Cho dù là lời hứa suông, A Kiều vẫn thích nghe quan gia nói hắn sẽ dưỡng nàng.
Quan gia tiếp tục đọc sách, A Kiều suy nghĩ, ngồi trên ghế đối diện án thư, tiếp tục may quần áo cho Triệu lão thái thái.
Triệu Yến Bình nhíu mày nói: “Đợi ban ngày hẳn may, có phải cần gấp để mặc đâu.”
A Kiều vừa xỏ kim vừa dịu dàng trả lời: “Hiện tại cũng chưa ngủ, đã chong đèn dầu rồi, ta và quan gia cùng dùng cho khỏi phí.”
Triệu Yến Bình nghe vậy, rũ mi yên lặng.
A Kiều xỏ kim xong, cười liếc hắn một cái, cúi đầu bắt đầu may.
Nàng mới may được một hàng, ghế đối diện truyền tiếng động, A Kiều nghi ngờ ngẩng đầu.
Triệu Yến Bình đặt ghế lại chỗ cũ, liếc nàng nói: “Ngủ đi, ta mệt rồi.”
A Kiều đành phải ngừng việc trong tay.
Nàng lên giường trước, Triệu Yến Bình tắt đèn, nằm bên ngoài.
A Kiều quay qua bên hắn nói: “Quan gia, ta chuẩn bị ngày mai thăm dò ý lão thái thái, nói chuyện buôn bán đồ thêu thùa may vá và hoa lụa, nếu lão thái thái đồng ý, đợi ta và Thẩm Anh cô nương thương lượng xong, lại bán thêm phấn mặt.” Nếu nói thẳng nàng muốn mở cửa hàng phấn mặt, như vậy dã tâm quá lớn, không an phận tiểu thiếp, A Kiều sợ Triệu lão thái thái không thích.
Triệu Yến Bình khen ngợi: “Tốt lắm, căn lều kia vốn dĩ bán đồ thêu thùa, nàng dùng đồ may vá để ngụy trang rất hợp tình hợp lý.”
A Kiều cười, cho rằng cuộc nói chuyện đã kết thúc, nàng nằm thẳng, chuẩn bị ngủ.
Triệu Yến Bình lại nói thêm: “Thúy Nương còn nhỏ, không rành chuyện giao tiếp đối đãi, chỉ có thể làm chút việc nặng, trông cửa hàng không thích hợp, để cho Quách Hưng làm đi, dù sao ban ngày hắn cũng không có nhiều việc làm.”
A Kiều sáng mắt, tính cách hai anh em Quách Hưng và Thúy Nương không giống nhau. Thúy Nương nấu ăn ngon, nhưng nghĩ sao nói vậy, thường xuyên chọc Triệu lão thái thái bực mình, Quách Hưng miệng lưỡi, nhìn cũng nhanh nhẹn nhạy bén, để Quách Hưng trông cửa hiệu, không cần lo lắng bị côn đồ đầu đường đùa giỡn.
“Quan gia suy nghĩ chu đáo quá.” A Kiều lại quay qua rèm ngăn.
Triệu Yến Bình vẫn ngại lão thái thái: “Sợ lão thái thái sẽ không chịu để nàng dùng hắn.”
A Kiều đã nghĩ tới, nói: “Ta có thể mở tiệm toàn dựa vào sự hỗ trợ của quan gia, quan gia không lấy bạc của ta, ta hiếu kính lão thái thái một chút coi như báo đáp quan gia, cứ để Quách Hưng thử xem, nếu kiếm được tiền, ta trích một phần lợi nhuận trả tiền công Quách Hưng, rồi trích một phần hiếu kính lão thái thái, quan gia cảm thấy được không?”
Triệu Yến Bình nói: “Cũng được, dỗ lão thái thái vui, bà sẽ không gây phiền toái cho nàng, nàng đưa lão thái thái bao nhiêu, ta sẽ nghĩ cách trả lại.”
A Kiều vội nói: “Không cần, sao quan gia luôn khách khí vậy, làm ta càng ngày càng giống ở nhà ngài ăn không ngồi rồi.”
Triệu Yến Bình không nói nữa, nếu nàng buôn bán kiếm được tiền, hắn sẽ nhớ kỹ sổ sách, một ngày nào đó bồi thường cho nàng số bạc lão thái thái chiếm kia.
—
Ngày hôm sau A Kiều đem ghế ngồi trong viện, hết sức chuyên chú làm xiêm y cho Triệu lão thái thái.
Triệu lão thái thái ra thấy, cầm bộ đồ A Kiều may gần xong cẩn thận chu đáo, càng nhìn càng hài lòng: “Đường may không tệ, thêu hoa cũng đẹp, hiếm nhất là mau tay, mới nửa ngày đã may xong một nửa.”
Triệu lão thái thái thích người làm việc nhanh nhẹn.
A Kiều đang chờ lời này, buông việc, mắt hạnh sáng ngời hỏi: “Lão thái thái thấy vậy thật à? Ngài cảm thấy, ta may chút đồ nhỏ linh tinh như túi tiền, khăn tay, cây quạt, hoa lụa bán ra ngoài, có thể kiếm được tiền không?”
Triệu lão thái thái động lòng, híp mắt đánh giá A Kiều: “Sao, ngươi muốn may vá gì?”
A Kiều bắt đầu diễn, nói tối hôm qua nàng mơ thấy mình bày quán bán đồ thêu thùa trong cái lều kia, kiếm được thật nhiều tiền, cười đến nỗi làm nàng tỉnh lại, đánh thức quan gia luôn, hai người tính toán đều cảm thấy nên mở tiệm này.
“Quan gia nói, hắn giúp ta hỏi thăm tiền thuê.”
Triệu lão thái thái một lúc lâu cũng không nói gì.
A Kiều tiếp tục nói: “Lão thái thái ngài nghĩ xem, nếu ta không nghĩ biện pháp kiếm tiền, của hồi môn trong tay càng xài càng ít dần, tương lai muốn hiếu kính ngài cũng không kiếm được thứ tốt, bán đồ thêu thùa có thể kiếm chút đỉnh, còn hơn mỗi ngày ở nhà nhàn nhã.”
Sắc mặt Triệu lão thái thái đỡ chút, nhưng vẫn không muốn mỹ thiếp nhà mình xuất đầu lộ diện bên ngoài.
A Kiều cười nói: “Ta sao đi được, quan gia nói để Quách Hưng đi, ta kiếm lời trả tiền công cho Quách Hưng.”
Triệu lão thái thái nhăn mày, trừng mắt A Kiều: “Quách Hưng là người của ta, ngươi mượn hắn rồi, lúc ta cần dùng người thì làm sao?”
A Kiều làm nũng ôm cánh tay Triệu lão thái thái, nói lấy lòng: “Lão thái thái yên tâm, ta sẽ không trắng trợn mượn người, kiếm được tiền lời, ta lấy một ít trả Quách Hưng tiền công, cũng đưa ngài tiền công tương tự, ngài cất cũng được, hoặc đi mướn tiểu công cũng được, vậy được không?”
Triệu lão thái thái vui vẻ, tính toán một lát, Triệu lão thái thái thăm dò: “Mở cửa hàng phải dùng tiền vốn, trong tay người còn bao nhiêu bạc? Đủ dùng không?”
A Kiều nhớ lời quan gia dặn, nói: “Tổng cộng mười lượng sính lễ, mua thuốc và mua sa tanh xài hơn bốn lượng, còn thừa hơn năm lượng, buôn bán nhỏ chắc đủ dùng phải không?”
Triệu lão thái thái hy vọng A Kiều có thể kiếm tiền, bà theo chiếm tiện nghi, sợ A Kiều buôn bán lỗ vốn, cuối cùng vẫn tiếc bạc sính lễ Triệu gia.
“Lỗ vốn thì làm sao?” Triệu lão thái thái không ngừng đung đưa hỏi nàng.
A Kiều trả lời tự tin: “Ta thêu đồ chắc chắn có thể bán ra ngoài, cùng lắm thì thời gian lâu một chút, nếu khó kiếm tiền cũng kịp thời ngăn tổn hại, chỉ lỗ tiền thuê cửa hàng mà thôi.”
Triệu lão thái thái tán đồng gật đầu, tiếp tục nói: “Để xem tiền thuê thế nào.”
Chạng vạng Triệu Yến Bình trở về, chưa kịp rửa mặt đã bị Triệu lão thái thái gọi, hỏi thăm tiền thuê tiệm.
Triệu Yến Bình đã thông đồng với A Kiều, nghe lão thái thái hỏi, Triệu Yến Bình nhìn mắt A Kiều, nói: “A Kiều đã nói với người?”
Triệu lão thái thái gật đầu: “Nói rồi, con đi hỏi thăm tiền thuê ra sao?”
Triệu Yến Bình nói: “Người ta nói một năm chỉ lấy một lượng tiền thuê, nhưng cần buôn bán thứ gì không có khói dầu cho sạch sẽ.”
A Kiều phối hợp lời hắn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Triệu lão thái thái.
Triệu lão thái thái cũng vui mừng quá đỗi, một lượng bạc là có thể thuê một năm, A Kiều có suốt một năm để bươn chải, với nữ công của A Kiều, chơi chơi cũng có thể lấy lại được tiền thuê.
“Được rồi, con mau đi Tề gia một chuyến, ký hợp đồng cho xong, đừng chậm trễ bị người khác cướp.” Triệu lão thái thái thúc giục, gấp gáp giống A Kiều lúc trước.
Triệu Yến Bình lập tức đến Tề gia.
Hai nhà gần nhau, qua khoảng hai khắc đồng hồ, Triệu Yến Bình đã trở lại, đi chung với một nam tử khoảng ba mươi tuổi, đúng là gia chủ hiện tại của Tề gia, Tề Phong. Tề Phong từ nhỏ mồ côi cha, được mẫu thân quả phụ nuôi lớn, hiện tại theo gia đình nhạc phụ làm ăn đường thuỷ, trong nhà dư tiền, muốn dỡ căn lều kia, lão thái thái Tề gia luyến tiếc, thà rằng cho thuê.
Triệu Yến Bình mời Tề Phong ngồi ở nhà chính, kêu A Kiều vào trong lấy giấy bút và mực đóng dấu.
Triệu lão thái thái kỳ quái hỏi: “Vừa mới ký ở nhà Đại Phong, sao lại đi thêm một chuyến về nhà chúng ta ký?”
Tề Phong cười nói: “Lão thái thái, quan gia nói lều này là tiểu tẩu tự mình trả tiền thuê, muốn mở tiệm buôn bán nhỏ, công văn này ta phải cùng tiểu tẩu ký, dấu tay quan gia không tính.”
Triệu lão thái thái đảo mắt, liếc tôn tử đầy ngụ ý: “Đều là người một nhà, còn phân ngươi ta, con ký là được rồi.”
Triệu lão thái thái tính toán hay thật, muốn chiếm tiện nghi tiền thuê, nếu tôn tử ký, lều kia là của Triệu gia, lỡ như A Kiều buôn may bán đắt, Triệu lão thái thái còn có thể moi thêm tiền thuê từ A Kiều.
A Kiều đang đi ra, nghe Triệu lão thái thái nói, trong lòng căng thẳng thì nghe quan gia nói: “Tề huynh đã tới rồi, để A Kiều ký.”
A Kiều thuận thế cầm giấy bút và mực đóng dấu đi ra.
Triệu Yến Bình tự mình viết công văn, ước định A Kiều thuê căn lều trong vòng một năm từ Tề gia, sau khi mãn hạn, nếu A Kiều muốn thuê tiếp, Tề gia cần ưu tiên cho A Kiều trước, không thể cho người khác. Nội dung giống nhau viết ba tờ, A Kiều và Tề Phong đều viết tên, ấn dấu tay, mỗi người cất một tờ.
Triệu lão thái thái chỉ vào tờ dư lại trên bàn hỏi: “Cái kia cho ai?”
Triệu Yến Bình nói: “Ngày mai ta mang đi huyện nha, lưu bằng chứng, tương lai nếu ai làm mất công văn, có thể đi huyện nha xin đại nhân làm chủ.”
Tề Phong cất tờ công văn vào tay áo, nhận một lượng bạc của A Kiều, cười nói với Triệu Yến Bình: “Quan gia làm việc đáng tin, thời điểm không còn sớm, ta đi trước, căn lều kia, các ngươi khai trương khi nào cũng được, không cần hỏi chúng ta.”
Triệu Yến Bình đưa hắn ra cửa.
A Kiều cầm công văn, cười tươi lộ ra một cái lúm đồng tiền ẩn hiện nơi khóe miệng.
Việc đã đến nước này, Triệu lão thái thái không có biện pháp khác, đành chờ A Kiều khai trương cửa hàng, bà thu phần tiền kia vậy.
—
A Kiều mất ba ngày may bộ đồ sa tanh có hoa văn ngũ phúc và trường thọ cho Triệu lão thái thái. Triệu lão thái thái nóng lòng mặc thử, đứng trước bàn trang điểm của A Kiều ngó trái ngó phải trước sau, càng nhìn càng cảm thấy mình thực sự có chút uy phong lão thái thái của quan gia, nếu da dẻ không vàng vọt thì càng giống.
Thưởng thức hết hai khắc đồng hồ, Triệu lão thái thái đi tây phòng cởi xiêm y ra, y phục mới phải để dành mặc ngày mùng một Tết.
“Đồ của quan gia không gấp, chúng ta đi mua nguyên liệu kim chỉ trước, ngươi làm vài thứ để Quách Hưng đi bán.”
Triệu lão thái thái nói với A Kiều.
Thêu cũng là kiếm tiền cho mình, A Kiều càng nhiệt tình, cầm túi tiền, cùng Triệu lão thái thái đi mua hàng.
Triệu lão thái thái là cao thủ trả giá, A Kiều mua một lô hàng với giá cả phải chăng.
Buổi sáng mua đồ, A Kiều ngứa tay không ngủ trưa, bắt đầu làm một hơi chín đóa hoa hải đường bằng lụa, nàng đắm chìm trong công việc quên hết thời gian, đến lúc xài hết lụa màu hồng nhạt, A Kiều mới cảm giác cổ đau nên đứng lên hoạt động gân cốt.
Triệu lão thái thái nghỉ trưa xong, tới gõ cửa: “A Kiều dậy chưa?”
A Kiều lập tức đi ra, đẩy rèm cửa nói: “Lão thái thái tìm ta có việc à?”
Triệu lão thái thái nhìn vào trong thấy trên bàn đặt một dãy hoa, kinh ngạc đi vào: “Ngươi không ngủ sao? Nãy giờ làm cái này?”
A Kiều cười nói: “Ngủ không được, làm thử vài đóa.”
Triệu lão thái thái cầm một đóa hoa lụa xem, thấy hoa lụa này như đóa hải đường vừa mới hái, tinh xảo hơn hoa ngoài cửa hàng bán.
“Không ngờ ngươi khéo tay như vậy.” Triệu lão thái thái quay đầu khen A Kiều.
A Kiều cười nhẹ, không nói cho lão thái thái, tay nghề nữ công của nàng đều học từ Hoa Nguyệt Lâu. Hoa Nguyệt Lâu chủ yếu dạy tài nghệ cho các nàng, nữ hồng chỉ là dạy thêm, hai ngày mới sắp xếp một khách nữ. Nhưng A Kiều thích thêu, tự mình đi theo ma ma dạy nữ công học lén rất nhiều, hơn nữa các cô nương Hoa Nguyệt Lâu mặc kiểu dáng thịnh hành nhất kinh thành và phủ thành, tay nghề của A Kiều sẽ đa dạng hơn phụ nhân bình thường và tú nương.
Nàng làm hoa lụa mau tay. Thật ra hoa lụa thử thách tay nghề của một người, đặc biệt là công đoạn đem lụa làm thành cánh hoa, mất nhiều thời gian để uốn những cánh hoa không thành hình, sau một thời gian mảnh lụa bị huỷ hoại, cánh hoa có hình dạng khác nhau, cần có sư phụ tay nghề cao để dạy làm cánh hoa đứng cao, người khác muốn học làm hoa lụa giống A Kiều mà không có sư phụ sẽ rất khó tự mình nghĩ ra.
Triệu lão thái thái biết may quần áo, không biết làm hoa lụa, A Kiều thử dạy bà, sau khi Triệu lão thái thái lãng phí vài vật liệu thừa, quyết định bỏ cuộc.
“Ngươi tự làm đi, ta ra ngoài một chút.”
Triệu lão thái thái cầm một đóa hoa lụa, chuẩn bị đến nhà tỷ muội sắp gả cháu gái, xem thử có ai nguyện ý mua hay không.
A Kiều tiễn Triệu lão thái thái, nói chuyện với Thúy Nương một lát, tiếp tục đi vào phòng, đến lúc trời trở tối mới kết thúc công việc, đi ra viện nghỉ mắt.
Một lúc sau, Triệu Yến Bình về nhà, tay cầm túi đồ.
“Mua cái gì?” Triệu lão thái thái nhìn túi vải hỏi.
Triệu Yến Bình mở túi, lộ ra những quả quýt màu vàng tròn vo bên trong.