Đêm tân hôn, Chung Diệc Tâm phòng không gối chiếc. Nửa đêm, Trần Hiêu trở về, thái độ lạnh lùng, đưa ra yêu cầu ở riêng với cô.
Chung Diệc Tâm còn mặc bộ váy đỏ tươi lúc đi kính rượu, thản nhiên lấy ra tờ đơn thỏa thuận ly hôn, dịu dàng mỉm cười và ký tên mình. Cô thở một hơi đầy ngọt ngào, “Anh Trần, có dám đánh cược với tôi không?”
Trần Hiêu nhíu mày.
“Trong vòng một năm, tôi sẽ có được anh.”, cô cười như một con hồ ly nhỏ, “Nếu anh thắng, tờ giấy này thuộc về anh. Nếu tôi thắng, anh thuộc về tôi.”
Trần Hiêu cười khẩy, khóe môi nhếch lên, gương mặt đầy vẻ khinh thường.
Sau này…
Chung Diệc Tâm ném đơn ly hôn lên người Trần Hiêu, hờ hững nói: “Tôi chán rồi, chúng ta ly hôn đi.”
Người đàn ông giang tay ra ôm cô vào lòng, gương mặt đẹp trai hiện đầy vẻ hung hãn: “Giờ mới có nửa năm, em chơi anh à?”
“Muốn tiếp tục? Cũng được.”, Chung Diệc Tâm nhoẻn miệng cười, ghé vào tai người đàn ông nói: “Bắt đầu từ giờ, đổi thành anh theo đuổi em.”