Nhưng hiển nhiên là nàng đã đánh giá quá cao khả năng suy luận của hai thằng nhóc Trần Nhĩ Thăng và Lý Mân. Đừng nói bọn họ không tinh tế đến mức ấy, kể cả có nghi ngờ thì bọn họ cũng không thể nào nghĩ được trong tình huống gấp gáp thế này Bình Dục còn tóm được cơ hội làm bậy bạ……
Thế nên lúc Bình Dục lạnh mặt đón lấy gói bột phấn thì Trần Nhĩ Thăng lập tức buồn phiền lùi đến một bên. Lý Mân cũng không nghĩ nhiều mà nói: “Sau khi lửa lan ra, bọn thuộc hạ đến rừng mai tìm ngài thì thấy Đặng An Nghi cũng được hộ vệ của Vĩnh An Hầu phủ bảo vệ qua bên đó nhưng hắn không có ý định rời đi mà nhìn có vẻ như muốn đục nước béo cò.
Còn Vương đồng tri thì đi theo mấy người Tần đương gia chiến đấu với Kim Như Khuê như thường, giả vờ rất đầy đủ. Nhưng chỉ được vài chiêu hắn đã nhắm chuẩn cơ hội để bứt ra ngoài, sau khi nhìn quanh thì cũng đi sâu vào trong rừng mai. Nhưng hình như trong rừng mai có trận pháp nên Vương đồng tri loanh quanh bên suối một hồi mà vẫn không đi vào được.”
Bình Dục cười lạnh trong lòng nghĩ Vương Thế Chiêu đến chữ còn không biết mấy cái thì làm sao tìm được đường phá trận. Còn Đặng An Nghi ấy à…… Sắc mặt hắn ảm đạm vài phần. Vừa rồi Đặng An Nghi giao đấu với Kim Như Khuê mấy chiêu đã cho thấy võ công tên này vượt xa dự kiến của hắn.
Trong ấn tượng của Bình Dục thì các đời Vĩnh An Hầu phủ đều làm võ tướng. Tuy xưa nay bọn họ chú trọng bồi dưỡng con cháu nhưng lại coi trọng binh thư, cưỡi ngựa bắn cung và chiến đấu trên xa trường hơn là muốn con cháu khổ học công phu nội công. Thế nên mấy anh em Đặng gia xưa nay võ công không kém nhưng không có ai xuất sắc được như Đặng An Nghi. Càng đừng nói đến chiêu thức hắn sử dụng lại cực kỳ cổ quái.
Cũng không biết trong 5 năm này Đặng An Nghi đã gặp phải chuyện gì…… Hình như Bạch trưởng lão và Tần Dũng đã đoán được gì đó từ chiêu thức của Đặng An Nghi, lát nữa hắn phải hỏi cẩn thận mới được.
Vừa đi vừa nghĩ một đoạn hắn lại nghe thấy tiếng hô quát phía trước. Lúc này hắn dừng bước, nương theo đèn lồng bên đường mà nhìn về trước thì thấy quả nhiên có bóng người không ngừng bay ra khỏi rừng cây đuổi đánh kịch liệt. Từ số lượng thì sợ là có đến mấy chục người, ngoài mấy người Hồng Chấn Đình thì còn có chưởng môn của Nga Mi, phương trượng của Thiếu Lâm và mấy chưởng môn khác.
Hắn thu lại ánh mắt sau đó quay lại nhìn Phó Lan Nha lại thấy nàng cũng đang chậm rãi đi theo bọn họ, thần thái thong dong an tĩnh. Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì không thấy chút bất thường nào. Nàng càng kiên nhẫn như thế nên hắn càng đau lòng. Hắn nhướng mày nghĩ nghĩ, nếu giao nàng cho người khác thì hắn không yên tâm. Đám Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng còn non nớt quá, chưa được rèn luyện mấy, cần Lý Du dẫn dắt mới được.
Vì thế hắn rút đao khỏi vỏ sau đó vòng tay hô về phía trước ba tiếng dài một tiếng ngắn. Hắn và Lý Du có sự ăn ý, tín hiệu vừa ra Lý Du đã biết Bình Dục đang gọi mình. Lát sau quả nhiên thấy Lý Du từ trong rừng bay ra, mồ hôi đầy đầu, thở hồng hộc. Cái này chứng tỏ hắn cũng chẳng chiếm được bao nhiêu tiện nghi trong tay đám hộ pháp của Kim Như Khuê.
Hắn nhìn quanh khắp nơi thấy Bình Dục thì ánh mắt lập tức sáng lên, nhanh chóng bước đến gần. Hắn lau mồ hôi mắng: “Vừa rồi huynh chạy đi đâu đó?!”
Chợt hắn liếc thấy cổ áo Bình Dục hơi lệch thì ngẩn ra. Phó Lan Nha tuy đứng sau mọi người nhưng lúc nào cũng để ý động tĩnh bên này. Nàng thấy Lý Du nhìn chằm chằm cổ áo của Bình Dục nên lưng chợt lạnh, vô cùng khẩn trương mà nghĩ chẳng lẽ …… Vừa rồi Bình Dục chưa mặc quần áo đàng hoàng ư?
May mà Lý Du quả thực không có tâm tư nghĩ nhiều, Bình Dục cũng căn bản không cho tên kia cơ hội nghĩ nhiều. Không chờ tên đó mở miệng hắn đã nói: “Có chút lời ta không tiện nói trước mặt đám Hồng bang chủ vì thế cần đơn độc thẩm vấn Kim Như Khuê. Ta định dẫn dụ hắn ra rồi lại nói sau, huynh giúp ta bảo vệ Phó tiểu thư.”
Lời này không chút sơ hở, cho dù là người khôn khéo như Lý Du cũng không nghĩ đến cái gì khác mà chỉ kinh ngạc nói: “Vừa rồi Kim Như Khuê đã trúng một chưởng của Hồng bang chủ nên nội lực có chút thiệt hại, không còn khó đối phó như lúc trước nữa. Nhưng hắn vẫn luôn tìm huynh đó, giống kẻ điên lắm nên huynh phải cẩn thận nhé.”
Bình Dục nghe xong lời này thì làm sao còn bình tĩnh được. Hắn rất sợ Kim Như Khuê nói ra cái gì không nên nói vì thế không đợi Lý Du nói xong hắn đã đề khí. Hắn chỉ cảm thấy đan điền lúc này tràn đầy chân khí không dùng hết, cả người nhẹ nhún một cái đã nhảy lên ngọn cây. Mà một chiêu này của hắn khiến không chỉ đám Lý Du choáng váng mà ngay cả bản thân hắn cũng cả kinh. Chỉ tính riêng khinh công thì hắn đã có thể ngang bằng Lâm Chi Thành và Kim Như Khuê.
Mấy ngày nay Lý Du đã nghe Bạch trưởng lão giải thích về Xích Vân Đan nên chỉ cho rằng Bình Dục được thuốc kia tẩm bổ nên mới có công lực tiến bộ như thế. Chỉ có Bình Dục biết ngoài Xích Vân Đan ra thì sợ là còn có cả công dụng của Kim Tiêu Hoàn nữa.
Lúc vào rừng hắn đứng trên ngọn cây nhìn xuống thì thấy Kim Như Khuê và anh hắn cùng mấy người Hồng Chấn Đình đang đánh rất hăng say. Bạch trưởng lão và chưởng môn của phái Nga Mi thì đang dẫn đầu đám đệ tử đối phó với mấy tên hộ pháp và giáo đồ của Chiêu Nguyệt Giáo.
Ở một góc khác của rừng mai là Đặng An Nghi đang được hộ vệ của Vĩnh An Hầu phủ bảo vệ ở giữa. Đám hộ vệ kia thi thoảng sẽ giết mấy tên đệ tử Chiêu Nguyệt Giáo còn Đặng An Nghi lại ngồi bên một cái bàn đá, biểu tình trên mặt nhàn nhạt, bàng quan nhìn mọi người đánh nhau.
Lục Tử Khiêm thì bị mấy cao thủ của Bát Quái Môn vây quanh bảo vệ, thi thoảng thấy hắn nhìn quanh tìm kiếm gì đó.
Khóe miệng Bình Dục giật nhẹ, hắn ngoái đầu nhìn về phía Kim Như Khuê thì thấy chiêu thức của tên kia không còn sắc bén như trước nữa mà đã có chút dấu hiệu chậm dần. Nếu còn đánh tiếp thì sớm hay muộn hắn cũng sẽ thua, trước lúc đó Bình Dục cần ngăn cản tên kia nói ra chuyện Kim Tiêu Hoàn.
Lúc này Hồng Chấn Đình bổ một chưởng nhắm vào lưng Kim Như Khuê, Tần Dũng và Tần Yến Thù lại một trái một phái xông về phía tên kia. Kim Như Khuê phải vận dụng nội lực cả người để cùng lúc chắn đòn của mọi người. Bình Dục tận dụng cơ hội này mà nhảy từ trên ngọn cây xuống, lao đúng xuống đỉnh đầu tên ma đầu kia. Hắn giả bộ như muốn hướng về cổ tên kia, miệng thì nói: “Kim Như Khuê, mau để mạng lại.”
Kim Như Kuê vốn tưởng Bình Dục đã bị độc phát mà chết nên đang cảm thấy cực kỳ không thú vị. Lúc này nghe giọng Bình Dục hắn lập tức vui vẻ, nhưng ngay sau đó hắn nhận ra giọng đối phương rất trầm ổn, không có dấu hiệu bị dục niệm thao túng. Ánh mắt hắn đột nhiên trừng lớn, chẳng lẽ Bình Dục dùng người khác để giải độc ư?
Trong lòng hắn bốc lên một ngọn lửa vô hình, phải biết rằng Kim Tiêu Hoàn kia giá trị vạn kim, trong toàn bộ Chiêu Nguyệt Giáo mới có không đến 10 viên. Hắn vốn muốn hàng phục Bình Dục, ai ngờ lại công cốc.
Biết Bình Dục ra đòn sấm sét, Kim Như Khuê cũng không thể tránh nên vội thúc giục chân khí chạy dọc xương sống dồn lên đỉnh đầu, chờ đợi một chiêu của đối phương. Ai ngờ mắt thấy Bình Dục đã chém đao đến đỉnh đầu hắn thì lại đột ngột đổi hướng bổ nhào đến trước người hắn. Trong tay Bình Dục không biết có vật gì mà vừa đối mặt đã vẩy lên mặt hắn.
Kim Như Khuê vốn cơ biến cực nhanh nên làm sao chịu để độc phấn ám toán. Hắn vội nhắm chặt mắt, nín thở. Ai ngờ bột phấn kia hình như rất dính, chúng không chui vào mũi và mắt hắn mà dính chặt lên môi hắn. Hắn chỉ cảm thấy ngoài miệng tê rần vì thế vội phun một ngụm ý đồ muốn phun phấn kia ra. Nhưng còn chưa phun được vài ngụm thì cảm giác chết lặng kia đã lan theo khoang miệng tràn ra. Rất nhanh không chỉ môi mà đầu lưỡi hắn cũng cứng đờ như khúc gỗ, há mồm cũng khó khăn.
Trong lòng hắn biết thuốc này có trá vì thế sắc mặt lập tức âm trầm, hung tợn mà nhìn chằm chằm Bình Dục. Hắn muốn lạnh giọng mắng chửi lại phát hiện cái công năng này đã bị Bình Dục tính kế đoạt mất.
