• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Cường đi vào, phía sau anh ta là bốn người đàn ông to lớn. 

 Khí thế của bốn người này mạnh mẽ hơn người, thấy bên trong có người muốn đánh nhau không những không sợ mà ngược lại còn rất kích động, trong mắt là sự tàn bạo, vừa nhìn đã là người từng trải qua máu tanh. 

 "Mặt Sẹo, sao vậy? Lại đến đây thu phí bảo hộ sao? Người này thiếu anh bao nhiêu? Mau giải quyết xong việc đi, chị Lâm có việc muốn anh hỗ trợ.'' Hứa Cường nói luôn vào điểm chính. 

 Mặt Sẹo này là đại ca phố cũ thành Tây, người trẻ tuổi thần bí buổi sáng rời đi, thành phố Tương Đàm lớn như vậy, Hứa Cường cũng không quen thuộc với vùng này, đi đâu mà tìm người? Cho nên chỉ có thể tìm những tên anh chị như này trợ giúp. 

 ''Cái gì? Anh Cường, chị Lâm có chuyện gì tìm tôi hỗ trợ vậy? Haha, hỗ trợ cái gì chứ. Chị Lâm có việc cứ trực tiếp sai bảo là được!" 

 Mặt Sẹo nói xong thì vô cùng hưng phấn. 

 Anh ta vung tay nói với người dưới trướng: ''Nghe thấy chưa! Còn làm cái gì nữa thế, đầu tiên ném tên nhãi này ra, sau đó chúng ta đi làm việc của chị Lâm!'' 

 ''Rõ!'' Mấy tay chân của anh ta tinh thần phấn chấn, đi với chị Lâm có thể nói địa vị lập tức nước lên thì thuyền lên! 

 ''Ồ!'' Hứa Cường nhìn thoáng qua, đột nhiên cảm thấy tên nhóc Mặt Sẹo đối phó khá quen mắt. 

 ''Cậu không phải là người đó... người đó, thần y!'' 

 Lời vừa dứt, Hứa Cường đã nhanh chóng chạy đến, cười ha ha nói: ''Thần y, tôi tìm được cậu rồi! Không ngờ lại có thể gặp cậu ở chỗ này.'' 

 Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Mặt Sẹo và đám người kia, Hứa Cường đi qua đánh cho mỗi người một cái rồi quát: ''Mắt chó của các người mù hết rồi à! Sao dám đắc tội với người bạn thần y này của tôi?'' 

 ''Người bạn thần y?'' 

 Mặt Sẹo càng cảm thấy kì lạ hơn. Anh ta rất quen thuộc với Hứa Cường, chưa từng nghe thấy Hứa Cường nói mình quen thần y bao giờ. 

 Hơn nữa tên nhóc như dế nhũi này nhìn kiểu gì cũng không thấy giống thần y. 

 Hứa Cường nhìn vẻ mặt Mặt Sẹo lập tức biết anh ta đang nghĩ gì, thế là đập mạnh một cái xuống mặt bàn rồi hỏi: ''Sao, Mặt Sẹo, có ý kiến gì?'' 

 ''Không có ý kiến, không có ý kiến.'' Mặt Sẹo liên tục lắc đầu, anh ta cũng không dám đắc tội Hứa Cường. 

 Dương Kiệt thờ ơ lạnh nhạt rồi thản nhiên hỏi: ''Anh đến tìm tôi có phải là ý của cô gái hồi sáng không?'' 

 ''Đúng vậy. Không dám gạt thần y, chị Lâm rất biết ơn việc cậu đã ra tay cứu giúp nên cố ý để tôi đi tìm thần y để cảm tạ. Tôi vốn định nhờ tên nhóc này giúp đỡ hỏi thăm, không ngờ lại trùng hợp gặp được thần y ở đây.'' Hứa Cường xoa tay, vẻ mặt vô cùng vui sướng. 

 ''Đúng là trùng hợp.'' Dương Kiệt lạnh nhạt nói. 

 Sao thái độ của thần y lại lạnh nhạt vậy? 

 Trong lòng Hứa Cường có chút thắc mắc. 

 Anh ta quay đầu lại nhìn, lập tức hiểu ra vì sao. 

 ''Thần y, cậu chờ một lát.'' 

 Anh ta nói với Dương Kiệt, sau đó hung dữ quát Mặt Sẹo: ''Mặt Sẹo, đi ra ngoài với tôi một lát.'' 

 ... 

 Sau khi Hứa Cường ra ngoài đã nhanh chóng biết Dương Kiệt đến tiệm rồi xảy ra xung đột với Mặt Sẹo. 

 Anh ta hung hăng đạp Mặt Sẹo một cái, mắng: ''Đồ Mặt Sẹo chết tiệt, bình thường chỉ biết gây chuyện là nhanh, lần này đắc tội cậu ta thì anh chết chắc!'' 

 Mặt Sẹo khinh thường nói: ''Anh Cường, anh đừng dọa tôi, tôi nhát gan lắm. Tên dế choắt này có lai lịch gì mà lớn vậy?'' 

 ''Hừ! Anh thấy cậu ta là dế choắt vì chính bản thân anh cũng là một con dế. Tôi nói cho anh biết, dế choắt trong miệng anh buổi sáng đã cứu chị Lâm một mạng đấy. Anh nói xem, dựa vào tính cách có ân tất báo của chị Lâm, nếu đắc tội cậu ta sẽ có hậu quả gì?'' Hứa Cường lạnh lùng hỏi. 

 ''Đừng đừng đừng, anh Cường, tôi không dám nghĩ đến hậu quả đâu. Tôi sợ buổi tối không ngủ được. Nhưng anh yên tâm, mặc dù tôi muốn đánh cậu ta nhưng vẫn chưa ra tay, còn có thể cứu vãn được. Tôi thấy cậu ta chịu ra tay vì một người không quen biết, có lẽ không phải người ác độc. Lần này coi như tôi xui xẻo, tôi biết nên làm thế nào.'' 

 Mặt Sẹo biết lần này bản thân kiểu gì cũng phải chịu thiệt mua bán, chỉ có thể tự trách bản thân mình kém may mắn mà thôi. 

 ''Ừm, anh biết có chừng mực là tốt rồi.'' Hứa Cường gật đầu. 

 Anh ta cũng không quan tâm Mặt Sẹo lỗ tiền hay không, chỉ cần Dương Kiệt có thể đi gặp Lâm Hồng Tụ với anh ta thì những chuyện khác đều không còn quan trọng. 

 Sau khi hai người đi vào, Dương Kiệt thấy Mặt Sẹo ủ rũ cúi đầu giống như mới đánh thua mấy trăm vạn, trong lòng hắn cảm thấy có chút kỳ lạ. 

 Nhưng hắn nhanh chóng biết được nguyên nhân. 

 Chỉ thấy việc đầu tiên Mặt Sẹo làm là thả con gái của bà chủ ra, sau đó xé tan giấy chuyển nhượng trong tay bà chủ, cuối cùng lưu luyến không rời đưa tấm phiếu nợ kia cho cô ta rồi nói: ''Xem như cô may mắn gặp được quý nhân, chồng cô là tên khốn, tôi khuyên cô nhanh chóng ly hôn đi.'' 

 Nói xong Mặt Sẹo đi đến chỗ Dương Kiệt, vừa cười vừa nói: ''Anh trai, vừa rồi tôi không biết anh là bạn của anh Cường nên mới đắc tội với anh, thật xin lỗi. Nếu anh nể mặt, đêm nay tôi mời rượu rồi tìm thêm hai cô em xinh đẹp nữa mở tiệc tiếp đón anh, hoan nghênh anh đến thành phố Tương Đàm nhé, thế nào?'' 

 Dương Kiệt cười rồi lắc đầu nói: ''Uống rượu thì không cần, tôi cũng chẳng bị gì. Nhưng tôi thấy sắc mặt anh không tốt, vành mắt cũng hơi vàng, có lẽ gan không tốt lắm. Có phải khi uống rượu thì phần bụng trên sẽ đau không?'' 

 ''Ôi, làm sao anh biết?" Mặt Sẹo cảnh giác nhìn Dương Kiệt, đúng là khi anh ta uống rượu sẽ đau gan nhưng không nhiều người biết chuyện này. 

 Chẳng biết nghĩ đến chuyện gì, Mặt Sẹo vỗ đầu một cái, vừa rồi Hứa Cường nói thiếu niên trẻ tuổi trước mắt là thần y nhỉ, đừng bảo là anh ta thật sự mắc bệnh gì đấy chứ? 

 Mặt Sẹo lập tức lo lắng. 

 Dương Kiệt thấy anh ta sợ hãi thì tiếp tục nói: ''Mặc dù anh làm việc không chân chính nhưng anh đã nể mặt tôi thì tôi cũng nhắc nhở anh một câu, tốt nhất anh nên đi kiểm tra gan một lần đi. Nếu như không ngoài dự đoán của tôi, anh còn để tiếp tục như vậy thì bệnh tình sẽ chuyển xấu, trở thành ung thư gan, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.'' 

 ''Cái gì? Ung thư gan?'' 

 Nghe xong mình có khả năng bị ung thư, vẻ mặt Mặt Sẹo lập tức thay đổi, anh ta không nói gì thêm mà vội vàng chạy ra ngoài lên xe lái đến bệnh viện. 

 Đàn em của Mặt Sẹo nhìn nhau một lúc, đại ca đã đi rồi, họ còn ở đây làm gì nữa? Thế là cũng ồn ào rời đi. 

 Sau khi họ đi, Hứa Cường cười ha ha, giơ một ngón tay cái lên với Dương Kiệt: ''Thật là thông minh. Có tin giật gân này thì có lẽ một tháng sau thằng Mặt Sẹo kia cũng không đến tìm mẹ con các cô gây phiền phức.'' 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK