Anh nói, cũng.
Chung Diệc Tâm thích từ “cũng” này.
Cô hé miệng cười, “Đây là tôi bảo anh ấy sắp xếp đấy, đừng quên chúng ta đang đánh cược, tôi nói rồi, tôi muốn có được anh.”
Lúc nói đến câu cuối cùng, cô hơi ngượng ngùng hạ thấp giọng, tài xế vẫn còn ngồi đằng trước, lại còn nghe hiểu tiếng phổ thông.
Trần Hiêu hừ một cái vẻ khinh khỉnh, “Không nhìn ra đấy.”
Vậy mà lại coi như chơi đùa với anh.
Chung Diệc Tâm chậm rãi nói: “Chiêu này của tôi gọi là lạt mềm buộc chặt, đây là chiến thuật.”
“Ồ? Đã là chiến thuật, thế nói với tôi làm gì?”
“Cái này gọi là hư mà thật, thật mà hư.”, cô dõng dạc đáp.
Trần Hiêu khẽ cười một tiếng, quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt anh khóa chặt lấy gương mặt cô, đôi đồng tử đen láy sâu thẳm.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn cô một cách chăm chú, nghiêm túc như vậy.
“Nhìn gì?”, Chung Diệc Tâm cảm thấy nóng mặt một cách khó hiểu, cô xoa xoa hai má, ậm ừ hỏi: “Tôi rửa mặt chưa sạch sao?”
Trần Hiêu cất giọng trầm thấp: “Tôi đang nhìn môi cô.”
Chung Diệc Tâm biết anh không phải người ăn nói lỗ mãng, căn cứ vào độ hiểu biết của cô về anh, cô bất chợt có cảm giác ngay sau đây chắc chắn anh sẽ nói một câu rất độc địa.
Nhưng giờ phút này, cô đột nhiên bị trúng lời nguyền “hành động trước ý thức”.
Cảm nhận được ánh mắt của anh đang đi xuống, gương mặt trước giờ vẫn luôn bình tĩnh của Chung Diệc Tâm bỗng hiện lên vẻ hoảng loạn, “Môi tôi làm sao?”
Trần Hiêu nở một nụ cười mang theo vẻ chọc ghẹo, “Môi cô tái rồi.”
Chung Diệc Tâm ngớ người, cô lôi chiếc gương mini trong ba lô ra soi. Đúng thật, đôi môi cô đã tái đi nhiều, trông sắc mặt cũng không được tốt cho lắm.
Một biểu hiện của phản ứng cao nguyên.
Trái lại, người đàn ông trước mặt vẫn rất ổn, không thấy chút vẻ mệt mỏi nào, cộng thêm dáng người rắn chắc nên trông anh như vừa bước từ phòng thể hình ra vậy.
Rất thích hợp để đóng vai địa chủ chuyên ức hiếp dân lành.
Đột nhiên cô muốn đá gãy cái ghế anh đang tựa.
“Trịnh Hàng gọi cô đến mà không bảo cô đề phòng phản ứng cao nguyên sao?”, Trần Hiêu lấy mấy tuýp gluco trong balo ra ném cho cô, giọng điệu đầy uy nghiêm, “Cầm lấy, không thoải mái thì uống một tuýp.”
Chung Diệc Tâm mất hứng lấy kẹo bạc hà trong túi ra, huơ huơ trước mặt “tên địa chủ”, “Tôi tự mang kẹo rồi.”
Trần Hiêu không chút nghĩ ngợi liền giật lấy hộp kẹo trong tay cô, “Cái này thuộc về tôi.”
Anh tay dài, động tác nhanh lẹ, Chung Diệc Tâm còn chưa phản ứng lại kịp thì hộp kẹo đã nằm trong tay Trần Hiêu rồi.
Đoàn người chụp ảnh núi tuyết đã quay lại, giờ cô mà hành động lộ liễu chắc chắn sẽ khiến họ chú ý. Tự biết mình yếu thế, cô đành phải hạ thấp giọng như đang dụ dỗ Trần Hiêu: “Cho tôi một viên thôi, còn lại cho anh.”
Nói xong, cô còn chớp mắt với anh một cái.
Trần Hiêu vẫn ngồi yên, mặt không chút biểu cảm, anh nói: “Không cho.”
Chung Diệc Tâm khẽ thở dài, dựa lưng vào ghế. Trước khi những người khác lên xe, cô nhanh chóng uống một tuýp gluco, hút đến giọt cuối cùng, vị chua chua ngọt ngọt thấm đẫm đầu lưỡi.
Hương vị ngon hơn nhiều so với tưởng tượng.
Uống hết, cô vứt bỏ ống vào túi rác. Đúng lúc này, Giản Dao và Hà Mĩ Giai một trước một sau lên xe. Hà Mĩ Giai cứ kéo Giản Dao lại thì thầm gì đó, mà Chung Diệc Tâm thấy Giản Dao đang cười gượng gạo với cô ta.
Vừa ngồi xuống, Giản Dao đưa tay chà chà hai tai, giống với hành động của phần lớn mọi người trên xe. Cô ấy sán lại rất gần Chung Diệc Tâm, làm Chung Diệc Tâm ngửi thấy mùi nước hoa nhè nhẹ trên người cô ấy, hình như chỉ xịt một chút vào sau tai, ngồi gần mới phát hiện ra.
Giản Dao hạ giọng nói: “Vừa nãy Hà Mĩ Giai bảo mình ngồi cùng bạn ấy, mình từ chối, mình vẫn thích ngồi cùng bạn hơn.”
Chung Diệc Tâm hơi sửng sốt, “Tại sao?”
Ánh mắt cô trong veo, như thể bị cảnh tượng trắng xóa của núi tuyết choán ngợp, nhìn lướt qua trông rất chân thành, không hề cho người ta cảm giác bị khinh thường.
Con gái hay suy nghĩ lan man, chỉ một câu hỏi đơn giản cũng có thể ngẫm đi ngẫm lại. Giản Dao cảm giác điều Chung Diệc Tâm muốn hỏi không phải là “Vì sao?”, mà giống như là “Không cần thiết” hơn. Lúc sáng mới lên xe, Giản Dao nhìn thấy Chung Diệc Tâm đầu tiên, cô yên tĩnh ngồi bên cửa sổ, vẻ mặt điềm đạm, vô cùng xinh đẹp. Suốt dọc đường đi, cô không nói nhiều lắm, nhưng bất kể ai tìm cô nói chuyện, cô đều tự nhiên nở một nụ cười rất dịu dàng.
Lúc này, Giản Dao đột nhiên nhận ra, có lẽ là mình đã hiểu lầm người bạn đồng hành xa lạ này rồi. Cô ấy đè nỗi xấu hổ lại, chỉ trả lời một cách đơn giản: “Vì mình không thích bạn ấy, bạn ấy cứ hút thuốc suốt, trên người toàn là mùi thuốc lá.”
Nói xong, Giản Dao cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Chung Diệc Tâm, nhưng lại phát hiện cô chỉ mỉm cười, hình như không định tiếp tục đề tài này.
Trong lòng Giản Dao có hơi không thoải mái.
Xe chạy, tài xế cao giọng báo cho mọi người biết, địa điểm tiếp theo sẽ là nhà hàng, áng chừng đi khoảng nửa tiếng.
Mọi người cùng ồ lên hoan hô, vì ai cũng đói cả. Hà Mĩ Giai lớn tiếng nói: “Bác tài đi nhanh một tí đi, có phải xe đến nhà trẻ đâu cơ chứ!”
Anh tài xế chất phác, căn bản không hiểu ẩn ý trong câu nói này, anh ta chỉ ngây ngô cười rồi nói: “Khó lắm, ở đây giới hạn tốc độ, chỉ có thể đi từ từ thôi!”
Mấy người ở phía sau đều phá lên cười, trong đó Hà Mĩ Giai là cười lớn tiếng nhất.
Giản Dao lặng lẽ trợn trừng mắt.
Chung Diệc Tâm cúi đầu mở ảnh mới chụp ban nãy ra xem, Giản Dao cũng ngó lại xem cùng, vừa khéo phía trên màn hình nhảy ra thông báo tin nhắn Wechat.
Chung Diệc Tâm hất thẳng nó lên trên, kết quả là lại có thêm hai tin nhắn nữa đến.
“Bạn trai bạn à? Quan tâm bạn thật đấy, mình hâm mộ chết mất.”, Giản Dao cười, “Trường sư phạm của bọn mình bị gọi là viện ni cô, mình vẫn ế chỏng gọng đây này, Wechat cả năm trời không có ai tìm. Xinh đẹp thích thật đấy, không thiếu bạn trai…”
Chung Diệc Tâm không biết tại sao cô ấy lại lí giải ba tin nhắn kia thành của bạn trai cô, lại còn tiến thêm một bước đọc ra thành cô không thiếu bạn trai.
“Không phải là bạn trai, bạn bình thường thôi.”, cô giải thích ngắn gọn.
Giản Dao không tin, trên mặt lộ ra vẻ hóng hớt, “Là người đang theo đuổi bạn à?”
“Không phải thế.”, Chung Diệc Tâm nói xong, miệng tuy vẫn cười nhưng mũi chân lại bất giác hướng vào trong, chẳng hiểu sao cô rất không thích cái kiểu tò mò không có chừng mực như thế này.
Giản Dao không hề phát hiện ra, vẫn tiếp tục hỏi: “Mình không tin, Tiểu Chung, trông bạn xinh thế này, chắc chắn có bạn trai rồi, đúng không? Bạn nhìn Hà Mĩ Giai kia kìa, cùng lắm chỉ được bằng một nửa bạn, thế mà hội đàn ông kia đã coi bạn ấy như báu vật rồi, huống hồ là bạn…”
Chung Diệc Tâm cảm giác da đầu tê dại đi.
Cô chợt nhớ đến những buổi tiệc rượu của đám nhà giàu, ai nấy đều trang điểm ăn vận xa hoa, quý phái, nhưng thực chất chẳng khác gì đám buôn dưa lê ngoài đường ngoài chợ cả. Hôm nay bàn ai đụng hàng với ai, ngày mai bàn ông chồng nhà nào đi cặp bồ bị đưa lên báo…
Cô không dám tự nhận mình thanh cao, cũng chẳng dám nói bản thân mình chưa bao giờ tham gia vào hoạt động xã giao không phân biệt già trẻ ấy.
Nói trắng ra, chẳng qua cũng chỉ là xã giao mà thôi.
Chung Diệc Tâm tự nhận chỉ số cảm xúc của mình không thấp, cô biết mình nên nói một câu “Bạn cũng rất xinh mà, mình mới không tin bạn không có bạn trai ấy”. Nhưng cô chỉ muốn ngắm cảnh đẹp, thả lỏng tâm trạng, cảm tạ ông mai bất thình lình Trịnh Hàng đã đưa cô đến vùng tiên cảnh giữa ngàn dặm xa xôi thế này.
Nơi này rất đẹp, nhưng địa hình lại quá cao. Đầu cô cứ nặng trình trịch, môi tái nhợt, khoang mũi ê ẩm như sắp chảy máu, nếu bị cảm đến mức phổi ứ nước, vậy thì cái mạng nhỏ này phải để lại đây rồi.
Tại sao cô lại luẩn quẩn đến mức chạy đến đây để xã giao chứ?
Hai người đã đứng trước núi tuyết nguy nga, tạo dáng thành kính chụp ảnh bên các dải cờ kinh rực rỡ sắc màu, nhưng Chung Diệc Tâm lại không nhịn được mà nghĩ, cái gọi là gột rửa tâm hồn, xem ra chỉ là hư cấu.
Muốn gột rửa tâm hồn, ở nhà vái lạy cũng ngay lập tức có thể hóa Phật.
Cô nghĩ ngợi đủ thứ, đến khi định thần lại thì phát hiện Giản Dao vẫn đang nhìn mình, như thể nhất định muốn có câu trả lời vậy.
Xe ngừng lại.
Ngay lề đường có mấy chiếc xe du lịch và xe việt dã, bên phải là những ngôi nhà nhỏ treo biển nhà hàng, phần lớn là quán phục vụ món cay Tứ Xuyên.
Chung Diệc Tâm khẽ thở phào.
Tài xế đưa họ xuống ăn cơm. Chung Diệc Tâm chỉ đeo cái túi nhỏ, đi theo mọi người vào quán, mà Giản Dao thì khoác lấy cánh tay cô một cách thân mật, cũng may cô ấy không nhắc lại chuyện vừa rồi.
Hơn mười người chấp nhận ngồi chung một bàn tròn, cũng không đến mức chen chúc.
Bữa ăn bao gồm trong tiền tour, tiêu chuẩn phổ thông, đủ cả thịt lẫn rau, hương vị không quá ngon, nhưng đĩa thịt đầy ắp, múc không tiếc tay.
Chung Diệc Tâm ăn thử một miếng.
Ừm, muối cũng cho không tiếc tay.
Cô khoái ăn cay, nhưng lại không ăn mặn được. Ở Tây Tạng ít rau xanh, trên bàn chẳng được bao nhiêu rau, ai nấy đều tranh thủ gắp chút rau ít ỏi trước, chỉ mấy đũa đã hết sạch.
Lúc này, Hà Mĩ Giai mới ngúng nguẩy đi vào. Cô ta đi tới, kéo cái ghế ở bàn bên cạnh sang, tự nhiên ngồi vào giữa hai người đàn ông.
Bên trái là gã mập ban nãy buôn chuyện say sưa với cô ta, bên phải là Trần Hiêu đang cúi đầu ăn cơm.
Gã mập chủ động gắp thức ăn cho cô ta, Hà Mĩ Giai liền nở nụ cười quyến rũ với gã, nhưng lại chẳng động đũa mà quay sang nhìn Trần Hiêu, giọng điệu đầy vẻ tò mò, “Này, anh là con lai à, đường nét rất sắc cạnh, mà sao cái mũi lại cao thế chứ?”
Trần Hiêu gắp một miếng thịt bò, không quan tâm đến cô ta.
Hà Mĩ Giai lại không tức giận, vẫn mỉm cười nói: “Anh lạnh lùng thật đấy, y hệt bạn trai trước của tôi, anh ấy cũng giống anh ở điểm này, nhưng mà tôi thích.”
Mọi người đã chứng kiến sự dạn dĩ của cô ta từ lúc ở trên xe, dù thế, nghe được những lời trắng trợn của cô ta lúc này, ai nấy đều không khỏi ngỡ ngàng.
“Giỏi đong đưa thật.”, cô gái đi cùng người yêu ngồi bên cạnh Chung Diệc Tâm thấp giọng nói.
Tên mập không vừa ý, gã sờ cái mũi tẹt của mình rồi nói bằng giọng kỳ quái: “Cao thì có ích gì chứ, người ta đeo nhẫn cưới kia kìa, đây là đàn ông đã có vợ, chị gái à, cô có giới hạn một chút đi có được không?”
Gã ta vừa dứt lời, mọi người đều đồng loạt nhìn xuống bàn tay trái của Trần Hiêu.
Anh dùng tay trái bưng bát, ngón áp út đặt hờ lên đáy bát, ngón tay thon dài, đốt tay mang theo vẻ nam tính đặc biệt, trên ngón áp út quả nhiên có một chiếc nhẫn cưới kiểu dáng đơn giản.
Ánh mắt Chung Diệc Tâm sáng lên.
Vừa nãy ở trên xe có lẽ do thiếu oxy quá độ, cô không hề chú ý đến tay anh.
Trần Hiêu không để ý đến ánh mắt của mọi người, anh đặt bát đũa xuống, tầm mắt như có như không lia về phía Chung Diệc Tâm. Chỉ là một cái liếc mắt, nhưng Chung Diệc Tâm lại bỗng cúi đầu xuống.
Cô đưa mắt nhìn bàn tay đang đặt trên bàn của mình.
Trắng nõn, thon dài, nhưng lại thiếu một thứ.
Buổi sáng, lúc ra khỏi cửa, cô sợ làm rơi nhẫn trên đường nên mới cất đi, không nghĩ lại xảy ra chuyện này.
Cô cúi đầu, chột dạ ăn hai miếng cơm.
Ấy, hình như lần này không mặn lắm thì phải?