Tuy rằng sau đó Hades không có rời đi cũng như có hành động kỳ lạ, nhưng trong lòng Persephone vẫn còn lo lắng, mà nỗi lo lắng đó ngày càng lớn, mà Hades giống như biết được điều đó, ngày ngày trốn cô. Persephone cuối cùng đành phải sử dụng kế bắt hắn lại, nhưng mà kẻ ngày vô cùng kín miệng, bất luận cô hỏi thế nào hắn cũng không lộ ra một chút tin tức. Mà Hecate lại càng khó cạy miệng hơn, dù cô có ép buộc thế nào, cô ấy cũng chỉ nói một câu qua loa cho có “Thần cũng không biết”
Nghĩ rằng cô là trẻ lên ba à? Qủy cũng thấy được huống gì là cô.
Được rồi, các ngươi đã không nói, ta cũng có cách để biết. Persephone chán nản nghĩ. Cô muốn dùng đòn sát thủ của mình, một khóc, hai nháo, ba thắt cổ để bức Hades nói ra sự thật. Tuy rằng cô không muốn phá hư hình tượng của mình nhưng mà không còn biện pháp khác, cô biết chuyện gì đang xảy ra.
Persephone buồn bực bẻ một nhánh cây bạch dương, đem nó đặt lên trên, còn muốn nghịch thêm một lát thì thấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa. Là Hades, hắn đang làm gì? Tại sao đi theo sau Diana?
Nhìn thần thái tự nhiên đi theo sau Hades của Diana, Persephone ngay lập tức phạm vào tật xấu của phụ nữ khắp thế giới – ghen tị, vì vậy cô quyết định theo dõi hai người đó.
Cũng mây có cây bạch dương to lớn che đi cô, cô cẩn thận đi theo họ, cho đến lúc họ bước vào một chỗ kín đáo. Họ muốn làm gì? Vì sao lại đến “Khu vườn Quên lãng” này? Địa phương quỷ bí này, không lẽ họ…?
Persephone tránh sau cây, phiền não suy tưởng các khả năng sẽ xảy ra.
“Diana, vì sao ngươi mang ta đến đây?”
Hades nghi hoặc nhìn cô ta.
Diana cười, đi đến trước “Cây Lãng Quên”, tay vuốt ve trên hoa văn của cây “‘Cây Lãng Quên’ là thánh vực được lưu lại ở vực sâu Tartarus, quả của nó dành cho ngài cũng với người ngài yêu ăn”
Hades cũng đặt tay trên thân cây, trầm mặt nhìn.
“Ngươi dẫn ta đến đây chỉ để nói điều này?” Hades lạnh lùng nhìn Diana.
“Không phải, thần chỉ là…” Diana muốn nói lại thôi, khuôn mặt dịu dàng hiện lên tia đau lòng.
Persephone đứng phía sau che miệng lại, cô cảm thấy tức giận. Diana đáng ghét, cô ta thế mà dám quyến rũ chồng tương lai của cô. Cô cố gắng kiềm cái cảm xúc muốn giết người lúc này.
“Ngươi là người mà ta tin tưởng, ta biết ngươi có ý gì, nhưng mà cho dù ngươi có nói thế nào thì ta sẽ không bao giờ đổi ý”
Diana vội vàng lắc đầu.
“Thần hiểu ý của ngài, chúng ta có thể không để ý đến cảnh cáo của đỉnh Olympus, nhưng hiện tại ở địa ngục xuất hiện rất nhiều linh hồn, nếu với tốc độ này con người sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt. Cho nên, thần cầu xin ngài…”
Diana còn chưa nói xong thì Persephone ở phía sau cái cây bị hành động mạnh mẽ của Hades dọa ngây người. Chỉ thấy hắn vươn tay khỏi áo choàng, một đạo ánh sáng màu tím bay ra theo bàn tay -
Rầm –
Cột đá điêu khắc ngay lập tức vỡ vụn, biến thành những mảnh tro tàn.
Lúc này trên người Hades giống như xuất hiện một tầng sương mù màu đen, sương mù này giống như của Tử thần, che kín toàn thân hắn, khiến cho hắn càng thêm tối tăm, cũng chỉ có lúc này mới có thể cảm nhận được khí chất uy nghiêm và đáng sợ của kẻ cai quản địa ngục. Persephone bị dọa trắng mặt, thế nhưng không có chút sợ hãi.
“Chẳng lẽ phải đuổi Persephone trở về mới có thể giải quyết vấn đề? Mơ tưởng” Hắn thì thào nói, sau đó nắm chặt tay.
“Diana, ngươi đi báo với Hermes rằng, ta tuyệt đối không để Persephone trở về, nói hắn bảo với Zues, cho dù con người toàn bộ chết hết, hoặc hắn khai chiến với ta, ta cũng không rời bỏ vợ của ta!”
“Ngài Hades…” Diana thế nhưng lại quỳ trước hắn, lệ rơi đầy mặt “Ngài muốn hủy diệt thế giới này sao? Thần cầu xin ngài thu lại mệnh lệnh này, có lẽ chúng ta còn biền pháp khác…”
“Không cần! Đây là quyết định của ta! Ta chịu đựng Zues lâu rồi! Nếu ngay cả vợ của mình mà ta không bảo vệ được ta ở thần giới tuyệt đối sống không yên!”
Nói xong, Hades phất áo choàng rời khỏi đó.