• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, một đội Kẻ Hủy Diệt gồm bảy ngàn người đã bắt đầu tập kết khi trời còn tảng sáng, trầm mặc mà đi về phía quan đạo phương Bắc.

Lãng Phong một thân quân trang đĩnh trực ngồi trên lưng ngựa, hướng truyền lệnh binh vung tay lên, ý bảo kỵ binh đại đội rời đi trước.

Đại đội nhân mã nối đuôi nhau mà đi, bụi mù cuồn cuộn, khiến cho con ngựa của Lãng Phong ở đằng sau chịu không được mà phát ra tiếng phì phì trong mũi.

Sắc trời tạm thời còn chưa sáng hẳn.

Y lôi kéo dây cương, thần sắc có chút do dự, chở ở ngoài cửa quân doanh, thật ra mà nói y cũng không biết mình đang chờ cái gì.

Trong chốc lát, y đã bị bỏ lại phía sau đại đội bảy ngàn người.

Nhãn thần Lãng Phong có chút ưu buồn, yên lặng quay đầu ngựa lại, đang muốn giục ngựa đuổi theo đại đội, nhưng ngay lúc này, thanh âm trầm thấp mà y chờ đợi đã lâu đột nhiên vang lên —

“A Phong.”

Lãng Phong nhanh chóng quay đầu lại, thấy Tiêu vương gia cũng đang cưỡi trên lưng ngựa, thong thả đi về phía y.

“Vương gia…” Lãng Phong thu hồi thần tình kinh ngạc của mình, mở miệng nói, “Vương gia có việc gì dặn dò thuộc hạ sao?”

Tiêu Sơ Lâu cười nói: “Tới chỗ khác rồi nói.”

Dứt lời liền vung roi lên đi trước vài bước, quay đầu lại còn thấy đối phương sững người tại chỗ, bật cười nói: “Thế nào, sợ không đuổi kịp đại đội sao?”

“Nga, không…” Lãng Phong mới phục hồi tinh thần lại, giục ngựa đuổi theo hắn.

Hai người cùng chạy tới một ngọn đồi cách đó không xa.

Lãng Phong theo sau Tiêu Sơ Lâu nửa bước, trầm mặc một hồi rốt cuộc cũng nhịn không được nói: “Vương gia, người nên ít cưỡi ngựa thì hơn.”

Tiêu Sơ Lâu quay đầu cười cười nói: “Chỉ một lúc thì không sao, bổn vương cũng đâu có yếu như thế.”

Chốc lát sau, Tiêu vương gia liền dừng lại, dắt ngựa chui vào một chỗ trong rừng cây, Lãng Phong cũng theo sau đi vào.

Nơi này cách đại doanh một đoạn, trong rừng bí mật mà an tĩnh.

Tiêu Sơ Lâu tựa lưng vào một gốc thanh tùng cao lớn, lẳng lặng đứng một hồi, mới lên tiếng nói: “A Phong, ngươi…”

Không ngờ Lãng Phong đột nhiên ngắt lời của hắn, giành nói: “Vương gia, người có chiến sự gì cần phân phó sao?”

Tiêu Sơ Lâu sửng sốt một chút, do dự lắc đầu nói: “Cũng không phải..”

Lãng Phong cũng không lộ ra thần sắc gì cả, lần thứ hai cắt ngang hắn, thấp giọng nói: “Nếu Vương gia không có mệnh lệnh khác, xin cho phép Lãng Phong ly khai trước.”

Tiêu Sơ Lâu nhưng lại thật kinh ngạc. Nói ra thì, trong trí nhớ, người nam nhân trước mặt này lúc nào cũng chấp hành mệnh lệnh của hắn cẩn thận tỉ mỉ, đây là lần đầu tiên đối với hắn làm ra hành động vô lễ như vậy.

Có lẽ là đã quen với sự phục tùng của đối phương, Lãng Phong đột nhiên cự tuyệt rõ ràng như vậy, trái lại còn khiến tiêu Sơ Lâu không biết nên nói tiếp như thế nào.

Hai mắt khẽ rũ xuống, Lãng Phong thản nhiên nói: “Lãng Phong tự biết nếu còn nán lại ở đây thì chỉ khiến Vương gia thêm khó xử, huống hồ Thiết Lang bảo đã có Vương gia tọa trấn, Lãng Phong lưu lại cũng vô dụng, Vương gia không cần để tâm làm gì.”

Mi đầu Tiêu Sơ Lâu cau lại, sắc mặt có chút giận dữ: “A Phong, ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó! Ta có khó xử cái gì?”

Lãng Phong ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ nhếch, nhưng nhìn không ra mỉm cười: “Vương gia, người không cần an ủi thuộc hạ. Giữa người và bệ hạ… Đâu còn chỗ nào khác cho người ngoài chen chân vào đâu? Thuộc hạ vẫn phải có chút tự mình biết mình chứ.”

Tiêu Sơ Lâu trầm mặc.

Hắn thoáng thẳng người lại, một lát mới mở miệng nói: “Chuyện của ta với y là việc khác, ngươi cũng không cần phải cố ý tách khỏi ta…”

“Thuộc hạ không dám.” Lãng Phong bình tĩnh mà hồi đáp, “Thuộc hạ chỉ là, chỉ là…”

Lãng Phong dừng một chút, tiếng thở dài thoáng hóa thành một nụ cười khổ: “Tuy rằng đã biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, thế nhưng, trong lòng thuộc hạ, vẫn có chút không thoải mái.”

Tiêu Sơ Lâu nhìn y thật sâu, nhìn người nam tử đã theo mình hơn mười năm như thân như hữu (như người nhà, như bằng hữu) này, nhất thời không biết nói gì.

Cho tới nay, hắn luôn cho rằng y đã quen với cái thói đa tình cùng vô tình của mình, thế nhưng cho đến hôm nay mới phát hiện, nguyên lai đối phương lại là người thâm tình như thế.

Nhưng mà loại cảm tình này, trước đây hắn cũng chưa bao giờ hiểu được — mãi đến khi Huyền Lăng Diệu xuất hiện.

Lãng Phong thấy hắn không nói gì, trong lòng càng thêm chua xót, lặng lẽ nói: “Vương gia, lúc đầu đứng bên cạnh người ta cũng không thèm để ý đến những người khác xung quanh, hiện tại nhớ lại, có lẽ là vì biết rõ phân lượng của ta trong lòng người lúc ấy, thế nhưng hôm nay, ta cũng nên tỉnh mộng thôi…”

“Cho nên ngươi mới vội vàng ly khai ta?” Tiêu Sơ Lâu thở dài một tiếng, ngữ khí nhàn nhạt lại có vẻ thập phần tiêu điều.

Lãng Phong cũng không có phản bác, chỉ là cười khổ nói: “Ta chỉ sợ nếu còn nán lại thêm nữa, sẽ trở nên tham lam nhiều hơn. Sở quản gia nói đúng, không phải là của ta, chung quy cũng không thể cưỡng cầu.”

Tiêu Sơ Lâu nhất thời không biết nên mắng cái tên khốn Sở Khiếu kia dám chia rẽ hắn với đại tướng của mình, hay là nên chửi vào mặt mình đây.

“Sau khi kết thúc chiến sự thì sao?”

Lặng im giây lát, Lãng Phong mới mở miệng nói: “Đợi tất cả mọi chuyện kết thúc, thuộc hạ đương nhiên sẽ trở lại Thục Xuyên.”

Tiêu Sơ Lâu lúc này mới nở nụ cười, lại nghĩ tới gì khác, trịnh trọng nói: “A Phong, đừng quên, sau này, tiểu thế tử còn cần rất nhiều trợ giúp từ mấy người các ngươi đấy.”

Trong lòng Lãng Phong khẽ động, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: “Vương gia người…”

Tiêu Sơ Lâu nhưng lại không trả lời, chỉ là nghiêm nghị nói: “A Phong, không nên cô phụ kỳ vọng của ta.”

Lãng Phong bỗng nhiên nhớ tới lời Tuyết Nhai nói — chuẩn bị hậu sự?

Vương gia nói như vậy là có ý gì?

Lẽ nào… Vương gia là quyết ý về sau sẽ ở lại Đông Huyền không trở về nữa?

Y miễn cưỡng cười nói: “Đương nhiên sẽ không, huống hồ đã có Vương gia ở đây, ai dám động vào tiểu thế tử chứ?”

