• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến đây, Lâm Hồng Tụ không khỏi dùng ánh mắt lén lút đánh giá Diệp Khinh Tuyết.

Diệp Tuyết mỉm cười, ung dung ngồi xuống. Nụ cười đó vừa xinh đẹp vừa diễm lệ, thanh thuần thoát tục, tựa như tiên tử hạ phạm, không nhiễm khói lửa trần gian.

Lần đầu tiên Lâm Hồng Tụ cảm nhận được áp lực.

Lúc này, Dương Kiệt nở nụ cười thần bí với Lâm Hồng Tụ, nói: “Thế thì tiểu thư Lâm Hồng Tụ, cậu có muốn tài sản của mình trở nên gấp bội, làm một nữ phú hào tiêu tiền như rác không?”

“Hửm”?” Hai mắt Lâm Hồng Tụ sáng rỡ.

Dương Kiệt chỉ lên má mình, nói: “Hôn tôi một cái, tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu này của cậu!”

Lâm Hồng Tụ liếc đôi mắt xinh đẹp qua, nghi ngờ nhìn Dương Kiệt.

“Kỳ Lân, mặc dù giờ tài sản của tôi không được nhiều nhưng cũng không thiếu dăm ba cái chục triệu tệ đấy. Nếu muốn dùng hai viên đá để tăng nó lên gấp bội thì hơi khó đấy.”

Lâm Hồng Tụ thấy Dương Kiệt chỉ cười chứ không nói gì thì sợ hắn không vui, lại giải thích: “Kỳ Lân, không phải là tôi không tin mắt nhìn của cậu, chỉ là giờ trong tay tôi chỉ có mười triệu tệ thôi, cũng là kiếm được từ mười viên đá mua được ở khu A. Giờ muốn sinh lời từ ít tiền này thì độ khó hơi cao đấy.”

Vẻ mặt Dương Kiệt vẫn không thay đổi, chỉ mỉm cười nhìn Lâm Hồng Tụ. Hắn chỉ lên má mình, nói tiếp: “Rốt cuộc có hôn không nào?”

Lâm Hồng Tụ do dự một lúc.

Lúc này, cô ấy không biết phản ứng như thế nào. Cô ấy chợt ngước mắt nhìn lên, lén lút nhìn sang phía bên trái.

Vừa khéo cũng có một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn qua đây.

Thực tế, từ sau khi Dương Kiệt và Lâm Hồng Tụ bước vào, ánh mắt Diệp Khinh Tuyết vẫn luôn nhìn chằm chăm về phía bên này.

Trong đoạn giao đấu ngắn ngủi vừa nãy của Dương Kiệt và Diệp Thiên Vũ, không ngờ Dương Kiệt lại không rơi xuống thế hạ phong, điều này khiến Diệp Khinh Tuyết nảy sinh lòng tò mò. với Dương Kiệt.

Dù sao cũng là vị hôn phu của mình mà, mặc dù cô rất muốn từ hôn.

Nhưng lúc cha cô qua đời có để lại di ngôn, cô thân là con gái, vậy nên nếu không rơi vào trường hợp bất đắc dĩ thì cô sẽ không hủy hôn.

Phụ nữ luôn có một loại d*c vọng chiếm hữu đặc biệt, dù là thứ mình không muốn đi nữa cũng không muốn bị người khác cướp đi mất.

Vậy nên khi nhìn thấy vị hôn phu trên danh nghĩa của mình lại dám thân mật với người phụ nữ khác ngay trước mặt mình,

trong lòng cô không khỏi nổi giận.

Đối với người phụ nữ lẳng lơ tên Lâm Hồng Tụ đứng bên Dương Kiệt kia thì cô chỉ thấy chán ghét.

Cô lạnh lùng nhìn Lâm Hồng Tụ, cô đang muốn xem người phụ nữ này đang muốn làm cái gì!

“Hừ!”

Lúc Lâm Hồng Tụ nhìn thấy ánh mắt lạnh tanh đó, cô ấy không hề chùn bước mà chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.

Cũng không biết là để chọc tức đối phương hay sao mà cô ấy vốn dĩ còn đang dè dặt chợt mím đôi môi đỏ chót, nhẹ nhàng hôn lên mặt Dương Kiệt, để lại một dấu đỏ xinh đẹp.

“Hừm?”

Dương Kiệt lại hơi ngây người ra trước sự chủ động của Lâm Hồng Tụ.

Vốn dĩ hắn chỉ nói đùa cho vui thôi, mặc dù hắn và Lâm Hồng Tụ có hơi thân thiết với nhau thật, nhưng lại không thân đến nỗi có thể hôn nhau ngay trước mặt mọi người.

Hắn không ngờ là Lâm Hồng Tụ lại to gan như vậy.

Đến lúc hắn liếc qua, bắt gặp ánh mắt như sắp phun ra lửa của Diệp Khinh Tuyết thì mới bừng tỉnh.

Hắn xoa xoa dấu hôn trên mặt mà Lâm Hồng Tụ để lại, hơi bất lực nhìn sang cô ấy.

Lâm Hồng Tụ nhìn thấy vẻ mặt Diệp Khinh Tuyết càng trở nên âm trầm thì phun bột phấn ở đầu lưỡi qua, vẻ mặt có chút đắc ý.

Mấy người kia cũng đã lần lượt đứng lên rồi bước đến bên này, bắt đầu nghiên cứu bốn viên đá kia.

Anh họ của Trần Tam ở bên cạnh Dương Kiệt không ngồi yên được nữa, trước giờ anh ta rất thích cược, nên chẳng xa lạ gì với cược đá cả.

Lúc này, anh ta xoa tay, đứng lên nói: “Kiệt à, sao rồi? Chúng ta cũng đi góp vui đi. Mấy viên nguyên thạch này là ông cụ Diệp chọn ra từ trong Đăng Trùng, mà trước giờ mắt nhìn của lão gia tử luôn chuẩn xác, thế nên tỷ lệ mở được phỉ thúy cao cấp là cao lắm đấy.”

Thấy thế, Dương Kiệt tươi cười, cũng đứng dậy: “Thế đi xem đi, đến muộn quá thì khéo hàng tốt bị người ta lấy hết mất rồi”

Đá ở đây có tổng cộng ba loại.

Loại thứ nhất là hàng cược, không ai biết được bên trong đó có phải phỉ thúy hay không.

Loại này là mạo hiểm nhất, chủ yếu là dựa vào vận may, mà xác suất xuất hiện phỉ thúy cũng khó nhất, bởi vậy được chia ở nhóm D.

Loại thứ hai là đá sẵn, nghĩa là đã bị cưa ra rồi, nhìn cái là thấy được có gì bên trong, có thể đưa ra được kết luận giá trị của viên đá. Đương nhiên, đá sẵn cũng có nguy hiểm, bởi có khả năng phần lộ ra là phỉ thúy hạng cực phẩm, nhưng phần còn lại không được như vậy.

Loại này thì có cái hư cái tốt nên nhóm A, B, C, D gì cũng có.

Loại thứ ba là kiểu nửa cược nửa sẵn, loại này thì chỉ chà đi một phần của tảng đá, có thể nhìn được phía bên trong tảng đá. Loại đá này cũng khá nguy hiểm, bởi vậy mới nói là một nửa cược.

Hàng nửa cược nửa sẵn thì đa số là hàng cao cấp, nên được chia vào hai nhóm có giá cao là A và B.

Loại đá này không kiếm được nhiều, mà có lỗ cũng chẳng bao nhiêu.

Đây là một buổi đấu giá từ thiện, cũng là bữa tiệc của Diệp Khinh Tuyết chủ trì, mặc dù giá cả đá ở khu A và B cao, nhưng đa số đều là hàng sẵn hoặc hàng nửa sẵn, vậy nên cho dù có nhìn sai đi chăng nữa cũng chẳng lỗ là bao.

Đây chính là làm ăn, mà cũng là tình người.

Diệp Khinh Tuyết đã lên kế hoạch rất chắc chắn.

Nơi cần cả mắt nhìn lẫn vận may chính là khu C và D.

Toàn bộ đá ở hai khu này chưa được cưa ra, tảng nào tảng nấy đều đang nguyên vẹn. Không ai biết được rốt cuộc bên trong có gì.

Muốn mở ra phỉ thúy thượng hạng?

Không còn cách nào khác ngoài dựa vào hiểu biết của mình với phỉ thúy và cả vận may nữa, rồi cược một ván!

Trên một đài cao ở bên cạnh, có một máy chuyên gia dùng để cưa đá, ai mua tảng nào thì có thể lựa chọn cưa ra ngay tại chỗ.

Quá trình cưa đá này luôn vô cùng k1ch thích.

Là thắng hay thua thì chỉ cần một lưỡi cưa là sẽ có kết quả. Quá trình này thúc đẩy cơ thể người sản sinh ra rất nhiều adrenalin. Rất nhiều người cứ trợn tròn mắt nhìn chăm chăm tảng đá mà mình mua.

“Nhìn kìa, lại có người đi cưa đá.”

Lúc này, có người mua một tảng đá ở khu D, đưa đến trước sân khấu.

Không mất bao lâu sau, dưới lưỡi cưa, toàn bộ những gì bên trong tảng đá đã lộ ra. Một ánh tím nhàn nhạt hiện lên kéo theo một tiếng hét chói tai.

“Oa! Màu tím... Là Hoa Tử Lat”

“Là ai mở đấy? Vận may đỉnh thế! Mấy hôm trước ngày nào tôi cũng đi qua Thương Thành, có nhìn trúng một vòng tay phỉ thúy Hoa Tử La, to bằng mỗi từng này thôi mà báo giá hai trăm nghìn tệ đấy. Tảng phỉ thúy này to thế, tối thiểu cũng phải làm được năm, sáu cái vòng tay thế”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK