“Cái này là hạt dẻ, ngon lắm, ăn sống được đấy, cũng có thể dùng để nấu thành đồ ăn…”
Không đợi Chung Diệc Tâm nói xong, Tiểu Diệc Trăn đã nhảy cẫng lên, “Con biết, con biết! Cậu đưa con đến nhà ngoại ngoại, ngoại ngoại làm gà nướng hạt dẻ cho con ăn đấy.”
Ở tuổi này, vốn từ của thằng bé còn ít, cũng không chịu học những từ phức tạp, thế nên, so với từ “cụ ngoại”, thằng bé thích gọi là “ngoại ngoại” hơn.
Mỗi lần về nước, ở cùng con trai vài ngày, Chung Diệc Tâm lại học thêm được rất nhiều từ trẻ con. Ví dụ như, “xe” không gọi là “xe”, mà phải gọi là “xe xe”, “quả táo” không gọi là “quả táo”, mà sẽ gọi là “quả quả táo”, hằng ngày phải ăn “cơm cơm’, tối đến thì phải “đi ngủ ngủ”.
Những từ này, bình thường thì cảm thấy hết sức quái đản, nhưng ở cùng Tiểu Diệc Trăn thì lại thành ra rất tự nhiên, Chung Diệc Tâm gần mực thì đen, nên cũng tỏ ra vô cùng thích thú.
Cô ôm lấy cánh tay của người ở bên cạnh, làm nũng nói: “Trần Hiêu Hiêu.”
Trần Hiêu nhìn cô từ trên xuống dưới, “Lại bị làm sao đấy?”
“Để khảo sát thành tích làm bố của anh, từ giờ trở đi, em sẽ tiến hành kiểm tra lượng kiến thức anh tích lũy được, hỗ trợ anh tiến bộ. Giờ thì lắng nghe câu hỏi này.”, Chung Diệc Tâm tỏ vẻ nghiêm túc, cô hỏi: “Bạn nhỏ Trần Diệc Trăn vừa nhắc đến ngoại ngoại, ngoại ngoại này là ai? Mời trả lời trong vòng năm giây.”
Trần Hiêu nhếch khóe môi, “Quá coi thường anh rồi đấy, có thể hỏi câu nào khó hơn không?”
“Bố, bố không biết đâu, con bảo cho.”, Trần Diệc Trăn nhẹ nhàng kéo ống quần bố, ý bảo anh cúi người xuống, thằng bé sẽ tiết lộ đáp án cho.
Vừa được Trần Hiêu dỗ cho cưỡi ngựa nửa tiếng đồng hồ, bạn nhỏ Trần Diệc Trăn đã hoàn toàn bị thu phục, nó hồn nhiên muốn giúp bố, nhưng lại thành công phá bỏ bục cao kiêu hãnh của bố.
“Bố con vừa tuyên bố hùng hồn xong, con phá như thế, không ổn cho lắm thì phải.”, Trần Hiêu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Tiểu Diệc Trăn mở to đôi mắt tròn xoe, hàng mi chớp chớp, nó nhìn sang mẹ, lại nhìn sang bố, hình như nhận ra mình làm sai gì đó nên nó ủ rũ cúi đầu xuống.
Chiêu dỗ trẻ con của Trần Hiêu, đúng là quá nghèo nàn.
Đương nhiên anh sẽ không đứng trước mặt mọi người mà bế thằng bé ngồi lên vai, cũng không thể nào làm như Chung Diệc Tâm, vuốt ve hai má nó rồi nhẹ nhàng dỗ dành, “Bảo bối ngoan, bảo bối đừng buồn mà…”. Vì thế, anh áp dụng cách trung hòa nhất, nhẹ nhàng xoa đầu thằng bé rồi mất tự nhiên nói: “Được rồi, được rồi.”
Chung Diệc Tâm ngơ ngác nhìn anh.
Thế này là sao?
Dỗ chó dỗ mèo cũng không phải như thế.
Nếu trên đời này thật sự có “lớp huấn luyện cha mẹ”, nhất định cô sẽ đăng ký cho anh đi học.
Tiểu Diệc Trăn đáng thương của cô, có một ông bố không biết biểu đạt tình cảm. Trần Hiêu đã nhập vai ông bố nghiêm quá sâu rồi, khó mà thoát ra được.
Chung Diệc Tâm còn chưa kịp cảm thán xong thì Tiểu Diệc Trăn bỗng giơ tay ôm chân Trần Hiêu, thằng bé ngửa mặt lên, đôi mắt sáng ngời trong veo như sương sớm.
“Bố ơi! Bế con! Bố bế con!”
Trần Hiêu thoáng sửng sốt, sau đó anh khẽ bật cười một tiếng rồi cúi người bế Tiểu Diệc Trăn lên. Anh bế thằng bé bằng một tay, còn một tay thì đẩy xe đẩy hàng, tinh thần trông rất thoải mái.
Tâm nguyện của Tiểu Diệc Trăn đã thành sự thật, thằng bé vui vẻ ôm lấy cổ bố.
“Thấy chưa, thành tích của anh vĩ đại thế này cơ mà, đã được nhận khen thưởng chưa?”, vẻ mặt Trần Hiêu không phải không có sự kiêu ngạo, anh nhướng mày nói, “Ngoại ngoại là cụ ngoại của thằng bé chứ gì!”
Nghe được câu trả lời của anh, kế hoạch châm chọc của Chung Diệc Tâm thất bại, cô thở dài một tiếng thật to rồi nhẹ nhàng bóp mũi Tiểu Diệc Trăn, “Anh bạn nhỏ này, sao không cần mẹ bế?”
Tiểu Diệc Trăn còn bé, thích gì thì ắt sẽ muốn lại gần, thằng bé tranh thủ cầm lấy tay mẹ, thơm hai cái rõ kêu rồi ngây thơ nói: “Mẹ gầy, mẹ không khỏe, mẹ vất vả, bố khỏe, chuyện này phải đòi bố!”
Trần Hiêu đã hiểu, anh vừa bực vừa buồn cười, giả vờ lúc mạnh lúc nhẹ véo cằm Diệc Trăn, “Coi bố là cu li à? Mẹ vất vả, chẳng nhẽ bố không vất vả?”
Nói xong, nhìn Chung Diệc Tâm cười hớn hở, anh đành bó tay, “Thằng nhóc này đúng là con ruột của em rồi, hai mẹ con chắc chắn là oan gia từ kiếp trước của anh.”
Chung Diệc Tâm nghiêm mặt nói: “Nói đúng, kiếp trước chắc chắn anh làm quá nhiều chuyện xấu, nên kiếp này ông trời mới phái mẹ con em đến trừng phạt anh đấy.”
Tiểu Diệc Trăn nghe không hiểu lắm, nhưng nó biết, mẹ nói gì cũng đúng cả, thế nên nó liền gật đầu, “Đúng!”
Chung Diệc Tâm cười càng vui vẻ hơn.
Trần Hiêu vừa bế con vừa đẩy xe đi đến khu hoa quả, vì Chung Diệc Tâm định mua ít hoa quả tươi về làm salad.
Hôm nay là sinh nhật của con trai, họ quyết định tự chuẩn bị ở nhà. Đồ ăn ở nhà hàng bên ngoài dù ngon, nhưng họ lại thầm muốn có được khoảnh khắc đời thường như vậy, một nhà ba người, không ai quấy rầy.
Như lời Tiểu Diệc Trăn nói, loại việc mất sức như thế này, đương nhiên phải do Trần Hiêu làm.
Trong chuyện bếp núc, không gian thể hiện của cô quá nhỏ, cô chỉ có thể làm được mấy món đơn giản và salad trái cây, chỉ mấy thứ đó thì không bao giờ thất bại.
Hai tay Chung Diệc Tâm trống trơn, trên người chỉ đeo đúng một chiếc túi xách nhỏ, còn bao nhiêu thứ nặng khác đều đổ vào người Trần Hiêu. Cô thong dong chọn hoa quả, thỉnh thoảng lại nói về các loại hoa quả với Tiểu Diệc Trăn.
Trong mắt Tiểu Diệc Trăn ngập tràn vẻ tò mò, thằng bé chưa bao giờ đi siêu thị, bình thường hoa quả được ăn đều do bà ngoại rửa sạch rồi cắt ra cho nó.
Đúng mùa vải, trên kệ của siêu thị bày đầy các giống vải khác nhau, Chung Diệc Tâm cầm lên, phổ cập kiến thức cho con trai.
“Đây là Phi tử tiếu[1] này, thường thì loại này sẽ xuất hiện sớm nhất. Bà ngoại có đọc thơ cho con nghe không? Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai!”
Tiểu Diệc Trăn giơ tay xin trả lời: “Con biết ạ, bà ngoại đọc cho con nghe rồi, là thơ của nhà thơ Đỗ Mục, kể về Dương quý phi.”
Chung Diệc Tâm vô cùng kinh ngạc, cô thơm một cái lên đôi má bụ bẫm của thằng bé rồi khen: “Bảo bối thông minh quá, thông minh như mẹ hồi bé!”
Trần Hiêu yên lặng liếc nhìn cô, đối với kiểu dạy con trai lại tranh thủ tự sướng của cô, anh tạm thời không phát biểu bất cứ ý kiến nào.
Tiểu Diệc Trăn nói tiếp, “Bà ngoại bảo, mẹ ba tuổi đã thuộc ba trăm bài thơ Đường, còn bảo con phải học tập mẹ.”
Chung Diệc Tâm không khỏi xấu hổ.
Cô không biết Dương Hiểu Vi nói với Diệc Trăn như thế nào. Hiện giờ cô đã có con trai, đương nhiên có thể hiểu được tình yêu của cha mẹ dành cho con cái, chỉ hận không thể đem tất cả những gì tốt đẹp nhất về cho con mình. Dương Hiểu Vi đối xử với cô như với con gái ruột, Chung Diệc Tâm có thể lý giải, bà nói vậy chỉ là tô đẹp hình ảnh cho cô mà thôi.
Nhưng… Ba tuổi mà có thể thuộc ba trăm bài thơ Đường, ở đâu ra vậy?
Hiện giờ cô cũng không thuộc nổi ba trăm bài.
Đối mặt với biểu cảm tự hào của Tiểu Diệc Trăn, cô xấu hổ đáp qua loa, “Đại khái thế, ha ha.”
Trần Hiêu chợt nhíu mày, anh xen ngang, “Em thuộc ba trăm bài thơ Đường cơ à, sao anh không biết nhỉ, nào, đọc thử một bài cho anh nghe đi.”
Chung Diệc Tâm trợn mắt nhìn anh.
Tiểu Diệc Trăn còn đang ở đây, cô không muốn để thằng bé nhìn thấy mẹ dùng hành vi bạo lực với bố, thế nên chỉ có thể dùng ánh mắt dọa anh.
“Lừa trẻ con không tốt đâu.”, Trần Hiêu cúi đầu, ghé vào tai Chung Diệc Tâm rồi nhỏ giọng nói, “Đêm nay chờ thằng bé ngủ rồi, em đọc cho một mình anh nghe nhé.”
Có lẽ do giọng điệu của anh quá mờ ám, cũng có lẽ do đã lâu họ không gần nhau, chỉ một câu nói bình thường lại khiến cô nghĩ ngợi mơ màng.
Lúc nhìn lại anh, vẻ mặt anh rất điềm tĩnh, hình như đúng là cô nghĩ nhiều thật.
Cô hoảng loạn, không dám tiếp tục đề tài thơ Đường nữa, mơ mơ hồ hồ nhặt lấy mấy hộp hoa quả rồi bỏ vào xe. Sau đó, hai người chọn thêm nguyên liệu để chuẩn bị cho bữa tối, xong xuôi, Trần Hiêu lái xe đưa hai mẹ con về Cửu Khê Biệt Uyển.
Trần Hiêu vốn đã biết nấu ăn rồi, đến khi Chung Diệc Tâm mang thai Tiểu Diệc Trăn, tay nghề của anh lại càng tăng.
Chung Diệc Tâm yên tâm giao bếp cho anh, còn mình thì đưa Tiểu Diệc Trăn lên phòng chơi trên tầng hai.
Vừa rồi trước khi đi siêu thị, họ đã chuyển hết quà cho thằng bé lên đây, đa phần đều là những món đồ chơi có ích cho trẻ con. Tiểu Diệc Trăn sốt sắng bày cho mẹ xem đoàn xe lửa chạy pin mới nhất của nó, cả bộ nego Harry Potter cô mua cho nó nữa.
Bộ nego này dành cho trẻ em trên sáu tuổi, lúc mua, Chung Diệc Tâm hơi do dự. Nhưng trợ lý của cô nói, có thể mua rồi bố mẹ chơi cùng con, cũng là một hoạt động gia đình thú vị.
Chung Diệc Tâm để thằng bé ngồi xuống thảm, rồi cô ngồi phía sau ôm lấy nó, ngửi mùi sữa trên người thằng bé là lại không nhịn được phải hôn lên đầu nó một cái.
“Bảo bối, đợi đến tối ăn cơm xong, bố mẹ chơi xếp nego với con được không?”
“Được ạ.”, Tiểu Diệc Trăn quay đầu lại, quyến luyến dựa vào lòng Chung Diệc Tâm. Ôm mẹ một lát, thằng bé lại quay ra chơi xe lửa của nó.
Cả quá trình, Chung Diệc Tâm không làm giúp nó việc gì, chỉ để ý an toàn cho thằng bé, tránh cho nó khỏi bị xây xước hoặc đề phòng nó vô tình nuốt phải linh kiện nhỏ. Còn những việc khác, cô không can thiệp, để thằng bé phát huy sức sáng tạo của nó.
Tiểu Diệc Trăn tập trung vào món đồ chơi của nó, một khi đã tiến vào thế giới riêng, thằng bé gần như quên trời quên đất, lúc thì nhíu mày, lúc lại thỏa mãn cười toe toét.
Thằng bé là một đứa nhỏ kỳ lạ, cô chủ nhiệm ở nhà trẻ đã nói như vậy với Dương Hiểu Vi. Nó hòa đồng, nhiệt tình, các bạn trong lớp đều quý mến nó, khả năng tập trung rất tốt, tò mò với những thứ mới lạ, nhưng lại chẳng bao giờ nghịch ngợm phá phách.
Sau cả đống lời ca ngợi, cô giáo Ngô uyển chuyển đề nghị với Dương Hiểu Vi, có thể bảo bố mẹ thằng mẹ bớt chút thời gian ở cạnh nó hay không, vào giai đoạn này, bố mẹ có sự ảnh hưởng rất quan trọng tới đứa trẻ.
Có một hôm, đang giờ ngủ trưa, cô giáo đi kiểm tra các bạn nhỏ, tới giường của Trần Diệc Trăn thì phát hiện thằng bé vẫn mở mắt thao láo, thấy cô giáo đến, nó chẳng hề tỏ ra sợ hãi.
Nó hỏi, “Cô ơi, cô gọi điện cho mẹ con được không ạ?”
Cô giáo nghĩ là thằng bé khó chịu trong người nên căng thẳng hỏi: “Con sao thế, sư tử nhỏ?”
“Nói với mẹ con là, con rất ngoan, chưa bao giờ nghịch ngợm cả, con nhớ mẹ, muốn mẹ đến đón con về.”
Trẻ con hồn nhiên, tư duy đơn thuần, nó cho rằng bố mẹ không thể ở cạnh mình lâu là vì nó không ngoan, thằng bé không hiểu những quy tắc phức tạp trong thế giới của người lớn, chỉ nghĩ rằng tất cả đều là do lỗi của mình.
Hôm đó tan học, Dương Hiểu Vi đến đón nó, nhìn thấy không phải là mẹ, Tiểu Diệc Trăn không nói gì, cũng không khóc, vẫn ngoan ngoãn đi theo bà.
Nó biết, hiện giờ mẹ đang ở một nơi rất xa, dù máy bay có nhanh đến đâu, cũng không thể khiến nó có thể nhìn thấy mẹ ngay khi tan học.
Chung Diệc Tâm nghe kể về chuyện này thì vô cùng đau lòng, chỉ muốn về nước ngay lập tức, nhưng không thể, vì cô không thể biến mất khỏi buổi độc tấu của chính mình được.
Cô cảm thấy hết sức áy náy, không phải vì cô không thể thuyết phục được bản thân mình, lấy sự nghiệp thành công để đổi lấy một gia đình viên mãn, cũng đáng thôi.
Thậm chí cô còn lo lắng rằng Tiểu Diệc Trăn sẽ trách cô giống như cô trách Diêu San hồi nhỏ vậy, sẽ dùng sự lạnh lùng cả đời để trừng phạt sự thiếu sót của mẹ.
Cho dù như vậy, cô vẫn tin mình không giống Diêu San, sau khi phát hiện ra vấn đề, cô biết sám hối, cũng sẽ cố gắng hết sức để bù lại.
Thằng bé còn nhỏ, mong là mọi thứ vẫn còn kịp.
