“Em cứ đi như vậy thì lửa nóng của tôi ai dập?” Ôn Đình Vực cắn răng.
Đầu Cố Niệm Niệm Cầm” lên một tiếng.
Lúc này cô mới cảm nhận được cơ thể người đàn ông nóng đến kϊƈɦ liệt, tiếng hít thở cũng nặng nề.
Cô dù sao cũng từng có một lần kinh nghiệm nên hiểu nó có nghĩa là gì.
“Anh đã nói là không chiếm tiện nghi của tôi.” Cố Niệm Niệm cuống quít nói.
Người đàn ông này đã nói rồi, sao có thể lật lọng như vậy chứ?
“Tôi không chiếm tiện nghi của em, nhưng tôi không nói mình sẽ không nổi phản ứng khi ôm ấp với em!” Ánh mắt Ôn Đình Vục ngày một sâu.
Cố Niệm Niệm không biết phải làm sao, mặt đã đỏ đến muốn nhỏ ra máu: “Tôi không có cố ý.”
Ôn Đình Vực cười nhạo một tiếng: “Trước đó quay đầu cũng không cố ý, bây giờ bổ nhào vào lòng tôi cũng không cố ý. Cố Niệm Niệm, rốt cuộc em có bao nhiêu cái không cố ý?”
“Tôi thật sự không cố…” Chưa nói xong, mắt cô bỗng trùng lớn, môi Ôn Đình Vực áp sát.
Môi Ôn Đình Vực vô cùng hoàn mỹ, là loại khiến người khác động lòng mãi không thôi.
Cố Niệm Niệm, mày đúng là không có liêm sỉ mà! Cố Niệm
Niệm tự nhủ trong lòng. Cô muốn đẩy Ôn Đình Vực ra, nhưng động tác của anh đột nhiên ngừng lại.
“Mùi gì vậy?” Lông mày Ôn Đình Vực nhíu lại.
Cố Niệm Niệm cười xấu hổ: “Không có thay đồ, ha ha.”
Ôn Đình Vực hút một ngụm khí lạnh, nới lỏng vòng tay ôm eo Cố Niệm Niệm ra.
Khúc dạo ngắn ban nãy khiến anh tỉnh táo lại trong nháy mắt. Mình vừa mới làm gì? Sao có thể mất khống chế thế được?
Cố Niệm Niệm là vợ trêи hợp đồng của mình thôi, về tình về lý thì cũng không nên làm gì cô cả.
“Ra ngoài đi.” Ôn Đình Vực khôi phục lại vẻ cao ngạo, như thể chưa xảy ra chuyện gì.
Cố Niệm Niệm thoát một kiếp, thầm thở phào, ánh mắt nhìn Ôn Đình Vực cũng khác đi.
Người đàn ông này đúng là quân tử, Cố Niệm Niệm nghĩ. Dù sao ban nãy Ôn Đình Vực cũng có vẻ định ôm ấp rồi ăn mình luôn, cũng không có cách nào.
Sau khi rời khỏi phòng tắm, mặt Cố Niệm Niệm vẫn chưa khôi phục lại vẻ bình thường, còn hơi hồng. Mà hai người cũng thay nhau tắm rửa, thời gian hơi dài, khiến Lâm Thải Tình cưới đầy ý vị.
“Người trẻ tuổi đúng là thể lực tốt.” Lâm Thải tình cảm thán nói.
“Mẹ, mẹ đi ngủ đi.” Ôn Đình Vực ngắt lời Lâm Thải Tình.
“Mẹ về ngủ.” Lâm Thải Tình nói.
Tất nhiên Ôn Đình Vực biết lý do ban nãy Lâm Thải Tình nói
muốn ở lại chỗ họ, anh cũng không vạch trần: “Vậy con đưa mẹ về.”
“Không cần, tài xế chờ mẹ dưới lầu rồi.” Lúc đi ra, Lâm Thải Tình nói thêm một câu: “Vợ chồng con nghỉ ngơi cho tốt, mẹ sẽ không làm phiền hai đứa.”
Dưới lầu có một chiếc Lincoln đang đợi Lâm Thải Tình, bà ngồi vào rồi bảo lại xe đưa bà đến biệt thự phía Bắc trêи đỉnh Thái Bình ở thành phố A.
Đó là nơi ở hiện tại của Lâm Thải Tình.
Sản nghiệp của nhà họ Ôn gần như đều ở bên châu Âu, cả ông nội và bố của Ôn Đình Vực cũng đều ở châu Âu.
Tập đoàn YS vốn chỉ là một công ty nhỏ để Ôn Đình Vực luyện tay, không ngờ Ôn Đình Vực lại là thiên tài ngút trời, làm cho sản nghiệp bé tẹo đó trở lên lớn mạnh thế này.
Bởi vì gốc rễ của YS ở thành phố A, Lâm Thải Tình lo cho con trai nên mua nhà để thường xuyên trở về thăm.
Trêи đường về, Lâm Thải Tinh luôn giữ ý cười nhạt bên môi.
Ôn Đình Vực là con trai bà nên tất nhiên bà biết, nó không mê nữ sắc như những kẻ có tiền khác, luôn giữ mình trong sạch.
Nếu không có chút tâm tư nào với cô gái tên Cố Niệm Niệm đó, Ôn Đình Vực nhất định sẽ không đụng vào cô.