• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm tối, ô vân già tinh nguyệt. (mây đen che trăng sao)

Bỗng nhiên, một đao tia chớp rít lên, tiếp đó là tiếng sấm ầm ầm gào thét giữa không trung, mưa rào trút xuống giữa rừng rậm lạnh lẽo âm trầm.

Giết chóc, phá tan cả màn đêm.

Một đám hắc y nhân như quỷ mị mà xuyên toa (qua lại như thoi) trong rừng cây, trên mặt là bạch sắc diện phổ (mặt nạ trắng), gương mặt trắng bệch thỉnh thoảng lại ánh lên nét thê lương dưới từng đợt tia chớp, chỉ lộ ra một đôi mắt tối đen.

Động tác của bọn họ cấp tốc, thân thủ nhanh nhẹn mà phá nát bao nhiêu là nhánh cây. Sâu trong rừng cây truyền đến âm thanh đấu đá nhau, binh khí sắc bén trong đêm mưa nhuốm đầy máu tươi. Dọc theo đường đi không ngừng có diện phổ nhân ngã xuống, vậy mà những tên khác vẫn không thèm để ý chút nào, bước qua thi thể đồng bạn mà tiếp tục truy kích.

Người bọn họ truy sát tựa hồ là một đám tù phạm, đều mặc tù phục, trước sau y vật đều có một chữ “Tù” thật lớn, ở trong đêm tối vẫn có thể thấy được rõ ràng.

Kỳ thật đa số những người đó không hề có lực đánh trả, đành phải gục trong vũng máu. Chỉ có một số ít người mơ hồ đang che chở một nam nhân, công phu rất cao, chạy trốn cực nhanh.

Bất quá cuối cùng quả bất địch chúng (yếu không chọi lại mạnh), tới hơn nửa đêm, chỉ còn lại hai người, thân mang trọng thương mà chạy trốn, ở phía xa xa đằng sau là một đám thi thể của bọn diện phổ nhân.

Nhưng mà, diện phổ nhân càng lúc càng đông, ngay khi trời rạng sáng đã đuổi theo kịp.

Liều mạng đánh trả vô cùng thảm liệt, mưa to như gột tẩy những thi thể băng lãnh cùng tiên huyết của họ, bãi cỏ lầy lội đầy bụi gai.

Mãi đến khi sắc trời ở phía đông dần dần hửng sáng, mưa to vẫn tầm tã không dứt.

Trời tảng sáng vẫn còn se lạnh, chạy đến cuối rừng cây, phía trước là một mảnh trống trải, trước mắt hai người chỉ còn lại một đoạn nhai (sườn núi) trơ trọi, gió núi thổi tung áo tù mỏng manh, lạnh đến run rẩy.

Trong đó có một nam nhân có khuôn mặt thanh tú, mi đầu y gắt gao cau lại, đến vách đá nhìn xuống phía dưới xem xét, đoạn cúi xuống, đem lỗ tai dán trên mặt đất, nghe xong, rốt cuộc cắn răng nói: “Chủ tử, chó săn của tên Huyền Lăng Huy này đã đuổi theo! Hiện giờ chỉ còn một cách, để thuộc hạ cản đường bọn họ, người từ nơi này leo xuống dưới đi!”

“Đường Quy ngươi… điên rồi?! Muốn đi thì cùng đi!” Nam nhân kéo lấy tay y, người này thân hình cao lớn, làn da màu cổ đồng, trên mặt nhuốm đầy ô huyết (máu đen) nhưng vẫn không giấu được dung mạo anh khí (khí khái anh hùng), giọng nói khàn khàn mang theo khí thế không cho người khác cự tuyệt.

Đường Quy bình tĩnh nói: “Thuộc hạ… Tự có biện pháp thoát thân, an toàn của chủ tử lúc này là trọng yếu nhất! Hai người chúng ta cùng nhau thì khó mà chạy được, để thuộc hạ giữ chân bọn họ, thỉnh người đáp ứng Đường Quy!”

“Thối lắm!” Nam nhân nhịn không được mắng, “Cái tổ Thiên Huy (*) cầm thú này! Mọi người đều đã vì ta mà chết, ta tuyệt không bỏ lại ngươi! Cùng đi!”

(*) thị vệ của Lăng Huy gọi là Thiên Huy tổ, còn Lăng Diệu là Thiên Diệu tổ đó  Ở chương trước có nhắc tới đó~

Nam nhân không do dự mà kéo y đi về phía vách đá, trong mắt Đường Quy bỗng hiện lên một nỗi bi thương, đột nhiên rút đao ra —-

“Chủ tử —!”

Giơ tay đâm xuống, bắp đùi trong nháy mắt nhuốm đầy máu tươi!

Nam nhân khiếp sợ nhìn y: “Ngươi! Làm cái gì?!”

Đường Quy tránh hắn ra, lảo đảo được vài bước liền không chống cự được mà khuỵu xuống, mưa lớn tầm tã rơi, cuốn trôi vết máu trên người y.

“Chủ tử… thuộc hạ không thể bảo hộ người, người… Đi mau đi!”

Ánh mắt của y vẫn bình tĩnh như trước, mang theo quyết tuyệt cùng kiên định.

“Đường Quy…”

Từ trong rừng cây cách đó không xa đã truyền đến thanh âm xoàn xoạt, diện phổ nhân đã đuổi tới!

Nam nhân căm hận cắn răng một cái, khoảnh khắc hắn xoay người rời đi, tiếng gầm như hận như bi từ trong yết hầu xuất ra, hai mắt huyết hồng như ma.

Cuối cùng, hắn quay đầu nhìn Đường Quy thật sâu, đoạn thả người trượt xuống vách núi.

Đường Quy thở phào một hơi, chỉ chốc lát, y quay người lại, nắm chuôi đao thật chặt trong tay, tiên huyết theo lưỡi đao trườn xuống, nhỏ giọt đọng trên mặt đất.

Y bắt đầu chậm rãi đi về mép huyền nhai (vách núi), nhìn xem người nọ đã đi chưa…

Đến rồi…

Một tia chớp lóe lên, bạch diện phổ nhân đã xuất hiện, theo sau là một hắc y nhân từ phía rừng rậm âm lãnh đi ra, cùng nhau vây y lại.

Đường Quy tính xoay người bỏ chạy, bỗng nhiên cười khổ, vừa rồi thật không nên lấy máu ở trên đùi!

“Keng—” Diện phổ nhân đồng loạt xông lên, đánh giáp lá cà.

Đường Quy vốn là cao thủ, nhưng suốt đêm đã trốn chạy đến mệt nhoài, bản thân còn bị trọng thương, dần dần không chống đỡ nổi công kích của bọn họ nữa.

Tên đầu lĩnh thấy y đã ở thế hạ phong, quát to: “Một nửa các ngươi chia ra lục soát phụ cận! Tìm hắn cho ta!”

“Tuân lệnh!”

Đường Quy cả người chấn động, đánh bạo một lần, dùng hết tia khí lực còn lại mà cầm đao xông về phía tên thủ lĩnh diện phổ nhân kia!

Nhất thời, tiên huyết đầm đìa.

Mọi người thất kinh, xung quanh chửi bới không ngừng.

Tay phải Đường Quy bị đánh gãy, thanh đao đỏ thẫm rơi xuống. Y cuộn mình trong vũng máu trên mặt đất, tay chân đấm đá lung tung, giữa cơn mưa to gió lớn, cảm giác đau đã không còn rõ ràng nữa rồi.

“Mẹ nó! Tiện nhân kia cư nhiên dám đánh lão tử! Giết nhiều huynh đệ như vậy… Phế y đi!”

Tên thủ lĩnh kia che lại vết thương trên cánh tay, chửi bới, không cần nhìn cũng biết thần tình đằng sau diện phổ của hắn dữ tợn như thế nào.

“Vâng, đại nhân!”

“Khoan đã…” Một hắc y nhân trong đó bỗng nhiên nói: “Hồi bẩm đại nhân, phụ cận không tìm thấy một tù nhân nào cả!”

“Cái gì?! Dưới vách núi thì sao?”

“Phía dưới quá tối, không thấy rõ lắm! Bất quá nhai này rất cao, té xuống cũng phải đầu rơi máu chảy thôi!”

“Vô liêm sỉ! Đại hoàng tử nói sống phải thấy người chết phải thấy xác! Đi tìm cho ta!”

“…Không bằng hỏi tên kia, y nhất định biết!”

Lúc này, cơn mưa rào rốt cuộc cũng ngừng.

Dưới vách núi.

Nam nhân lần mò một khối đá nhô ra, tìm một chỗ dựa, trường đao đã bỏ quên ở trên kia, đành phải đem một đoản chủy loan đao (đao nhỏ) cắm trên vách núi, nắm thật chặt. Làm cho cả người mình ẩn dưới bóng của một khối đá to, may mà trời chưa sáng hẳn, vừa vặn còn có âm mai ô vân (hơi mù mây đen) che phủ, người ở trên nhai tuyệt đối sẽ không nhìn thấy hắn.

Thế nhưng thanh âm ở phía trên, hắn lại nghe được nhất thanh nhị sở.

Càng nghe càng muốn nứt hết ruột gan!

Đường Quy cảm giác được mặt mình bị giơ lên, “Bốp” một tiếng, y ôm trọn một bạt tai.

“Hừ! Lớn lên không giống người mà lại giống chó! Giết chết tiện nhân này thì thật quá tiện nghi cho y!”

Cả người y thoáng cái bị túm lên.

“Nói! Người kia ở đâu?! Ta sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái! Bằng không… Cho ngươi nếm thử tư vị ở dưới khố đàn ông mà kêu la… hừ hừ!”

Trong lòng Đường Quy trầm xuống, bỗng nhiên trợn mắt “Phi” một tiếng, lửa giận ngập trời.

“Nằm, mơ!”

“Chết tiệt!” Người nọ giận dữ, quăng mạnh y xuống đất, “Rượu mời không uống lại muốn rượu phạt! Hung hăng kiền y cho ta! Kiền chết y!”

Đường Quy kịch liệt muốn chống dậy, thế nhưng tứ chi dường như đã không còn là của y nữa. Tứ chi bách hài cùng lục phủ ngũ tạng đều vặn vẹo ở một chỗ, hạ thân hầu như bị rơi vào khoảng không, chịu đựng bọn dã thú thay phiên nhau xâm phạm…

Trên núi đá vắng vẻ vọng lên tiếng quần áo vỡ vụn…

Lập tức lại bị tiếng chửi bới cùng *** tiếu lấp đầy…

Nam nhân dưới vách núi, hầu như không thể khắc chế cả người kích động, hắn nhắm lại hai mắt đầy tơ máu, năm ngón tay bám sâu vào vách tường đầy bùn đất…

Môi cơ hồ đều bị cắn rách.

Huyền Lăng Huy… Hữu sinh chi niên (sinh thời), ngươi chắc chắn phải chết!!



Tia nắng ban mai dần xuất hiện, sắc trời rốt cuộc cũng sáng sủa hẳn lên. Bầu trời sau cơn mưa rào xanh thẳm, thấp thoáng vầng sáng nhàn nhạt màu chanh hồng, gió Bắc phần phật thổi.

Tiêu vương phủ hôm nay an tĩnh hơn mọi ngày, cước bộ của thị nữ nhẹ nhàng, tụm năm tụm ba đứng trong sân nói chuyện.

“Vương gia muốn cải trang đi tuần sao?”

“Nghe nói là đi theo vị khách quý lần trước Vương gia dẫn về đó!”

“Ai nha! Vương gia không phải là ưng ý người ta rồi chứ? Giờ còn chưa thấy trở về phải không?”

Nha hoàn có dây cột tóc màu hồng chính là nhất đẳng, màu vàng là nhị đẳng, còn màu xanh là tam đẳng. Đằng sau giả sơn (hòn non bộ) ở hoa viên chính là một góc trời nhỏ của bọn họ, dùng để bát quái (tám chuyện). Như Nguyệt liếc mắt nhìn con nhỏ nha hoàn tam đẳng lắm mồm vừa rồi, thắt lại dây hồng trên tóc mình, hừ nói: “Tiểu nha đầu như ngươi thì biết gì? Vương gia có chuyện quan trọng trong người, vốn là bí mật rời đi, há lại để ngươi suy đoán lung tung?!”

“Ai nha, Như Nguyệt tỷ tỷ, ngươi biết gì đó đúng không?”

Như Nguyệt cười cười, bộ dạng bí hiểm.

“Các ngươi có biết Vương gia trước khi đi, sẽ dẫn theo ai trong bốn vị đại nhân Phong Hoa Tuyết Nguyệt đi cùng không?”

“Nói vậy, Vương gia lần nào đi đều dẫn theo Lãng Phong đại nhân cùng Hoa Lâm Hạo đại nhân, lẽ nào lần này không phải?”

Như Nguyệt vuốt vuốt mái tóc dài, hé miệng cười, cảm giác được mọi người a dua theo khiến nàng rất là hưởng thụ: “Lần này sao, Vương gia không dẫn theo Lãng Phong đại nhân mà là Tuyết Nhai đại nhân.”

“A? Lẽ nào… Lãng Phong đại nhân thất sủng rồi?”

“Sẽ không, Vương gia không phải rất chuộng nam phong sao?”

“Hư — đứng nói bậy! Nếu để Lãng Phong đại nhân nghe được…”

“Các ngươi đang làm gì đó?”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.

Nam âm trầm thấp truyền tới, chúng thị nữ lại càng hoảng sợ, người đến đương nhiên là Lãng Phong, cũng không biết đã nghe được bao lâu, tất cả đều bất an quỳ xuống, “Lãng Phong đại nhân thứ tội!”

“Hừ! Thật đúng là không biết phép tắc!” Lãng Phong giận tái mặt, đối Như Nguyệt nói, “Ngươi thân là nhất đẳng nha hoàn còn làm càn như vậy! Còn thể thống gì? Hôm nay giáng xuống nhị đẳng! Còn không đi làm việc?”

“Thưa vâng!”

Chúng thị nữ nhanh chóng lui ra, còn Như Nguyệt thì kinh hồn bạt vía mà rời đi, đi qua chỗ ngoặt mới căm hận mà tháo dây lụa hồng xuống…

“Còn hờn dỗi sao?”

Lãng Phong sửng sốt, Sở Khiếu đứng sau lưng hắn không biết từ bao giờ liền bước lên, một thân hắc y như trước, cổ áo dựng thẳng, thần tình trên mặt hơi có chút ám muội.

“Không có…” Lãng Phong dời mắt đi, sắc mặt bình tĩnh.

Sở Khiếu cười lắc đầu, bỗng nhiên nói: “Có nhớ hay không mười lăm năm trước Vương gia bị bệnh nặng?”

“Đương nhiên…” Lãng Phong gật đầu, nhíu mày, thần sắc dường như đang nhớ lại, hắn gặp Vương gia là ở lúc sau, nếu không có Vương gia ra tay cứu giúp, chỉ sợ hắn từ lâu đã táng thân nơi núi hoang rồi.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Lãng Phong nở một nụ cười ôn hòa. Tâm tư có chút bay xa, bỗng nhiên bên tai vang lên thanh âm của Sở quản gia, kéo hắn quay trở lại.

“Lúc đó làm thế nào hắn cũng không khá hơn, về sau mới thỉnh tới một thiên sư, nói là vì Vương gia đang khai thiên nhãn (mở mắt trời o.O). Sau đó hắn không cần dùng dược mà vẫn khỏi bệnh, tài năng kinh thế hiển lộ ra từ lúc ấy…”

Sở Khiếu tiếp tục nói: “Ta lúc trước bởi vì mang một nửa huyết thống của Tây Sở nên Vương phủ không trọng dụng, sau lần đó, Vương gia mới một tay giúp ta ngồi lên vị trí tổng quản, tri ngộ chi ân, khắc trong tâm khảm.”

Lãng Phong nhìn hắn, hơi cười nói: “Đó là đương nhiên.” Huống chi, hắn cùng Vương gia cũng không phải chỉ có ơn tri ngộ mà thôi…

“Cho nên…” Sở Khiếu chuyển đề tài, nghiêm nghị nói, “Ta tin tưởng Vương gia có ra bất luận quyết định gì, tự có đạo lý của hắn, giống như hắn kêu a Tuyết cùng a Hạo đồng hành, để chúng ta trông nom Vương phủ, chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, sự tình khác chúng ta không cần quản.”

Lãng Phong chấn động, chỉ chốc lát, nhàn nhạt gật đầu nói: “Lãng Phong xin thụ giáo.”

“Nghĩ thông suốt là tốt rồi…” Sở Khiếu dừng một chút, nói, “A Phong làm việc luôn công tư phân minh, nhớ kỹ, ta biết cảm tình của ngươi dành cho Vương gia từ lâu đã vượt qua tình cảm chủ tớ, bất quá, nghìn vạn lần không nên vượt quá bổn phận của mình, bằng không… Có một ngày Vương gia không sủng ái ngươi nữa, ngươi cũng không còn là gì, nhớ kỹ chưa?”

“…Ân.”



Mặt trời đã lên cao, quan đạo (đường núi) khúc khuỷu ngoằn ngoèo, cát bụi tung bay mù mịt, đường xóc nảy khó đi, cây khô trải dọc theo hai bên sườn núi, gió thu hiu quạnh. Thục đạo nan, nan vu thượng thanh thiên. (Đường Thục Xuyên khó, khó tựa lên trời xanh.)

Xuất phát từ sáng sớm cho đến giờ đã hơn vài canh giờ. Bất quá, đoàn người của Tiêu Sơ Lâu chưa đi được bao xa.

Nguyên nhân đều tại hắn. Huyền Lăng Diệu vốn muốn mau mau về Đông Huyền đô thành để tránh khỏi đêm dài lắm mộng, thế nhưng Tiêu Sơ Lâu lại muốn đi xe thay vì cưỡi ngựa, bởi vì hắn không thích lặn lội đường xa, phong trần mệt mỏi a… (tại bị đau cột sống đó =]])

Địch Dật Chi cười nhạt trong lòng, dù sao chính mình cũng không biết cưỡi ngựa, đành ngồi chung xe ngựa với hắn.

Đùa giỡn tuấn nam từ lâu đã được Tiêu Sơ Lâu lấy làm chuyện vui nhất thế gian, hắn tuy rằng không phải là trời sinh đã cong, thế nhưng nữ nhân cổ đại nhu thuận quy củ khiến hắn thật sự không dậy nổi nửa điểm hứng thú. [=))]

Huyền Lăng Diệu thân phận đặc biệt, không thể trêu ghẹo y mãi được, bất quá Địch Dật Chi lại không giống vậy, là một thư sinh, cá tính ngay thẳng, tối trọng yếu chính là… luôn hờ hững với hắn.

Mã xa xa hoa thư thái, thùng xe chật hẹp, bầu không khí lại mờ ám, cơ hội tốt như vậy, hắn há có thể buông tha?

Tiêu Sơ Lâu lộ ra một nụ cười dung tục, thong thả sáp lại, lấy phiến tử nâng cằm đối phương lên, cười tủm tỉm nói: “Thái phó đại nhân, có đói bụng không?”

Lại nữa rồi…

Cả người Địch Dật Chi cứng ngắc, lui vào một góc mã xa, muốn đem cả người thu nhỏ lại, đáng tiếc, hắn trốn chỗ nào thì phiến tử kia lại theo đến chỗ đó, không khỏi cười khổ: “Được rồi được rồi, hạ quan xác thực là có đói một chút.” Tha ta đi, tha ta đi a…

“Tốt lắm, trong xe có lê hoa tô, bổn vương đút ngươi ăn nha?”

“…….”

Đang lúc Địch Dật Chi thống khổ mà đấu tranh tư tưởng xem có nên quát to “Phi lễ!” hay không, ngoài xe bỗng nhiên vang lên tiếng kêu của Hoa Lâm Hạo —

“Vương gia! Có một nam nhân mặc áo tù, cả người đầy huyết ngã ở ven đường!”

Tiêu Sơ Lâu nheo mắt lại, vén màn xe lên, nhìn xong, nhíu mày nói: “Qua xem xem.”

“Vâng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK