Chung Diệc Tâm nhờ người giúp việc dọn phòng, hót bỏ đống tàn thuốc. Trần Hiêu đi rửa mặt, đêm nay anh còn phải trông linh cữu. Lần này, cô không cương quyết ở lại cùng anh được nữa, đến ba giờ đêm, cô bị Trần Hiêu dứt khoát đuổi về phòng đi ngủ.
Chung Diệc Tâm ngủ ở phòng của Trần Hiêu. Cô cũng không biết mình có ngủ được hay không nữa, chuyện xảy ra trong ngày hôm nay cứ như cỗ xe ngựa không ngừng lướt qua trong đầu cô.
Năm giờ sáng đã phải dậy để đến nhà tang lễ, nghĩ đến việc chẳng bao lâu nữa là phải dậy, cô ngủ mà cứ chập chờn.
Cô nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng, không biết đã ngủ được mấy tiếng, cô mơ hồ cảm giác có người đi vào, nhìn thoáng qua là Trần Hiêu, cô lại nhắm mắt giở mình ngủ tiếp. Qua lớp chăn, Trần Hiêu nhẹ nhàng vỗ lên người cô hai cái, gọi cô dậy.
Hiếm khi cô không nằm ì ra, cô tóm lấy cánh tay Trần Hiêu rồi ngồi dậy. Nhìn ra bên ngoài, trời còn tối, lại nghe thấy tiếng nói chuyện ở dưới lầu, cô mới biết là mọi người đã dậy hết rồi.
Nhà họ Trần rất lắm quy củ, làm xong mọi thủ tục, đến sáu giờ mới tới nhà tang lễ. Trong số những khách khứa đến đưa tang, Chung Diệc Tâm nhận ra không ít gương mặt quen thuộc, đều là những người có địa vị trong giới thương nhân của thành phố. Chung Kỳ Nhạc và Dương Hiểu Vi là thông gia, đương nhiên cũng có mặt.
Dương Hiểu Vi đi đến cạnh Chung Diệc Tâm, thấy sắc mặt cô không tốt, quầng mắt hơi thâm, bà biết ngay là cô không được ngủ tử tế nên lo lắng vén tóc cho cô, “Chịu khó mất mấy hôm, xong là ổn thôi, sinh lão bệnh tử, cũng không tránh được các nghi thức này.”
Chung Diệc Tâm gật đầu, cô đâu có phàn nàn gì, chỉ tại cơ thể mệt mỏi mà thôi. Cô nhìn Trần Hiêu đang ôm di ảnh ở phía xa, vẻ mặt trang nghiêm, đứng đó như một gốc tùng bách cao lớn mà hiên ngang. Trời vừa đổ một trận mưa rào, trên di ảnh dính chút bọt nước, gương mặt bà nội trông vừa hiền từ vừa thảnh thơi. Cô tin rằng, dưới suối vàng, bà nội sẽ biết cháu trai bà hối hận đến nhường nào, nhất định cũng sẽ đau lòng giống như cô vậy.
“Còn việc này nữa, nhắc nhở con một chút.”, Dương Hiểu Vi lộ vẻ mặt khó xử, bà kéo Chung Diệc Tâm sang một bên, nhỏ giọng nói, “Gần đây trên mạng có mấy tin đồn không hay, bố con đã xử lý rồi, con không cần phải quan tâm, cũng đừng xem, đỡ ảnh hưởng đến tâm trạng. Hiểu không?”
Chung Diệc Tâm ngẩn ra, từ tối qua đến giờ, cô gần như không động vào điện thoại, đương nhiên không biết gì về tin đồn trên mạng.
Nhìn vẻ căng thẳng của Dương Hiểu Vi, cô đã đoán được hơn một nửa nội dung của tin đồn đó. Chút chuyện đó của cô, giới truyền thông cứ nhai đi gặm lại bao nhiêu lần, còn gì mới mẻ mà nói chứ?
“Dì yên tâm, con không xem đâu.”
Tang lễ của bà nội Trần Hiêu còn chưa kết thúc, cô cũng không có tâm sức mà nghĩ đến chuyện đó, nhưng có một việc cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, không thể không nhờ Dương Hiểu Vi giúp, “Dì ơi, dạo này nếu có thời gian, dì giúp con tìm một người đáng tin, đưa bà ngoại con đến bệnh viện khám tổng quát với…”
Có lẽ bầu không khí nặng nề của tang lễ khiến người ta đau buồn, cũng bất giác khiến người ta trở nên bi quan. Hôm trước ở nhà bà ngoại, tuy bà vẫn sinh hoạt như bình thường, nhưng một vài chi tiết không khỏi khiến cô lo lắng, để yên tâm, vẫn nên nhanh chóng đi khám thì hơn.
Đương nhiên cô muốn đích thân làm chuyện này, nhưng bởi tình hình đặc biệt hiện giờ, trong vòng bảy ngày đầu tiên sau tang lễ, cô không thể tùy tiện đến nhà người khác được, trước đây lúc ông ngoại qua đời cũng có quy tắc như vậy.
Cô không mê tín, nhưng cũng không dám báng bổ, nhờ dì làm, cô rất yên tâm.
Dương Hiểu Vi nhận lời. Chung Diệc Tâm nói thêm đôi ba câu nữa với bà, đang định đi thì bà lại giữ tay cô lại, chần chừ mãi mới hỏi, “Con với Trần Hiêu bây giờ không ở chung với nhau sao?”
Cô ngẩn ra, sao dì lại biết chuyện này được?
Cô ậm ừ đáp cho xong, rồi chậm chạp đi đến bên cạnh Trần Hiêu. Anh nhìn cô một cái, như đang hỏi cô có mệt hay không.
Chung Diệc Tâm lắc đầu, không nói câu nào.
Cô là người có tâm hồn rất nhạy bén, dì hỏi cô câu đó khiến cô đoán ra, tin đồn lần này hẳn là có liên quan đến cuộc hôn nhân của cô và Trần Hiêu.
Cái gọi là giới truyền thông, thật ra không khác gì bà mối ở thời cổ đại, tài bốc phét thành thần, những thứ chẳng liên quan gì đến nhau cũng có thể kéo lại làm một được, một đẻ hai, hai đẻ ba…
Ở bệnh viện còn có thể tránh được đám phóng viên, chứ tại nhà tang lễ thì không thể. Ngay khi tin tức bà cụ nhà họ Trần qua đời được đưa ra, đám phóng viên chỉ hận nỗi không thể moi móc thông tin từ mỗi người trong nhà họ Trần, đương nhiên cũng không thể thiếu cô được.
Chung Diệc Tâm tự biết điều, đã đồng ý với dì là không xem thì cô sẽ không xem, đỡ phải chuốc lấy phiền muộn.
Từ nhà tang lễ đi thẳng một đường là đến nghĩa trang. Dọc đường đi, Chung Diệc Tâm luôn ngồi cùng Trần Nhược Nam. Bà ấy nói, mộ phần đã được mua sẵn từ trước khi bà cụ qua đời, ở cùng chỗ với ông nội của Trần Hiêu, một khoảnh mộ còn đắt hơn cả một căn nhà.
Bà không trang điểm, đồ trang sức cũng tháo hết, nhưng vẻ uy nghiêm thì vẫn không giảm, bà nói với Chung Diệc Tâm mà như đang tự lẩm bẩm, “Ý nguyện của mẹ là được rải xuống hồ, nhưng anh cả đời nào chịu. Mấy cái nghi thức này chỉ là để cho người sống xem, khóc cũng là khóc cho người sống nghe.”
Vẻ mặt của Trần Nhược Nam rất thờ ơ, tinh thần vẫn rất ổn, như thể không chịu đả kích gì lớn. Gò má bà hơi cao, tướng mạo kiên cường, từ lúc ra khỏi bệnh viện đến giờ, bà vẫn giữ thần thái như thường, chưa từng lộ vẻ sầu thảm, nhưng như vậy không có nghĩa là bà không đau buồn.
Cho dù trước đây Trần Nhược Nam từng kể chuyện về nhà họ Trần bằng giọng đầy mỉa mai, châm chọc, nhưng có một việc khiến Chung Diệc Tâm không thể không khâm phục, người nhà họ Trần không khóc trước mặt người khác, từ diện mạo đến cốt cách, ai nấy đều rất cứng rắn.
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ.
Sau khi xuống xe, Trần Hiêu là cháu trai trưởng nên ôm hũ tro đi đầu tiên. Đoàn người đi xuyên qua khu nghĩa trang được bao quanh bởi núi non trùng điệp, ngoài tiếng pháo từ xa truyền đến, cũng chỉ có tiếng người thấp giọng thủ thỉ với nhau. Trong những trường hợp như thế này, ai nấy đều đi đứng nói năng rất có chừng mực, thế nên, khi một nhóm người đi tụt lại phía sau cùng cứ rì rà rì rầm, âm thanh nghe vô cùng rõ ràng.
Mấy người đó là con của chú hai Trần Hiêu – Trần Lập Nham. Đứa con trai cả bằng tuổi với Trần Hiêu, là con của Trần Lập Nham với vợ cả, tính cách thật ra lại rất giống với người nhà họ Trần, khá kín tiếng. Còn mấy đứa khác, chỉ riêng lai lịch cũng đủ để đám phóng viên báo lá cải viết được mấy bài rồi.
“Con hoang đúng là con hoang, không bao giờ khá hơn được.”, Trần Nhược Nam tỏ vẻ khinh miệt, “Còn chưa đến lúc chia tài sản mà đã ngo ngoe không chịu nổi rồi, đủ để thấy Trần Hiêu bị dồn ép đến mức nào.”
Bà nói tiếp, “Anh hai hồ đồ thật, lúc này mà cũng gọi chúng nó đến.”
Nghe bà nhắc đến Trần Hiêu, Chung Diệc Tâm đăm chiêu nhìn đám người kia. Cô phát hiện ra mình biết rất ít về sự nghiệp của Trần Hiêu, anh đi công tác làm gì, trong công việc có gì khó khăn, tại sao trên mạng lại nói anh có nguy cơ bị mất chức…
Cô hơi chột dạ.
Sau khi tang lễ kết thúc, nhà họ Trần còn phải ở lại khách sạn mời cơm khách khứa, đương nhiên Chung Diệc Tâm cũng phải có mặt. Sao cô lại không nhìn ra, lúc cô và Trần Hiêu đứng cạnh nhau, có rất nhiều ánh mắt tò mò đưa về phía họ.
Cô nhìn không chớp mắt, kéo lấy cánh tay Trần Hiêu, cũng chẳng để tâm đến thái độ của bất cứ ai.
Xong xuôi mọi việc, cô lên xe một mình về Cửu Khê Biệt Uyển, sau đó nặng nề chìm vào giấc ngủ. Đêm nay là một đêm không mộng mị, cô ngủ thẳng một mạch đến trưa hôm sau mới tỉnh dậy.
Cô rửa mặt, buộc tóc qua loa, nhìn sắc mặt mình trong gương không tệ, môi cũng trở lại màu phớt hồng tự nhiên. Trẻ tuổi đúng là tốt thật, ngủ một giấc, mệt nhọc gì cũng tan biến hết.
Gọi điện thoại cho Trần Hiêu mới biết, anh đã đến công ty giải quyết công việc rồi. Trước khi cúp máy, không biết có phải anh cố ý không, mà anh cường điệu kể mình bận rộn suốt cả buổi, còn chưa được ăn gì.
Chung Diệc Tâm nhoẻn miệng cười, anh nói bằng giọng đáng thương như vậy, chắc chắn là cố ý rồi.
Hôm đó chẳng mua được gì ở siêu thị, cũng may các trang mua sắm online hiện giờ rất phát triển, cô lên mạng tìm thử, thấy cái gì cũng hay, cuối cùng bỏ vào giỏ hàng cả đống đồ. Tới khi nhận lấy túi hàng to đùng từ tay nhân viên bảo vệ, cô mới phát hiện ra là mình đã mua quá nhiều.
Cô chỉ biết làm ba món ăn, hơn nữa đã lâu không làm, thế nên hôm nay cô chỉ định sẽ làm một phần cơm rang trứng mà thôi, đơn giản, tuyệt đối không hỏng.
Cô bỏ nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh trước, chỉ để lại những thứ cần dùng. Đập hai quả trứng gà ra bát, vo gạo bỏ vào nồi, xúc xích hun khói thái hạt lựu, thái hành để sẵn. Cơm nấu chín phải để nguội một tiếng mới có thể rang được.
Bà ngoại rang cơm luôn dùng cơm nguội để qua đêm, lúc rang mới tơi cơm, hạt nào ra hạt nấy. Hiện giờ không kịp, chỉ có thể làm tạm bợ.
Tranh thủ thời gian chờ đợi, cô ngồi xuống sô pha, mở di động ra. Cô nhớ tới lời dì nói nên không mở Weibo mà chỉ mở Wechat của mình. Từ hôm qua cô đã tắt máy, bây giờ vừa bật lên, màn hình hiện ra cả đống thông báo.
Suýt nữa cô bị dọa cho hết hồn.
Chung Diệc Tâm cho rằng bản thân mình không phải là người giao du rộng rãi, trước giờ chưa từng thử tắt máy qua đêm, không ngờ lại có nhiều người tìm mình như vậy.
Cô mở từng tin ra đọc, đến cuối cùng, vẻ mặt dần trở nên nặng nề.
Cô không lên mạng đọc tin, nhưng tin đồn đó lượn một vòng trong đám bạn thân quen, cuối cùng vẫn đến chỗ cô.
Hôm qua cô đoán được đại khái, chuyện này có liên quan đến cuộc hôn nhân của cô và Trần Hiêu, nhưng lại không ngờ lần này còn nhắc tới người thứ ba, mà càng bất ngờ hơn là, vai nữ chính trong tin đồn lại là Cao Thanh.
Thậm chí Chung Diệc Tâm còn nhận được tin nhắn an ủi của mấy người bạn từng học đàn chung, có thể thấy, tin đồn này đã lan đi xa đến mức nào.
Cô nở một nụ cười lạnh, bấm vào đường link do một người bạn gửi.
Trong bài đăng đó có ghi, dạo gần đây, Tổng giám đốc của tập đoàn Hành Sinh – Trần Hiêu có qua lại thân mật với nghệ sĩ piano nổi tiếng Cao Thanh. Có người chứng kiến nam nữ chính của tin đồn đã lén lút hẹn hò, tại buổi hòa nhạc của dàn nhạc giao hưởng London tại thành phố H, Trần Hiêu đã có mặt, sau khi kết thúc, Cao Thanh còn nhận được một bó hoa hồng, mà theo như cô ta ám chỉ thì là của một người đàn ông họ Trần ẩn danh gửi tới.
Cách dùng từ trong bài viết khá mơ hồ, không chỉ đích xác, văn phong uyển chuyển sinh động, ở cuối bài, người viết còn tỏ vẻ mình là “người hiểu rõ nội tình”, sau khi kết hôn, Trần Hiêu luôn ở tại khách sạn Lệ Đảo thuộc tập đoàn Hành Sinh, gần như là ly thân với phu nhân của mình.
Cô buông điện thoại xuống, thở dài một hơi. Chẳng trách dì không cho cô xem tin tức đó, hôm qua, ánh mắt Chung Kỳ Nhạc nhìn cô cũng đầy lo lắng, hai người họ muốn hỏi nhưng lại sợ cô buồn rầu, đúng là khổ tâm.
Sự việc xảy ra từ hơn một ngày trước, hiện tại sức nóng đã giảm, tuột khỏi hot search, trong đó chắc hẳn có một phần công lao của bố cô.
Chung Diệc Tâm biết bản lĩnh của đám phóng viên, cô không tin một chút nào, nhưng giận thì vẫn phải giận. Lúc rang cơm, cô còn không cho chỗ xúc xích hun khói đã thái xong vào, thà cho mèo của phòng bảo vệ ăn, chứ quyết không để Trần Hiêu ăn.
Cô vừa đảo cơm vừa nghĩ, cứ ngoan ngoãn đi công tác thôi, đi nghe hòa nhạc làm cái gì, giờ thì hay rồi, bị người ta tóm tóc cho!
Còn nữa, anh mang họ gì không mang, lại cứ phải là họ Trần, bao nhiêu họ Hoàng Phủ, Độc Cô, Mộ Dung, Đông Phương không phải là tốt hơn sao, lại cứ là cái họ đơn giản đó…
Thế nên…
Trần Hiêu anh hôm nay đã được trời định cho là không thể ăn xúc xích hun khói rồi!
Đến đại sảnh của tập đoàn Hành Sinh, cô vẫn chưa nguôi giận. Đáng ra không nên rang cơm cho anh, lại còn mang đến cho anh nữa.
Haiz, bà Trần đúng là quá mềm lòng.
Chung Diệc Tâm đi đến quầy lễ tân, báo thân phận và mục đích đến đây, nhân viên lễ tân không dám lề mề, vội vàng báo tin cho Dương Thăng.
Hai phút sau, Dương Thăng vội vã xuống đại sảnh ở tầng một, nhìn thấy vị phu nhân mà mình đã từng đắc tội mấy lần. Cô có một gương mặt xinh đẹp, trông vừa gần gũi vừa xa cách. Nghe thì thật mâu thuẫn, nhưng chính xác là Dương Thăng cảm thấy như vậy.
Điều quan trọng là, trông cô rất thông minh, không giống như người dễ tin vào mấy tin đồn vớ vẩn, điều này khiến anh ta cảm thấy có chút yên tâm, ít ra anh ta sẽ không đến mức bị Trần Hiêu giận cá chém thớt.
Anh ta bị đôi vợ chồng nhà này hành mấy vố, thế nên bị ám ảnh tâm lý.
Chung Diệc Tâm theo Dương Thăng đi thang máy chuyên dụng lên văn phòng Tổng giám đốc. Đây là lần đầu tiên cô đến đây, chỉ cảm thấy một bầu không khí nghiêm túc, trật tự vô cùng. Mọi người đều đang bận rộn, ngay cả nhân viên lễ tân ở sảnh tầng một cũng rất chuyên nghiệp, sau khi biết thân phận của cô, người nhân viên đó không hề tỏ vẻ kinh ngạc hay tò mò. Mặc dù chỉ là giả vờ, nhưng cũng đủ để chứng minh một điều, đó là Trần Hiêu quản lý công ty rất tốt.
Điều này khiến cô cảm thấy trên mặt như có hào quang, lúc đi cũng thấy lưng thẳng hơn hẳn.
Tuy thế, cô lại có cảm giác, tất cả đều đang bận, mỗi một mình cô nhàn rỗi, bất giác không tránh khỏi cảm thấy lạc lõng.
Dương Thăng lễ phép dẫn cô đến trước cửa văn phòng của Trần Hiêu. Anh ta đang định gõ cửa thì Chung Diệc Tâm lại ngăn lại, cô đưa chiếc túi trong tay mình cho anh ta, “Anh mang vào đi, bảo với Trần Hiêu là tôi về trước đây.”
“Phu nhân, cô không vào ạ?”
Cô cười rồi hỏi ngược lại, “Anh ấy có đang bận không?”
“Trần tổng đang tiếp khách ạ.”, Dương Thăng đáp một cách khéo léo, không nói bận cũng chẳng nói không bận, muốn hiểu thế nào là tùy cô.
Chung Diệc Tâm nghĩ, chắc là bận.
“Mang vào đi.”, cô nói xong, thấy Dương Thăng có vẻ do dự thì nói thêm, “Tôi đi đây, trợ lý Dương không cần cho người đưa tôi về đâu, tôi có tài xế rồi.”
Dứt lời, cô liền xoay người rời đi.
Dương Thăng mấp máy môi, sau đó giơ tay gõ cửa. Nhận được lệnh, anh ta đẩy cửa đi vào, thấy Trần Hiêu và Dịch Thiếu Thần đang ngồi đối diện nhau ở chỗ ghế sô pha, Dương Thăng liền đặt cái túi xuống trước mặt Trần Hiêu rồi nói: “Trần tổng, cái này là do phu nhân mang tới ạ.”
Trần Hiêu nao nao, nhớ đến cú điện thoại lúc trưa, anh chợt mỉm cười, cẩn thận lấy chiếc cặp lồng ra khỏi túi. Vẫn còn ấm, qua cái nắp nhựa trong có thể nhìn thấy đụn cơm tròn tròn đáng yêu, hạt nào hạt nấy đều có trứng vàng óng, trông rất hấp dẫn.
“Sao không để cô ấy vào?, anh mở cặp lồng ra, mùi hương mê người, đơn giản không hoa mĩ, lại rất có hơi thở của cuộc sống bình thường.
Dương Thăng dè dặt nhìn Trần Hiêu, giọng điệu có vẻ bất an, “Phu nhân về rồi ạ.”
Cũng may lần này Trần Hiêu không phê bình gì, chỉ bảo anh ta ra ngoài. Đợi Dương Thăng đi rồi, anh mới kéo cặp lồng đến trước mặt, lại phát hiện Chung Diệc Tâm chỉ để vào có một chiếc đũa, nằm lẻ loi trong chiếc túi đựng, thật khiến người ta bất ngờ.
Dịch Thiếu Thần ngồi ở phía đối diện bật cười ha hả, buông lời trêu ghẹo, “Bà Trần đang phạt anh đấy, không nhận ra à?”
Trần Hiêu không để ý đến anh ta, sai người mang một đôi đũa đến, Dịch Thiếu Thần không phải người ngoài, anh chẳng cần kiêng dè gì, cứ thế bưng cơm lên ăn.
“Ngon không?”
Trần Hiêu ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Chocolate cậu cho rất có giá trị.”
“Gì cơ?”, Dịch Thiếu Thần không hiểu, lại trêu Trần Hiêu, “Đừng ki bo thế chứ, chia một nửa phần cơm tình yêu cho em ăn thử đi.”
Trần Hiêu lau miệng, duỗi đôi chân dài ra, gương mặt đầy vẻ ngạo nghễ, đắc ý, “Muốn ăn sao? Tự tìm vợ đi.”