“Từ đây đến lúc chính thức mở họp còn bao lâu?”
“Khoảng một tiếng đồng hồ.”
“Bây giờ tôi đến bệnh viện, lát nữa sẽ quay về mở họp sau.” Hồi lâu sau Ôn Đình Vực nói với Tô Bạch.
Khi Ôn Đình Vực vội vã chạy đến bệnh viện thì Cố Niệm Niệm đã ngủ mất.
Buổi sáng dì Lý phát hiện cô ngất xỉu ngay bên mép giường rồi đưa tới bệnh viện, bác sĩ nói là cảm lạnh nên phát sốt phát sốt, thêm mệt mỏi quá độ nên dẫn đến ngất xỉu, may mắn không có vấn đề gì lớn.
Nhìn thân thể cuộn tròn và gương mặt trắng bệch, Ôn Đình Vực nhớ lại đêm qua mình dùng nước lạnh xối sạch lớp trang điểm diêm dúa trêи khuôn mặt cô, có lẽ vì vậy mà làm cô bị cảm.
Trong lòng Ôn Đình Vực hiện lên tia áy náy, anh quá đáng rồi.
Lúc anh tìm Cố Niệm Niệm đã nói rằng họ chỉ là vợ chồng trêи hợp đồng, theo lý cô làm gì thì anh cũng không nên áp đặt hay can thiệp vào.
Hoặc anh có thể phản đối nhưng lại không thể nổi giận với cô, thậm chí suýt nữa muốn cố.
Ôn Đình Vực luôn luôn khống chế cảm xúc của mình rất khá, chưa bao giờ cáu gắt vì bất cứ điều gì nhưng ngay cả anh cũng không hiểu tại sao hôm qua bản thân lại tức giận đến mức không cách nào tự kiềm chế được.
Lúc này y tá tiến vào truyền dịch cho Cố Niệm Niệm, nhìn Ôn Đình Vực đứng bên cạnh không khỏi đỏ mặt.
Người đàn ông này thật đẹp trai…
Thân thể Cố Niệm Niệm cuộn tròn, hai tay ép trong lòng ngực làm y tá hơi khó xử.
Bình thường gặp mấy tình huống như vậy y tá đã trực tiếp mạnh mẽ kéo tay bệnh nhân ra rồi, có điều hôm nay Ôn Đình Vực ở phòng bệnh nên làm cô y tá trẻ tuổi này nghĩ phải duy trì hình tượng thục nữ.
“Tiên sinh, vị tiểu thư này nằm như vậy… ghim kim thế nào?” Y tá nói với Ôn Đình Vực.
Giọng nói cô ta đặc biệt ngọt ngào dịu dàng.
Ôn Đình Vực bước tới nhẹ nhàng rút tay Cố Niệm Niệm ra…
“Ôn Đình Vực, anh là thằng khốn!” Cố Niệm Niệm trong lúc mơ ngủ mắng to một câu nói xong cô tiếp tục nhắm mắt ngủ.
“Ghim kim.” Ôn Đình Vợc lời ít ý nhiều.
Tay Ôn Đình Vực vẫn còn nắm tay Cố Niệm Niệm, bàn tay to lớn cùng các đốt ngón tay rõ ràng.
Tim của tiểu thư y tá đập rất nhanh, thường ngày ghim kim nhanh gọn lẹ mà giờ phút này lại tiến hành siêu siêu chậm.
Đợi ghim kim ống truyền dịch xong Ôn Đình Vực mới buông tay Cố Niệm Niệm ra, vừa buông cái là tay cô rút vào lòng ngực ngay, động tác này làm bình truyền dịch lắc lư.
Tay Ôn Đình Vực nhanh tay lẹ mắt lần nữa nắm lấy tay Cố Niệm Niệm.
Bỗng lúc này có tiếng điện thoại vang lên từ trong túi của cô.
Ôn Đình Vực sự đánh thức Cố Niệm Niệm, vì vậy lấy chiếc di động từ trong túi cô ra và chuẩn bị tắt máy thì lúc này trong mắt anh chợt hiện lên một dòng tin nhắn.
“Người đẹp ngốc nghếch, hiệu quả của chiếc tất lưới tối qua thế nào hả?”
Đôi mắt đen của Ôn Đình Vực lóe lên một tia u ám, anh nhận mở di động của Cố Niệm Niệm, di động của cô không cài mật mã.
Người gửi tin nhắn đến chính là chủ shop Alibaba Vượng Vượng trêи Taobao, bên trong còn có thể thấy lịch sử trò chuyện vào tối hôm qua.
Tiểu thư ngốc nghếch: Tôi tính mua tất lưới, hôm nay có thể gửi đến luôn không? Chung thành phố.
Tiểu tình yêu tình thú: Có thể nhé bạn yêu.
Tiểu thư ngốc nghếch: Tôi nghe nói tất lưới có thể khiến đàn ông nó xa ba mét đúng không? Tôi muốn đến quán bar uống rượu mà sợ bị người ta quấy rối nên định mặc tất lưới để họ không dám đến gần.
Nhìn đến đây Ôn Đình Vực nheo mắt, khó trách tên trêи Taobao của cô là “Tiểu thư ngốc nghếch”, xem ra là ngốc thật.
Tiểu tình yêu thú: …bạn yêu, đối với loại đàn ông nào đó thật sự có tác dụng làm họ nẻ xa ba mét nhỉ?
Người bán hàng muốn bán được phải cho ra câu trả lời ba phải hay kiểu đáp án cái nào cũng được,
Nhìn tới chỗ này Ôn Đình Vực đã hiểu hết mọi chuyện, trái tim anh như bị con dao cùn đâm mạnh một cái.
Tô Bạch theo sau tiến vào: “Ôn tổng, đồng sự bên kia hỏi khi nào mới tiến hành hội nghị?”