Thật sự tức chết hắn mà.
Bình Dục thì lạnh lùng cười, cả người nhảy đến một bên. Nhờ Kim Tiêu Hoàn thúc giục dược tính của Xích Vân Đan nên lúc này nội lực của hắn tăng lên rất nhiều, chiêu thức cực nhanh, một đánh là trúng. Hắn biết tác dụng của sơn phấn có hạn nhưng cũng được một ngày một đêm. Lúc này đã thành công thì hắn cũng không cần hao hết tâm tư dẫn Kim Như Khuê tới chỗ khác.
Kim Như Khuê trước kia giết chết giáo chủ tiền nhiệm và trong 20 năm qua hắn chưa từng bị người ta dùng biện pháp này ám toán bao giờ. Lửa giận trong lòng hắn bốc lên, gân xanh trên trán nổi gồ, dưới cơn giận chân khí của hắn trào dâng mà đánh văng mấy người xung quanh ra. Sau đó hắn hóa tay thành trảo, cả người bắn ra như mũi tên mà giết về phía Bình Dục.
Bình Dục quay chuôi đao chắn lại nửa thế công của Kim Như Khuê. Hắn cảm giác được một cỗ chân khí ấm áp chạy khắp người. Lúc này bất kể là nội lực hay tốc độ của hắn đều mạnh hơn trước rất nhiều. Lúc ứng phó với Kim Như Khuê hắn không cần cố hết sức như trước nữa.
Hồng Chấn Đình và phương trượng của Thiếu Lâm Tự khó có lúc gặp được tuyệt đỉnh cao thủ như Kim Như Khuê nên đánh đến hào hứng cực kỳ. Bọn họ thấy tình hình trước mặt thì làm sao chịu bỏ lỡ. Cả hai sôi nổi thét dài mà gia nhập cuộc chiến. Bình Hạ cũng không chịu để em trai dối phó một mình với kẻ địch mà vội vung kiếm lên đâm về phía lưng của Kim Như Khuê.
Tần Dũng đứng ở một bên thở hổn hển một hồi lại thấy Bình Dục và em trai nàng ứng phó đâu ra đó, cũng không nhìn ra hắn có chút miễn cưỡng nào. Trong lúc quay đầu nàng ta vô ý nhìn thấy Phó Lan Nha không biết từ khi nào cũng đã vào rừng. Bên cạnh nàng là đám người Lý Du, lúc này bọn họ đang đi tới bên cạnh bìa rừng. Phó Lan Nha ngồi lên tảng đá, dáng đi hơi chút chậm chạp kỳ quái, nhìn ra được nàng cực kỳ mệt mỏi.
Tần Dũng chần chờ rồi cũng tới gần thì thấy tóc của Phó Lan Nha hơi dính bết vào mặt chứng tỏ nàng đã chảy không ít mồ hôi. Sắc mặt nàng ngược lại ửng hồng như cánh hoa, môi thì đỏ bừng, hoàn toàn không giống bộ dạng bị bệnh.
Đáy lòng Tần Dũng xẹt qua một tia hoang mang, đầu tiên nàng ta gật đầu với đám Lý Du sau đó nhìn Phó Lan Nha. Nàng ta đang muốn nói chuyện thì phía sau đã truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập. Lúc quay đầu lại nàng ta thấy Lục Tử Khiêm chạy tới. Hắn thấy Phó Lan Nha thì vội đến gần nhưng bị đám Lý Mân ngăn lại nên đành đứng cách đó vài bước, trên mặt là tràn đầy quan tâm.
Tần Dũng thu lại ánh mắt sau đó ôn nhu nói: “Phó tiểu thư có khỏe không?”
Lục Tử Khiêm nhìn chằm chằm Phó Lan Nha nhưng nàng chỉ ngó lơ hắn sau đó theo lễ uốn gối hành lễ với Tần Dũng và cười nói: “Vừa rồi ta thấy lửa lớn thì rất sợ, lúc chạy trốn hơi hoảng hốt nhưng lúc này đã không sao.”
Nàng được nuôi dưỡng trong khuê phòng, chưa bao giờ gặp lửa lớn nên khó tránh có chút kinh hoảng. Lời này của Phó Lan Nha quả là đúng lý hợp tình vì thế Tần Dũng cũng không nghĩ nhiều. Có điều lúc nhìn qua tóc mai xõa tung của Phó Lan Nha thì nàng ta lại dừng lại. So với buổi sáng thì tóc của Phó Lan Nha có chút lệch nghiêng lại bị tung ra một ít. Vừa nhìn qua thì thấy giống như nàng mới vừa ngủ một giấc dậy.
Phó Lan Nha phát hiện ánh mắt nghi hoặc của Tần Dũng thì sắc mặt chợt biến, vội thẹn thùng cười nói: “Để Tần đương gia chê cười rồi. Vừa rồi ta chạy quá gấp nên không cẩn thận ngã một cái, đầu váng mắt hoa, đến giờ đầu gối còn hơi đau.”
Tần Dũng bừng tỉnh, thảo nào tóc bị tung, dáng đi thì kỳ quái, áo choàng cũng nhăn dúm dó. Trong lòng Tần Dũng sinh ra vài phần thương xót, đây vốn là vị thiên kim tiểu thư lớn lên trong nuông chiều nay vì nhà nát cửa tan mà chịu nhiều tội thế này.
Nàng ta đang nghĩ ngợi thì chợt nghe thấy tiếng cười châm chọc của Bình Dục: “Kim Như Khuê, không phải ngươi muốn Thản Nhi Châu ư? Sao ngươi không nghĩ xem kẻ tiết lộ tiếng gió dẫn ngươi đến phủ của ta vì sao phải làm thế? Hôm nay Chiêu Nguyệt Giáo của ngươi thương vong vô số cũng là do kẻ kia chứ không phải ai khác. Nếu ta mà là ngươi thì sẽ muốn lấy mạng kẻ kia đầu tiên.” Mỗi câu của hắn đều có ám chỉ.
Tần Dũng đứng một bên thấy cả người Bình Dục như giao long, công lực tiến bộ hơn trước rất nhiều thì chăm chú nhìn từng chiêu một. Sau khi quan sát một buổi nàng lại thoáng nhìn ngọc bội bên hông của hắn và chợt thấy không đúng. Buổi sáng khi ra phủ Bình Dục mặc một kiện trường bào màu đen, vì nàng chưa từng thấy hắn mặc màu này nên cảm thấy hết sức tuấn tú và nhịn không được nhìn nhiều một chút.
Nàng nhớ rõ lúc ấy bên hông hắn đeo một túi tiền và một miếng ngọc kỳ lân ở bên trái. Ấy vậy mà lúc này ngọc kỳ lân lại ở bên phải. Trang sức đeo ở hông mà muốn đổi vị trí thì phải cởi đai lưng xuống. Tim nàng nảy lên thình thịch, nghĩ chẳng lẽ vừa rồi Bình Dục tiến vào rừng một chuyến đã cởi xiêm y ư?
Lúc nàng muốn nhìn kỹ hơn thì đột nhiên Kim Như Về lại lấy từ trong ngực ra một quả lưu hỏa đạn ném về phía Đặng An Nghi đang thờ ơ lạnh nhạt đứng bên cạnh nãy giờ. Đám hộ vệ không ngờ biến cố này nên vội che chở Đặng An Nghi lui về sau. Nhưng lưu hỏa đạn một khi dính người là lập tức bọc cả đám người Vĩnh An Hầu phủ trong biển lửa.
Tần Dũng nhìn về phía Bình Dục thì vừa thấy hắn đang cùng Kim Như Khuê đối chưởng, sườn mặt lộ ra chút ý cười chứng tỏ hắn đang vui vẻ.