Cậu ta là một kẻ có tiền.
Chu Mỹ Ngọc thầm kết luận.
Nếu cậu ta có thể bỏ ra số tiền như nhà họ Lưu thì gả Cố Niệm Niệm cho cậu ta cũng không sao.
Chu Mỹ Ngọc gia năm ngón tay: “Năm mươi bạn! Bỏ ra năm mươi vạn sính lễ thì tôi sẽ gả con gái cho cậu.”
Bà ta hơi thấp thỏm nhìn phản ứng của Ôn Đình Bục, dù sao năm mươi vạn cũng không phải là một con số nhỏ.
Sắc mặt Ôn Đình Vực vẫn như thường, giọng nói buốt giá mang theo ý lạnh: “Tôi sẽ bảo trợ lý đưa cho bà, bây giờ tôi muốn đưa Cố Niệm Niệm đi.”
Người đàn ông này có cả trợ lý! Quả là người có tiền!
Chu Mỹ Ngọc mùng rỡ!
“Mang đi đi, không sao.” Chú Mỹ Ngọc khó ném nổi cảm giác hưng phấn.
Ôn Đình Vực lạnh lùng nhìn thoáng qua Chu Mỹ Ngọc rồi đi Cố Niệm Niệm đi thẳng,
Độ ấm trong chiếc Aston Martin vừa phải, giúp Cố Niệm Niệm đang rét cả người ấm hơn chút.
Nhưng người cô vẫn hơi run.
Không biết Ôn Đình Vực lấy đâu ra chiếc chăn bông đắp lên thân thể mảnh khảnh của Cố Niệm Niệm.
Nhìn cái đầu nhỏ của cô lộ ra, mặt nhỏ cả bàn tay, đôi mắt có ánh nước, trông ngọt ngào đáng yêu.
“Cảm ơn anh.” Cố Niệm Niệm nghiêm túc nói.
Dù sao may là ban nãy có Ôn Đình Vực cứu mình, nếu không thì mình có thể thật sự bị Chu Mỹ Ngọc và Cố Bân kéo đi làm cái phẫu thuật vá màng gì đó.
“Không cần cảm ơn.” Ôn Đình Vực lãnh đạm nói: “Dù sao bà ta kéo em đi làm phẫu thuật cũng tại tôi.”
Anh quan sát Cố Niệm Niệm một lúc.
Cô gái này rất sạch sẽ.
Bây giờ anh mới phát hiện, đôi mắt cô trong veo, khiến người khác không thể chán ghét.
Cô gái như vậy, sao ban đầu anh lại nghĩ cô muốn gài mình?
Đặc biệt ban nãy nghe thấy những lời của Chu Mỹ Ngọc, anh mới sực nhận ra, thì ra ngay từ đầu Cố Niệm Niệm đã luôn nói thật.
Là anh tự cho là đúng nên mới khiến cô thất thân.
“Là tôi nợ em.” Trọng giọng nói của Ôn Đình Vực có mang chút áy náy.
“Không sao đâu.” Cố Niệm Niệm cười một tiếng với Ôn Đình Vực.
Cô nghĩ, nếu không có Ôn Đình Vực thì mình sẽ phải hiến thân
cho thằng đần kia.
Nếu so với thằng đần thì Ôn Đình Vực quả là sự lựa chọn không thể tốt hơn nữa.
Dù sao người đàn ông này vóc dáng rất tốt, mình cũng không thua thiệt gì mấy.
Cố Niệm Niệm tự an ủi mình như vậy.
Cuộc sống khó khăn chật vật mấy năm nay đã khiến cô có khả năng tự trấn an bản thân, nếu không thì cô cũng không thể trải qua những năm tháng thống khổ thế này.
“Thật sự không sao sao?”
“Thật sự không sao đau.” Cố Niệm Niệm chắc chắn.
Ôn Đình Lục Vươn tay nhéo vào khuôn mặt mềm mại của cô: “Không sao mà em cười còn khó coi hơn khóc.”
Nhiệt độ từ ngón tay người đàn ông như thể khiến mặt cô muốn bỏng, cô rụt lại.
Ôn Đình Vực trầm tư nhìn Cố Niệm Niệm.
“Anh đừng nhìn tôi vậy, tôi sẽ đỏ mặt đó.” Cố Niệm Niệm nói.
“Em sẽ đỏ mặt sao?” Ôn Đình Vực nhướng đôi mày tuấn tú lên.
“Đương nhiên rồi, dù sao người đàn ông đẹp trai thế này nhìn thì ai mà chẳng đỏ mặt.” Cố Niệm Niệm nghiên túc nói.
Ôn Đình Vực vừa cứu mình nên Cố Niệm Niệm đột nhiên cảm thấy người đàn ông này không đến nỗi quá đáng ghét.
Sau khi hết ghét thì đột nhiên phát hiện ra ưu điểm của anh, như là sự đẹp trai không ai bì được.
Mặt Ôn Đình Vực không cảm xúc nhưng mi mắt lại có ý cười ẩn hiện.
“Chúng ta kết hôn đi.” Ôn Đình Vực nói,
Cố Niệm Niệm giật mình kêu lên. Lúc ở bệnh viện, Ôn Đình Vực nói vậy, cô tưởng là tùy tiện nói để chặn miệng Chu Mỹ Ngọc thôi, không ngờ người đàn ông này lại nghiêm túc thật.