Hecate nghiêm túc nhìn Văn Nhã Lệ, trong ánh mắt lộ ra một giọt nước mắt.
Nghe Hecate chân thành nói, tâm tình của Văn Nhã Lệ hết sức phức tạp. Tuy chưa từng yêu, nhưng cô là một người lớn lên ở xã hội hiện đại, lớn lên vô cùng bình thường, lại xinh đẹp và độc lập, nên đối với chuyện tình yêu không bao giờ tránh né, huống hồ bây giờ cô cũng gần mười tám rồi, cũng nên hưởng thụ tình yêu một chút.
Trước kia, lúc còn ở trường, cũng có mấy người bạn bằng tuổi hoặc các đàn anh khối trên từng tỏ tình, thậm chí cô thường xuyên nhận được tin nhắn ái muội, hi vọng có thể kết giao sâu hơn, nhưng Văn Nhã Lệ chưa từng cho bọn họ một cơ hội. Không phải vì cô thanh cao, mà cô không thích bọn họ. Văn Nhã Lệ biết mình thích cái gì và không thích cái gì. Nhưng cô muốn cái gì? Kỳ thật lúc đó cô cũng không biết, nhưng hiện tại nghĩ lại, có lẽ cô đã sớm yêu một người. Cái người kia chính là chủ nhân vĩ đại của địa ngục trong thần thoại hy lạp – Hades. Thật sự rất buồn cười nhỉ? Nhưng bây giờ cô không thể cười, bởi vì lúc hắn đứng trước mặt cô thì cả hai lại có một mối quan hệ phức tạp.
Nhìn Văn Nhã Lệ không trả lời, Hecate hạ vai, buồn lòng.
“Ngài vẫn không thể tiếp nhận ngài Hades sao? Ngài cũng các nữ thần khác, cho rằng địa ngục không phải là nơi đẹp đẽ sao? Ngài tình nguyện cùng ở với một nam thần lăng nhăng nhưng cũng thèm quan tâm đến người yêu mình thật lòng sao?”
Văn Nhã Lệ im lặng nhìn Hecate, đột nhiên cảm thấy cô ấy giống như con mèo nhỏ bị bỏ rơi. Vì thế cô quyết định chọc cô ấy.
“Hecate, tôi cảm thấy cô chính là người mà Hades phái đến thuyết phục tôi thì phải. Nói đi, nếu tôi trở thành hoàng hậu của Hades thì cô nhận được cái gì?”
Câu nói này là một câu nói đùa của Văn Nhã Lệ, nhưng cô không nghĩ khi Hecate nghe cô nói xong, khuôn mặt dịu dàng đột nhiên trở nên âm trầm.
“Sao ngài có thể nghĩ vậy? Thần là người của ngài Hades! Thần tôn kính ngài ấy, kính sợ ngài ấy, bởi vì chỉ có ngài ấy mới có thể đem địa ngục phát triển. Thật sự không riêng gì thần, nữ thần chính nghĩa Themis, tử thần Thanatos và ngủ thần Hypnus đều tự nguyện trở thành người dưới trướng ngài ấy, bởi vì tất cả chúng thần đều biết ngài ấy là người công chính vô tư. Chính là vì ngài Hades cam tâm chịu ở nơi này mà thôi. Ngài ấy ở một mình đã lâu, chúng thần luôn muốn tìm cho ngài ấy một người vợ có thể giúp đỡ ngài ấy, mà ngài, chủ nhân của thần, thần có thể thấy khí chất của ngài, cho rằng ngài hợp với ngài ấy. Huồng hồ ngài là vị thần thuần khiết, vừa vặn xứng đôi với ngài Hades, nhưng ngài lại không thèm để ý đến tình cảm của ngài ấy, thần thật sự thất vọng thay ngài ấy! Nhưng trên hết, ngài lại hoài nghi thần, khiến thần tức giận vô cùng!”
Khi nói câu cuối, Hecate gần như hét lên. Văn Nhã Lệ đột nhiên phát hiện cô ấy là một người trung thành, nhớ đến mình so sánh của mình lúc trước, cái việc nuôi con chó nhỏ kia. Nhưng lần này, cô không cảm thấy không thoải mái, chính là vì kiêu ngạo thay cho Hades, hắn tuyệt đối có những người trung thành ở dưới mình.
Cô hổ thẹn cúi đầu.
“Xin lỗi Hecate, ta đùa hơi quá trớn” Cô thật lòng kiểm điểm mình.
Nghe được lời xin lỗi của cô, Hecate bình tĩnh lại. Nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn như trước ghi bốn chữ “Thần vẫn tức giận”
“Thôi mà, đừng giận nữa mà Hecate. Tôi biết tôi quá đáng rồi! Vì vậy xin cô đừng có giận tôi nữa” Văn Nhã Lệ làm nũng với Hecate như một cô gái nhỏ.
Hecate buồn lòng, sau đó đỡ Văn Nhã Lệ lên xe. Tuy cô vẫn giới thiệu địa ngục rất tường tận nhưng Văn Nhã Lệ vẫn cảm thấy cô ấy đang giận mình. Văn Nhã Lệ thầm lè lưỡi, trong lòng chửi mắng mình ngu ngốc, cái này quả thực ứng với câu “Tự làm bậy, không thể sống”