Tiểu Diệc Trăn đang chơi dở thì bỗng nghĩ ra một chuyện, nó bảo mẹ, “Bà ngoại bảo, ngày nào mẹ cũng phải tập đàn, hôm nay mẹ vẫn chưa tập.”
“Hôm nay không tập, hôm nay mẹ chỉ chơi cùng con thôi.”
Hôm nay, tất cả thời gian của cô đều dành cho gia đình nhỏ này.
“Mẹ phải tập đàn chứ, mẹ phải ngoan, không được lười.”, Tiểu Diệc Trăn bỗng nghiêm mặt, như thể đã đổi thân phận, còn bé mà đã biết dạy cô phải quý trọng thời gian.
“Mẹ đi tập đàn, còn con thì sao?”
Tiểu Diệc Trăn hỏi: “Con xem mẹ tập đàn được không ạ?”
Giọng thằng bé lanh lảnh, phát âm rõ ràng, lại có vẻ lơ đễnh của trẻ con. Nó hỏi một cách vừa dè dặt vừa lễ phép, những lúc như thế này, Chung Diệc Tâm lại có cảm giác không chân thực.
Chàng trai nhỏ tuổi phong độ này, thật sự là con trai cô.
Thằng bé ngẩng mặt lên, hàng mi dài, nét mặt có nhiều điểm tương tự cô, còn có thể nhìn ra dáng vẻ của Trần Hiêu, còn nhỏ mà đã khiến người ta không thể từ chối nổi. Vẻ ngây thơ nhưng lại câu nệ của nó, ngay cả người qua đường cũng phải dừng lại khen nó đáng yêu, huống hồ nó còn hiểu chuyện như vậy.
Chung Diệc Tâm dẫn thằng bé đến phòng đàn.
Tiểu Diệc Trăn chủ động nắm tay mẹ, cho đến khi Chung Diệc Tâm ngồi xuống trước cây đàn, thằng bé mới chịu buông ra.
Thân đàn màu đen phản chiếu gương mặt của cô, mười ngón tay đặt trên phím đàn, cô hỏi, “Bảo bối, muốn nghe bài gì nào?”
Tầm hiểu biết của Tiểu Diệc Trăn với các khúc đàn dương cầm vô cùng ít, trong lúc nhất thời nó không đáp được, nhưng nó nhanh chóng nói: “Bài mẹ đánh hôm Tết ạ.”
Chung Diệc Tâm ngẫm nghĩ, có lẽ thằng bé đang nhắc đến buổi biểu diễn cô tổ chức trong nước vào năm ngoái.
Cô không xác định được là con trai nói đến bài nào, vì thế cô đánh lần lượt các đoạn mở đầu, để thằng bé chọn giữa Mozart, Chopin, Rachmaninoff.
“Bài cuối cùng ạ.”, Tiểu Diệc Trăn khẳng định chắc nịch.
Chung Diệc Tâm hơi kinh ngạc, không thể ngờ, thằng bé còn nhỏ mà gu thưởng thức lại rất độc đáo, một cậu bé thích Rachmaninoff… Sau này trưởng thành, chắc chắn sẽ khiến phụ nữ đau đầu.
Có lẽ thằng bé sẽ trở thành một người đa tình, đa sầu đa cảm, nhưng lại kiềm chế một cách lý tính. Không hiểu sao Chung Diệc Tâm lại không muốn thằng bé lớn lên, cô biết như vậy rất ích kỷ, nhưng cô chỉ đơn thuần muốn giữ lại khoảnh khắc hồn nhiên này của nó.
Tiếng đàn vang lên, Tiểu Diệc Trăn đứng bên cạnh nhìn bàn tay mẹ thoải mái lướt trên những phím đàn, nó ậm ừ theo tiếng nhạc một khúc thật dài.
Chung Diệc Tâm để ý lắng nghe, thằng bé như đang đắm chìm trong âm nhạc, hàng mi run run, quan trọng là, giai điệu ậm ừ của thằng bé gần như là rất đúng.
Cô dừng lại, có chút ngỡ ngàng, “Tiểu Diệc Trăn, có người dạy con bài này à?”
Thằng bé lắc đầu, “Con bảo bà ngoại mở cho con xem mấy lần.”
Nó mới bốn tuổi, vậy mà lại nhạy cảm với âm nhạc như thế. Chung Diệc Tâm không thích để mình biến thành một bà mẹ ấu trĩ, đứa trẻ làm gì cũng phải phô trương lên tầm vĩ đại, nhưng cô vẫn không kiềm chế được, lúc ăn tối, cô nhắc đến chuyện này với Trần Hiêu.
“Em phát hiện ra con trai mình là một thiên tài đấy!”, ánh mắt cô như đang rực rỡ dưới ánh đèn.
Trần Hiêu thái hết miếng bít tết trên đĩa rồi tự nhiên đặt trước mặt vợ, sau đó lại làm y hệt cho Tiểu Diệc Trăn, xong xuôi anh mới đáp: “Thiên tài ở phương diện nào?”
Chung Diệc Tâm không để ý đến đồ ăn, cô ôm lấy cánh tay Trần Hiêu, “Thằng bé nhạy cảm với âm nhạc cực kỳ, hôm nào em sẽ dẫn nó đến gặp thầy, xin thầy cho lời khuyên.”
“Em muốn bồi dưỡng nó thành nghệ sĩ dương cầm à?”
Chung Diệc Tâm thản nhiên đáp: “Đương nhiên, nhưng cái này phải xem ý của thằng bé nữa.”
Cho dù trên thế giới không thiếu những nghệ sĩ nổi danh đều là bị ép phải học, cô thừa nhận, cô cũng không phải là ngoại lệ, nếu không phải do được Hứa Xương Ngạn rèn giũa, thì cô sẽ chẳng có thành tích như ngày hôm nay. Nhưng cô lại không mong sẽ bóp chết sự ngây thơ hồn nhiên của Tiểu Diệc Trăn, có thiên phú không có nghĩa là có hứng thú, cô không phải là người mẹ hoàn hảo một trăm phần trăm, nhưng cô sẽ cố gắng hết sức để tôn trọng sự lựa chọn của thằng bé.
Trần Hiêu đưa một miếng thịt vào miệng, chậm rãi nhấm nháp rồi nuốt xuống, sau đó mới thong thả hỏi cô, “Nếu nó thích, em định dẫn nó sang Mỹ à?”
“Không, nếu em nói, em định ở lại đây…”, cô tạm dừng, nhìn vào mắt anh như muốn tìm kiếm sự thấu hiểu, “…thì anh nghĩ thế nào?”
Trần Hiêu vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, “Anh đang muốn bàn với em, anh định sẽ về nước, cùng em, cùng con trai nữa.”
“Sao khéo vậy, em cũng đang định nói với anh.”, thời gian càng lâu, sự ăn ý như vậy càng nhiều, cô cảm thấy thật may mắn khi cả hai người lại một lần nữa có chung suy nghĩ.
Ăn xong bữa chính là đến lúc dùng món ngọt. Chung Diệc Tâm đứng dậy, cùng Trần Hiêu mang chiếc bánh sinh nhật đã đặt trước ra. Chiếc bánh không lớn, được trang trí bằng những hình con thú hoạt hình, lớp trên cùng là hoa quả và chocolate, thêm chút bột cacao rắc bên ngoài, nhìn thôi đã thấy ngon miệng rồi.
Hồi mang thai, khẩu vị của Chung Diệc Tâm thay đổi một cách đột ngột, cô cực kỳ thích ăn đồ ngọt. Khi đó cô nói với Trần Hiêu, đứa nhỏ sau này chắc chắn là một con ma cuồng đồ ngọt.
Vậy mà cô đoán đúng thật.
Tiểu Diệc Trăn đúng kiểu trẻ con chuyên giấu kẹo đi ngủ. Dương Hiểu Vi sợ thằng bé bị sâu răng nên nửa đêm hay sang phòng nó kiểm tra, mấy lần liền phát hiện hai má nó phồng lên, hằn rõ hình viên kẹo, miệng cười đến tươi, giấc mơ ngập tràn hương vị ngọt ngào.
Dương Hiểu Vi còn chụp ảnh rồi gửi cho Chung Diệc Tâm.
Thậm chí Chung Diệc Tâm còn nảy ra một ý nghĩ đen tối, đợi thằng bé lớn lên, đến độ tuổi phản nghịch, cô sẽ mang bức ảnh này ra để trêu nó.
Cắm nến xong, đội mũ cho chủ bữa tiệc sinh nhật, Trần Hiêu tắt đèn, còn Chung Diệc Tâm châm nến.
Tiểu Diệc Trăn chắp hai tay lại, nhắm mắt cầu nguyện.
