Cô gái trêи giường vô cùng trẻ, trước ngực lộ ra một mảng lớn, có thấy thấy dáng người rất tốt.
Nhưng cái đầu đỏ kia, đôi lông mày to khiến người khác không nỡ nhìn thẳng.
Khó trách Ôn Đình Vợc lại không để những cô tiểu thư nhà giàu xinh đẹp, ưu nhã vào mắt. Thì ra gu thẩm mỹ của con trai mình lại kỳ dị thế này.
Khóe miệng Lâm Thải Tình giật giật, trong lòng đủ thứ mùi vị.
“Cũng không tệ lắm.” Một lúc sau, bà mới nói ra một câu đối lòng.
Ban nãy, Lâm Thải Tình đã thầm cân nhắc.
Lão gia đã hối Ôn Đình Vực kết hôn lắm rồi, lửa đã cháy đến mày nhưng Ôn Đình Vực vẫn không để ý đến cô gái nào. Vất vả lắm con trai mình mới cảm thấy hứng thú với con gái, Lâm Thải Tình không thể bỏ qua.
Mà ánh mắt bà cũng rất sắc bén nên có thể nhận ra dù cô gái này ăn mặc như kẻ ôm mìn nhưng ngũ quan không tồi, sau này gả vào nhà họ Ôn cứ dạy dỗ cho tốt là không thua kém ai hết.
Ôn Đình Vực thản nhiên nói: “Mẹ, mẹ nghiêm túc sao?”
Lâm Thải Tình họ một tiếng: “Quả thật không tệ, chí ít còn có dáng người, mấy ngày nữa tổ chức hôn lễ luôn đi.”
Sắc mặt Ôn Đình Vực không tốt lắm: “Sao còn có thể thành hôn với cô ta?”
“Ban đầu con nói không muốn kết hôn là do vẫn chưa tìm được người thích hợp, bây giờ con tìm được rồi còn muốn tìm cớ gì nữa?” Hai đầu mày Lâm Thải Tình nhíu lại, lộ vẻ nghiêm nghị.
“Mẹ, mẹ cảm thấy con với cô ta hợp sao?” Giọng Ôn Đình Vực vô cùng lạnh lùng.
“Không hợp thì con cũng đã ăn đậu hũ của con nhà người ta rồi, con nhất định phải chịu trách nhiệm với người ta. Chẳng lẽ con lại nói với mẹ là con chưa làm gì người ta sao?” Lâm Thải Tình hỏi.
Ôn Đình Vực á khẩu.
Đúng là ban nãy anh chưa làm gì Cố Niệm Niệm, nhưng buổi sáng họ đã thật sự phát sinh việc đó rồi.
Cái danh tổng giám đốc tập đoàn YS treo cao, thêm nhan sắc thượng thừa. Mấy năm nay, con gái dồn hết tâm tư, thủ đoạn để câu dẫn anh như cá qua sông, nhiều vô số kể.
Anh xem Cố Niệm Niệm cũng là một trong số đó. Nhưng lúc ấy Cố Niệm Niệm như vậy, thật sự khiến anh động lòng.
Chuyện anh tình tôi nguyện thế này, Ôn Đình Vực cảm thấy không cần phải chịu trách nhiệm gì.
“Con tuyệt đối không thể nào kết hôn với người phụ nữ này, xin mẹ sau này đừng nhắc lại nữa!” Ôn Đình Vực cho thấy lập trường của mình.
“Đừng Vực, lần này mẹ sẽ không tùy ý con, con nhất định phải lấy con bé!” Lâm Thải Tình cũng không nhường chút nào.
Ôn Đình Vực trầm mặc.
Anh đã nói rõ lập trường của bản thân, nói nữa cũng chỉ gây
cãi vã, không có chút ý nghĩa nào.
“Mẹ cho con năm ngày để suy nghĩ. Đình Vực, đừng để mẹ thất vọng!” Lâm Thải Tình nói xong thì xoay người bỏ đi.
Đến đại sảnh khách sạn, bà trông thấy Lee đang hưng phấn: “Cô họ, cô có thấy cô gái kia của anh họ không đẹp đúng không?”
Lâm Thải Tình nghe xong thì lạnh cả lòng.
Con trai mình từ tướng mạo, trình độ đến gia thế đều không ai có thể bắt bẻ, nhưng sao gu thẩm mỹ lại kém như vậy cơ chứ.
Sau khi Lâm Thải Tình đi, Ôn Đình Vực gọi bác sĩ tư nhân của mình đến.
Thút thuốc Cố Niệm Niệm vừa uống, anh đoán là thuốc ngủ, nhưng dù sao anh cũng không phải bác sĩ chuyên nghiệm.
Bác sĩ gia đình lấy lạ, đổ thuốc ra kiểm tra rồi nói: “Ôn tổng, anh yêm tâm, thuốc này ngậm xong có tác dụng an thần, không có tác dụng phụ gì.”
Lúc này Ôn Đình Vực mới yên tâm rời khỏi phòng tổng thống.
Anh đưa Cố Niệm Niệm trúng thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ đến khách sạn cũng xem như đã hết lòng giúp đỡ rồi, không cần phải đợi cô tỉnh.
Khi Cố Niệm Niệm tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau.