Chung Kỳ Nhạc và Dương Hiểu Vi đã chờ trong phòng khách từ trước. Hai người vừa vào cửa, người giúp việc liền tiến đến nhận túi xách trong tay Chung Diệc Tâm, Trần Hiêu cũng cởi bỏ áo vest, đưa cho họ mang đi treo.
Tài xế theo ngay phía sau, trong tay cầm đủ thứ quà tặng, giao cho người giúp việc nhà họ Chung.
Thấy Chung Diệc Tâm về, Dương Hiểu Vi vô cùng vui mừng. Bà đã qua tuổi bốn mươi, nhưng vì cuộc sống dư dả và thư thái nên khuôn mặt trẻ hơn rất nhiều người cùng tuổi.
“Về thì cứ về thôi, mua lắm thứ thế làm gì, khách sáo quá.”
“Toàn là Trần Hiêu mua đấy ạ, trừ cái khăn này ra, đây là quà của con, dì đeo vào chắc chắn rất đẹp.”, Chung Diệc Tâm đưa chiếc túi giấy in hiệu Hermes trong tay cho người giúp việc, sau đó cười tít mắt khoác tay Dương Hiểu Vi.
Trần Hiêu liếc Chung Diệc Tâm một cái.
Dương Hiểu Vi để ý thấy vẻ kinh ngạc thoáng lướt qua trong mắt anh, bà ân cần nói: “Tiểu Trần, con cứ gọi dì là dì như Diệc Tâm là được.”
Trần Hiêu đã hiểu, bà đã nói vậy thì anh sẽ gọi như thế.
“Tiểu Trần khách sáo quá, đều là người một nhà cả, thỉnh thoảng lại sang chơi là được rồi.”, Chung Kỳ Nhạc hơi gầy, Chung Diệc Tâm đến ôm ông, mới thấy hai khuôn mặt giống nhau vô cùng.
Chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay quan hệ huyết thống khăng khít giữa cả hai.
Chung Diệc Tâm có gương mặt là giống bố nhất, tựa như nét nổi bật nhất trên một bức tranh sơn dầu, lần đầu nhìn thấy cô, nhất định sẽ bị ánh mắt cô thu hút.
Sau dăm ba câu hàn huyên, Dương Hiểu Vi kéo Chung Diệc Tâm lên tầng nói chuyện riêng, còn Chung Kỳ Nhạc vừa mới được biếu ít trà Long Tỉnh thượng hạng nên rủ Trần Hiêu vào phòng trà thưởng thức.
Chung Diệc Tâm đi theo Dương Hiểu Vi đến ban công tầng ba, từ đây có thể nhìn thấy vườn hoa hồng ở dưới lầu. Người giúp việc bưng lên cho hai người hai cốc Latte, nhưng Dương Hiểu Vi lại bảo người giúp việc đổi cho Chung Diệc Tâm một cốc sữa.
Chung Diệc Tâm bị dị ứng với cà phê, uống vào tim sẽ đập nhanh, bồn chồn, mất ngủ, người giúp việc mới tới nên không biết điều này.
“Dì Lươngđâu ạ, sao không thấy dì ấy đâu?”, Chung Diệc Tâm hỏi.
Dương Hiểu Vi nói: “Dì cho dì ấy nghỉ dài hạn, chờ dì ấy quay lại, sẽ đưa sang bên đó chăm sóc con.”
Chung Diệc Tâm cười nói: “Không cần đâu, con ở bên kia ổn lắm.”
Dương Hiểu Vi gật gật đầu, dịu dàng vuốt tóc Chung Diệc Tâm, giọng điệu không phải không có chút lo lắng nào, “Thế nào, cậu ta có đối xử tốt với con không?”
“Tốt lắm ạ, dì yên tâm, hôm nay anh ấy còn cứ giục con dậy sớm để sang đây đấy.”, Chung Diệc Tâm uống một ngụm sữa, Dương Hiểu Vi lại ân cần lau bỏ bọt sữa bên môi cô.
“Tốt hay không tốt, dì cũng không quản được nhiều, dù sao thì cũng là con đi lấy chồng.”, lời nói của Dương Hiểu Vi có phần oán trách, bà nói tiếp: “Dì luôn cảm thấy, hai người muốn ở được với nhau cả đời, thì phải có tình yêu làm nền tảng.”
Chung Diệc Tâm chống cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn hếch về phía trước, cô chân thành nói: “Dì, con thật sự vô cùng hâm mộ dì.”
Dương Hiểu Vi vừa tốt nghiệp đại học đã cưới Chung Kỳ Nhạc, ông hơn bà tám tuổi, vừa là chồng, vừa là mối tình đầu, coi bà như châu như ngọc. Con trai của hai người, Chung Diệc Thanh, cũng đã lớn rồi, vậy mà Dương Hiểu Vi vẫn còn sự hồn nhiên của thiếu nữ.
Một người phụ nữ phải có bao nhiêu vô lo vô nghĩ, vô ưu vô sầu, mới có thể vẫn tin vào tình yêu dù đã hơn bốn mươi tuổi?
Người ta vẫn nói, muốn biết trạng thái của người phụ nữ thì cứ nhìn khuôn mặt. Bất kể kĩ thuật thẩm mĩ hiện nay phát triển đến mức nào, dù có tiêm bao nhiêu Botox, dùng bao nhiêu Hyaluronic Acid cũng không thể tạo ra được ánh mắt rạng rỡ tràn ngập tình yêu như vậy.
Cô thật sự hi vọng bản thân mình đến năm ba bốn mươi tuổi cũng có thể được như thế.
Dương Hiểu Vi hàn huyên với cô một lát thì phải đi nhận một cuộc điện thoại. Chung Diệc Tâm lặng lẽ đi về phòng mình, nơi cô đã lớn lên. Lúc nằm trên chiếc giường cỡ lớn ở Cửu Khê Biệt Uyển, cô nhớ nhất là nơi đó.
Phòng của cô ở tầng ba, yên tĩnh, không có người quấy rầy. Mở cửa phòng ra, cảm giác quen thuộc lại ùa về.
Cây đàn dương cầm ba chân màu đen hiệu Steinway vẫn nằm đó.
Bên cạnh vốn dĩ là phòng sách, từ sau khi cô học đàn, hai phòng đã được làm thông nhau, sau đó xử lý cách âm để cô có thể luyện tập bất cứ lúc nào.
Chung Diệc Tâm nhắm mắt đi từ sau ra trước cây đàn, dựng nắp lên, đầu tiên là vuốt ve phím đàn, lại dùng ngón giữa ấn phím Middle C[1], sau đó theo thói quen đánh một thang âm hoàn chỉnh.
Âm sắc tròn trịa, sáng ngời.
Cô bắt đầu học đàn từ năm sáu tuổi, mười tuổi thì theo học bậc thầy Hứa Xương Ngạn, mười sáu tuổi cùng thầy và sư huynh sang Mỹ học, cho đến năm ngoái thì về nước. Quả thật, đã lâu rồi cô không chạm đến cây đàn này.
Xúc cảm vẫn như thuở ban đầu.
Cô ngồi xuống trước cây đàn, hai tay đặt lên bàn phím, ngón tay khum lên theo thói quen, vừa đàn được âm đầu tiên thì chợt nghe thấy tiếng bước chân vào phòng.
Người đàn ông mặc âu phục màu xám trầm mặc đứng ở cửa, ánh mắt hờ hững đặt trên người cô.
“Đứng đấy làm gì, vào đi.”, Chung Diệc Tâm buông tay xuống, mỉm cười với anh.
Trần Hiêu đi vào, hứng thú hỏi: “Cô biết đánh đàn à?”
“Biết.”, Chung Diệc Tâm nghiêng đầu hỏi, “Muốn nghe không?”