Lãng Phong đã đoán đúng phần sau, nhưng đoán không được phần trước.

Tiêu Sơ Lâu cũng không có ý giải thích, chỉ là vỗ vỗ vai y.

Cuối cùng lặng lẽ ngưng mắt nhìn bóng lưng tuyệt trần giục ngựa rời đi của Lãng Phong, càng ngày càng xa, tiêu thất sâu trong rừng cây, lặng im không nói.

Trong rừng chỉ có tiếng gió yếu ớt xào xạc thổi.

Thục Xuyên vương gia một mình dắt ngựa đi trở về quân doanh của mình, bên người là một khoảng không vắng vẻ, yên tĩnh đến đáng sợ.

Những tia nắng ban mai nhàn nhạt xuyên thấu qua từng kẽ lá, nhưng cũng chẳng có cách nào xua đi được nỗi cô đơn khô khốc trong lòng hắn cả.

Nếu đã làm ra quyết định này, thì chỉ có thể gánh chịu hậu quả mà thôi.

— Cuối cùng rồi sẽ có một ngày, tất cả mọi người ở đây sẽ rời hắn mà đi — Cho dù là Lãng Phong, Hoa Lâm Hạo, Sở Khiếu…

Hay là Huyền Lăng Diệu.

Tiêu Sơ Lâu vuốt vuốt lọn tóc dài rũ xuống đầu vai mình, vung roi lên, cấp tốc thu lại tâm tình mà trở về quân doanh.

Sau khi hắn đi được một lát, một bóng người cao gầy liền từ trong rừng cây chậm rãi đi ra, quân trang tóc đen, khuôn mặt tuấn tú, chính là Hoa Lâm Hạo.

Y diện vô biểu tình mà hướng về phía Lãng Phong rời đi nhìn một lúc lâu, cuối cùng cũng theo Tiêu vương gia, đi về hướng quân doanh.

Về phía Thiết Lang bảo, tuy rằng trung đội Kẻ Hủy Diệt của Thục Xuyên quân đột nhiên thay đổi lộ tuyến, Thiết Lang bảo cũng nhìn thấy, nhưng dù có biết rõ đối phương có âm mưu gì, thì cũng khó mà tự thân bảo toàn được, lại không thể chia ra đuổi bắt, chỉ phải hy vọng vương thất mau mau phái viện quân tới mà thôi.

Bất quá thủ tướng Chung Kính của Thiết Lang bảo cũng minh bạch trong lòng, lần trước hắn gửi một bản cấp báo quân sự cũng chẳng còn thấy đâu, lần này là viện quân, chỉ e là trông cậy không được rồi.

Thục Xuyên quân từ khi đến đây, ngoại trừ chỉ có một ngày đầu là an an phận phận, sau đó liền bắt đầu chính sách không ngừng bì binh. (làm cho quân mệt nhọc)

Lúc đầu chỉ là đột nhiên canh đến nửa đêm mà nổi trống phất cờ hò reo, giả bộ công thành, bất quá sau khi thủ quân của Thiết Lang bảo liên tiếp bị cho leo cây hai lần, thì chỉ đành mặc kệ bọn họ, thế nhưng giấc ngủ không được ngon như trước nữa, mà bản thân cũng không còn chút sức lực nào để ra khỏi thành nghênh chiến, vì thế ngoại trừ ra vẻ hùng hùng hổ hổ, cũng chỉ có thể mang hai con mắt gấu mèo của mình ra mà trừng quân địch thôi.

Thục Xuyên quân ỷ vào người đông thế mạnh, quả thực đã đem Thiết Lang bảo tường đồng vách sắt trở thành một nàng khuê nữ hoàng hoa mang yếm đỏ, cả ngày chỉ biết luân phiên kéo nhau tới bắt nạt.

Thống lĩnh Hoa Lâm Hạo thậm chí còn ở một chỗ xa xa cách hai cái tiễn thai to lớn kia vẽ một đường ranh giới thật dài, lại dẫn quân đội của mình ở bên ngoài giới hạn ấy kêu gào quấy rối, chỉnh cho mấy vạn thủ quân của Thiết Lang bảo chịu không thấu, nhưng cũng chẳng có biện pháp gì.

Tập doanh? (đột kích doanh trại)

Chung Kính đương nhiên cũng muốn thử, thế nhưng sau khi phái một tiểu đội tinh nhuệ có khoảng nghìn người len lén lẻn vào địch doanh, lại không thấy trở về, ngày hôm sau chỉ có một đống hài cốt chồng chất lên nhau ở ngay chỗ giao giới.

Nhìn đống nhân cốt bi thảm linh lạc nọ, mọi người đều trầm mặc.

Chớp mắt đã qua mười ngày, Thục Xuyên quân như là đã hạ quyết tâm muốn mình tiêu hao chiến lực, mắt thấy lương thực tồn kho càng ngày càng ít, Chung Kính lo lắng đến nỗi cả người đều gầy đi một vòng.

Nếu còn tiếp tục như vậy thì bị nấu nhừ trước chắc chắn là phe mình, Chung Kính rốt cuộc cũng quyết định đánh một chủ ý — khiêu chiến với Thục Xuyên vương!

Chung Kính làm như vậy, đương nhiên không phải là bởi vì lòng tự tin bành trướng, tự cho là mình có thể một mình đấu với Thục Xuyên vương vang danh đệ nhất thiên hạ.

Mà là hy vọng có thể khiến cho Tiêu vương gia từ trong bảo hộ của thiên quân vạn mã đi ra, đưa thân vào tầm bắn của tiễn thai.

Hắn thật sự không hy vọng có thể dựa vào những thứ này giết chết Tiêu Sơ Lâu, thế nhưng vạn mũi tên cùng bắn, cho dù là cửu phẩm đại tông sư cũng không có khả năng không mất một cọng lông nào mà trở ra được!

Chỉ cần nhân vật trung tâm của Thục Xuyên quân bị thương, lấy khí thế này mà đả kích bọn họ quả thật là kinh nhân, chỉ cần có thể sống qua trận này thôi… Chỉ một trận này thôi!

Bất quá, cho dù Chung Kính có tính toán thế nào đi nữa, vạn nhất Tiêu vương gia không bị mắc lừa, vậy cũng không tốt.

Chung Kính đối với việc này vẫn không tự tin cho lắm, dù sao cạm bẫy là rõ ràng rồi, hắn chỉ có thể mong Thục Xuyên vương biết trân trọng danh tiếng của mình — là một võ giả cao quý, nếu trước mắt bao người cự tuyệt khiêu chiến của kẻ khác, chắc chắn sẽ bị người ta chỉ trích, như vậy thì hắn sẽ nằm ở thế thượng phong.

Vào buổi sáng của ngày thứ mười một khi hai quân đang chọi nhau, từ phía Thiết Lang bảo đột nhiên bay tới một mũi tên lớn, kèm theo đó là một phong thư được đóng thật chắc trước đại môn quân doanh.

Một phong thư khiêu chiến, trong nháy mắt truyền khắp đại doanh Thục Xuyên.

Biết được một tên Tây Sở thủ tướng không ai biết đến dám hướng Tiêu vương gia khiêu chiến, thần tình của các tướng sĩ đều quái dị đến không nói nên lời.

Mà ngôn từ trên khiêu chiến thư kia rất chuẩn xác, nếu không tiếp nhận lời khiêu chiến này xem như là Thục Xuyên vương sợ một tên biên quan tướng lĩnh nho nhỏ của Tây Sở, nhanh nhanh trở về Thục Xuyên đi, v…v…

Có thể nói là rất có sở trường móc họng người ta.

Khiến cho Thục Xuyên quân phải mắng to đối phương đê tiện âm hiểm, tức giận đến giơ chân, rồi lại không thể tránh được.

— Ai cũng biết đó là một cái bẫy, so với bị người cười nhạo, cũng còn hơn là lấy thân mạo hiểm a.

Mà Tiêu vương gia lúc này còn đang ở trong đại doanh soái trướng, hết sức chuyên chú mà lau chùi “binh khí” của mình.

Ngón tay lướt qua cây hỏa thương lạnh lẽo thâm đen, kim khí bóng loáng hơi sáng lên, chiếu rọi vào hai mắt hắn.

“Ngươi không phải là muốn ứng chiến chứ?” Thanh âm trầm thấp của Diệu đế bệ hạ từ phía sau hắn vang lên, không cần quay đầu lại, Tiêu Sơ Lâu cũng biết nam nhân nọ lúc này nhất định là đang nhíu mi đầu.

“Đương nhiên —” Tiêu Sơ Lâu mỉm cười quay đầu, “Đương nhiên là không.”

Sắc mặt Huyền Lăng Diệu lúc này mới tốt lên được một chút, ánh mắt lại dời sang cây hỏa thương được đặc chế trong tay hắn: “Vậy ngươi đây là…”

Tiêu Sơ Lâu ngắm nghía hung khí trong tay, bỗng nhiên nhắm vào tờ chiến thư mỏng manh kia, “Đoàng” một tiếng, chớp mắt đã hóa thành tro tàn.

Hắn hơi rũ mắt xuống, âm âm hiểm hiểm cười rộ lên, quả thật cười đến Diệu đế bệ hạ đang ở một bên còn sởn hết gai ốc.

“Dám động vào bổn vương, thật sự là chán sống…”

Khác xa với dáng tươi cười kinh khủng này, Tiêu Sơ Lâu lại nói với vẻ cực kỳ thong thả mà ôn nhu: ” Dám tính toán với bổn vương, đương nhiên phải trả giá rồi, lễ nặng như vậy, bổn vương cần phải hảo hảo mà chuẩn bị một phần đáp lễ cho Chung đại nhân mới đúng.”

Nguyên bản hai ngày nay tâm tình Tiêu Sơ Lâu quả thật không tốt, cái Thiết Lang bảo này tấn công mãi không được, hơn nữa vừa mới tiễn ái tướng Lãng Phong ly khai mình, nên càng không thể vui được chút nào.

Lúc này thì tốt rồi — tên hỗn đản Chung Kính đấy còn dám ngay thời khắc mấu chốt động vào hắn, đã vậy phải cho tên đó biết thế nào là gậy ông đập lưng ông!

Con cọp không phát ra uy lực của nó thì thật đúng là mèo bệnh a!

Tiêu vương gia một mặt cười nhạt, một mặt hướng về phía bia ngắm hình người thường dùng để luyện bắn súng mà bắn liền mấy phát — mi tâm, tim, hầu.

Huyền Lăng Diệu vừa nhìn hắn, mi mắt chợt giật giật vài cái, có ngu ngốc cũng nhìn ra được tâm tình của người này hiện giờ là kém tới cực điểm, trái ngược với mọi hôm.

Diệu đế bệ hạ âm thầm đối với Chung thủ tướng chạm phải nòng súng kia quả thật có chút đồng cảm.

Giữa trưa hôm sau chính là thời gian ước định quyết đấu.

Tinh kỳ trên đầu tường nhẹ nhàng lay động, Thiết Lang bảo này quả thật là một ô quy xác (vỏ rùa), nửa tháng rồi mới chủ động mở rộng đại môn.

Vì sợ Thục Xuyên quân nhân cơ hội phá cửa mà vào, Tây Sở quân đóng cửa kín đến gắt gao, thống lĩnh Chung Kính dưới sự bảo hộ của thân vệ chậm rãi bước ra khỏi cửa thành, cả người mặc một bộ áo giáp cỡ lớn, chỉ lộ một đôi mắt ra ngoài, xem ra là để đề phòng địch quân bắn tên lén, hạ quyết tâm làm một bao cát luôn!

Cát vang bay khắp trời, chúng tướng sĩ đều mang sắc mặt ngưng trọng, tiếng bước chân như sấm vang vững vàng đạp trên đại địa, hơi có chút khí thế thấy chết không sờn.

Chỉ là dáng dấp này vừa ra ngoài đã bị người cười nhạo, hơn nữa Thiết Lang bảo cũng có danh xưng là ô quy xác, vì thế liền có người hô lên một câu “Ai cha, mau nhìn! Rùa lộ đầu ra rồi kìa!”

Chiến trường bỗng nhiên rơi vào một trận trầm mặc ngắn ngủi, lại lập tức bộc phát ra một trận cười to, bầu không khí túc sát mà Tây Sở hao tổn tâm cơ dựng nên trong chớp mắt cũng bị câu nói kia làm cho tiêu tán đi hết.

Cảm giác được mình tựa hồ đang trở thành một con khỉ trong ***g sắt, Chung Kính ngồi trên lưng ngựa hầu như tức giận đến run cả người, các vệ binh phía sau đều giận dữ mắng to.

Chung Kính thân là một Tây Sở tướng lĩnh thuộc hàng thượng hào, rốt cuộc cũng đành phải nhẫn nhịn, hít sâu một hơi thở, chợt giận dữ hét: “Tiêu vương gia! Ngươi có gan thì ra đây đánh một trận với bổn tướng!”

Một tầng sóng âm vô hình tựa như sư tử hống đột nhiên truyền đến, trong lúc nhất thời đã đè xuống tiếng cười to của mọi người, màng tai đều bị hung hăng chấn động.

Dù sao cũng là một gia tử lão luyện ba mươi mấy năm, một thân nội công cũng có thể nói là hùng hậu, thế nhưng trời cho cũng có hạn, Chung Kính năm nay đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn không thể phá được cảnh giới bát phẩm, chỉ có thể giậm chân tại chỗ làm thất phẩm mà thôi, ngay cả cao thủ đỉnh cấp chân chính còn kém xa rất nhiều.

Lời còn chưa dứt, phe Thục Xuyên quân bỗng dưng xôn xao một trận, đồng thời rẽ sang hai bên để chừa ra một lối đi.

Tiêu vương gia giục ngựa ung dung đi ra, một thân chiến bào đỏ thắm, tấm giáp đen được đeo ở phía sau trông có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Chung Kính âm thầm mừng rỡ, một bên thầm mắng Tiêu Sơ Lâu ngu ngốc, một bên khẽ liếc nhìn phương hướng hai tiễn thai đang chuyển động, khẩn cầu đối phương nhanh đi lại gần thêm một chút.

Ngay khi chỉ còn cách nơi có tầm bắn tốt nhất vài bước chân nữa, Tiêu vương gia đột nhiên ngừng lại.

Chung Kính tiếc nuối thở dài, lập tức lại nghĩ cự ly cũng gần như vậy, nếu hắn không chết cũng sẽ trọng thương thôi, vì vậy lập tức thẳng người lên, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của đối phương.

Chung Kính ho nhẹ một tiếng, đang chuẩn bị nói lời khách sáo để có thể dẫn dụ người nọ đến gần thêm một chút: “Tiêu vương gia —”

“Đoàng —!!”

Vị thủ tướng cuối cùng của Thiết Lang bảo – Chung Kính, dưới một trận pháo hoa nở rộ đến chói mắt, đã nói ra ba chữ cuối cùng trong đời của mình.

Người nào không biết chắc còn cho rằng, Chung đại nhân đối với Tiêu vương gia tình thâm tự hải, ngay cả lúc chết cũng nhớ mãi không quên ấy chứ.

Có lẽ, chết kiểu này chính là cái chết nghẹn khuất nhất trong đời.

Cả người Chung Kính bị hỏa dược bắn trong khoảng cách gần như vậy, không khỏi ngửa người ra sau, đạn dược nhắm vào con mắt duy nhất lộ ra, toàn bộ đầu e rằng đều đã bị bắn nát rồi!

Một thân áo giáp bị thiêu đến đỏ bừng, nặng nề mà bất lực rơi phịch xuống đất, khiến cho cả người hắn được phủ một lớp cát vàng.

— Hai tiếng ngắn ngủi qua đi, là một trận tĩnh mịch đến quỷ dị.

Tiêu Sơ Lâu không nói lời nào giơ súng lên, rồi bắn, sau đó nhìn cũng không thèm nhìn thi thể bị đối trụi một cái, trong nháy mắt đã quay đầu ngựa lại, trở về quân doanh của mình.

Động tác liền mạch lưu loát, tất cả chỉ phát sinh trong một cái chớp mắt ngắn ngủi mà thôi, khiến người nhìn còn không kịp.

Chờ binh sĩ Tây Sở lấy lại tinh thần trong cơn hoảng hốt không thể tin nổi, mới hoảng loạn rống lên cứu giúp thủ tướng của mình, luống cuống tay chân mà định hướng về phía Tiêu vương gia hạ tiễn, thế nhưng tên đầu sỏ kia đã sớm chạy không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

“Giết a a a a a —”

Không cần Tiêu vương gia hạ xuống bất luận chỉ thị nào, tiếng hò hét vang trời đã ầm ầm nổi lên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK