Chủ tớ Phó Lan Nha lên lầu hai thấy trong phòng đã sớm đốt nến. Phòng ở tuy hẹp, chăn đệm cũng thô ráp nhưng cũng coi như sạch sẽ gọn gàng, không có mùi lạ.
Cả người Lâm ma ma vẫn có chút không thoải mái, dạ dày thường quay cuồng, muốn nôn mà không nôn được, tay chân lại lạnh băng. Phó Lan Nha lo lắng nhờ tạp dịch mang nước ấm tới cho Lâm ma ma uống, sau đó nàng giở đệm chăn ra đắp hết lên người Lâm ma ma. Nhưng sắc mặt bà ấy vẫn không tốt hơn được tí nào.
Phó Lan Nha thấy tình huống của Lâm ma ma không được tốt lắm thì chỉ đành đi tới cạnh cửa, lộ vẻ mặt ưu sầu hỏi người của trạm dịch xem có thể cho bọn họ thêm chút chăn dày hơn không.
Cái tên dịch đinh kia đã bao giờ gặp được người nào đẹp như Phó Lan Nha đâu vì thế lúc này hồn hắn bay mất một nửa rồi, phải nhờ Lý Mân ở một bên ho vài cái hắn mới hoàn hồn. Nghe thấy nàng nói thế hắn không hề do dự, vội chạy ào xuống tầng một mang thêm một bộ chăn đệm rõ là dày lên cho nàng.
Bình Dục thấy dịch đinh bận trước bận sau thì mơ hồ đoán ra lý do. Hắn vội kéo Lý Du qua một bên sau đó vội về phòng. Nhưng mới đi đến cửa hậu viện đã bị đám người Dư trưởng lão của Tần Môn khách khí ngăn lại. Bọn họ cứ hỏi hắn mãi vì sau biết trận pháp hôm nay của Nam Tinh phái không phải là trận bia đá, hơn nữa làm sao hắn có thể tìm được mắt trận trong sương mù dày đặc đó.
Trong lòng Bình Dục biết đoạn đường phía trước bọn họ sẽ còn gặp lại Nam Tinh phái. Lần này chẳng qua hắn chỉ muốn thử thực hư của đối phương, lần sau giao thủ hẳn phải cướp được mảnh bảo bối kia trước đám người Đông Xưởng nên không thể qua loa được. Vì thế hắn dừng bước, cười cười nói: “Chỗ này không tiện nói chuyện, không bằng chúng ta vào phòng rồi nói.”
Lúc này Tần Dũng đã thay đổi xiêm y đi ra, thấy hắn nàng ta nói luôn: “Phòng của tại hạ vừa lúc ở lầu một, cũng coi như rộng rãi, không bằng đến phòng ta nhé?”
Bình Dục liếc nhìn nàng ta một cái nhưng không tỏ ý kiến gì, còn đám Dư trưởng lão thì cực lực tán thành. Sau khi đám người tiến vào cũng cẩn thận để người bên ngoài canh gác.
Bình Dục đi vào trong phòng, trộm quét mắt nhìn thấy trong phòng Tần Dũng không có nửa bình son phấn. Cái này khiến hắn nhớ tới Phó Lan Nha, tuy nàng không có chút trang sức son phấn nào trên người nhưng có lẽ vì quanh năm suốt tháng ở trong khuê các nên bất kể là phòng hay trên người nàng vẫn luôn có một mùi thơm nhàn nhạt. Lúc đi đứng, ngồi hay nằm nàng vẫn luôn để lộ ra tư thế của nữ nhân, không biết lúc nhà nàng chưa xảy ra chuyện thì khuê phòng của nàng là cái dạng gì.
Tần Dũng quay đầu lại, thấy Bình Dục đang xuất thần thì không nhịn được gọi hắn một câu: “Bình đại nhân?”
Bình Dục hoàn hồn, đi đến trước bàn bảo người lấy giấy bút tới, để hắn vẽ lại bố cục trận pháp hôm nay: “Trận pháp hôm nay mới vừa nhìn qua thì chính là trận bia đá lâu đời của Nam Tinh phái. Nhưng bia đá trong trận lại được sắp xếp theo bố cục của trận ngũ tinh, nếu cứ dùng cách phá giải của trận bia đá thì sẽ xuyên qua trận pháp, lòng vòng vĩnh viễn không thể tìm được mắt trận. Nhưng bọn chúng muốn mau chóng tìm được tội quyến nên đã dùng cả mê dược nhẹ và hàn độc khiến những người không có nội lực mất đi ý thức, làm chậm lại tốc độ di chuyển, dễ cho bọn chúng xác định được mục tiêu ở trong trận.”
Tần Dũng nhận lấy tờ giấy trong tay Bình Dục, thấy kết cấu rõ ràng, chỉ vài nét bút đã vẽ ra điểm mấu chốt của trận pháp thì lại nhớ đến thanh danh thiện chiến của Tây Bình hầu phủ xưa nay. Cho dù bọn họ bị lưu đày vài năm thì con cháu cũng khác hẳn người bình thường, điều này khiến nàng ta không nhịn được nhìn Bình Dục thật sâu.
“Nói như vậy việc ghi nhớ 10 trận đồ của Nam Tinh phái là hoàn toàn không có tác dụng?” Lý Do Kiệm thu hết biểu tình của Tần Dũng trong mắt, lòng hắn tự nhiên có chút không thoải mái mà nhìn Bình Dục nói, “Trận pháp đã biến hóa đến mức hoàn toàn thay đổi, nếu dùng biện pháp cũ thì chẳng phải tự mua dây buộc mình ư?”
Bình Dục nhướng mày, phất vạt áo ngồi xuống cạnh bàn, cười nói: “Sao lại hoàn toàn vô dụng? Nam Tinh phái có mười trận pháp ảo diệu, biến ảo vô cùng, mỗi trận pháp đều chỉ cần hơi cải biến là hóa thành một trận pháp khác. Thí dụ như hôm nay chúng ta gặp được trận này chính là kết hợp của trận bia đá và trận ngũ tinh sở trường cho nên Tần đương gia còn từng nhầm tưởng đây là trận bia đá. Kỳ thật nếu nghĩ cẩn thận thì thấy Nam Tinh phái bố trí trận quá mức quy củ, biết rõ trận pháp cũ đã được lưu truyền ra ngoài nhưng không chịu vứt bỏ hoàn toàn mà vẫn lưu truyền xuống dưới. Thứ cũ kỹ mốc meo này đối với chúng ta mà nói thì chưa chắc đã không có chỗ tốt.”
Nói xong hắn nâng chén trà lên uống.
Tần Dũng rũ mắt trầm tư một lát rồi nói: “Ngày mai ra khỏi trạm dịch, đến trạm tiếp theo là Nhạc Châu. Dọc theo đường đi toàn là núi non hiểm trở, cực kỳ dễ bị mai phục. Nam Tinh phái sợ là sẽ không bỏ qua cơ hội tốt thế này, không biết tiếp theo bọn họ sẽ bày ra trận pháp nào.”
Lý Du và Bình Dục hiểu rõ trong lòng nhưng không nói mà chỉ liếc nhìn nhau. Hôm nay chỗ không thể hiểu được chính là vất vả lắm mới dụ được Nam Tinh phái lộ diện, cơ hội tốt để cướp đoạt bảo bối như vậy mà lại không hề thấy Đông Xưởng ra tay, Vương Thế Chiêu cũng cực kỳ thành thật đến khác lạ.
Hắn và Bình Dục lo nghĩ và hoài nghi Đông Xưởng còn chưa tìm được tung tích tả hộ pháp, cho nên tại thời không rảnh đối phó với Nam Tinh phái.
Hắn luôn cảm thấy việc này cực kỳ cổ quái, vị hữu hộ pháp kia tuy đã mất tích hai mươi năm nhưng mấy ngày gần đây lại như đang ẩn núp ở một bên. Nếu không đêm đó khi tả hộ pháp rơi vào mai phục, tên kia làm sao có thể kịp thời ra tay cứu giúp như thế.
Nhưng điều khiến người ta khó hiểu chính là sau khi cứu tả hộ pháp ra, tên hữu hộ pháp kia lại có mánh khóe thông thiên chẳng những giấu được Đông Xưởng mà lại có cách khiến bọn chúng đến giờ vẫn không thể tìm ra người.
Theo lời của Bình Dục nói thì trong ấn tượng của bọn họ, hữu hộ pháp chẳng qua chỉ là một danh xưng xa lạ. Ấy vậy mà nhìn từ vài lần hành động gần đây, tên này rõ ràng là một kẻ sống sờ sờ, có thủ đoạn cao siêu, sức mạnh của hắn chỉ sợ vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
Vừa rồi lúc Bình Dục phỏng đoán thân phận hiện tại của hữu hộ pháp có từng cười nói có lẽ hiện tại hắn là vị quan viên địa phương nào đó, chính vì thế hắn mới có thể hành sự thuận tiện, thậm chí giấu được tai mắt của Đông Xưởng.
Lúc mới nghe Lý Du chỉ cảm thấy cách nói này quá mức hoang đường, nhưng sau khi nghĩ lại thì quả thực thấy có khả năng. Rốt cuộc hai mươi năm không phải quãng thời gian ngắn, một người chỉ cần có tâm thì việc thay đổi thân phận và cuộc sống là điều có thể. Nếu không chẳng có cách nào lý giải những thứ không hợp tình hợp lý xảy ra gần đây.
Nhưng phỏng đoán rốt cuộc chỉ là phỏng đoán, nếu muốn tra ra thân phận hiện tại của hữu hộ pháp thì há chỉ có một câu đơn giản như thế là xong?
Nhưng dù sao lời Bình Dục cũng đã cho bọn họ một suy nghĩ mới. Chuyện cách đây 20 năm, hữu hộ pháp sớm đã không còn đơn thuần là người của Trấn Ma Giáo nữa mà có thể đã lấy một thân phận khác để sống……
Lúc này chỉ nghe thấy Bình Dục cười nói: “Lần này đối mặt với Nam Tinh phái may là chúng ta chưa bị thiệt thòi gì lớn. Lần tiếp theo đối phó với bọn họ chúng ta cũng chỉ có thể thắng mà không được bại. Giống như lúc trước ta đã nói, chưởng môn nhân của Nam Tinh phái thông minh hơn người, lại cực kỳ tự phụ. Hơn mười năm qua ông ta vẫn không chịu nghĩ ra trận pháp mới mà chỉ thay đổi đống trận pháp cũ để đối địch. Phần tâm tư cuồng vọng này với chúng ta mà nói chính là cơ hội khó có được. Lúc này ta sẽ vẽ ra hết các khả năng biến ảo của 10 trận pháp kia, sáng sớm ngày mai sẽ phân phát cho Dư trưởng lão. Các vị cùng nghiên cứu, nếu lần sau gặp lại bọn chúng thì trong lòng ít nhất cũng có chút nắm chắc.”
Nói xong hắn đứng dậy đi đến bên cạnh cửa, mở cửa nói gì đó với Trần Nhĩ Thăng. Một lát sau hắn cầm lấy một thứ trông như mồi lửa từ tay Trần Nhĩ Thăng sau đó xoay người về phòng, đưa cho Tần Dũng ngồi gần nhất nói: “Đây là pháo hiệu mà Cẩm Y Vệ thường dùng trong đêm, có thể chống nước mưa, thông khí, không bị sương mù quấy nhiễu. Chờ đến khi xuất phát phải nhờ Tần đương gia phát thứ này cho mọi người. Cứ 10 người là một tổ, mỗi tổ cầm một cây pháo hiệu này để tránh Nam Tinh phái lại dùng sương mù ngăn cản khiến chúng ta khó mà liên hệ với nhau.”
Tần Dũng vội đón lấy, nhìn kỹ sau đó cười nói: “Sớm đã nghe nói Cẩm Y Vệ có pháo hiệu lợi hại, không ngờ hôm nay đã có cơ hội nhìn thấy.”
Đám Dư trưởng lão đón lấy quan sát, miệng tấm tắc khen hay. Bề ngoài thì thứ này không khác gì pháo hiệu khác nhưng bọn họ đều biết thuốc súng bên trong được mang từ Tây Dương về. Không biết nó làm bằng gì mà có thể chống mưa, thông khí, ánh sáng có thể xuyên qua sương mù như lời Bình Dục nói. Đáng tiếc là nó chưa lưu truyền trong dân gian nên khó mà làm theo.
Bình Dục dùng bốn lạng bạt thiên cân, định ra kế sách tiếp theo, đoàn người cũng hết sức ủng hộ. Đang nói đến chỗ náo nhiệt thì có người gõ cửa ở bên ngoài: “Bình đại nhân, Lý tướng quân, các vị cao nhân, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong, mời các vị dùng bữa.”
Mọi người cũng ngừng việc đi ăn cơm, Bình Dục không thấy Vương Thế Chiêu trong sảnh thì có vẻ quan tâm hỏi kẻ vừa tới báo: “Ngươi có thấy Vương Đồng Tri đâu không?”
Kẻ kia vội nói: “Vương Đồng Tri vừa ra cửa rồi, ngài ấy còn nói không cần chờ cơm mình. Không biết tối thế này ngài ấy còn đi đâu.”
Bình Dục lặng yên nhìn lướt qua bên ngoài, trong đám ám vệ có hai người không thấy đâu. Trong lòng hắn biết hai người kia đã theo dõi Vương Thế Chiêu nên tạm thời yên tâm.
Thật vất vả mới tan bữa tối, Bình Dục đang cất bước muốn đi thì lại bị Lý Du mạnh mẽ túm vào sân viện để thương lượng chuyện tìm hữu hộ pháp. Đám Dư trưởng lão và Tần Dũng vốn đang tụm trong đó để bàn việc trong giáo nhưng thấy hai người nói đến chuyện này thì cũng không nhịn được đi tới xen mồm, vì thế hai người chẳng còn cách nào đành gác lại sau.
Đang nói thì Lý Mân chợt chạy đến từ hậu viện, đi tới bên người Bình Dục thấp giọng nói: “Bình đại nhân, có thể nói chuyện với ngài một chút không?”
Đám Tần Dũng thấy thế thì vội tránh đi. Lý Mân thấy anh hai nhà mình vẫn đứng ì ra đó, hiển nhiên không định tránh đi thì có chút khó xử, ánh mắt liếc hỏi Bình Dục.
Bình Dục lạnh lùng liếc liếc Lý Du, tức giận nói: “Cút.”
Lý Du nhe răng cười đáp: “Ta không cút đấy.”
Bình Dục kiềm chế xúc động lắm mới không tẩn cho Lý Du một trận trước mặt đám người Tần Môn, sau đó hắn đi qua một bên hỏi Lý Mân: “Xảy ra chuyện gì?”
Lúc này Lý Mân mới nói: “Vị Lâm ma ma kia không ăn được tí nào, Phó tiểu thư miễn cưỡng đút cho bà ta một ít nhưng lại nôn ra hết. Phó tiểu thư lòng như lửa đốt, bữa tối cũng không ăn. Nàng ấy hỏi thuộc hạ xem có thể mời đại phu đến khám cho vị ma ma kia không.”
Bình Dục trầm mặc một lát sau đó quyết đoán nói: “Đi mời đại phu.”
“Nhưng ——” Lý Mân khó xử gãi gãi đầu nói, “Gần đây không có dân chúng mấy, phải đi đâu mời đại phu đây?”
Hiển nhiên là Bình Dục không định cò kè với Lý Mân mà chỉ nói: “Đệ và Hứa Hách cầm công văn xuất phát đến Trúc thành cách đây 20 dặm tìm đại phu tốt nhất về xem bệnh cho Lâm ma ma. Đi lại chắc chỉ mất tầm 2 canh giờ thôi.”
Chỉ tầm…… Hai canh giờ, mặt Lý Mân nhăn như bị, nhưng nhớ đến bộ dạng lo lắng của Phó Lan Nha nên hắn cũng lập tức gật đầu nói: “Bọn thuộc hạ sẽ đi ngay.”
Hắn vừa xoay người muốn đi thì Bình Dục lại gọi về dặn thêm. Lý Mân nhìn Bình Dục, yên tĩnh chờ nhưng ai ngờ đợi nửa ngày hắn mới căng mặt cứng đờ nói: “Tới Trúc thành, các ngươi đi tìm người của chúng ta hỏi xem kinh thành gần đây xảy ra chuyện gì, đặc biệt là Lục gia. Có biến cố gì mà Lục Tử Khiêm lại phải tới Hồ Nam.”
Lý Mân nghĩ mãi nửa ngày mới nhớ ra Lục Tử Khiêm trong lời Bình Dục là ai. Hắn kỳ quái không hiểu sao Bình đại nhân lại quen thuộc con trai của một vị quan văn như thế. Vừa mới buồn bực liếc mắt qua đã thấy sắc mặt Bình Dục không tốt, vì thế hắn cũng chẳng dám cò kè mặc cả mà vội đáp lời rồi tự đi tìm Hứa Hách để truyền đạt mệnh lệnh của Bình Dục.
Bình Dục thấy Lý Mân đi ra ngoài rồi thì không tiếp tục ở lại trong sân mà xuyên qua đình viện. Đang muốn lên lầu thì lại thấy trên mặt Tần Dũng có thần sắc nôn nóng, bỗng nhiên nàng ta đi tới gần, lấy trong tay áo ra một bình thuốc rồi cười nói: “Bình đại nhân, đây là tuyết liên đan mà người Tần Môn chúng ta thường dùng để tăng tiến nội lực. Dược liệu trong này cũng coi như quý hiếm, dùng với người thường tuy không thể tăng nội lực nhưng có thể đẩy được hàn khí. Ta thấy sắc mặt Bình đại nhân không được tốt, sợ là vừa rồi bị lạnh nên muốn đưa ngài cái này để ngài điều dưỡng thân mình.”
Nói xong nàng ta lấy ra hai viên thuốc, vươn tay đưa tới trước mặt Bình Dục, mặt mỉm cười.
Nàng ta vừa nói lời này thì đám Dư trưởng lão lập tức lộ vẻ mặt kinh ngạc, Lý Do Kiệm càng tỏ rõ không vui. Bởi vì bọn họ đều biết tuyết liên hoàn là đặc sản của Tây Vực, cực kỳ công hiệu trong việc điều dưỡng nội lực. Tuy Tần Môn là môn phái lớn nhưng một năm cũng chỉ có được tầm 10 viên, lần này cho Bình Dục hai viên đúng là khiến hắn hời lớn.
Lúc này Bình Dục không thể không dừng bước, rũ mắt nhìn hai viên thuốc trong tay Tần Dũng. Lấy thị lực của nàng ta thì không thể không nhìn ra chuyện hắn chẳng bị làm sao hết. Thuốc này trên danh nghĩa là đưa cho hắn nhưng kỳ thật là đưa cho chủ tớ Phó Lan Nha. Có tuyết liên hoàn, Lâm ma ma hẳn sẽ thấy khá hơn.
Hắn chợt có cảm giác chật vật khi bị người ta nhìn thấu, ánh mắt nhìn Tần Dũng chỉ thấy tươi cười trên mặt nàng ta chân thành, lúc nói chuyện cũng tùy ý hào phóng giống như căn bản không hề nhìn ra suy nghĩ trong lòng Bình Dục. Ở trước mặt mọi người khác nàng ta đúng là đã cho hắn đủ mặt mũi.
Nữ tử này quá mức khôn khéo, sự tinh tế khi đoán tâm tư người khác quả là đáng nể. Nếu không có Phó Lan Nha thì đương nhiên hắn sẽ không nhận ân tình này nhưng vì Phó Lan Nha nên ân này hắn phải nhận.
Bình Dục trầm mặc nhìn Tần Dũng, một lát sau hắn mới nhận thuốc trong tay nàng ta, hơi hơi mỉm cười nói: “Vừa rồi ở trong trận ta nhất thời không tránh được mà gặp phải ám toán, quả thực có chút không khỏe. Đa tạ ý tốt của Tần công tử, ta cũng không từ chối nữa.”
Nói xong hắn vừa chắp tay cảm tạ đã lướt qua Tần Dũng bước nhanh lên lầu.
Lý Du không dự đoán được Bình Dục đột nhiên bỏ lại mình chạy lấy người như thế. Vốn hắn định cao giọng mắng tên kia một câu nhưng bỗng nhiên nhớ tới cái gì nên lại nuốt vào, ánh mắt như suy tư dõi theo bóng Bình Dục.
Tần Dũng miễn cưỡng cười, sau đó xoay người nói với đám Dư trưởng lão: “Canh giờ không còn sớm, chúng ta cũng đi nghỉ thôi.”