Trong lòng mơ hồ toát ra một ý niệm, lại rất nhanh bị Diệu đế bệ hạ bỏ đi, có lẽ là không muốn phá hỏng phương diện bây giờ, y trầm mặc chỉ trong chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười: “Dù sao Tây Sở cũng còn đang ở một bên trừng trừng nhìn chúng ta, Sơ Lâu có lẽ nghĩ đến chiến sự sớm muộn gì cũng sẽ bạo phát, vì vậy mới chuẩn bị sớm hơn một chút thôi.”
Thấy Hoàng thượng đã nói như vậy rồi, Bắc Đường Ngang cũng không phản bác thêm gì nữa.
“Bắc Đường,” Huyền Lăng Diệu ôn hòa nhìn thần tử trung tâm của mình, hỏi: “Hôm nay đến đây, là có chuyện gì?”
Bắc Đường Ngang lặng lẽ chỉ trong chốc lát, vẫn là đem mọi nghi hoặc trong bụng mình hỏi thẳng ra.
Trả lời hắn, chính là Ngự thư phòng nhất thời yên tĩnh một lúc lâu.
Đế vương cùng với thần tử của mình đứng cách một cái thư trác rộng lớn, trầm mặc mà đối diện.
Chốc lát sau, Huyền Lăng Diệu nhẹ nhàng “Ân” một tiếng: “Là chuyện này sao?”
Hời hợt như vậy, ngược lại còn khiến Bắc Đường Ngang có chút xấu hổ: “Hoàng thượng, đã có rất nhiều đại thần nghị luận về chuyện này, nếu không phải có người chạy tới chỗ vi thần dò xét, vi thần e rằng cũng không biết. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ làm danh dự của Hoàng thượng và Tiêu vương gia thêm tổn hại mà thôi.”
Ngón tay thon dài của Đế vương khẽ vuốt ve bề mặt băng lãnh của tay vịn ghế.
Làm như đang trầm ngâm do dự điều gì đó.
Chỉ chốc lát sau, y liền nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười ấy lại lộ ra biết bao nhiêu cay đắng khó nói nên lời.
“Mà thôi, ngươi cũng không phải là ngoại nhân gì cả, trẫm sẽ nói cho ngươi vậy.” Đế vương thở dài, chậm rãi mở miệng, thanh âm trầm thấp, trong lời nói không còn vị khổ sáp mệt mỏi như trong nụ cười vừa rồi nữa, trái lại còn có chút vui vẻ cùng khẩn trương — giống như là nói tên người yêu đầu của mình cho một người bạn thâm giao nghe, rồi lại sợ sẽ bị bạn mình kinh nghi rồi phản đối vậy — ửng đỏ cả mặt.
“Trẫm muốn cùng Sơ Lâu ở một chỗ…” Diệu đế bệ hạ dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp, “… suốt một đời.”
Một câu nói rất bình thản.
Không có những từ ngữ lãng mạn như lưỡng tình tương duyệt hay bạch đầu giai lão, chỉ là đạm nhiên mà trần thuật một việc, một quyết định, một lời hứa mà thôi…
Tựa như vừa trải qua một cơn sinh tử, tất cả mọi đau khổ đều như áng mây mỏng manh mà tiêu tán đi mất, chỉ còn lại một mảnh chất phác nhất sau khi thiên phàm quá tẫn, chân thành mà tha thiết, rồi lại trĩu nặng tình ý, cùng với biết bao bao dung ẩn sâu trong sáu chữ ấy.
Cùng một chỗ, suốt một đời.
Sáu chữ vô cùng đơn giản, lại khiến quân thần nguyên soái của Đông Huyền chúng ta bị chấn động thật sâu.
Bắc Đường Ngang hầu như là bị đóng đinh dính trên mặt đất, cả người đều ngây dại, nhãn thần kiên định giờ đây lại mờ mịt hiếm thấy, tình tự chấn động, kinh hãi, không thể tin tưởng v..v…
Cái khiến hắn chấn kinh không phải là vì chuyện nam tử tương luyến, cũng không phải là vì đoạn ái tình trắc trở giữa quân vương và thần tử này, mà là chấn kinh vì sự kiên định cùng chấp nhất như đinh đóng cột trong lời nói của Diệu đế bệ hạ.
Không phải vì mẫu thân báo thù, không phải vì hoành đồ phách nghiệp, cũng không phải vì tín niệm lý tưởng.
Chỉ là đơn thuần, muốn cùng người mình yêu, chắp tay bên nhau cho đến bạc đầu mà thôi.
Quen biết nhau đã hơn hai mươi năm, Bắc Đường Ngang từng cho rằng ngoài Địch Dật Chi ra, mình là người hiểu rõ Huyền Lăng Diệu nhất, trong cuộc đời của bệ hạ, có thân tình, có hữu tình, có cừu hận, có gian khổ, có tuyệt vọng, có hăng hái phấn khích, có hoành đồ đại chí, nhưng duy độc, không có ái tình.
Mãi cho tới hôm nay, hắn mới phát hiện, thì ra chính mình chưa từng đi vào trong lòng bệ hạ chút nào cả.
Chẳng biết tự bao giờ, một mảnh tâm vừa cứng rắn vừa mềm mại của Diệu đế bệ hạ đã bị một người nam nhân chiếm đi mất rồi.
Hơn nữa còn chiếm hết tất cả, không chừa cho ngoại nhân một chỗ trống nho nhỏ nào hết.
Nhưng mà Bắc Đường Ngang bi ai phát hiện ra rằng, chính mình, cũng là một trong số những “Ngoại nhân” ấy.
Nguyên soái trẻ tuổi ngưng mắt nhìn quân vương thật sâu, một lúc sau mới tìm lại được tiếng nói của mình, thanh âm khàn khàn kỳ cục: “Bệ hạ… Người yêu hắn sao?”
Quân vương sửng sốt, bất chợt cười rộ lên, suy nghĩ một chút liền nói: “So với yêu, còn sâu hơn một chút.”
So với yêu còn sâu hơn, vậy nghĩa là gì…
Bắc Đường Ngang ngơ ngẩn, vô pháp tự hỏi, thật lâu thật lâu sau, hắn mới nghe được thanh âm của mình vang vọng trong đại điện: “Vậy Tiêu vương gia… yêu người sao?”
Quân vương trầm mặc, nhàn nhạt nở một nụ cười: “Chắc là yêu đi, chỉ là bị hắn giấu đi mất rồi.”
Giấu đi… là có ý gì?
Bắc Đường Ngang nhíu mày, lặng lẽ chỉ trong chốc lát, hướng đối phương miễn cưỡng cười cười, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót khó nhịn, ngũ vị tạp trần, một trận vui mừng rồi lại một trận khổ sở.
“Nếu bệ hạ tâm ý đã quyết, vi thần chúc mừng bệ hạ…” Nói đến chỗ này, Bắc Đường Ngang bỗng nhiên dừng lại, chúc mừng cái gì? Sớm ngày đại hôn? Sớm sinh quý tử?
Giờ này khắc này, hắn rốt cuộc cũng minh bạch sóng ngầm trong hậu cung vì sao mấy ngày nay lại cuộn trào mãnh liệt đến thế, nghĩ đến các đại thần liên tiếp khuyên giải nạp phi lập hậu, thảo nào bệ hạ lại tức giận như vậy, thảo nào lại sinh ra lời đồn người và Thục Xuyên vương có khoảng cách…
Huyền Lăng Diệu nhìn ánh lửa đang lay động trên giá nến, cũng lộ ra một tia cười khổ, khoát khoát tay ý bảo hắn không cần nói nữa.
Bắc Đường Ngang nhìn thần tình trên mặt y, hắn chỉ muốn nói rằng, vi thần nguyện vì người mà loại bỏ hết tất cả chướng ngại cản trở đường đi của bệ hạ.
Lại muốn nói, chỉ cần là ý nguyện của bệ hạ, vô luận là như thế nào đi nữa, vi thần cũng sẽ vĩnh viễn bảo vệ ý nguyện ấy.
Hắn còn muốn nói, vi thần cũng yêu người, so với yêu còn sâu hơn một chút.
Nhưng cuối cùng hắn lại chậm rãi rũ mắt xuống, cái gì cũng không có nói ra.
Sắc trời đã muộn, mưa gió ở ngoài song càng ngày càng lớn, một trận sấm chớp ầm ầm quét qua.
Ngọn đèn sáng rực trong Ngự thư phòng đem hai cái bóng của họ chiếu lên vách tường trắng mướt, hơi hơi chập chờn.
Đông Huyền Đế vương đứng dậy, đẩy ra song cửa sổ, đôi mắt thâm sâu như biển cả trông về phía xa xa, thỉnh thoảng lại có giọt mưa nào đó làm ướt tóc mai đen láy của y, rồi lại có cơn gió nào đó thổi vào trong ống tay áo minh hoàng ấy, khiến nó phấp phới tung bay.
Thế nhưng Đế vương lại chưa từng phát giác ra những điều ấy, chỉ vì đang nhớ một người.
Tướng quân trung tâm nghiêm nghị quỳ ở trên mặt đất, không tiếng động mà ngưng mắt nhìn bóng lưng kiên cường của người nọ, hắn bỗng cảm thấy rất rất hâm mộ Thân vương điện hạ tiêu sái ung dung ở ngoài kia.
Có thể đạt được thật nhiều thâm tình của bệ hạ như thế — Tiêu Sơ Lâu, nếu ngươi dám phụ bệ hạ, chân trời góc biển, ta cũng phải giết chết ngươi!
Sau khi rời khỏi Phù Diêu cung, Bắc Đường tướng quân liền đi thẳng một mạch tới đế đô Tiêu vương phủ.
Trời mưa rất lớn, không biết là bởi vì tâm thần không yên hay là vì mình sốt ruột muốn gặp mặt Tiêu vương gia, Bắc Đường Ngang lại giục ngựa phi như bay, mái tóc ẩm ướt dính sát vào mũ sắt, hạt mưa băng lãnh không ngừng chảy dọc theo gương mặt hắn.
Khi thị vệ ngoài cổng vừa thấy hắn liền bị dọa cho nhảy dựng, còn tưởng rằng có quân tình khẩn cấp cần phải báo cho Thục Xuyên vương, vì thế không dám chậm trễ, trực tiếp cho người tiến vào.
Nhân vật trụ cột trong quân đội Đông Huyền được người người kính trọng này, hơn nửa đêm lại ướt đẫm như thế, đứng lặng trên tấm thảm da hổ hoa quý trong thính đường, cả người như vừa được vớt từ trong hồ nước lên, khiến tấm thảm đều bị thấm ướt cả một mảng.
Tiêu Sơ Lâu vốn vẫn chưa ngủ, mấy ngày nay hắn ngủ không được an ổn cho lắm — người trong lòng luôn cất giấu một đống tâm tư lớn thường không thể ngủ say được.
Trong mộng hắn thường xuyên gặp được thân nhân kiếp trước của hắn, gương mặt hiền lành của phụ mẫu, nụ cười bướng bỉnh của đệ đệ muội muội, còn có dáng dấp của một vài chiến hữu tri kỹ đang cười mắng mình.
Rất nhiều lần, vẫn là đoạn thời gian trước khi chết của hắn.
Có thể, đây mới là chấp niệm sâu nhất a…
Còn có thanh âm như ma chú nọ, ngày ngày quấn lấy hắn.
Cũng không biết ban ngày suy nghĩ cái gì mà ban đêm lại mộng như thế, hắn càng do dự, thì nó lại càng giờ giờ phút phút nhắc nhở hắn. Càng là nhắc nhở, càng là tâm phiền ý loạn.
Lúc thị vệ tiến đến thông báo, Tiêu vương gia kỳ thật đã tỉnh, hắn thậm chí còn đang tựa ở đầu giường, đốt một cây thủy yên. (thuốc lào)
Bắc Đường Ngang kỳ thật vẫn không rõ lắm mình muốn nói cái gì với Tiêu vương gia, hắn chỉ là có một loại cảm giác cường liệt, muốn xác nhận, nóng lòng muốn xác nhận thâm tình của quân vương nhà hắn có được hồi báo hay không mà thôi.
Ngay khi Tiêu Sơ Lâu đang khoác y bào lên người, lộ ra lớp áo lót màu tuyết trắng ở bên trong, thong thả chậm chạp đi từ trong tẩm phòng tới thính điện, Bắc Đường tướng quân ở trên chiến trường uy danh hiển hách lúc này lại không biết nên mở miệng như thế nào cả.
Không lẽ hắn phải xông lên túm lấy áo của thân vương điện hạ, sau đó uy hiếp nói, ngươi nếu cả gan không yêu bệ hạ, ta sẽ cho ngươi chết thật khó coi?!
“Bắc Đường tướng quân, chẳng hay chuyện gì lại làm phiền đại nhân đêm hôm khuya khoắt tự mình đến thăm thế này?” Tiêu Sơ Lâu có chút ngạc nhiên mà nhìn Bắc Đường Ngang ướt sũng đứng trước mặt, trong lòng âm thầm nghĩ…
Không phải là đại quân Tây Sở đánh tới đế đô rồi chứ?
Bắc Đường Ngang nghẹn họng một chút, ánh mắt phức tạp mà trừng mắt nhìn Tiêu Sơ Lâu một hồi, mới cười khổ tự giễu nói: “Vương gia chê cười, ta… Đại khái là bị lời nói của bệ hạ làm chấn động cả đầu óc mà thôi.”
Tiêu Sơ Lâu sửng sốt, mi tiêm khẽ cau lại: “Ngươi nói cái gì?”
Bắc Đường Ngang cũng không dự định nói nhiều lắm, hắn cúi đầu suy nghĩ một lát, ánh mắt như đao kiếm mà nhìn thẳng vào mắt đối phương, chậm rãi trầm giọng nói: “Bắc Đường tới đây, chỉ muốn hỏi Vương gia một câu, bệ hạ đối đãi với người ra sao?”
Tiêu Sơ Lâu càng thêm không hiểu ra sao, mơ hồ cảm thấy vị tướng quân này đại khái đã biết được điều gì đó rồi.
Hắn nhàn nhạt nói ra ba lời: “Thôi tâm tri phú, tình thâm tự hải, ân trọng như sơn.”
(Đối xử chân thành, tình thâm như biển, ân trọng như núi)
Bắc Đường Ngang chấn động, chỉ chốc lát sau, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Vương gia minh bạch vậy thì quá tốt rồi, gần đây đế đô nổi lên nhiều lời đồn, còn có việc của hậu cung nữa, mong Vương gia nghìn vạn lần đừng vì vậy mà xa cách bệ hạ.”
Cái này ngược lại càng khiến Tiêu Sơ Lâu ngạc nhiên, như vậy người minh bạch đoạn luyến tình xẩu hổ của mình với Lăng Diệu, ngoại trừ Địch Dật Chi thừa tướng ra, cũng chỉ có vị Bắc Đường tướng quân mình vừa quen biết không lâu này mà thôi.
Bất đồng chính là, Địch Dật Chi thì hiểu rõ nỗi khó xử của bọn họ, còn Bắc Đường Ngang lại hoàn toàn đứng về phía Huyền Lăng Diệu, ý tứ của hắn rất rõ ràng, mặc kệ là phát sinh chuyện gì, lập hậu cũng được, nạp phi cũng tốt, các đại thần không ủng hộ cũng chả sao, chỉ cần quân chủ của hắn chung tình với Tiêu Sơ Lâu, thì Tiêu Sơ Lâu không được phép phụ lòng bệ hạ một li một tí nào.
Thục Xuyên vương gia hơi nhướng mày, chăm chú nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc khẩn thiết của Bắc Đường Ngang, một lát sau, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười rộ lên.
Đến bây giờ, hắn rốt cuộc cũng minh bạch Huyền Lăng Diệu tại sao lại đối với Bắc Đường Ngang tín nhiệm như người nhà như vậy, người có thể khẩn cầu tình địch của mình hảo hảo cùng người mình yêu ở chung một chỗ, đơn giản đã không thể dùng hai chữ “trung thành” để hình dung nữa rồi.
Tiêu Sơ Lâu thu lại nụ cười của mình, hắn nghĩ, mình không thể làm như Bắc Đường Ngang được, hoàn toàn không cần hồi báo, phó xuất chân tình toàn tâm toàn ý như thế…
Thật khờ a!
Tiêu Sơ Lâu dưới đáy lòng cười nhạo đối phương, nhưng mà ánh mắt của hắn lại dao động, căn bản không dám nhìn thẳng vào cặp mắt sáng rực bức nhân của người nọ.
Trong thính đường rất sáng, cũng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng mưa gió ở ngoài phòng rất rõ ràng.
Bầu không khí trầm mặc có chút xấu hổ, chẳng biết vì cái gì, Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên lại toát lên một cổ hỏa khí vô danh, khóe miệng nổi lên một tia cười nhạt: “Không biết tướng quân dùng thân phận gì tới đây nói chuyện với bổn vương a?”
Là trung thần vì bệ hạ phân ưu, hay chính là tướng quân âm thầm ái mộ Đế vương của mình?
Dựa vào cái gì, có thể ở đây nói năng hùng hồn như thế?!
Bắc Đường Ngang còn chưa kịp mở miệng đã bị Tiêu Sơ Lâu cắt đứt: “Cho dù là bệ hạ muốn nạp phi lập hậu, bổn vương cũng phải đem một vài tú nữ mỹ mạo từ Thục Xuyên dâng lên, lại còn phải cảm tạ hoàng ân hay sao?”
Một trận trầm mặc.
Bắc Đường Ngang muốn mở miệng nói thay Diệu đế bệ hạ biện hộ vài câu, thế nhưng nghĩ mãi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Không đúng chỗ nào chứ?
Thân là Hoàng đế, nạp phi lập hậu chẳng lẽ là không đúng hay sao, thế nhưng phải để tình nhân của mình đi sủng hạnh nữ tử khác, tựa hồ cũng không đúng…
Hơn nữa… Chính mình hình như vốn không có tư cách gì đến chỉ trích Tiêu Sơ Lâu cả.
Bắc Đường tướng quân nhàn nhạt thở dài: “Là ta nhiều chuyện rồi, Vương gia đừng để tâm.”
Hắn đứng lên, đi về phía cửa được hai bước, rồi làm như vừa hạ một quyết định gì đó, lại quay đầu, hít sâu một hơi, trầm thấp nghiêm nghị nói: “Tiêu vương gia, bệ hạ gánh vác toàn bộ số phận của Đông Huyền, có đôi khi cũng là thân bất do kỷ mà thôi… Nếu Vương gia thật sự không thể theo mong muốn của bệ hạ, chẳng thà — đao sắc chặt đay rối (dứt khoát giải quyết), lui một bước hải khoát thiên không (trời cao biển rộng, ý là lớn), vậy là tốt nhất.”
Không thể không nói, Bắc Đường Ngang ăn nói rất thẳng thắn, cũng không quanh co lòng vòng, giống như người của hắn vậy, cương trực mà ngay thẳng.
Người như vậy hoặc là không nói gì cả, hoặc là khi nói ra rồi thì nhất định phải nhắm trúng tim đen.
Rất đơn giản, hoặc là liều lĩnh kiên định mà ở cùng một chỗ, hoặc là sớm cách xa nhau không nên dây dưa.
Tiêu Sơ Lâu kinh ngạc nhìn bóng lưng đơn độc ly khai của vị tướng quân trẻ tuổi nọ, bỗng nhiên thật muốn ngửa mặt lên trời cười to một trận.
Đao sắc chặt đay rối sao…
Có lẽ thật sự là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.
Thế nhưng nếu không có những người không liên quan tới mình đứng ở ngoài xem xét, thì làm sao hắn có thể hạ một đao kia đây?!
“Vương gia.” Một giọng nữ thanh thúy trầm thấp bỗng nhiên cắt đứt tư tự của hắn.
Quay đầu lại đã thấy Tuyết Nhai một thân hắc y đứng ở cửa do dự, ánh mắt hắn liền nhu hòa lại, thản nhiên nói: “Vào đi a Nhai, có chuyện gì?”
Tuyết Nhai mím mím đôi môi đỏ thắm của mình, cũng không nhiều lời vô ích, thần sắc nghiêm nghị đưa qua một mật báo đến từ Thục Xuyên Tiêu vương phủ.
Là Sở Khiếu đang tọa trấn trong Thục Xuyên vương tự tay viết nên, liếc mắt vừa xem qua nội dung, nhãn quang của Tiêu Sơ Lâu chợt ngưng trọng, đôi đồng tử đen láy khẽ co rút lại…