“Ước gì vậy con?”, bật đèn xong, Chung Diệc Tâm cố ý trêu thằng bé.
Nó lắc đầu, “Điều ước sinh nhật không được nói cho mẹ biết, không là không linh đâu.”
Chung Diệc Tâm nắm tay Trần Hiêu, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Điều ước sinh nhật có thể trở thành sự thật, trên thế giới có ông già Noel thật, còn có thể đến tặng quà vào lúc nó ngủ. Suy nghĩ hồn nhiên đến vậy, nhưng họ sẽ dùng hết khả năng để Tiểu Diệc Trăn tin tất cả những điều đó, chờ đến khi nó lên lên, sự ngây thơ đó sẽ tự mất đi.
Hai người lớn chỉ ăn một miếng nhỏ, chỗ còn lại cũng không để Trần Diệc Trăn ăn nhiều.
Buổi tối hôm nay, Tiểu Diệc Trăn vô cùng vui vẻ. Bố tắm cho nó xong thì bế nó lên giường, mẹ vẫn còn đang trong phòng tắm, bố bảo nó đi ngủ trước nhưng nó vẫn mở to mắt muốn đợi mẹ ra.
Chung Diệc Tâm đắp mặt nạ, hơi nhàm chán nên đi đi lại lại trong phòng, miệng lầm bầm nói với Tiểu Diệc Trăn, “Bảo bối, có một câu hỏi như thế này, con thích bố nhất, hay là thích mẹ nhất?”
Tiểu Diệc Trăn thật thông minh, nó chọn cả hai, “Bố mẹ, con đều thích.”
“Hỏi con thích ai nhất cơ mà, thằng nhóc ranh ma này, không được một câu thật lòng gì cả.”, Chung Diệc Tâm xoay người đi ra ngoài.
Trần Hiêu nhìn bóng lưng của cô mà không khỏi buồn cười.
“Trần Diệc Trăn.”, Trần Hiêu vẫn quen gọi cả họ cả tên con trai, anh khẽ vỗ đầu nó rồi nói, “Lần sau mẹ mà hỏi con câu này, con phải nói là thích mẹ nhất, biết chưa?”
Tiểu Diệc Trăn không muốn nói dối, rõ ràng nó thích cả hai mà.
Trần Hiêu nhẫn nại giải thích với con trai, “Lúc mẹ sinh con rất vất vả, hi sinh rất nhiều cho con, con mãi mãi phải yêu mẹ nhất, hiểu chưa nào?”
Tiểu Diệc Trăn ù ù cạc cạc gật đầu, nó lại hỏi: “Thế còn bố ạ?”
“Bố yêu mẹ nhất.”, Trần Hiêu đắp chăn cho thằng bé, “Đương nhiên, cũng yêu con nhất.”
Tiểu Diệc Trăn thỏa mãn nở một nụ cười, để lộ ra cả bốn cái răng nanh. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó tựa vào bàn tay bố, nó vẫn chưa có được bàn tay to lớn như vậy, bàn tay có thể nâng nó lên cao. Thằng bé cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
“Bố, kể chuyện cho con nghe đi ạ?”, thằng bé nài nỉ.
Trần Hiêu định nói anh không biết kể, nhưng lại nhớ đến hồi Chung Diệc Tâm phải ngủ một mình, hai người thường xuyên gọi điện cả đêm, cô cũng nũng nịu đòi anh kể chuyện như thế này.
Có bịa chuyện cũng bịa không ít lần.
Anh thoáng trầm ngâm rồi mỉm cười, “Con nhắm mắt lại, bố kể cho con nghe bố gặp được mẹ như thế nào.”
Vì thế, từ đây Trần Diệc Trăn đã nhớ kĩ đêm Giáng Sinh đó, thằng bé chưa từng thấy cảnh tuyết bay trắng trời, nhưng lại vô cùng cảm ơn đêm đó, bằng không trên đời này không có nó rồi.
Điều ước sinh nhật năm nay, là được mãi mãi ở cùng bố mẹ, thằng bé không nói ra, vậy thì nhất định sẽ thành sự thực.
***
[1] Phi tử tiếu: Vải là loại quả yêu thích của Dương quý phi, bà thích vải tới nỗi người thời đó đặt tên ngoại hiệu cho vải là “phi tử tiếu” – tức nụ cười Dương Phi