tiết Ngao tự giễu “Thần hy vọng sẽ có chuyện tốt này, nhưng thần có xuất thân từ dân gian, những thế gia đại tộc ở kinh thành khinh thường chuyện kết thân với thần.”



Thuần Khánh Đế cười nói “Không hỏi xuất xứ của anh hùng, trẫm cảm thấy ngươi rất tốt.”



Tiết Ngao thầm lo lắng, đây là ý gì, chẳng lẽ lão tặc này thật sự thích Ninh nhi?



Thuần Khánh Đế để ý Tiết Ninh, nói với Tiết Ngao “Lão tam nhà Thái Tử nên kết hôn, chọn tới chọn lui nhưng chưa chọn được, nếu ái khanh bằng lòng, trẫm muốn tác hợp ngươi và Thái Tử làm sui gia, ngươi thấy sao?”



Tiết Ngao lại choáng váng lần nữa!



Lão tam nhà Thái Tử, chẳng phải là trưởng tử của sủng phi Triệu thị trong Đông Cung, cũng là cháu trai ruột của cháu rể Triệu Yến Bình hay sao?



Tiết Ngao nghĩ đến Triệu Yến Bình trước, nhưng khi nhìn Thuần Khánh Đế, Tiết Ngao không biết chuyện gì xảy ra, trong đầu hiện ra một nam nhân cường tráng, một trong những chủ tướng trong cuộc viễn chinh phương bắc lần này, Bình Tây Hầu Phàn Nghị.



Phàn gia bao đời nay là danh tướng, rất nổi tiếng trong giới tướng sĩ và các bá tánh, Bình Tây Hầu Phàn Nghị ngoại trừ chiến công xuất sắc, hắn còn có thân phận là cháu trai ruột của Huệ phi nương nương, biểu ca của nhị hoàng tử Hoài Vương.



Tiết Ngao thật sự không ngốc.



Danh môn thế gia đều coi thường ông, khinh thường làm bạn với ông, Thuần Khánh Đế làm sao thật lòng muốn kết thân với ông, thăng quan và thưởng bạc đã đủ khiến ông biết ơn. Kết quả là, Phàn Nghị là Bình Tây Hầu, Thuần Khánh Đế phong ông là Trấn Bắc Hầu, Phàn Nghị thuộc đảng phái của Hoài Vương, Thuần Khánh Đế muốn cột ông vào đảng của Thái Tử, xét đến cùng, Thuần Khánh Đế chỉ muốn cấp cho Thái Tử thêm một võ tướng có thể sử dụng được!



Trong đầu Tiết Ngao nhanh chóng lướt qua các võ tướng có quan hệ sui gia khác với Thái Tử, à, đúng là không có ai tốt hơn ông!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK