Đại hán chạy tới hai bước, đột nhiên phía sau ót ‘ong ong’ một tiếng, đau đớn nặng nề khiến hắn ngất ngay tại chỗ.
Nguyên lai có một khối đá lớn từ trên cây bay tới, chuẩn xác mà bắn trúng vào đầu hắn!
Tiêu Sơ Lâu liếc mắt nhìn lên ngọn cây —- cư nhiên là tiểu nam hài vừa rồi được tiêu đầu kia bảo hộ, y đang cật lực ôm thêm một khối đá khác, tùy thời có thể giúp Tiêu Sơ Lâu.
Rốt cuộc chỉ còn lại có một người mà thôi!
Người nọ cuối cùng cũng ý thức được có điểm không ổn, sự sợ hãi đối với một tiểu hài tử mười tuổi đang ăn mòn lấy tim hắn, khiến hắn thoáng cái đã quay đầu bỏ chạy.
Tiêu Sơ Lâu nở nụ cười, quay lưng về phía địch nhân của mình, thật sự là quá mức ngu xuẩn!
Hắn giương tay, nâng đao lên, tập trung toàn bộ sức lực, mạnh ném đoản đao về phía người nọ —- tiếng xé gió không ngừng truyền tới bên tai!
Trong nháy mắt, đoản đao đã xuyên qua ngực trái của tên đại hán kia, tạo thành một lỗ thủng đầy máu, thậm chí mãi đến khi đao đã cắm lên thân cây phía trước vẫn còn rung động liên tục.
Tiêu Sơ Lâu thở phào một hơi, sau đó giương mắt nhìn nam hài cũng chỉ chừng mười tuổi kia, thấy trên mặt đối phương đang cật lực che giấu hoảng loạn, thế nhưng thần sắc vẫn khiếp sợ như trước, còn có ánh mắt kia, sáng tỏ mà duệ lợi.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát.
“Ngươi tên là gì?” Tiêu Sơ Lâu hướng y cười cười, thấp giọng hỏi, yết hầu khô cạn khiến giọng có chút khàn khàn.
Nam hài bám vào thân cây, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Sơ Lâu, chậm chạp chưa muốn xuống, có lẽ là đang thắc mắc thân phận của Tiêu Sơ Lâu, hoặc là kính nể thực lực của hắn, so với một đứa trẻ mười tuổi là hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng.
Mãi cho đến khi, y thấy Tiêu Sơ Lâu nhìn y mỉm cười.
Nam hài trượt xuống cây, không có đi đến gần.
Y nhìn thẳng vào hai mắt Tiêu Sơ Lâu, nhìn đối phương một bên đang chật vật xé áo ra cầm máu, một bên còn tranh thủ hỏi y một câu: “Ngươi cũng bị thương, muốn ta giúp ngươi băng bó không?”
Nam hài rốt cuộc cũng nhịn không được mà xúc động, đôi mắt đỏ bừng, lộ ra thần tình của một hài tử mười tuổi, bàn tay run rẩy của y nắm chặt thành quyền, dùng sức lau đi vết máu trên mặt, thấp giọng nói:
“Lãng Phong, tên của ta!”
Chuyện tình về sau đơn giản hơn, bởi vì hộ vệ của Tiêu vương phủ bị Tiêu Sơ Lâu bỏ lại phía sau cuối cùng cũng đuổi theo.
Lúc hộ vệ trên thân có mang theo ấn ký của Tiêu vương phủ lôi đầu đám đạo tặc kia ra, bọn chúng vừa xấu hổ vừa quỳ trước mặt một thiếu niên cả người lấm lem bùn đất, hô to “Thế tử điện hạ”, những người may mắn sống sót trong thương đội đều ngây dại.
Bao gồm cả Lãng Phong.
Sắc trời lúc này đã sáng rồi, những tia nắng ban mai xuyên qua tàng cây kẽ lá, nhẹ nhàng rọi xuống mặt đất.
Tiêu Sơ Lâu mười tuổi nhìn thiếu niên Lãng Phong mười một tuổi, cười cười, hắn rất thích những nam hài vừa kiên cường lại thông minh như thế này, bèn vươn tay về phía y, hỏi: “Có nguyện ý đi theo ta hay không?”
Nắng sớm tỏa sáng ở phía sau Tiêu Sơ Lâu, trong nháy mắt, Lãng Phong tựa hồ nghĩ rằng người này rõ ràng so với mình còn nhỏ hơn một tuổi, rõ ràng cả người bùn đất lấm lem, chật vật không chịu nổi, vậy mà dường như lại giống với chúa tể của cả thế giới này vậy.
Trong nháy mắt ấy, tia nắng ban mai nhu hòa ấy tràn ngập cả đôi mắt y.
Sau đó, Lãng Phong được mang về Tiêu vương phủ, ngày đầu tiên y vào phủ đã bắt đầu tập võ, sau khi Tiêu Sơ Lâu kế tục Tiêu vương phủ, lại tiếp tục trở thành cuồng nhân thứ hai học võ không ngưng nghỉ.
Mười mấy năm qua, Lãng Phong luôn là thiếp thân thị vệ của Tiêu Sơ Lâu, một thân võ công của y, cùng với tài quân sự khôn ngoan mưu lược có thể nói đều là do một tay Tiêu Sơ Lâu dạy dỗ, cho dù về sau có thêm Hoa Lâm Hạo, Tuyết Nhai và Nguyệt Phàm cùng nhận được sủng hạnh của Vương gia, nhưng Lãng Phong luôn tự tin vào địa vị của mình trong lòng Tiêu Sơ Lâu, chỉ là không bằng với người đã sớm ở bên cạnh Tiêu Sơ Lâu – Sở Khiếu mà thôi, nhưng cũng không phải là người mà mấy người kia có thể sánh bằng.
Tiêu Sơ Lâu lúc này ở trong sơn cốc chìm đắm trong chuyện xưa, nghĩ đến chuyện năm đó cùng Lãng Phong gặp nhau, không khỏi mỉm cười,
Một trận gió to đột nhiên quét qua sơn cốc, đống lửa bên cạnh chập chờn, Tiêu Sơ Lâu tiện tay ném một khúc củi vào, lửa lại bốc cháy lên.
Hắn vừa xoay đầu, liền phát hiện Hạ Kiệt đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt, đưa tay sờ sờ gương mặt, không khỏi mỉm cười: “Trên mặt ta có nở hoa hả?”
Hạ Kiệt sửng sốt, duỗi thân một chút, ý vị thâm trường nhìn hắn cười nói: “Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Nhìn vẻ mặt ngươi mê đắm như vậy, đang nghĩ tới ái nhân sao?”
Tiêu Sơ Lâu vô thức lắc đầu, bỗng nhiên dừng lại, từ trước tới nay hắn luôn nghĩ rằng, quan hệ của mình cùng với Lãng Phong và Hoa Lâm Hạo chỉ là chủ tớ, bằng hữu, người thân, chứ không hề có tình nhân, thế nhưng xem ra, người bên ngoài tựa hồ không nghĩ là vậy.
Bất quá, người bên ngoài thấy thế nào, liên quan gì tới hắn?
“Ái nhân…” Tiêu Sơ Lâu nỉ non cái tên này, trong đầu đột nhiên hiện lên một gương mặt lãnh tuấn đạm mạc.
Người kia, hiện tại chắc đang rất lo lắng sốt ruột lắm nhỉ…
Lúc này, hắn lại không kiềm lòng được mà nhớ tới Huyền Lăng Diệu.
Nói đến cũng lạ, tuy rằng từ trước hắn đã sớm bắt đầu chú ý tới tình hình của mấy vị hoàng tử Đông Huyền, thế nhưng từ lúc quen biết Huyền Lăng Diệu tới nay cũng chỉ mới mấy tháng mà thôi, luận về tình cảm sâu nặng hẳn là cũng không hơn Phong Hoa Tuyết Nguyệt đã ở cùng hắn nhiều năm mới đúng.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác không biết tại sao, hắn luôn nhớ tới mi đầu lúc nào cũng nhíu nhíu, cùng với thần tình ẩn nhẫn đạm nhiên của người kia. Có lẽ y là người mà hắn hy vọng có thể hoàn thành chấp niệm của mình, hoặc có lẽ là trên người y có tính chất đặc biệt nào đó, hấp dẫn chính hắn.
Mà đối với mấy người Phong Hoa Tuyết Nguyệt mà nói, hắn đã quá mức quen thuộc, quá mức hiểu rõ, thế nên không cần hắn phải nhớ nhung gì nữa.
Tiêu Sơ Lâu có chút buồn cười mà nghĩ, cái này có phải là đứng núi này trông núi nọ hay không?
Hắn tự giễu mình trong chốc lát, nhớ tới ngày đó ở trên Cổ Phong Nham, nam nhân kia dám đơn thân độc mã tới cứu mình, y cho rằng y là thường sơn Triệu Tử Long (*) hay sao chứ? Quả thật là…
Quả thật là ngốc mà!
(*) Ý anh là giống cảnh Triệu Tử Long một mình đấu với hơn vạn quân để cứu ấu chúa đó ^^
Hắn lại nghĩ tới khoảnh khắc khi mà nam nhân kia nhìn mình đánh lên đỉnh đầu, nhãn thần ấy, chắc là hoảng sợ đi? Trong ấn tượng của hắn, dường như cho tới bây giờ vẫn chưa thấy y lộ ra thần tình như vậy.
Vì sao lại tuyệt vọng đến thế? Bởi vì cho là hắn sắp chết hay sao?
Tiêu Sơ Lâu dùng sức xoa xoa mặt, giống như muốn đem thân ảnh Huyền Lăng Diệu đang liên tục hiện ra trước mặt hắn lôi kéo ra ngoài.
Đêm khuya càng ngày càng tĩnh lặng, ánh trăng mờ ảo, mờ ảo cũng như đêm hôm đó ở Tuyền Bàn quan vậy.
Lại nói, đêm đó, bọn họ cũng xem như là đồng sàng cộng chẩm nhỉ.
Tiêu Sơ Lâu oán hận mà vỗ vỗ cái trán, đây là lần đầu tiên hắn cùng nam nhân ở trên giường mà cái gì cũng không làm cho đến tận hừng đông.
Huyền Lăng Diệu, ngươi nói xem, phải lấy cái gì đền cho ta đây?
Nghĩ đến đây, Tiêu Sơ Lâu vèo cười một tiếng.
Hạ Kiệt nhìn hắn y như nhìn thấy quái vật, thần sắc thập phần cổ quái.
Y nhướng mày nói: “Ngươi phát bệnh hả?”
Tiêu Sơ Lâu dở khóc dở cười: “Ngươi mới phát bệnh!”
Hạ Kiệt nhìn hắn một lúc lâu, mãi đến khi khiến cả người Tiêu Sơ Lâu không được tự nhiên cho lắm, mới thu hồi ánh mắt.
“Làm sao vậy?”
Hạ Kiệt lắc đầu, muốn nói lại thôi. Y lại nằm xuống, một lần nữa nhìn về phía bầu trời đêm u tối, tay trái vốn đang gối đầu nay lại đổi thành tay phải, cuối cùng đổi thành hai tay.
Trầm mặc một lúc lâu, đống lửa chiếu rọi lên sườn mặt của hai người, mờ mờ ảo ảo.
Tiêu Sơ Lâu còn tưởng rằng Hạ Kiệt đã ngủ, nhưng chợt nghe thấy thanh âm nho nhỏ của đối phương:
“Nếu có một ngày, ta đi, ngươi có hay không sẽ nhớ ta?”
Tiêu Sơ Lâu ngẩn ra, tiến đến ngồi bên người Hạ Kiệt, dò hỏi: “Ngươi nhớ được gì rồi sao?”
“Không.” Hắn nghe giọng nói trầm thấp của Hạ Kiệt truyền đến.
Chốc lát sau, Hạ Kiệt tiếp tục thấp giọng nói: “Ta không biết ta từ đâu tới đây, cũng không biết nên đi về đâu…”
Tiêu Sơ Lâu trong nháy mắt lại trầm mặc, từ trước đến nay hắn luôn lưỡi xán liên hoa (miệng lưỡi như liên hoa, ý là nói khéo), vậy mà hiện giờ lại nói không được lời nào để làm đối phương thoải mái, có lẽ bởi vì ở trên cái thế giới này, chính hắn cũng là một người vô căn (không gốc rễ) phiêu bạt giống như vậy.
Thanh âm trầm thấp của Hạ Kiệt vẫn còn quanh quẩn ở bên tai: “Ngày đó ở Cổ Phong nham, ta vừa nhìn thấy khuôn mặt của Huyền Lăng Huy, không biết tại sao lại muốn giết chết hắn!”
Trong lời nói này còn chứa vô tận sát ý, khiến Tiêu Sơ Lâu không khỏi rùng mình.
“Có thể ta là phạm nhân bị hắn phát lệnh truy nã chăng? Phạm phải tội ác tày trời nào đó.”
Tiêu Sơ Lâu khẽ cười: “Nếu thật sự là thế, hôm nay cũng đã mất đi ký ức rồi, không bằng thay đổi chính mình một lần nữa.”
Hạ Kiệt không nói gì, sau lại cười ha ha nói: “Nói như vậy, ta không phải đã qua cầu Nại Hà, uống một ngụm Mạnh Bà thang, sống tới lưỡng thế hay sao? Đáng giá a!”
Tiêu Sơ Lâu nghe xong, trong lòng khẽ động, sống lưỡng thế? Đây chẳng phải là hắn sao, chỉ là, không có uống qua Mạnh Bà thang…
Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cười lạnh nói: “Ta nói cho ngươi một cố sự, ngày trước có một người đầu óc có vấn đề, vào một đêm tối nọ, người này đứng ở đầu ngõ chặn một người đang đi qua đường, trong tay hắn cầm một thanh đao, kề sát vào cổ người kia, đè thấp thanh âm hỏi, ‘ngươi có biết một cộng một bằng mấy không?’”
Hạ Kiệt nghe xong cảm thấy kỳ quái: “Không phải hai sao?”
Tiêu Sơ Lâu híp mắt lại, đột nhiên cúi người xuống, dựa sát vào y, môi cơ hồ muốn đụng tới lỗ tai của đối phương.
Lồng ngực Hạ Kiệt chợt đập loạn cả lên.
Người kia lại lạnh lùng nói: “Ngươi biết quá nhiều đấy.”
Hạ Kiệt ngây người.
Tiêu Sơ Lâu lùi về sau ngồi thẳng lại, bình tĩnh nói: “Sau đó, người qua đường kia đã bị đâm chết.”
Hạ Kiệt mất hết nửa ngày mới phản ứng kịp, sắc mặt nhất thời biến thành đủ dạng, chợt nghĩ gió đêm thổi qua khiến cả người y đều nổi hết da gà.
Y nỉ non lầm bầm: “Có phải ta sau khi mất trí nhớ thì càng ngốc không nhỉ…”
Tiêu Sơ Lâu cười cười, đồng thời cũng thầm cười nhạo trò đùa vô vị của mình.
Hắn lại nghĩ, biết nhiều thì làm sao, ví dụ như mình là một người xuyên không, biết mình kỳ thật chỉ là một Vương gia giả mà thôi, rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu?
Lại nói ví dụ, Huyền Lăng Diệu…
Nhớ tới ngày ấy ở trên Cổ Phong nham cùng người nọ mắt đối mắt, đôi mắt hắn ngược lại càng thâm trầm. Lúc đấy, trong mắt Huyền Lăng Diệu không giấu được tâm tình của y nữa, và hắn cuối cùng đã thấy rất rõ ràng…
Tiêu Sơ Lâu hít sâu một hơi, chẳng lẽ chính mình, lại trở thành nhược điểm ràng buộc của người kia rồi sao?
Đêm tối như mực, ánh trăng quạnh quẽ, trời cao tĩnh mịch, gió to thổi qua mặt hồ, làm tan mất bóng trăng in trên đấy.
Tiêu Sơ Lâu cũng nằm xuống, hai tay ôm lấy cái ót, hai đại nam nhân đều có tâm tư của riêng mình, nhìn trời cao rộng lớn, yên lặng không nói gì.
Tiêu Sơ Lâu lặng lẽ nghĩ tới nỗ lực hơn mười mấy năm qua của mình, ánh mắt dần dần sắc nhọn, lại chuyển nhạt, trở nên dao động bất kinh. (không sợ hãi)
Huyền Lăng Diệu, Tiêu Sơ Lâu ta chung quy cũng có một ngày phải ly khai thế giới này, tuyệt đối sẽ không có bất luận cảm tình gì với ngươi!
Nếu ngươi không thể hoành thành nguyện vọng của ta, như vậy, ta cũng không ngại đổi lấy một quân cờ!
Hắn tuyệt không cho phép chính mình chỉ bởi vì xử trí theo cảm tính mà đem chấp niệm nhiều năm hắn vất vả tâm sức đem đổ sông đổ biển.
Dã tâm của Huyền Lăng Huy không nhỏ, Tây Sở lại đang rục rịch, nếu thật sự không được, ta đây quấy đục nước ao, cùng lắm thì tốn thêm mười năm hay hai mươi năm, chậm rãi sắp xếp, thận trọng, để Thục Xuyên chinh phục thiên hạ này, thì có sợ gì?!
Trong nháy mắt, Tiêu Sơ Lâu nắm chặt tay lại.
Người ta đã ‘vừa’, tốt nhất đừng làm cho ta thất vọng…
Qua hồi lâu, hắn dường như đã hạ xong quyết định của mình, thở dài một hơi, Hạ Kiệt ở bên cạnh nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn hắn, dò hỏi không tiếng động.
Tiêu Sơ Lâu nhàn nhạt lắc đầu, chỉ nói: “Hừng đông ngày mai, ta muốn ra ngoài rừng xem thế cục bây giờ ra sao rồi.”
Hạ Kiệt nhướng mày, mâu quang tựa hồ đang dần dần tối sầm lại, không nói gì.
Tiêu Sơ Lâu đứng lên vỗ vỗ cây cỏ dính trên người, đi về phía tiểu mộc ốc. Bóng lưng của hắn rơi vào trong mắt Hạ Kiệt, chậm rãi hóa thành một đạo ảnh, dung nhập vào bóng đêm tịch liêu.
Khóe miệng Hạ Kiệt câu lên một nụ cười trào phúng… còn uổng công y tình nguyện ở lại chỗ này, nguyên lai người kia từ lâu đã muốn phải nhanh chóng ly khai rồi.
Y lắc lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt lại ngủ.
…
Giờ khắc này, xa xa trong Tiêu vương phủ ở Thục Xuyên.
Lãnh nguyệt vô thanh, Lãng Phong ngồi một mình sau một thư trác rộng lớn, trước mặt y là ba chồng mật báo từ khắp thiên nam địa bắc, chồng ít nhất là từ Tây Sở, ở giữa là các nơi thuộc Thục Xuyên, còn chồng bên phải, cũng là chồng cao nhất, chính là mật báo từ Đông Huyền.
Hơn nửa tháng từ khi Tiêu vương gia mất tích, y hầu như không thể nào chợp mắt được, điên cuồng mà xử lý đủ mọi sự vụ trên dưới trong Vương phủ. Nếu không phải nhờ luyện võ công mà thân thể y cường tráng khỏe mạnh, chỉ sợ đã sớm chống đỡ không được.
Đề thần hương (hương để nâng cao tinh thần) ở trên bàn nhỏ bên cạnh đã được đốt sạch, chỉ còn lại một đống tro tàn.
Lãng Phong xoa nhẹ ấn đường, đi tới bên cửa sổ, chợt đẩy cửa ra, gió lạnh trong nháy mắt lắp đầy cả gian phòng, ánh nến chập chờn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt lịm.
Thần sắc của y không giấu được uể oải, lại giương mắt nhìn về một hướng trong Tiêu vương phủ — thư phòng của Sở quản gia.
Đó là một phòng cách thư phòng của Vương gia không xa lắm. So với chỗ ở của mình càng gần hơn.
Lãng Phong biết, Sở Khiếu thật sự không có võ công, y cũng biết, thân thể của Sở Khiếu so với người bình thường còn yếu hơn một chút.
Mà hiện tại, y còn biết, ánh nến trong thư phòng kia tựa hồ như chưa bao giờ tắt.
Hai tay Lãng Phong bám vào song cửa sổ, nhãn thần xoẹt qua một tia lo âu thật sâu, lại trở nên kiên định hơn.
Cuối cùng, một đêm người người không ngủ cũng chậm rãi trôi qua.
Sắc trời mờ mờ hửng sáng.