“Cô thích đánh thì đánh thôi.”
Chung Diệc Tâm biết ngay anh sẽ nói như vậy, cô nhún vai, “Thế thì thôi, tôi không muốn đánh.”
Trần Hiêu cũng dần quen với cái kiểu thay đổi thất thường của cô.
“Nếu anh muốn hút thuốc thì đóng cửa phòng lại là được.”, Chung Diệc Tâm nói.
Từ khi vợ có thai, Chung Kỳ Nhạc bắt đầu cai thuốc. Ông nói được làm được, cũng phải đến mười tám năm không động vào thuốc lá, rượu cũng uống ít đi. Hiện giờ địa vị đã cao, ông càng không cần thiết phải mượn chén rượu để trao đổi bất cứ lợi ích gì.
Bình thường khách khứa đến nhà cũng đều lịch sự ra ngoài hút thuốc.
Trần Hiêu thấp giọng bật cười: “Tôi không nghiện đến mức đấy.”
Anh cũng chỉ hút một điếu vào lúc phiền muộn, mà như cô nói thì anh nghiện nặng lắm không bằng.
“Tùy anh thôi.”
Cô đứng dậy, chậm rãi đi đến chiếc sô pha nhỏ cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. Mọi thứ ở nơi này vẫn như thế, con thú nhồi bông được giặt trắng tinh, chậu hoa đá cô tự tay trồng, cả bức tranh minh họa theo trường phái ấn tượng treo trên tường nữa… Đó là món quà do Châu Thanh Thạch, người bạn thân của bố cô tặng, dựa vào danh tiếng của ông ấy hiện giờ, thì bức tranh này có giá trị phải lên đến bảy con số.
Ánh mắt của Trần Hiêu dừng ở khung ảnh đặt trên bàn học.
Ảnh chụp bốn người đứng trên mặt cỏ, Chung Kỳ Nhạc và Dương Hiểu Vi đứng hai bên, ở giữa là Chung Diệc Tâm và một cậu bé, cả hai cùng mặc áo trắng quần jeans, cùng đi giày Vans, cùng nhìn vào ống kính, nở nụ cười như đang quay quảng cáo kem đánh răng.
Chung Diệc Tâm khi đó trông khoảng mười mấy tuổi, hơi mũm mĩm kiểu trẻ con, để lộ ra cái răng nanh xinh xinh.
Cậu bé kia thì nhỏ hơn, khuôn mặt tròn tròn, các nét rất hài hòa, thanh tú.
“Em trai tôi đấy, nó tên là Chung Diệc Thanh.”, Chung Diệc Tâm khẽ mỉm cười.
Trần Hiêu “ừ” một tiếng rồi nói: “Trông không giống cô lắm.”
Đó là điều đương nhiên, Chung Diệc Thanh nhỏ hơn cô năm tuổi, càng đừng nói đến việc giữa họ chỉ có một nửa gen trùng hợp.
“Nhiều người cũng nói thế, trông nó giống mẹ nó, còn tôi thì giống bố.”
Câu này nghe vừa kỳ lạ vừa khó nói, nhưng lại không khó để hiểu.
Trước đây anh không biết hoàn cảnh gia đình Chung Diệc Tâm, hôm nay nghe cô gọi Dương Hiểu Vi là dì thì mới hiểu.
Gia đình kiểu như họ, ly hôn rồi tái hôn, thậm chí là ba bốn lần, cũng đều là chuyện bình thường. Bố anh, Trần Lập Hành, thời trẻ cũng mắc không ít nợ phong lưu, thậm chí mẹ anh mới mất chưa được ba tháng đã muốn rước người mới vào cửa. Tuy rằng chuyện này đã bị trì hoãn vì sự phản đối của anh và bà nội, nhưng hai bố con anh cũng vì thế mà trở mặt, đến giờ vẫn chưa làm lành lại được.
Trần Hiêu gật đầu nói: “Hôm lễ cưới hình như cậu ấy không đến.”
“Phải, nó bận nhiều việc, lại học ở nơi khác, ít khi về nhà lắm.”
Chung Diệc Tâm nói một cách uyển chuyển, thật ra cả nhà đều biết là Chung Diệc Thanh cố ý không đến.
Sau hôm đính hôn, Chung Diệc Thanh hùng hồn tuyên bố mình sẽ không tham dự kiểu lễ cưới phi nhân đạo như thế, chắc chắn sẽ không đến. Cậu ta còn bảo, một lúc nào đó Chung Diệc Tâm nghĩ thông suốt rồi, ngày ly hôn, cậu ta sẽ khui Champagne, bắn pháo hoa chúc mừng, rồi sẽ giới thiệu cho chị mười anh chàng đẹp trai.
Hôm lễ cưới, không những cậu ta không tới, mà ngay cả lời chúc phúc cũng không gửi luôn. Cậu ta còn đăng lên trang cá nhân hình một người bị nổ banh chỉ còn trơ lại cái sọ đáng thương.
Chung Diệc Tâm quả thực bị cậu ta làm cho dở khóc dở cười.
Trần Hiêu “ừ” một cái, nhất thời, cả hai chẳng còn gì để nói.
Cô biết Trần Hiêu chỉ bâng quơ hỏi chuyện, chứ anh đâu có hứng thú với việc nhà cô.
Chung Diệc Tâm chủ động tìm đề tài: “Cô bé hôm qua là em gái anh à?”
Trần Hiêu nhíu mày: “Là em gái của bạn tôi.”
Chung Diệc Tâm gật đầu, “Vẫn phải cảm ơn anh đã đứng về phía tôi.”
Trần Hiêu nhìn cô một lát với vẻ cười như không, sau đó mới nói: “Ném ấm trà vào cô là lỗi của con bé, tôi không đứng về phía ai hết.”
“Sao anh biết là cô bé đó ném, tin tôi thế sao?”
“Không phải là tin cô, mà là tin cái người đứng cạnh cô.”, Trần Hiêu ngẫm nghĩ, “Hình như tên là cái gì Thành ấy nhỉ, tên con trai.”
“Triệu Cẩm Tranh, Tranh trong từ quả cam ấy[2], vốn dĩ là Cẩm Thành, nhưng cô ấy sợ không phân biệt được nam nữ, lại nhiều người hiểu lầm, thế nên trước lúc vào đại học đã sửa lại.”, Chung Diệc Tâm giải thích xong liền cười, “Thế mà anh vẫn biết là con gái cơ đấy.”
“Rõ ràng như thế, lần đầu tiên chơi bóng tôi đã nhận ra rồi.”
“Sao anh không nói?”, con trai lên đến cấp Ba sĩ diện cao, biết cô nàng là con gái, chưa chắc sẽ chơi bóng nghiêm túc với cô nàng.
Trần Hiêu hờ hững nói: “Có gì hay mà nói, chơi bóng thôi mà, quan tâm cô ấy là con trai hay con gái làm gì.”
Anh đứng dựa vào tường, hơi ngửa cổ về phía sau, cái cằm sạch sẽ, nhìn thẳng một đường xuống dưới là chiếc cúc áo đóng chặt. Thật giống như một quãng âm không hoàn chỉnh, chưa kịp rung động được bao lâu thì…
Chung Diệc Tâm thầm buồn cười, cô lại nói bằng giọng đầy ẩn ý, “Trí nhớ của anh Trần tốt thật đấy, bao nhiêu năm không gặp mà vẫn nhớ được.”
Trần Hiêu không đáp, anh cảm thấy điều cô muốn nói không nằm trong câu chữ.
“Tại sao lại tin cô ấy?”, Chung Diệc Tâm gặng hỏi.
Trần Hiêu đáp không chút suy nghĩ: “Cô ấy không giống người biết diễn.”
“Ý là tôi thì giống ư?”
Trần Hiêu cười, yết hầu nhấp nhô lên xuống, anh nhìn Chung Diệc Tâm bằng ánh mắt nghiền ngẫm rồi nói thẳng: “Cô thì còn được.”
“Ý là không tin tôi?”
Trần Hiêu như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, anh nhếch môi hỏi lại: “Tại sao tôi phải tin cô? Chúng ta thân nhau lắm à?”
Chung Diệc Tâm đột nhiên nhoẻn miệng cười, nụ cười lan đến tận khóe mắt, như thể chẳng thèm để ý đến bất kỳ lời khen chê nào của Trần Hiêu.
Đúng lúc này người giúp việc lên gọi họ xuống ăn cơm. Hệt như lúc vừa xuống xe, Chung Diệc Tâm lẳng lặng khoác lên cánh tay anh, hoàn toàn không để bụng chút lục đục nhỏ giữa hai người ban nãy.
Trần Hiêu cảm thấy quá kỳ lạ, hình như cô không hề biết giận vậy.
Ăn trưa xong, cả nhà ngồi hàn huyên thêm một lát, sau đó Chung Diệc Tâm chủ động kéo Trần Hiêu đứng dậy xin phép đi về.
Ra tới cửa, Chung Kỳ Nhạc xem như còn kiềm chế, chứ Dương Hiểu Vi thì nhạy cảm, vừa kéo tay Chung Diệc Tâm lại mà hai mắt đã đỏ hoe.
Cuối cùng, Chung Diệc Tâm phải cam đoan mỗi tuần về ít nhất một lần, Dương Hiểu Vi mới chịu buông tay.
Sau khi lên xe, tài xế từ từ lái xe đi khỏi biệt thự nhà họ Chung. Chung Diệc Tâm quay đầu lại nhìn, thấy Dương Hiểu Vi và Chung Nhạc Kỳ cứ vẫy tay không ngừng, cho đến khi không thấy họ đâu nữa mới thôi.
Suốt dọc đường về, tâm trạng của Chung Diệc Tâm có phần nặng nề.
Bố mẹ cô ly hôn khi cô mới một tuổi. Khi đó cô được tòa phán giao cho Diêu San nuôi, vì vẫn còn đang trong thời kỳ bú mẹ, nhưng có vẻ lý do này vô cùng bất hợp lý, bởi từ khi sinh ra cô đã chẳng được uống một giọt sữa nào của Diêu San.
Lúc cô mười một tuổi, Diêu San có dấu hiệu ngược đãi, nên quyền nuôi cô được đổi sang cho bố cô. Khi đó bố mới tái hôn, cũng vừa có con trai.
Trước khi cô mang theo sự bàng hoàng đến nơi xa lạ kia, Diêu San còn hung dữ lay mạnh hai vai cô và nói với cô rằng, có mẹ kế thì cũng có bố dượng, cô đến nhà đó sẽ không có hoa quả ngon mà ăn.
Qua mấy năm nơm nớp lo sợ, cô mới tin rằng Dương Hiểu Vi đối xử với cô bằng tấm lòng chân thật. Tuy cô gọi bà là dì, nhưng trong lòng cô, tiếng “dì” này còn đáng quý hơn cả tiếng “mẹ”.
Trần Hiêu thấy cô thất thần đến nỗi chẳng buồn nghịch điện thoại, chỉ ngơ ngác nhìn tà váy của mình, hai mắt đỏ hoe đến đáng thương. Anh ho khẽ một tiếng, nói bằng giọng hơi mất tự nhiên: “Cũng không phải là không về nữa mà.”
Chung Diệc Tâm bỗng ngẩng đầu nhìn anh với đầy vẻ chờ mong, “Anh sẽ về với tôi chứ?”
***
[1] Middle C: Phím tương ứng với nốt Đô ở giữa đàn.
[2] Triệu Cẩm Tranh – 赵锦橙; Quả cam – 橙子