Đảo Sicilian giống như không bao giờ có mưa, ánh mặt trời vẫn luôn chiếu sáng.
Từng đóa, từng đóa hoa nở rộ dưới chân, đàn bạch dương cùng hươu chạy vui vẻ trên thảo nguyên, cách đó không xa, nhóm nữ thần chơi đùa dưới nước, tất cả đều rất tốt đẹp, nhưng đối với Persephone thì thật vô vị!
Bởi vì Hades đã rời đi! Từ này cô đánh Hades một cái, đã qua ba ngày, mỗi đêm cô đều thức chờ hắn. Cô nghĩ Hades sẽ tha thứ cho vì yêu cô, nhưng mà không, hắn không có xuất hiện, không lẽ hắn đã ghét cô, muốn buông cô ra sao?
Ý nghĩa này làm cho Persephone run một trận.
Cô ôm đầu gối, cảm thấy ngực không thể thở được.
Phía sau vang lên tiếng bước sàn sạt.
“Hades…” Persephone vui mừng ngẩng đầu, thế nhưng lại bắt gặp gương mặt tràn ngập lo lắng của mẫu thần, bà vươn tay xoa má Persephone, vì cô mà lau nước mắt.
Đến lúc này, Persephone mới bật khóc.
“Mẹ…” Cô khóc nức nở trong lòng Demeter, biết rõ nhẫn nại của cô đã đến cực hạn, cô không thể ở trước mặt mẫu thần cười như chưa có chuyện gì được. Cô nhớ Hades, nhớ đến mức điên rồi!
“Persephone… Ta đều biết tất cả…”
Demeter thở dài, vuốt tóc Persephone, vỗ vỗ lưng của cô.
“Tối hôm đó ta nghe hết tất cả”
Persephone kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt khéo léo cùng trắng nõn của bà.
“Mẹ, người…”
Demeter cúi đầu cười khổ với Persephone.
“Ta nghĩ làm bộ dạng không biết gì, nhưng mà nhìn con đau khổ như vậy, ta biết dã đến lúc buông tay. Tuy rằng ta rất yêu con, nhưng ta không có quyền cướp đi hạnh phúc của con! Đi đi, hãy trở lại cạnh Hades đi, ta biết hắn rất yêu con, nếu con trở thành vợ của hắn, ta có lẽ sẽ rất hạnh phúc”
Ánh mắt Demeter có chút mê ly, nói chậm rãi với Persephone, cũng có lẽ là đang tự an ủi mình.
Trong nhất thời, cảm xúc của Persephone ngổn ngang, không biết phải nói gì. Cô một lần nữa cảm thấy kiêu ngạo vì mẫu thần, chỉ vì con mình mà nguyện trả giá tất cả, cho dù bà sắp đối mặt với cô độc cùng đợi chờ mãi mãi, nhưng bà cũng muốn đứa con của mình được hạnh phúc! Persephone lại lần nước khóc thé lên, ôm chặt bà, tất cả các cảm xúc vui mừng, khổ sở, đau lòng, hạnh phúc đều trút ra từ nước mắt.
Cô khóc thì trời bắt đầu đen, Demeter chỉ vỗ lưng cô, không nói gì.
Rất lâu sau đó.
Persephone rốt cuộc cũng ngừng khóc, cô ngẩng đầu nhìn mẫu thần đáng thương.
“Mẹ, Hades đang giận con… Từ đó cho tới nay hắn chưa từng đến thăm con”
Demeter dở khóc dở cười nhìn cô.
“Bảo bối nhỏ, con không nhớ hôm đó con làm gì sao? Là đánh Hades, ta ở ngoài cửa cũng nghe được thanh âm đó, con nghĩ con dùng bao nhiêu sức mạnh hả?”
Persephone xấu hổ cúi đầu.
“Con chỉ sợ hắn sẽ mang con đi thôi, cho nên con…”
Demeter thở dài.
“Hades là một người kiêu ngạo. Hắn tuy là quản địa ngục, nhưng lại có sức mạnh mà Zues và Poseidon không thể với tới, không ai có thể đụng vào hắn, chứ đừng bảo tổn thương hắn…”
“Nhưng mà con lại đánh hắn, cho nên hắn đã buông tha cho con?”
Persephone khóc không ra nước mắt nhìn Demeter.
“Con làm tổn thương tự tôn của hắn, không lẽ con còn nghĩ tới việc hắn sẽ xin lỗi con sao?”
Demeter cười dịu dàng.
“Con nên làm gì bây giờ? Con không thể tới địa ngục được! Con phải xin lỗi hắn bằng cách gì chứ?” Persephone giống như kiến bò phải chảo nóng.
Nhìn bộ dạng như lửa đốt của cô, Demeter vỗ vai trấn an.
“Bảo bối nhỏ, đừng vội, tuy rằng con và ta không có cách đến địa ngục, nhưng có một người có thể…”
Có một người?! Đó là……
Persephone nghĩ đến một vị thần ở đỉnh Olympus, chắc chắn là hắn! Đúng vậy! Bởi vì nóng vội nên cô đã quên một người quan trọng như hắn!
“Hermes!” Persephone hưng phấn mà kêu to.
“Hả? Ta đến làm cho nàng vui vẻ sao?”
Một giọng nói trêu chọc vang lên ở trên đầu cô.