Mục lục
Lộc Môn Ca
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Lan Nha không dẹp đường hồi phủ mà dựa theo kế hoạch trước đó mà đi tới Phượng Tê Lâu giống như không có việc gì.

Tạ Uyển nhìn thấy thế thì cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao tình cảm của cô em chồng và Bình đô đốc rất tốt, người ngoài sao biết được độ tin cậy mà hai người dành cho nhau. Nàng ta cũng biết việc vừa rồi chắc chắn có hiểu lầm, nhưng chỗ mâu thuẫn cũng là chỗ này —— càng là người mình quý trọng thì trong mắt càng không chứa nổi một hạt cát. Cho dù hiểu rõ có nghi vấn nhưng tiểu cô quá yêu thương chồng, sao có thể bình tĩnh đến không có chút sóng gió gì được.

Lúc ngồi xuống một nhã gian ở Phượng Tê Lâu nàng hồ nghi đánh giá Phó Lan Nha —— không buồn giận, không bất an, mày giãn ra, cử chỉ so với vừa rồi vẫn điềm tĩnh như thế.

Trong lòng Phó Lan Nha biết Tạ Uyển đang lo lắng cái gì. Nàng ôm A Viên, đón lấy khăn nha hoàn đưa tới để lau tay cho con gái rồi nhìn vú nuôi lau tay cho A Mãn và A Ý sau đó mới để người mang trà nước và điểm tâm lên. Tiếp đó nàng trấn an mà vỗ vỗ mu bàn tay Tạ Uyển rồi mỉm cười chớp chớp mắt.

Tạ Uyển ngẩn ra, cứ thế bị hành động mang theo vài phần nghịch ngợm của cô em chồng làm cho buồn cười. Một người hiểu chuyện như thế khiến nàng thật sự coi nàng ấy như ruột thịt. Chắc cũng vì thế mà nàng mới có thể miên man suy nghĩ đến mức này. Nhưng nhìn ánh mắt chắc chắn của em chồng thì nàng cũng buông lỏng.

Lúc điểm tâm được mang lên mấy đứa nhỏ đều im lặng an tĩnh mà ăn. Vừa rồi ở bờ sông chơi một hồi khiến tụi nhỏ có chút mệt mỏi, huống chi mỗi lần đến lúc ăn cơm là đám nhỏ xưa nay đều rất quy củ.

Phó Lan Nha và Tạ Uyển nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Phượng Tê Lâu chỉ cách Vân Phi Lâu một con hẻm nhỏ, bọn họ ngồi bên cửa sổ nên vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh rường cột chạm trổ của bên kia.

Đêm Nam Quốc cực kỳ rực rỡ, trong lâu ánh đèn lắc lư, tiếng ca triền miên kiều diễm rót vào trời trong. Tiếng nhạc lướt qua con đường theo gió đưa tới bên tai Phó Lan Nha. Trong tiếng hát đó giống như có bàn tay vô hình vuốt ve khiến người ta nhộn nhạo. Nàng chậm rãi phe phẩy quạt tròn, khóe miệng có ý cười nhàn nhạt.

Vừa rồi lúc mẹ con nàng nhìn thấy Bình Dục thì Trần Nhĩ Thăng cũng ở đó. Lấy trình độ cơ linh của thằng nhóc kia thì hẳn đã đưa tin cho Bình Dục rồi. Bình Dục biết rõ mẹ con các nàng ở ngay đây lại chưa có động tĩnh gì thì cũng coi như bình tĩnh, chứng tỏ việc hắn muốn làm đêm nay sợ là không đơn giản. Chẳng qua không biết đến tột cùng có chuyện gì mà hắn một hai phải tới chỗ ong bướm như Vân Phi Lâu.

Nàng đang âm thầm phỏng đoán thì bỗng có một bóng người quen thuộc đứng ở cửa Vân Phi Lâu. Người nọ mặt như quan ngọc, động tác vội vàng mà bước nhanh vào trong. Đợi thấy rõ bóng dáng người kia Phó Lan Nha kinh ngạc mở to hai mắt nhận ra đó là anh trai mình. Lúc này Tạ Uyển cũng cất giọng khó tin, “Duyên Khánh?”

Hai người kinh ngạc nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ mà im lặng không nói gì. Giờ thì hay rồi, Tạ Uyển thầm nghĩ, em rể tìm hoan mua vui thì thôi đi nhưng lấy tính tình Duyên Khánh tuyệt đối không có chuyện cùng em rể hoang đường thế này được. Sở dĩ hai người cùng xuất hiện tại đây hẳn là do công việc.

Nhưng vì chuyện gì chứ?

Một lát sau nàng ta ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ đúng như muội nói, đại ca muội gần đây quả thật đang âm thầm cùng muội phu tra án ư?”

Phó Lan Nha không dám có kết luận mà chỉ lẳng lặng lắc đầu.

A Viên ăn xong điểm tâm mới nhớ thương chuyện vừa rồi, tay cô nhóc bám lấy thành cửa sổ rồi nhìn về phía Vân Phi Lâu, trong miệng lẩm bẩm, “Phụ thân, phụ thân.”

Trong lòng cô nhóc cực kỳ buồn bực nghĩ vì sao vừa rồi cha không thèm để ý tới mình. A Mãn và A Ý nghe thấy em gái lẩm bẩm thì thấy kỳ quái thế là cũng chen tới trước cửa sổ nhìn xem có việc gì. Ai ngờ quả thực có chuyện xảy ra.

Chỉ nghe thấy một tiếng còi bén nhọn truyền đến, có một thứ gì đó phóng lên bầu trời giống như một con rắn uốn lượn sau đó nổ ra từng điểm pháo hoa. Mấy người Tạ Uyển đều kinh sợ còn Vân Phi Lâu một khắc trước còn ca vũ thăng bình nay đột nhiên lặng như tờ. Bá tánh đi bên ngoài giống như thấy việc gì cực kỳ đáng sợ nên lập tức né tránh, mọi người như thủy triều chạy khắp nơi. Trong nháy mắt tiếp theo trong lâu chợt có mười mấy bóng đen vọt ra, theo đó la tiếng binh khí va vào nhau. Bọn họ bám lấy vách tường, vừa đánh vừa nhảy, vì khinh công cực kỳ xuất chúng nên trong lúc nhất thời hai bên giằng co không phân thắng bại.

Oánh Oánh sợ hãi vội quay đầu rúc vào ngực Tạ Uyển. Ba anh em Bình gia và Tử Du lại xem đến con ngươi rạng rỡ tỏa sáng, càng lúc càng thêm hưng phấn. Bất kể vú nuôi có kéo túm thế nào thì mấy đứa cũng không chịu rời khỏi cửa sổ.

Phó Lan Nha nhìn bóng dáng mặc áo gấm màu bạc bị mấy bóng đen quấn lấy ở mái nhà cách đó không xa thì tim nàng lỡ một nhịp. Chỉ thấy đèn đuốc sáng trưng chiếu lên nóc nhà sáng ngời giúp nàng nhìn được người nọ. Thân hình và màu áo của người kia rất quen, người khác không nhận ra chứ nàng thì biết ngay —— đó không phải Bình Dục thì là ai.

Lúc này chỗ cầu thang có tiếng bước chân mạnh mẽ truyền tới, Trần Nhĩ Thăng mang theo hai gã phó tướng đi lên, thần sắc không chút hoảng loạn. Hiển nhiên bọn họ đã sớm có chuẩn bị, đến trên lầu hắn chỉ đứng từ xa chắp tay với Phó Lan Nha sau đó trầm giọng nói: “Phu nhân chớ có sợ hãi, đô đốc đã sắp xếp ổn thỏa, trước mắt bốn phía đều có phòng bị, các vị công tử và tiểu thư chỉ cần ở trong phòng chờ đô đốc thu lưới sẽ tự mình tới đón các vị hồi phủ.”

Lúc nói chuyện hắn thấy Tạ Uyển lo lắng đứng ngồi không yên thì nói: “Phó đại nhân tuy không biết võ công nhưng đô đốc đã cho người bảo vệ, Phó phu nhân không cần lo lắng.”

Phó Lan Nha và Tạ Uyển đồng thời hít một hơi thật sâu rồi gật gật đầu.

Trần Nhĩ Thăng bình tĩnh nói một câu “Đóng cửa sổ lại”, chứng tỏ bất kể địch là ai thì bọn họ cũng đã có cách đối phó. Sau khi nói xong hắn quay người xuống lầu còn Phó Lan Nha thì để vú nuôi ôm A Mãn và mấy đứa nhỏ quay về bàn. Cửa sổ bị đóng lại chỉ chừa một khe hở để dễ bề quan sát tình hình bên ngoài.

Tạ Uyển kéo tay Phó Lan Nha, trong lòng sốt ruột đến không dám thở mạnh. Lúc này bóng người trên nóc nhà vẫn đan xen đánh từ Vân Phi Lâu tới tửu lầu bên này.

Lần này cách càng gần nên Phó Lan Nha mới phát hiện trong đám cao thủ đang đánh nhau kia có hơn 10 mỹ nhân thân thể linh hoạt. Có một người mặc váy đỏ dài tung hoành giống như cánh bướm đỏ khiến người ta cứ gọi là hoa cả mắt nhưng từng chiêu của nàng ta lại cực kỳ ngoan độc. Nhìn kỹ thì võ công của vị mỹ nhân này không giống lắm với võ lâm Trung Nguyên. Đao trong tay nàng ta lại cong, lúc công kích người ta thường hướng từ dưới lên.

Chẳng lẽ đây là người Oa ư? Phó Lan Nha nhìn một hồi lại nhớ tới sau khi tới Kim Lăng có một lần Bình Dục từng bày ra một tập tranh dày ở trong phòng sau đó ngồi cạnh bàn trầm ngâm đọc. Lúc ấy nàng tò mò nên cũng từng chống cằm ngồi một bên quan sát và thấy trên đó vẽ các loại binh khí khác nhau, hình dạng cổ quái, phần lớn nàng chưa từng gặp bao giờ. Bình Dục đương nhiên nghiên cứu nhiều nhất về loại binh khí mà nữ nhân kia đang cầm trong tay.

Sau đó nàng hỏi thì hắn nói đó là “Võ sĩ đao” mà người Oa hay dùng. Nó được làm từ sắt mịn, ngày thường đều là do thích khách người Oa dùng. Lúc ấy hắn đang tìm kiếm sơ hở của thứ binh khí này.

Nghĩ đến đây nàng lại ngưng thần nhìn thì thấy mấy nữ nhân kia quả nhiên dùng “Võ sĩ đao”, hẳn bọn họ chính là người Oa không thể nghi ngờ. Qua mấy chiêu hai mỹ nhân đang cuốn lấy Bình Dục bỗng đột ngột cúi thấp người đồng thời quét qua cẳng chân hắn. Thân thể nữ tử cực kỳ mềm mại, lại hình thành thế công giáp từ hai bên nên Bình Dục khó mà chống trả. Nhìn thấy tình hình ấy không chỉ Phó Lan Nha mà cả Tạ Uyển cũng khẩn trương đến nín thở.

Mắt thấy tà váy của hai nữ tử kia sắp đảo qua thì Bình Dục lại lộn nhào một cái lật người ra sau. Hai kẻ kia tuy lắp bắp kinh hãi nhưng cũng ứng biến cực nhanh. Không đợi Bình Dục đứng vững bọn họ đã thu chiêu, ngược lại cùng bắt lấy Bình Dục. Nhưng hắn lại nhẹ nhàng lộn trở về, nhân lúc hai kẻ kia chưa kịp phòng bị mà xuất chưởng đập vào cả hai người một lúc.

Phó Lan Nha đã từng gặp Bình Dục ra chiêu, biết nội lực của hắn thâm hậu nên một khi đã đắc thủ thì sẽ dùng toàn lực. Quả nhiên thấy hai nữ tử kia kêu lên một tiếng, cả người lắc lư, cuối cùng không chống đỡ được mà ngã xuống, lăn trên mái ngói.

Phó Lan Nha đang đánh giá xem Bình Dục có bị thương không thì nghe thấy một tiếng hô cực kỳ quen thuộc: “A Liễu ——”

Lòng Phó Lan Nha lộp bộp nghĩ: Lý Do Kiệm! Theo tiếng nhìn lại nàng thấy phía nóc nhà đối diện có hai nữ nhân người Oa đang bị hai vị công tử trẻ tuổi vung kiếm đâm. Nhân lúc hai nàng kia đang né tránh thì một người cao hơn ôm người còn lại nhảy xuống, dùng khinh công nhảy xa vài bước mới chật vật dừng lại.

Hai người này đúng là Lý Do Kiệm cùng Tần Dũng.

Chẳng lẽ nàng ấy bị thương? Phó Lan Nha lo lắng mà nhìn Tần Dũng đang được Lý Do Kiệm ôm vào lòng. Từ lần đầu tiên gặp nhau nàng chưa từng thấy Tần Dũng suy yếu như vậy. Lý Do Kiệm cũng nóng lòng bố trí cho Tần Dũng nên chẳng còn tâm mà tham chiến nữa. Hắn nhanh chóng ôm Tần Dũng biến mất ở góc tường tối thui.

Phó Lan Nha nhìn quanh một hồi không thấy anh trai thì đành phải tiếp tục chú ý đến Bình Dục bên này. Sau mấy hồi chiến đấu kịch liệt đám người Oa kia đã dần rơi vào thế hạ phong, chỉ dựa vào nơi hiểm yếu mà chống đỡ. Chỉ có một đôi nam nữ trung niên mặc lăng la tơ lụa là còn đang hăng hái. Trên đầu nữ nhân kia châu quang lấp lánh, nhìn như chủ của Vân Phi Lâu.

Hóa ra chỗ này là do người Oa mở, bọn chúng ẩn núp ở Kim Lăng nhiều năm, lại huấn luyện một đám người võ nghệ tài tình thế này mà không bị ai phát hiện ra. Công lực và chiêu thức của hai ngươi này đều là của Đông Doanh, mỗi động tác cực kỳ nhanh và hung mãnh, vượt xa đám nữ tử kia. Đấu tới cuối cùng trên mái hiên chỉ còn bốn người —— Bình Dục đối phó với nam tử trung niên còn một nam tử mặc áo đen khác đối phó với phụ nhân kia.

Phó Lan Nha nhìn một lát, nếu nàng đoán không sai thì người này đúng là Tần Yến Thù. Nhưng kỳ quái là xung quanh đây rõ ràng có người của Tần Môn nhưng bọn họ chỉ đứng một bên xem náo nhiệt chứ không đi lên giúp đỡ. Tạ Uyển cũng thấy buồn bực nói, “Nếu là bắt giặt thì hà tất phải đơn độc đấu, sao không đồng tâm hiệp lực để cùng giải quyết.”

Phó Lan Nha rất đồng tình, nếu đã sớm chiếm thế thượng phong thì sao không sớm kết thúc cho xong việc. Nhưng thấy Bình Dục và Tần Yến Thù càng đánh càng hứng khởi thì nàng lập tức thấy kỳ quái —— hai người này không phải đang ganh đua chứ?

Biết rõ chuyện này hoang đường nhưng trực giác lại nói với nàng rằng ý tưởng này không phải không có khả năng. Phải biết rằng Bình Dục và Tần Yến Thù từ lúc mới gặp đã kình nhau, mỗi lần chạm mặt đều mỉa mai châm chọc, thậm chí mang thể trạng con nhà mình ra mà so đo. Mà khéo nhất là tám năm trước hai người đều từng dùng Xích Vân Đan.

Rất nhanh cái phán đoán không căn cứ của nàng đã được chứng thực. Chỉ thấy đám hộ vệ vốn vây quanh lập tức lùi lại, để Bình Dục và Tần Yến Thù đánh đến thống khoái. Đám cao thủ Tần Môn thậm chí còn khoanh tay đứng, cực kỳ vui mừng nghiên cứu chiêu thức, không khí quanh đó cũng vì thế mà yên tĩnh xuống.

Phó Lan Nha hơi có chút dở khóc dở cười, hóa ra hai tên này thực sự đang so võ công. Nhưng bọn họ định quyết thắng bại thế nào?

Sau một buổi, nam tử đánh với Bình Dục càng lúc càng chậm, sau đó có ánh sáng lóe lên, tên kia cháy nhà ra mặt chuột mà cầm một thanh trường đao trong tay đâm ra. Bình Dục nghiêng người tránh, tay bắt được tay kẻ kia. Nhân lúc tên kia còn chưa chuẩn bị hắn đột nhiên kéo kẻ đó tới trước mặt mình sau đó nâng chân đá trúng trọng tâm của tên kia. Chờ hắn ngã khỏi mái hiên thế là Bình Dục cũng thả người nhảy theo rồi nhanh chóng khống chế, vặn xương hàm để hắn không động đậy được. Tần Yến Thù bên này cũng không cam lòng yếu thế mà bẻ ngoặt cánh tay của phụ nhân kia nhưng vẫn chậm nửa chiêu.

Chờ Bình Dục dặn thuộc hạ trói hết đám người Oa kia mang đi thì biểu tình trên mặt hắn đúng là cực kỳ hớn hở. Tần Yến Thù lại không cho là đúng, hắn hiển nhiên cảm thấy trận vừa rồi Bình Dục thắng chỉ vì ỷ vào quỷ kế đa đoan. Nếu luận võ công không thì Bình Dục chưa chắc đã là đối thủ của hắn.

Hai người này đấu qua đấu lại khiến Phó Lan Nha không lý giải nổi. Nàng chỉ nhìn chằm chằm Bình Dục, thấy hắn ngồi xổm xuống tự mình thẩm vấn giặc Oa sau đó lại dặn dò thuộc hạ lục soát Vân Phi Lâu rồi mới ngẩng đầu nhìn lên Phượng Tê Lâu. Rõ ràng cách khung cửa sổ nhưng Phó Lan Nha lại cảm thấy hắn có thể nhìn thấy mẹ con các nàng vậy.

Đúng lúc này có tiếng bước chân vang lên, nàng quay đầu lại nhìn thì thấy anh trai mình đến. Oánh Oánh và Tử Du thấy cha thì tức khắc sôi trào, lập tức nhào về phía hắn. Phó Lan Nha và Tạ Uyển cũng vội đi qua đón.

Phó Duyên Khánh thấy vợ và em gái đều bình yên vô sự thì nhẹ nhàng thở ra sau đó ngồi xổm xuống ôm lấy Oánh Oánh và Tử Du nhìn kỹ một hồi mới hơi hơi mỉm cười lau vết điểm tâm bên miệng cho con gái. Sau đó hắn đứng dậy nói với hai người: “Chắc tối nay mọi người đều bị chấn kinh, chúng ta về trước rồi lại nói.”

Phó Lan Nha nhớ thương Bình Dục nên cũng không rảnh hỏi tỉ mỉ. Nàng cùng mọi người mang bọn nhỏ xuống lầu. Mới vừa đến cửa nàng đã thấy Bình Dục giống như đã làm xong sắp xếp nên đang đi về phía này.

Thấy vợ con sắc mặt hắn lập tức buông lỏng. Đầu tiên hắn đón lấy A Viên từ tay vú nuôi sau đó hôn lấy hôn để, miệng nói: “Nữ nhi ngoan.” Thấy A Viên không hề sợ hãi hắn lại càng thêm cao hứng. A Viên cũng cười khanh khách không ngừng.

Không chờ Bình Dục hôn hít ba đứa con xong lại có vài người bước tới, một người trong số đó cười nói: “Bình phu nhân.”

Giọng nói này ôn nhuận ấm áp, cho dù đã qua 8 năm thì khi nghe được vẫn khiến người ta như thấy gió xuân, cực kỳ ấm áp. Phó Lan Nha quay đầu nhìn lại thấy ánh mắt chứa ý cười của Tần Dũng, trong lòng nàng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Từ khi từ biệt nàng và mấy người Tần Dũng đã lâu không thấy, không ngờ lần này lại gặp được ở Kim Lăng.

Có lẽ vì tiện cho hành động hôm nay nên Tần Dũng mặc nam trang, tướng mạo nàng ấy không có gì khác so với 8 năm trước. Tần Yến Thù và Lý Do Kiệm thì có thêm vài phần thành thục so với mấy năm trước. Nhìn thấy bọn họ khiến Phó Lan Nha cực kỳ cảm khái, lúc này nàng mới nhớ ra câu nói đêm qua Bình Dục chính là “Ngày mai có cố nhân đến, chờ ta xong việc sẽ đến đón nàng cùng bọn họ tụ hội một phen.”

Xem ra Bình Dục đã sớm có sắp xếp. Phó Lan Nha chỉ thấy cổ mình như nghẹn lại, nàng nhìn mấy người Tần Dũng rồi cố cười nói: “Tần đương gia, Tần chưởng môn, Lý Thiếu trang chủ, đã lâu không thấy.”

Kỳ thật qua mấy năm nay thân phận của mọi người sớm đã thay đổi nhưng Phó Lan Nha vẫn theo bản năng mở miệng nói ra xưng hô trước đây. Ba người kia cũng không sửa lời nàng mà chỉ mỉm cười nhìn nàng một hồi. Sau đó bọn họ đều nhìn về phía anh em A Mãn. Thấy mấy đứa nhỏ lớn lên như châu ngọc thì ai cũng thích. Bọn họ ngồi xuống xoa đầu mấy đứa rồi để trưởng lão bên người mang quà gặp mặt tới cho bọn nhỏ.

Phó Lan Nha ở một bên tinh tế đánh giá Tần Dũng thấy sắc mặt nàng ấy quả nhiên không tốt thì nhớ tới chuyện vừa rồi. Nàng chỉ cho rằng nàng ấy không khỏe nên đang định ngầm hỏi một chút. Ai ngờ lúc này Tần Yến Thù thấy ba đứa nhỏ quả nhiên cực kỳ cao tráng thì nhướng mày cất giọng cười nói với Bình Dục: “Bình đô đốc, khó có lúc mấy người chúng ta tụ hội, hôm nay phải uống cho say mới được.”

Bình Dục đã sớm chuẩn bị mấy con thuyền hoa ở bên sông Hoài, trên đó đã có sẵn rượu thịt nên lập tức cười nói: “Đương nhiên rồi, các vị, không còn sớm nữa chúng ta mau rời đến chỗ thuyền hoa thôi.”

Vì thế đoàn người cưỡi ngựa, ngồi xe rời đi. Canh giờ vốn đã không còn sớm nhưng Bình Dục đã đồng ý để anh em A Mãn gặp mặt mấy đứa nhỏ nhà họ Tần và Lý nên lệnh cho Trần Nhĩ Thăng sắp xếp sau đó hắn và mẹ con Phó Lan Nha cùng đi đế sông Hoài.

Theo thói quen hắn vốn nên cưỡi ngựa nhưng gần một tháng nay hắn không được nói chuyện tử tế với Phó Lan Nha nên đã ngứa ngáy đến hoảng. Hiện giờ mối họa đã được diệt trừ nên gánh nặng trong lòng hắn cũng được hóa giải, hơn nữa vừa rồi tay hắn bị vặn thương nên cũng không muốn cưỡi ngựa mà mặt dày trèo lên xe. Đang muốn vén rèm bỗng nhiên hắn thoáng nhìn qua Trần Nhĩ Thăng thấy mắt tên kia lập lòe thế là động tác cũng ngừng lại, bình tĩnh hỏi, “Chuyện gì?”

Trần Nhĩ Thăng do dự một lát thấy mắt Bình Dục sắc bén mang theo một tia nguy hiểm thì vội im ngay. Hắn vốn quan tâm nên định nói “Tay đô đốc bị thương, có cần thuộc hạ đưa chút thuốc lưu thông máu hóa ứ không” nhưng nay đành lắc đầu đổi thành: “Không có việc gì.”

Bình Dục hừ hừ sau đó lên xe. Phó Lan Nha đang nhẹ giọng cùng A Viên nói chuyện, thấy Bình Dục tiến vào ngồi xuống bên cạnh thì tinh tế hỏi: “Chàng có bị thương không?

“Không hề.” Bình Dục ôm nàng vào lòng hôn một cái rồi mới nói: “Vừa rồi có sợ không?”

A Viên đang ôm túi thơm chứa đầy kim quả mà Tần Yến Thù tặng cô nhóc làm quà chơi. Lúc nghe thấy tiếng động cô nhóc ngẩng đầu khó hiểu nhìn cha, lại nhìn mẹ. Thế là Phó Lan Nha nhét ngay A Viên vào ngực Bình Dục rồi gật đầu cười nói: “Bình đô đốc rất xấu, mấy ngày nay ngài gạt ta rất nhiều chuyện. Ta vốn nhát gan, chuyện vừa rồi bất ngờ khiến ta sợ đến suýt vỡ mật đây này.”

Bình Dục cười thầm nhìn nàng nghĩ nàng mà nhát gan. Nhưng thấy nàng vừa giận vừa vui thì cổ hắn ngứa ngáy, khóe mắt liếc con gái sau đó giơ tay ra nói với A Viên: “A Viên nhìn xem, kia là cái gì?”

A Viên quay đầu đi, tò mò nhìn theo ngón tay hắn chỉ, còn Bình Dục lại đột nhiên cúi người hôn lên hai cánh môi đỏ chót của Phó Lan Nha. Lòng nàng rung lên, không nghĩ người này sẽ tận dụng mọi cơ hội thế này. Tuy A Viên còn nhỏ nhưng đã có thể nói, nếu để con bé thấy được thì ai biết lúc nào đó nàng có nói với người khác không. Phó Lan Nha lo sợ đang muốn cắn hắn thì Bình Dục lại giống như đã biết mà lập tức buông nàng ra.

Quả nhiên đúng vào lúc này A Viên hoang mang quay đầu lại, mở bàn tay mập mạp ra rồi lắc đầu nói: “Không có, không có.”

Bình Dục sờ sờ cằm, biết rõ còn cố hỏi: “Không có ư? Kỳ quái nhỉ, A Viên không nhìn thấy à?”

A Viên mở đôi mắt tròn xoe, xuất phát từ tin tưởng với cha mình nên nàng lại nghiêm túc xua tay nói, “Không có, không có.”

Phó Lan Nha thấy Bình Dục còn muốn trêu con gái thì hung hăng trừng hắn một cái sau đó nàng lau mồ hôi cho A Viên, lấy một kim quả từ trong túi thơm ra cho A Viên chơi. Lúc này nàng không nhịn được hiếu kỳ nên hỏi, “Vân Phi Lâu là ổ của giặc Oa ư? Chẳng nhẽ thời gian trước chàng bận rộn thế là vì việc này sao? Chỉ nghe nói giặc Oa tác loạn ở Phúc Kiến và Chiết Giang, sao chàng lại nghi đến Kim Lăng? Còn nữa, mấy người Tần đương gia sao cũng cuốn vào đây?”

Bình Dục biết con gái nhà mình nặng, sợ nàng ôm lâu sẽ mỏi nên đón lấy A Viên nói: “Chủ nhân của Vân Phi Lâu chính là thủ lĩnh của đám sát thủ người Oa đã ẩn núp ở Trung Nguyên từ lâu. Để tránh sự chú ý của người khác kẻ này ẩn núp ở Kim Lăng phụ trách việc thu nạp tiền tài tiếp việc cho đám giặc Oa tới Trung Nguyên. Hiện tại vùng Giang Nam lấy Vân Phi Lâu làm đầu, sớm đã dệt thành một mạng nhện rộng khắp, nhân lực và tài lực càng thêm lớn mạnh. So với mấy năm trước giặc Oa càng càn rỡ hơn, vì thế trước khi tới Kim Lăng ta đã sớm tra được Vân Phi Lâu. Ta biết đây là đầu mối quan trọng, nếu muốn đối phó với giặc Oa thì phải cắt đứt tài lộ của bọn chúng. Thế nên ta đã âm thầm bố trí để có thể một lưới bắt hết.

Hơn nữa bề ngoài nơi này làm buôn bán da thịt nhưng vì có thể nhanh chóng gom tiền nên bọn chúng còn giết người cướp của. Mấy tháng trước bọn chúng cướp một chuyến hàng có đồ quan trọng của Tần Môn. Qua một phen chém giết không những Tần Môn bị cướp hàng mà không ít đệ tử cũng chết trong lúc ấy. Tần Môn phí không ít công sức mới tra được ra Vân Phi Lâu nên lập tức gửi thư cho ta để cùng nhau đối phó.”

Thì ra là thế.

“Nếu diệt được Vân Phi Lâu thì chứng tỏ có thể nhổ tận gốc đám giặc Oa ẩn núp ở Giang Nam đúng không?” Một đòn này đúng là giáng thật mạnh lên đám giặc Oa.

Bình Dục ừ một tiếng nói, “Cắt đứt tài lộ và cung cấp cho bọn chúng coi như khiến tâm huyết vài thập niên của giặc Oa cũng thất bại trong gang tấc. Có thể nói điều này sẽ khiến bọn chúng tổn thất nặng, vùng duyên hải ít nhất cũng được thái bình 10 năm.”

Phó Lan Nha nhìn Bình Dục, nhớ tới khoảng thời gian này biểu hiện của hắn thật sự xuất sắc thì nàng cố giấu khâm phục trong con ngươi mà chỉ nói: “Vừa rồi sắc mặt Tần đương gia hơi khói coi, không biết có phải nàng ấy bị thương khi đối phó với giặc Oa hay không?”

Bình Dục nghe vậy thì cổ quái mà nhíu nhíu mày nhưng không nói tiếp. Phó Lan Nha còn muốn truy vấn nhưng xe ngựa đã dừng lại nên đành phải thôi. Lúc xuống xe nàng thấy có vài con thuyền hoa đang đậu bên bờ sông, soi bóng lấp lánh xuống làn nước.

Phó Lan Nha đang muốn vú già mang mấy đứa nhỏ lên thuyền hoa thì cuối con đường có mấy chiếc xe ngựa đi tới. Lúc đến gần thấy hóa ra là hai vị tiểu công tử của Tần gia và Lý gia.

Nàng đã sớm biết Tần Yến Thù sinh được ba đứa con trai, còn Tần Dũng và Lý Do Kiệm cũng sinh được một trai một gái nhưng lần này hai nhà chỉ dẫn theo con cả tới Kim Lăng. Liếc mắt một cái nhìn lại thì ngoài đứa nhỏ nhà họ Lý, đứa còn lại quả thực cao lớn vượt bậc. Lúc tụi nhỏ đứng chung với anh em A Mãn và A Ý quả đúng là cảnh đẹp ý vui. Mà rất nhanh đám nhỏ đã vượt qua ngại ngùng ban đầu mà thân thiết mà quấn lại một chỗ.

Phó Lan Nha lên thuyền hoa, đi vào trong khoang thuyền nhìn quanh bốn phía chỉ thấy một gian phòng to đẹp, quý mà không xa hoa. Trong đó có mấy cái bàn ghế, mọi thứ khác đều đầy đủ, trên bàn có điểm tâm và trái cây. Nàng đi đến bên cửa sổ đẩy cửa ra nhìn thì thấy mặt trăng tròn đang lơ lửng giữa không trung, ánh trăng sáng lấp lánh dát vàng mặt nước cùng chen nhau với từng chiếc đèn trên sông tạo nên cảnh đẹp không sao tả xiết.

Phó Lan Nha dựa vào cửa sổ ngây người, hồn nhiên quên cả lạnh. Chợt nàng nghe thấy ngoài khoang thuyền có người cầu kiến, mơ hồ nghe thấy tiếng Tần Dũng nên vội mời nàng ấy vào.

Nàng mỉm cười ngước mắt nhìn Tần Dũng tiến vào nhưng sau đó lập tức kinh ngạc trợn mắt. Quen Tần Dũng hơn tám năm nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy Tần Dũng mặc trang phục nữ, không nghĩ lại đẹp thanh lệ thoát tục như vậy. Nàng vội cười mời Tần Dũng ngồi xuống, chỉ thấy nàng kia cười nói: “Mấy người bọn họ đang ngồi một chỗ uống rượu, hiện tại ta không tiện uống rượu nên cũng không đi chen náo nhiệt. Ta nghĩ có lẽ Bình phu nhân còn chưa nghỉ ngơi nên mới đến đây cùng trò chuyện.”

Ánh mắt Phó Lan Nha vừa động, lại nhớ tới khác thường của Tần Dũng lúc trước thì trong lòng hiểu rõ mà mỉm cười nói: “Chúng ta cũng coi như từng đồng sinh cộng tử, phu nhân hà tất phải khách sáo như thế? Xem ra Tần đương gia lại có hỉ nên ta cũng nhân dịp này xin chúc mừng ngài.” Tuy nàng không có cơ hội ở chung với vợ chồng Tần Dũng nhưng vừa rồi nhìn cách Lý Do Kiệm đối đãi với Tần Dũng cẩn thận như thế thì cũng đoán được tình cảm của hai người rất tốt đẹp.

Mặt Tần Dũng nóng lên nhưng vẫn thong dong cười nói: “Bình phu nhân vẫn tinh tế như vậy. Tối nay ta đến để báo tin vui, hai là cũng muốn nói lời tạm biệt. Chúng ta mấy năm không thấy, thật vất vả mới gặp lại nhưng tiếc là chỉ có một đêm này rồi tới mai lại phải ai đi đường nấy. Bình phu nhân, sáng sớm mai chúng ta phải khởi hành về Thục Trung, sợ nhiễu đến hai người nghỉ ngơi nên định từ biệt luôn vào hôm nay.”

“Nhanh như vậy sao? Vì sao mọi người không ở lại Kim Lăng lâu hơn chút?”

Vui mừng trên mặt Tần Dũng tan đi nói, “Chúng ta mới vừa nhận được tin trong môn nói đêm qua Bạch trưởng lão bệnh trở nặng, nửa đêm đã qua đời. Ông ấy ở Tần Môn nhiều năm, là người đức cao vọng trọng nên chúng ta và Yến Thù phải nhanh chóng trở về lo việc tang ma.”

Bạch trưởng lão? Phó Lan Nha ngơ ngẩn, nhớ tới vị lão giả có gương mặt hiền từ tám năm trước thì sắc mặt cũng ảm đạm. Thấy cảm xúc của Tần Dũng có chút không tốt nên nàng cũng vội an ủi nói: “Ta biết Tần đương gia khoẻ mạnh nhưng đường xá xa xôi, Tần đương gia phải cẩn thận nhiều hơn.”

Tần Dũng cố cười nói: “Nhờ Bình phu nhân quan tâm. Ngài đừng lo, ta sẽ cẩn thận bảo vệ mình. Còn có một việc không biết Bình phu nhân có nguyện ý nghe không.”

Phó Lan Nha hơi kinh ngạc hỏi, “Chuyện gì? Ta đương nhiên muốn nghe.”

Tần Dũng nói: “Ngài còn nhớ rõ vợ chồng Lâm Chi Thành của Nam Tinh Phái không? Lúc ấy Lâm Chi Thành về Nhạc Châu trấn hưng lại Nam Tinh Phái. Lâm phu nhân buông khúc mắc cùng ông ấy chăm lo công việc trong môn. Tình cảm của bọn họ ngày càng thắm thiết, đến năm trước vợ chồng họ còn sinh được một đứa con trai.”

Phó Lan Nha kinh ngạc sau đó cười nói: “Thật không nghĩ tới.” Hai vợ chồng bọn họ phí nửa đời, sau khi tới Bắc Nguyên một chuyến cuối cùng bọn họ cũng có thể buông tâm ma. Hiện tại bọn họ còn đón thêm sinh mệnh mới thì quả là khổ tận cam lai.

Hai người lại nói thêm chút chuyện, từ Vân Nam tới Bắc Nguyên, quả là thổn thức không thôi. Sau đó có lẽ vì Tần Dũng mới mang thai nên nhanh mệt, vừa ngồi một lúc nàng ấy đã xin cáo từ về khoang của mình. Phó Lan Nha cũng không dám giữ, sau khi tiễn khách nàng tự mình mang theo hạ nhân chuẩn bị cho ba anh em A Mãn ngủ xong mới yên tâm quay về đổi áo ngủ.

Rồi nàng nghe thấy bên ngoài khoang thuyền có tiếng hạ nhân thỉnh an, chứng tỏ Bình Dục đã trở lại. Hắn cúi đầu tiến vào khoang, vừa ngước mặt đã thấy vợ mình chống cằm ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài thất thần. Ánh trăng bàng bạc rọi lên đầu nàng, chiếu vào con ngươi đen bóng của nàng đẹp như bức tranh.

Sau khi rửa mặt xong hắn đi tới phía sau ôm lấy nàng cười hỏi: “Đang đợi ta sao? Vì sao muộn thế rồi nàng còn chưa ngủ?”

Phó Lan Nha hơi ngả người dựa vào ngực hắn, ánh mắt lại vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ than thở nói: “Mới vừa rồi Tần đương gia tới tìm ta. Nhớ tới chuyện cũ ở Vân Nam nên ta và nàng nói chút chuyện. Càng nói ta càng cảm thấy thẫn thờ. Dập lang, chàng nói xem vì sao thời gian trôi qua nhanh vậy, những chuyện đó rõ ràng mới như vừa xảy ra, nhưng ai ngờ nhoáng một cái đã qua nhiều năm thế rồi.”

Bình Dục hôn lên tóc nàng, mắt cũng nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Chuyện quá khứ không thể tìm về, chuyện sau này không cần sầu lo, so với thở ngắn than dài thì sao không trân trọng hiện tại?”

“Hiện tại?” Phó Lan Nha vừa nghe đến lời này đã có dự cảm bất hảo. Nàng còn chưa kịp quay người đã bị Bình Dục bế ngang mang lên giường. Nàng vừa tức giận vừa buồn cười, người này đúng là không cho nàng cơ hội được thương xuân thu buồn.

Nàng đang muốn đẩy hắn thì Bình Dục lại giống như bị lời nàng vừa nói làm cho xúc động. Hắn đột nhiên trầm mặc, đặt nàng lên giường còn mình lại nửa quỳ ở một bên, cầm tay nàng hôn rồi nhàn nhạt nói: “Năm đó ở Vân Nam có một tên khốn đối xử với nàng không tốt, bắt nạt và không màng tới khiến nàng suýt mất mạng ——”

Phó Lan Nha ngẩn ra.

Nhưng Bình Dục vẫn hơi trầm giọng nói: “Tên khốn kia tuy đã sớm biết sai nhưng vì lòng tự trọng đáng chết nên trước sau đều xấu hổ không nói ra miệng. Tối nay hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ muốn bồi tội với nàng. Vậy nàng có bằng lòng tha thứ cho hắn không? Chuyện đã cách nhiều năm, hiện giờ hắn mới thành tâm thành ý xin lỗi có muộn quá không?”

Phó Lan Nha lẳng lặng nhìn vào đôi con ngươi đen nhánh của hắn nghĩ một tiếng xin lỗi này có muộn không? Năm đó sau khi hai người xác định tâm ý hắn đối đãi với nàng tốt thế nào nàng đều biết. Những giãy dụa và dày vò hắn phải chịu cũng không hề ít hơn nàng, vậy còn gì phải nói đến tha thứ hay không đây —— vốn nàng tưởng hắn đã hoàn toàn buông xuống như nàng, không ngờ tới nay hắn vẫn hối tiếc như cũ.

Nàng giơ tay nhẹ nhàng lướt qua mũi hắn, vành mắt nóng lên, khóe miệng hơi nhếch lên, nửa thật nửa giả mà dỗi nói: “Chỉ vì chút thẹn này cho nên chàng không muốn nhìn thấy ta thở ngắn than dài ư?”

Bình Dục vẫn trầm mặc, tay duỗi ra vuốt ve giữa mày của nàng giống như muốn xoa đi mọi ưu phiền. Thật lâu sau hắn mới cười cười nói: “Phải. Ta muốn nhìn thấy nàng ngày ngày vui vẻ, không muốn nàng có chỗ nào không vui.”

Trong lòng Phó Lan Nha trở nên ấm áp. Thành thân mấy năm nay hắn đã tận lực làm được rất tốt. Thế là nàng ngồi dậy ôm lấy cổ hắn, nhìn hắn một hồi mới chọc chọc chóp mũi hắn và không hề khách khí giễu cợt: “Ngốc ạ.” Đôi mắt nàng sáng lấp lánh, hai chân lại lặng lẽ vòng qua eo hắn, mũi giày màu bạc không an phận chọc chọc vạt áo hắn.

Động tác này ám chỉ quá lộ liễu, mà Bình Dục lại luôn biết nắm chắc cơ hội nên quả nhiên ngay sau đó cả người hắn nghiêng đi, đặt nàng nằm xuống giường, cắn cắn tai nàng nói: “Thật làm người ta chịu không nổi phải nhận sai. Tối nay để vi phu hảo bồi tội với phu nhân cho tốt nhé.”

Lấy danh là bồi tội nhưng thật ra là hắn bắt nạt nàng. Người này luôn được một tấc lại muốn tiến một thước, Phó Lan Nha quả thực không có cách nào với hắn nên chỉ đành mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Thành thân mấy năm nay nên nàng cũng có chút tiến bộ với chuyên này. Nàng không còn bị động thừa nhận mà có thể đảo khách thành chủ. Vợ chồng hai người lăn từ trên giường đến mặt đất rồi lại lên bàn, đến trước cửa sổ. Có khi nàng chiếm thế thượng phong, có khi lại bị hắn bắt nạt.

Có một hồi nàng không thể xoay người lại mà chỉ có thể bị động mặc hắn ôm lấy mà tác quái không ngừng nghỉ. Trong cảm giác mãnh liệt đó nàng cảm thấy vừa thẹn vừa rùng mình mà ngửa đầu nhìn ánh trăng, miệng không dám phát ra tiếng động nào mà chỉ có thể chắn chặt môi tùy ý để hắn mang nàng lên tận mây xanh.

Cuối cùng nàng nằm trong ngực hắn mệt mỏi thiếp đi, trong lúc ấy chỉ có tiếng nước xuôi theo thuyền hoa nhộn nhạo chậm chạp đánh tới. Không biết vì sao nàng lại nhớ tới tiếng trống chiều chuông sớm cùng với những năm tháng đã lặng lẽ trôi đi.

Hồng trần cuồn cuộn cuốn đi năm tháng niên hoa.

Nhưng vì sao phải nghĩ nhiều. Nàng theo bản năng than nhẹ một tiếng rồi thiếp đi trong lòng hắn.

HOÀN

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang