Đáng chết, cô có vẻ đã bị bỏ thuốc rồi.
Cố Niệm Niệm nhớ đến đám đàn ông mua rượu ban nãy có đưa cho cô một ly.
Mấy tên này mắt mù hết rồi à? Khẩu vị quái lạ.
Mình mặc đến thế này rồi còn muốn bỏ thuốc!
Bước chân của Cố Niệm Niệm dần nhẹ tênh, như thể chục ngã.
Bản năng khiến cô muốn bắt lấy thứ gì đó.
Cô nhanh chóng ôm lấy Ôn Đình Vực trước mặt.
Chóp mũi truyền đến hương bạc hà thanh mát khiến cô hơi tỉnh táo lại.
Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt của Ôn Đình Vực.
“Tôi mới không thèm ôm anh, anh là người xấu.” Cố Niệm Niệm hét ầm lên, buông Ôn Đình Vực ra ngay lập tức.
“Phì phì…”
Cố Niệm Niệm lập tức ngã xuống đất.
Hàng mày Ôn Đình vực hơi chau lại.
Anh cũng nhận ra là Cố Niệm Niệm bị bỏ thuốc.
Cho dù anh có không thích cô đến thế nào thì cũng không thể bỏ mặc một cô gái bị bỏ thuốc ngay giữa đường được.
Ôn Đình Vực thấy bên cạnh quán bar có khác sạn Lệ Đô.
Anh bế Cố Niệm Niệm đang mơ màng đến đó.
Lúc đặt phòng, ánh mắt cô gái lễ tân trẻ tuổi nhìn Ôn Đình Vực nóng đến bốc lửa.
Trai đẹp cực phẩm luôn kìa, hàng hiếm trăm năm khó gặp luôn đó.
Nhìn Cố Niệm Niệm đang được Ôn Đình Vực bế lại càng đỏ mát ghen tị.
Đây là tình cảnh gì thế này, trai đẹp sao lại đi với gái xấu chứ.
“Cô có đăng ký phòng trước đi, lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý mang căn cước đến.”
Đăng ký phòng cần có thẻ căn cước, Ôn Đình Vực tất nhiên sẽ không dùng thẻ của mình để mướn phòng, nếu không sẽ gây náo động lớn.
Việc này vốn trái quy định, nhưng lễ tân không kháng cự được dung nhan anh tuấn và khí thế bức người của Ôn Đình Vực, cuối cùng cũng đăng ký.
Sau khi nhận thẻ phòng, anh gọi điện cho Tô Bạch.
“Ôn tổng, tôi đang tiếp cậu Lee ở quán bar.”
“Ừ, cậu cứ tiếp đi. Tôi đang ở khách sạn Lệ Đô, lát nữa cậu đến giao căn cước để mở phòng.”
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Đình Vực bế Cố Niệm Niệm về phía thang máy.
Trong thang máy, Cố Niệm Niệm cứ cọ quậy trong ngực Ôn Đình Vực.
Sau khi mở cửa phòng, Ôn Đình Vực ném Cố Niệm Niệm lên giường.
Cố Niệm Niệm vẫn quấn lấy Ôn Đình Vực như con gấu koala.
“Cố Niệm Niệm, cô xuống cho tôi.” Ôn Đình Vực nén cơn giận.
“Tôi không xuống, mùi hương trêи người anh thật là thơm.” Cố Niệm Niệm quấn hai tay lên cổ Ôn Đình Vực.
“Anh là thần tiên từ trêи trời giáng xuống sao?” Cố Niệm Niệm ngốc nghếch nói: “Anh thật là đẹp trai.”
Nhìn thấy nhan sắc của người đàn ông lại khiến một cơn sóng bất ngờ đánh úp Cố Niệm Niệm.
“Ưm, nóng quá.” Cố Niệm Niệm rêи rỉ một tiếng.
Ôn Đình Vực cũng phát hiện Cố Niệm Niệm bắt đầu bốc hỏa một cách bất thường.
“Môi của anh thật đẹp, tôi muốn cắn một ngụm.” Cố Niệm Niệm cười hì hì nói.
Há miệng muốn cắn vào môi Ôn Đình Vực.
Ôn Đình Vực thấy cái bờ môi bôi đen sì giống như ʍôиɠ khí đang áp sát lại, mi tâm hơi nhíu lại.
Anh vô thức đưa tay đẩy Cổ Niệm Niệm ra.
Cố Niệm Niệm lại càng náo loạn ầm lên.
Trong lúc giãy dụa, Ôn Đình Vực trượt chân, hai người cùng
ngã xuống giongwf.
Ôn Đình Vực nằm úp sấp trêи giường, còn Cố Niệm Niệm thì cưỡi trêи lưng anh.
“Cưỡi ngựa” Cố Niệm Niệm rất vui: “Cưỡi ngựa thật vui.”
Cô quất mạnh vào thắt lưng Ôn Đình Vực.
Sắc mặt Ôn Đình Vực hơi run rẩy.
Cái cô gái chết tiệt này, có muốn cưỡi thì cũng phải là anh cười CÔ.
“Đi xuống!” Ôn Đình Vực lạnh lùng nói.
“Nóng quá!” Cố Niệm Niệm lại nóng đến rêи lên.
Cô cọ vào người Ôn Đình Vực, cảm giác có vẻ dễ chịu hơn đôi chút.
Hô hấp của Ôn Đình Vực bỗng trở nên đồn dập, cơ thể nổi lên phản ứng.
Anh cảm thấy mình cũng không còn bình thường nữa rồi, lại nổi lên phản ứng với một cô gái ăn mặc ghê gớm thế này.
Anh trở mình, đặt Cố Niệm Niệm dưới thân.