"Có chỗ ở miễn phí mà anh còn kén cá chọn canh à?"
Cô gái ở quầy lễ tân nói một cách khinh thường nhưng trong lòng cũng hơi kỳ lạ.
Nhìn đường phố bẩn thỉu và những con mương hôi hám xung quanh, cô ta cũng không biết tại sao tổng giám đốc Diệp lại sắp xếp cho người vào nơi này ở.
Nếu chỉ là một nhân viên nhỏ không quan trọng, đương nhiên tổng giám đốc Diệp sẽ không đích thân chỉ đạo cô ta đưa hắn đến đây. Nhưng nếu là người quan trọng thì sao lại sắp xếp cho hắn vào đây ở chứ?
Không nghĩ ra nổi!
Thôi bỏ đi, không nghĩ ra thì thôi khỏi nghĩ nữa.
Cô gái kia nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ phải đi nên đưa hết hành lý cho Dương Kiệt nói: "Đây là chìa khóa, đây là địa chỉ, hiện tại đã đến giờ tan làm tôi về nhà đây, không dẫn anh lên được nữa! Ngày mai, chắc là sẽ có người đặc biệt tới tìm anh đấy."
Nói xong cô ta rời đi luôn, chỉ để lại một mình Dương Kiệt.
Lúc này trời đã tối, Dương Kiệt lại không có nơi nào để đi. Hắn sờ năm trăm tệ vỏn vẹn trong túi, năm tờ giấy mỏng tanh...
"Thôi cũng được, có chỗ ở miễn phí, tạm chắp vá vậy, đợi ông đây kiếm được tiền thì dọn vào biệt thự sau!" Dương Kiệt thề một cách quyết tâm trong lòng, đeo balo lên, sảng khoái bước vào con phố rác rưởi ở trước mặt.
Nhưng đi được nửa, bụng hắn réo lên một tiếng "ọt ọt", rõ ràng là đói meo rồi.
Dương Kiệt bất đắc dĩ.
Kể từ khi bắt đầu tu luyện, hắn đã ăn nhiều hơn người bình thường gấp ba lần. Hắn cảm thấy dạ dày mình như một cái hố không đáy, ăn cái gì cũng không no được. Tuy nhiên tinh thần và thể lực của hắn cũng trở nên cực kỳ dồi dào, một ngày chỉ cần ngủ hai tiếng là đã ngang ngửa với ngủ mười tiếng trước kia.
"Thôi bỏ đi, nghĩ nhiều nghĩ nữa cũng vô ích thôi. Đói bụng rồi, đi ăn một chầu trước vậy."
***
Nơi Dương Kiệt sống nằm ở ngoại ô thành phố Tương Đàm, vô cùng hẻo lánh. Nơi này cá rồng lẫn lộn, loại người nào cũng có, rất hay xuất hiện mấy hành vi vi phạm pháp luật như là đánh nhau, cướp bóc vân vân. Chẳng qua bây giờ đang là ban ngày nên tình hình trị an khá hơn một chút.
Dương Kiệt rẽ vào một góc phố, tìm thấy một quán ăn.
Chủ quán là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi rất thanh tú, lúc cười rộ lên có hai cái má lúm đồng tiền, trông rất nhiệt tình dễ mến. Chỉ là thường xuyên phải dậy sớm làm việc nên khuôn mặt lộ ra không ít sương gió.
Hiện tại là năm giờ rưỡi chiều, cũng đã đến giờ cơm tối, cô ta nhìn thấy Dương Kiệt đi tới thì mỉm cười hỏi hắn: "Nhóc con, muốn ăn gì? Món thịt bò hầm của nhà bọn tôi khá ngon đó, muốn nếm thử không?"
"Cho ba bát đi." Dương Kiệt gật đầu, hắn cũng biết mình ăn hơi nhiều nên gọi luôn ba bát.
"Được, cậu chờ một lát, có ngay đây." Cô ta khẽ mỉm cười với hắn sau đó quay đầu đi tiếp đãi những người khác.
Sau khi Dương Kiệt ngồi xuống, bà chủ quán nhanh chóng bưng món mà hắn đã gọi lên, cười nói: "Cứ ăn từ từ nhé."
Dương Kiệt đang suy nghĩ chút chuyện trong lòng, gật đầu một cái bắt đầu thong thả ung dung xử lý đồ ăn.
Nhưng chẳng bao lâu sau, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một hồi "leng keng lách cách", người trong quán ăn thấy tình hình không ổn đều chạy hết ra ngoài, ở đây chỉ còn lại một mình Dương Kiệt.
Đúng lúc này, Dương Kiệt nhìn thấy mấy người trông như côn đồ xuất hiện ở trong quán. Bọn họ lạnh lùng liếc Dương Kiệt một cái, thấy hắn chỉ là một thanh niên gầy yếu nên cũng mặc kệ hắn luôn, quay đầu nhìn về phía bà chủ.
"Nói đi, chồng của cô nợ tiền cờ bạc, cô định khi nào thì trả? Chồng của cô đang nợ khoảng mười lăm vạn, tôi thấy cửa hàng mặt tiền này của cô cũng không tệ lắm. Tôi tự xử, bán mà trả nợ cho chồng của cô đi."
Trong số những người đó, một người đàn ông có vết sẹo trên mặt rít một ngụm thuốc lá, chậm rãi nhả ra, nói một cách hờ hững.
Bà chủ quán dừng động tác trên tay lại, lạnh lùng nhìn anh ta: "Ai mượn tiền của anh thì anh đi mà đòi người đó! Tôi không bán cửa hàng này! Tôi mà bán thì ai nuôi mẹ con chúng tôi? Một ông chủ lớn như anh có bản lĩnh thì đi mà tìm bắt tên khốn đó đi, làm khó cô nhi quả phụ chúng tôi làm gì, như thế thì có gì tài giỏi chứ?"
"A... Lâm Quế Hoa, cô đã nói như vậy rồi, xem ra chúng ta không cần phải nói chuyện tiếp nữa. Vốn dĩ tôi không muốn thiếu đạo đức như vậy đâu, nhưng đây đều là do cô ép tôi."
Tên Mặt Sẹo kia cười lạnh một tiếng, hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi bóp tắt tàn thuốc, quay người lại hét lên một tiếng với một tên đàn em ở sau lưng: "Hổ Tử, mang người tới đây! Cho cô ta xem một phát."
"Đã rõ, anh Mặt Sẹo."
Một người đàn ông to con lập tức chạy ra ngoài, sau đó lôi một cô bé mặc đồng phục học sinh ra khỏi xe tải.
"Tiểu Quyên!"
Lâm Quế Hoa vừa nhìn thấy cô bé, lập tức trở nên điên cuồng.
Cô bé này chính là đứa con gái duy nhất của cô ta.
"Lâm Quế Hoa, nếu cô không muốn con gái xảy ra chuyện thì mau trả hết tiền đi. Nói thật, Mặt Sẹo tôi đây đã xông pha xã hội lâu rồi, tôi tự thấy mình chẳng phải người tốt lành gì cho cam. Nhưng trong tình huống bình thường, tôi cũng không làm mấy chuyện thất đức như thế này đâu. Bọn tôi chỉ đi đòi nợ hộ người ta thôi, nếu đàm phán không được thì tôi cũng chỉ có thể dùng biện pháp mạnh."
Mắt thấy con gái của mình đã bị bắt lại, Lâm Quế Hoa giống như đã mất đi chỗ dựa tinh thần, xụi lơ trên mặt đất.
Cô ta cắn chặt hàm răng nhưng thấy con gái mình đang giãy giụa trong tay đối phương, trái tim cô ta giống như bị dao xoắn, nhưng lại không có cách nào khác.
Tiền tài là vật ngoài thân, chỉ so được với một đầu ngón tay của con gái mình thôi!
Mặt Sẹo lấy ra một văn bản chuyển nhượng, ném cho Lâm Quế Hoa, nói: "Đây là văn bản chuyển nhượng cửa hàng mặt tiền của của cô, tổng cộng là mười lăm vạn. Cô chỉ cần ký tên lên là được. Ký tên xong tôi sẽ trả giấy vay nợ của chồng cô và cả con gái lại cho cô."
"Được! Tôi sẽ ký văn bản chuyển nhượng!" Lâm Quế Hoa thấy con gái mình đang run rẩy đứng ở nơi đó, quả thật không muốn con gái mình phải chịu khổ nên cắn răng đồng ý.
"Hầy, thật là mất hứng..." Dương Kiệt thấy cảnh này thì cau mày, có chút đau đầu sờ trán, đứng dậy.
Hắn bước tới, che ở trước mặt Lâm Quế Hoa, nhàn nhạt nói với cái tên Mặt Sẹo kia: "Anh tên là... Mặt Sẹo đúng không? Thiếu nợ phải không sai, nhưng anh lôi con gái cưng của người ta ra để uy hiếp như vậy, thế lại thành anh không đúng rồi. Tôi thấy cô bé này trông khá đáng yêu, tôi rất thích, anh đừng dọa sợ em ấy, mau thả em ấy đi."
Nói xong, Dương Kiệt xé một mảnh giấy ở bên cạnh sau đó viết một tờ giấy nợ mới, chậm rãi nhét vào túi áo sơ mi của Mặt Sẹo rồi nói: "Anh cầm tờ giấy nợ này đi, coi như tôi nợ anh, đợi tôi có tiền thì sẽ trả cho anh. Anh đừng rảnh rỗi sinh nông nổi làm gì, tôi đây ghét nhất là phiền phức. Anh thả người ra đi, chuyện này tạm bỏ qua. Tôi ghét nhất là bị người khác làm ảnh hưởng lúc đang ăn cơm."
"Được rồi, giải tán đi."
Nói xong, Dương Kiệt phất phất tay, đuổi như đuổi gà, kêu những người này cút đi.
"Thằng nhãi này bị ngu rồi à?"
Nhìn thấy vậy, mấy người đứng sau lưng Mặt Sẹo lập tức trợn tròn mắt.
Một lát sau, một tên đàn em trong số đó bỗng nhiên cười ha ha: "Anh Mặt Sẹo, thằng nhãi này nghĩ mình là ai chứ. Tùy tiện viết một tờ giấy mà lại bảo chúng ta cút đi. Tên ngốc này từ đâu chui ra đây làm màu vậy?"
Mấy tên đàn em khác cũng cười phá lên.
"Chắc là tên ngốc mới trốn trại, đầu óc có vấn đề cũng nên." Mặt Sẹo cũng cười cực kỳ khoái chí.
Những người này vừa cười vừa hung ác xúm lại từ bốn phương tám hướng, xem ra là định đánh cho Dương Kiệt một trận.
Thấy cảnh này, Dương Kiệt thầm cười lạnh một tiếng trong lòng, bản thân hắn không hề hoang mang chút nào!
Danh Sách Chương: