Thứ nhất là đối phương có võ công rất cao, cao đến nỗi dưới mắt của vị Thục Xuyên vương đại tông sư này vẫn chạy tới chạy lui như thường, không bị phát hiện gì hết.
Nhưng mà cái loại khả năng này cũng đồng nghĩa với việc tự đi đầu hàng Tây Sở cho rồi, rồi sau đó trong một đêm thiên hạ nhất thống a.
Hiển nhiên là không có khả năng, như vậy cũng chỉ còn lại tình huống thứ hai — trong quân doanh có nội gián!
Thương Bùi cũng không có thấy phong thư, chỉ xem xét thần sắc có chút cổ quái của bệ hạ và vương gia, trong lòng buồn bực, nhưng cũng không tiện mở miệng nói.
Ngón tay Tiêu vương gia khẽ động, bao thư trong chớp mắt liền tan ra.
Hai ngón tay kẹp lấy lá thư nọ, vài hàng chữ cứng cáp cuồng phóng liền đập vào mắt:
“Tiêu Sơ Lâu, hai năm không gặp, rất nhớ ngươi, có khỏe không?”
Câu đầu tiên khiến Tiêu Sơ Lâu kinh ngạc nhướng nhướng mày, bất quá sau đó liền nở nụ cười.
“Giữa ta và ngươi không cần nói những lời khách sáo này a. Kỳ thực ta vốn nên gọi ngươi một tiếng Tiêu vương gia, chỉ là vô luận như thế nào cũng không hạ bút xuống được, coi như là lần cuối cùng ta gọi ngươi như thế đi, ngươi đối với bằng hữu luôn luôn độ lượng, có lẽ cũng không tức giận đâu nhỉ.”
“Thân phận thật của ta chắc ngươi cũng đã biết được từ lâu, lúc ở Cổ Phong Nham, đa tạ ngươi đã tín nhiệm. Ta và ngươi gặp nhau bất quá chỉ là một sự trùng hợp, khi ấy ta cũng thật sự mất đi ký ức, ta chưa từng lừa gạt ngươi bao giờ.”
Đọc đến đây, trong lòng Tiêu Sơ Lâu không khỏi gợn sóng, Hạ Kiệt xác thực không có lừa dối hắn, ngược lại là chính hắn còn lợi dụng người ta, thậm chí còn dùng y làm lợi thế để ra điều kiện với Yểm Hoàng giáo chủ nữa.
Hai chữ “bằng hữu” này, ngược lại còn khiến hắn thấy thẹn với người.
Chân chính khiến Tiêu Sơ Lâu cảm khái chính là, Hạ Kiệt này thật không giống với một Đại vương tử ở trong thâm cung, dưới hoàng quyền đấu đá mà âm hiểm tâm cơ, y đã biết rõ hai người hiện giờ đang đối địch, vậy mà còn lén lén lút lút gửi phong thư này cho mình, cái loại hành động liều lĩnh khiến người dở khóc dở cười này cũng đủ để thấy được điều đó rồi.
“…Chuyện về sau có lẽ ngươi cũng đoán được, Đường tiên sinh mang ta trở lại Tây Sở, dùng bí thuật giúp ta chậm rãi nhớ lại, còn có thân phận của ta, trách nhiệm ta phải gánh vác. Sau đó ta luôn ở trong mâu thuẫn, ta cũng chưa từng nghĩ tới sẽ cùng ngươi đối nghịch, thế nhưng ta là Tây Sở hoàng tử, mà ngươi lại là Thục Xuyên vương, kỳ thực chúng ta vốn có thể hòa bình chung sống, thậm chí là hợp tác, nhưng mà, ngươi cuối cùng lại chọn Đông Huyền.”
“Cũng được thôi, hôm nay nói ra những lời này cũng bất quá là một trò cười, vẫn nên nói chuyện trước mắt vậy. Ta có một chuyện không rõ, thứ cho ta nói thẳng, đứng trên lập trường của Thục Xuyên ngươi, Đông Huyền và Tây Sở sớm muộn gì cũng phải quyết định thắng bại, ngươi chỉ cần sống chết mặc bây, nhìn lưỡng hổ tranh chấp, với khả năng của ngươi thì chỉ cần ngồi cười tươi đến phút cuối cùng cũng được, vì sao nhất định phải vì Đông Huyền mà dẫn đầu tranh chấp?”
“Phải biết rằng một khi tam quốc chiến tranh, kết quả cuối cùng vô luận ai thắng ai thua, đối với Thục Xuyên mà nói cũng sẽ chẳng tốt hơn nguyên trạng của nó là bao.”
Trên thực tế, Tiêu Sơ Lâu là người chủ động tranh chấp, lúc này lại nhếch khóe miệng tà tà cười lắc đầu, hắn làm sao không biết cho được, nếu không phải vì bí mật của mình, thì hắn đã chân chính làm vua của Thục Xuyên, lúc đó e rằng Tam quốc đã sớm liên tục nổi mây nổi gió rồi, ai thắng ai thua ngược lại còn chưa biết a.
Nhưng mà hơn hết, chính là tình cảm còn loạn hơn tên bắn giữa hắn và Huyền Lăng Diệu, biết đâu… sẽ không hề tồn tại…
Tiêu Sơ Lâu ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Huyền Lăng Diệu, đã thấy đối phương đang đường đường chính chính mà nhìn mình chằm chằm, hai mắt chạm nhau, người nọ liền sửng sốt mà nhanh chóng dời đi ánh mắt.
Hắn thấy lỗ tai Huyền Lăng Diệu vì xấu hổ mà ửng đỏ lên, liền nhịn không được tâm viên ý mã mà muốn tới ghẹo ghẹo chọc chọc y một trận…
Đúng lúc này, Thường Bùi đang đứng ở một bên bị lãng quên đột nhiên chen vào hỏi: “Vương gia, không biết là thư của ai vậy a? Là địch hay là bạn?”
Tiêu Sơ Lâu thu hồi ánh mắt, hắng giọng một cái, đang muốn trả lời, hai chữ “bằng hữu” đã tới bên môi lại chợt khựng lại, nói không nên lời.
… Là địch hay là bạn?
Chỉ chốc lát, hắn thản nhiên nói: “Một người quen thôi.”
Thường Bùi cũng là người hiểu chuyện, liền “Nga” một tiếng, không hỏi thêm nữa.
Tiêu Sơ Lâu cúi đầu tiếp tục đọc.
“…Tuy rằng hiện tại nói những lời này cũng chẳng làm nên được chuyện gì, bất quá ta vẫn mong ngươi có thể nghĩ lại lần nữa. Lúc trước đánh lén Thục Xuyên chính là vì phụ hoàng nhất thời hồ đồ, vì thế, Tây Sở ta nguyện ý bồi thường Thục Xuyên, thế nhưng nếu Đông Huyền mượn cớ này để gây sự, Tây Sở cũng không phải là quả hồng mềm mại mặc người vuốt ve đâu.”
“Tiêu Sơ Lâu, chỉ mong ta và ngươi không phải có ngày ở trên chiến trường binh nhung tương kiến. Đây là lần đầu tiên ta dùng tên Hạ Kiệt viết thư cho ngươi, chỉ sợ cũng sẽ là lần cuối cùng, hãy nhớ kỹ tên thật của ta — Sở Khinh Kiệt.”
Vài đoạn ngắn gọn chỉ nói đến đây là kết thúc.
Sở Khinh Kiệt… Xem ra, hai người chúng ta đã thành địch nhân rồi a.
Tiêu Sơ Lâu âm thầm thở dài trong lòng, rồi lại yên lặng nhìn lướt qua một lần để khẳng định là không có mật hiệu gì đó, mới yên tâm đưa thư cho Huyền Lăng Diệu.
Vậy mà đối phương lại không có ý tiếp nhận, chỉ diện vô biểu tình nói: “Không cần, đây là gửi cho ngươi, đưa ta xem làm chi.”
Tiêu Sơ Lâu đương nhiên nhìn ra được trong khẩu khí của người nọ có chút không vui — trên chiến trường là địch nhân không phải ngươi chết thì ta mất mạng, vậy mà lại công khai, thậm chí làm trò trước mặt mình, thư từ qua lại với thần tử kiêm tình nhân mà mình tín nhiệm nhất!
Nếu như truyền ra ngoài, đây quả thật là tội lớn thông đồng với địch bán nước a!
Huyền Lăng Diệu thân là quân vương của Đông Huyền, không có nóng giận phẩy tay áo bỏ đi cũng đủ thấy sự kiềm chế của Diệu đế bệ hạ là như thế nào rồi.
Tiêu Sơ Lâu bất đắc dĩ mà cảm thấy rất ủy khuất, đây cũng đâu phải là hắn kêu tên kia viết đâu…
Bằng không với tính tình của Hạ Kiệt, đổi thành một người có ý nghĩ thâm sâu — dù sao đối phương chắc chắn biết Diệu đế đang ở trong quân doanh này, thình lình gửi tới một phong thư không rõ lai lịch, lại đưa tới tay Thục Xuyên vương, nếu Hoàng đế mà biết được nội dung trong thư, Tiêu Sơ Lâu phải làm sao đây?
Nếu từ chối, tất nhiên sẽ khiến cho Diệu đế hoài nghi; thế nhưng ngược lại, nếu Diệu đế phát hiện Thục Xuyên vương cùng Tây Sở Đại vương tử thân mật với nhau như vậy…
— Cũng có thể tưởng tượng được hậu quả ra sao rồi.
Chỉ với một phong thư ngắn như vậy, vô luận như thế nào cũng sẽ khiến quân thần hoài nghi nhau, chiêu này… Quả thật tuyệt diệu!
Bất quá Tiêu vương gia đương nhiên sẽ không lo lắng cái này, chân chính khiến hắn lưu ý đó là — người đưa tới phong thư này đến tột cùng là ai?
Nói đến thì rối rắm phức tạp như vậy, nhưng suy nghĩ của Tiêu vương gia chỉ là trong chớp mắt mà thôi, hắn cũng tin tưởng Hạ Kiệt không có ý tứ đó, về phần lão quái vật Yểm Hoàng giáo chủ kia thì không hẳn là vậy, nhưng mà trò có hiểm ác đáng sợ đến đâu cũng chỉ là công dã tràng mà thôi…
Bọn họ có thần cơ diệu toán đến đâu cũng sẽ không thể đoán được quan hệ thật sự của hai vị quân thần này.
Tuy rằng ngoài mặt thì có vẻ Diệu đế bệ hạ đang sinh khí, bất quá Tiêu Sơ Lâu cũng biết rõ, y tuyệt đối tín nhiệm mình, nói là y tức giận, chẳng thà nói rằng y…
Ghen?
Tiêu Sơ Lâu tựa tiếu phi tiếu mà đem tín cất vào trong ngực, nháy mắt mấy cái nói: “Yên tâm đi, bổn vương làm sao có thể tùy tùy tiện tiện bị một phong thư cám dỗ được chứ.”
Lời vừa nói ra, bệ hạ quả nhiên lập tức ngượng ngùng đến mặt đỏ tới mang tai, nhưng mà y không dám nhìn Tiêu Sơ Lâu, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Thường Bùi đang ù ù cạc cạc đứng ở một bên.
Sát khí quỷ dị thình lình bốc lên khiến người bên lề không khỏi kinh hồn mà rụt cổ lại, có ngốc như thế nào thì hắn cũng biết là mình không nên tiếp tục ngốc ở đây nữa, vì thế liền vội vội vàng vàng mà cáo tội, cấp tốc lui ra ngoài.
Huyền Lăng Diệu đưa mắt nhìn Thường Bùi đáng thương lao như bay ra ngoài, cũng không có quay đầu lại, đột nhiên phát giác một bên tai đã bị người ngậm lấy.
Tiêu Sơ Lâu từ phía sau lưng ôm lấy y, đầu lưỡi ẩm ướt ấm nóng phóng tứ mà liếm lộng vành tai đối phương.
“Ngươi lại làm gì!” Diệu đế bệ hạ không thể nhịn được nữa mà nỗ lực rút cái lỗ tai đỏ bừng của mình về, hung hăng nói, “Ngươi không thể đứng đắn một chút được sao?!”
Đáng tiếc chiêu này đối với Vương gia mặt dày không biết xấu hổ nào đó mà nói, là hoàn toàn vô dụng.
Tiêu Sơ Lâu ôm cả người y ngồi xuống chiếc ghế rộng gần đó, hai tay khẽ siết lại, không thèm để ý chút nào mà cười cười: “Ta rất là đứng đắn trong những việc làm của tình nhân với tình nhân a.”
Huyền Lăng Diệu biết rõ nếu còn tranh cãi nữa thì người chiếm thượng phong vĩnh viễn cũng không phải là mình, vì vậy mới đổi trọng tâm câu chuyện: “Trong thư nói cái gì?”
Lời này khiến thần sắc Tiêu Sơ Lâu cứng đờ, hắn chậm rãi dựa lưng vào ghế, có chút mệt mỏi nói: “Nói chung là… giao tình trước đây đều xóa bỏ, từ đêm nay trở đi là địch nhân rồi.”
Hắn đương nhiên không ngốc đến độ nói cho người nọ biết, kỳ thực Tây Sở Đại vương tử đang nỗ lực thuyết phục mình rút chiến, thậm chí là phản lại y đi theo Tây Sở.
Diệu đế bệ hạ như có điều suy nghĩ mà nhìn hắn một hồi, mở miệng nói: “Như vậy, nếu ngày sau các ngươi gặp nhau trên chiến trường, ngươi cũng sẽ không thủ hạ lưu tình sao?”
Tiêu Sơ Lâu diện vô biểu tình nói: “Đương nhiên sẽ không, nếu có cơ hội, ta sẽ không chút do dự mà giết hắn.”
Dừng một chút, hắn lại bổ sung: “Bất quá hắn quả thật đã giành được vương vị, trở thành Tây Sở Hoàng đế, bổn vương cũng sẽ không đơn giản tha cho cái tên Nhị vương tử Sở Khinh Lệ kia đâu.”
Tuy rằng đã sớm ngờ tới hắn sẽ làm như vậy, Diệu đế bệ hạ nghe xong trong lòng vẫn có chút không thoải mái, lập tức nhíu nhíu mày, ngữ khí cực đạm nói: “Bởi vì hắn chắn mất đường “trở về nhà” của ngươi phải không?”
Sắc mặt Tiêu Sơ Lâu trầm xuống, một lát sau, vẫn là gật đầu.
Huyền Lăng Diệu không nói gì nữa. Kỳ thực trong lòng y vẫn còn một câu chung quy vẫn không thể hỏi ra miệng:
Có phải người nào chắn đường trở về của ngươi, cũng sẽ bị ngươi không chút nào do dự mà vứt bỏ đúng không?
Vô luận là địch nhân hay bằng hữu….
Như vậy, ta thì sao?
Tiêu Sơ Lâu sao lại chẳng biết y đang nghĩ cái gì?
Chỉ là hắn cũng không biết phải trả lời như thế nào, vậy nên đành phải trầm mặc.
Trong soái trướng chỉ còn cây nến đỏ thỉnh thoảng phát sinh vài tiếng lách tách, đem bóng hình của hai người khắc trên vách trướng, lung lay hoảng động.
Có lẽ là trầm mặc quá lâu mà nặng nề, khiến trong lòng Tiêu Sơ Lâu không hiểu sao có chút ưu buồn, đang nghĩ xem có cách gì đó phá vỡ cục diện bế tắc này không.
Nam nhân bên người đột nhiên lại làm ra một động tác khiến hắn kinh ngạc — Huyền Lăng Diệu chủ động cọ xát trên người Tiêu Sơ Lâu, vươn tay vững vàng ôm lấy hắn.
Đế vương bất chợt chủ động, khiến Tiêu Sơ Lâu nhất thời không kịp phản ứng, theo sau đó là một câu nói làm hắn hầu như cả kinh đến tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài.
— “Làm đi.” Bệ hạ bình tĩnh ra lệnh.
Ngữ khí tuy rằng bình tĩnh, thế nhưng cặp mắt dần dần biến thâm cùng với hô hấp có chút dồn dập của y đều chứng tỏ y đã động tình rồi.
Tiêu Sơ Lâu chăm chú nhìn vào đôi mắt trơn bóng kia, vô thức vươn tay ra xoa xoa hai gò má của đối phương: “Ngươi…”
Vừa mới phun ra một chữ, môi lại bị Đế vương lấp kín.
Môi cùng môi tương thiếp, triền miên không ngừng ma sát mà quấn lấy nhau.
“Không được nói… Trẫm không muốn nghe…”
Tiêu Sơ Lâu nghe thấy người nọ trong lúc thở dốc nói ra những lời ấy, cũng không mở miệng nữa, chỉ là đưa tay ôm sát lấy thắt lưng y, xoay người một cái đem Huyền Lăng Diệu đặt trên ghế, cực kỳ quen thuộc mà mở vạt áo ra…
So với những lần trước khi hai người hoan hảo với nhau thì ôn nhu cẩn thận, động tác tiến nhập lần này của Tiêu Sơ Lâu kịch liệt mà thậm chí còn có chút thô lỗ, thô lỗ đến khiến y đau đớn.
Nhưng Huyền Lăng Diệu chỉ nhắm mắt lại, ngón tay bám trên đầu vai đối phương càng siết chặt hơn, tựa như vòng sắt mà quấn lấy, mãi không buông tay.
Ánh nến cũng chập chờn theo những tiếng thở gấp khe khẽ được tận lực áp xuống, đem cái bóng của hai người dung thành một khối.
Bọn họ ở trên ghế tựa chật hẹp mà triền miên quấn lấy nhau, trên tấm thảm trắng tinh là từng kiện từng kiện quần áo rơi xuống.
Lúc bấy giờ, ánh trăng lẳng lặng treo ở phía xa, chỉ còn lại một mảnh tối tăm trước khi mặt trời mọc, xem như là một lần cuồng hoan cuối cùng…
“…Ân…Sơ Lâu…Sơ Lâu…”
Mồi hôi ở trong không gian nho nhỏ bốc hơi hết, Tiêu Sơ Lâu nắm lấy thắt lưng tinh tế của nam nhân, từng chút từng chút mà va chạm mãnh liệt hơn.
Hắn chăm chú nhìn vào thần tình mê loạn của Huyền Lăng Diệu trong cơn kích tình, nghe đối phương vô thức mà nỉ non tên hắn.
Nhìn y không thể tự kiềm chế mà sa vào trong vui thích mình dành cho y, Tiêu Sơ Lâu lại cảm thấy một khỏa tâm đều mềm mại hẳn lên, hài lòng thỏa dạ mà cúi người hôn nhẹ lên môi người nọ.
Không biết qua bao lâu, trong trướng mới yên ổn xuống, trong đêm khuya thanh tĩnh, lại chẳng biết là từ trong miệng của ai, yếu ớt bay tới một tiếng thở dài.
Lãng nguyệt treo cao.
Hoa Lâm Hạo từ trong giấc ngủ chập chờn tỉnh lại, ở trong chăn lăn qua lăn lại, trong đầu tựa như có một nghìn con muỗi đang vo ve vo ve loạn cả lên.
Loại cảm giác khó chịu này, từ lúc còn bé, sau khi được Tiêu vương gia nhặt về an dưỡng thì rất ít khi phát tác.
Chỉ là chẳng biết tại sao, đêm hôm nay lại bất chợt bùng lên, vô luận như thế nào cũng không ngủ được.
Hoa Lâm Hạo phiền táo mà thở dài, một bên vò vò mái tóc lộn xộn, một bên khoác ngoại bào đứng lên.
Các binh lính tuần tra nhìn thấy nhị thống lĩnh đại danh đỉnh đỉnh của Thục Xuyên, đương nhiên sẽ không hỏi gì cả, Hoa Lâm Hạo cứ thế mà đi lòng vòng trong quân doanh, vô thức lại tản bộ tới soái trướng gần đó, y nhìn chằm chằm vào màn trướng tối đen nọ, cuối cùng đành phải xoay người rời đi.
Tùy tùy tiện tiện đi về phía nào đó, càng đi càng hẻo lánh, mãi đến khi nghe thấy cách đó không xa truyền đến động tĩnh.
Hoa Lâu Hạo đứng trên sườn núi cao cao, nhìn trên mặt đất dưới chân có một cái hố to, cùng với một đống công binh ăn mặc kỳ dị đang rất khí thế mà đào — đào địa đạo.
Hoa đại thống lĩnh mới hiểu được chính mình đã đi quá xa rồi, cư nhiên không lưu ý mà đi tới khoảng đồi núi phụ cận phía Tây Thiết Lang bảo — đây chính là “Công trường đang thi công” mà Vương gia từng nhắc tới.
Những người này cũng chú ý thấy có một nam nhân cao gầy trên sườn núi, nhất thời vẻ mặt đề phòng, bộ dáng như sắp lâm phải đại địch, nhưng sau khi đã xác nhận người nọ là Hoa đại nhân đã từng là “huấn luyện viên” của họ thì ai nấy cũng đều ủ rũ xuống.
Đại đội thi công này chính là nhóm đặc công đội năm đó Tiêu Sơ Lâu lệnh cho Hoa Lâm Hạo huấn luyện.
Cái chỗ hẻo lánh mà bí mật này là nơi trọng yếu nhất, mà Thiết Lang bảo đối với phía Tây và phía Bắc lại không có chút nào chú ý — ai có thể nghĩ đến Thục Xuyên quân với binh lực và ưu thế của mình lại dùng cái biện pháp đào khoét ngu ngốc này cơ chứ?
Bất quá, cái kế hoạch này trong mắt của Tiêu Sơ Lâu cũng là thích hợp nhất, dù sao kinh nghiệm đào khoét của Thục Xuyên quân đã rất nhuần nhuyễn, huống hồ lại có đặc công đội của Đông Huyền ở đây, đây chính là sức lao động vốn có a.
Mà quan trọng nhất chính là, Tiêu Sơ Lâu cũng không muốn Thục Xuyên quân vì trận chiến với Thiết Lang bảo này mà có chút tổn hao nào — Có thể thấy được, kỳ thực hoài nghi của Thường Bùi cũng không phải là không đúng.
Người người đều có tâm tư cả, Thục Xuyên vương đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Cái kế hoạch này nguyên bản Hoa Lâm Hạo phải biết đến, chỉ bất quá gần đây không biết sao lại không yên lòng, hắn khó chịu mà hướng đám người kia phất phất tay, còn bản thân mình thì ngồi xổm xuống trên một đống cát nhỏ mà lâm vào trầm tư.
Có tiếng bước chân rất nhỏ từ phía sau vang lên, Hoa Lâm Hạo vừa quay đầu lại đã thấy Lãng Phong, chẳng biết từ bao giờ đã đứng sau lưng mình — cự ly gần đến mức chỉ cần nhấc chân lên là có thể đá mình lăn xuống dưới.
“Hơn nửa đêm chạy ra đây làm gì?” Lãng Phong không có nhìn hắn, chỉ là nhìn công sự đang khẩn trương ở dưới sườn núi.
Hoa Lâm Hạo đối với Lãng Phong vẫn có chút sợ sệt, vì thế trước mặt hắn từ trước tới nay đều không dám lỗ mãng, ấp úng nói: “Tùy tiện dạo một chút.”
Lãng Phong kỳ quái liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Không có chuyện gì thì mau trở về nghỉ ngơi đi thôi.”
Hoa Lâm Hạo nhíu mày hỏi: “Vậy ngươi…”
Lãng Phong nhưng lại đáp phi sở vấn: “Ngày mai ta phải đi rồi.”
“Đi? Đi đâu?” Hoa Lâm Hạo sửng sốt.
“Dẫn một trung đội Kẻ Hủy Diệt đi đường vòng, hợp lại với Bắc Đường nguyên soái ở bên kia.” Nói câu này xong, Lãng Phong đã đi xa được vài thước.
Hoa Lâm Hạo kinh ngạc cực kỳ: “Vương gia phái ngươi đi sao? Chuyện xảy ra khi nào? Ta làm sao không biết…”
“Không.” Lãng Phong ngừng một chút, lại tiếp tục đi về phía trước, chỉ còn thanh âm yếu ớt tiêu tán trong gió đêm.
— “Là ta chủ động xin đi đánh giặc…”
Trong giây lát, đã không thấy thân ảnh Lãng Phong đâu nữa, Hoa Lâm Hạo vẫn còn mạc danh kỳ diệu mà kinh ngạc đứng tại chỗ.
Hắn muốn gọi Lãng Phong lại, thế nhưng miệng vừa mở ra, lại không biết nên nói cái gì.