Trong lúc đó Bình Dục nghĩ tới đường sá xa xôi nên không thể mang theo nhiều người. Hắn tuân theo tổ chế mà đưa hạ nhân của Phó gia đến huyện nha của huyện Khúc Tĩnh để tri huyện bán hoặc sung công. Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi mà cả tòa Phó phủ chỉ còn ít ỏi vài tên hạ nhân và một đám Cẩm Y Vệ. May mà Lâm ma ma là lão bộc của Phó gia, có ít nhiều tác dụng trong việc phá án nên Bình Dục cuối cùng giơ cao đánh khẽ không đem bán bà ta đi cùng đám người hầu khác.
Ăn qua loa cơm trưa xong chủ tớ Phó Lan Nha được phép thu dọn hành trang đơn giản. Vì đang là ngày hè, quần áo đều mỏng, đồ đạc khác đã bị tịch thu nên việc thu dọn đồ cũng dễ dàng.
Mặc dù chỉ chuẩn bị hành trang nhưng bên cạnh cũng có Cẩm Y Vệ giám thị vì sợ chủ tớ hai người tự sát hoặc làm ra sự tình gì. Trong lòng Phó Lan Nha buồn bực, cả quá trình đều yên lặng không nói gì. Sau khi mọi thứ ổn thỏa, mọi người ra khỏi phủ, Phó Lan Nha thấy trước cửa có hai chiếc xe ngựa đơn sơ, trên đó có rèm che dày nặng khiến người ngoài không thể nhìn trộm vào bên trong. Đây đúng là dùng để áp giải nữ quyến như bọn họ, còn Cẩm Y Vệ thì đeo bội đao lên ngựa, vây quanh hai chiếc xe ngựa.
Phó Lan Nha trầm mặc đi lên xe ngựa đầu tiên, lúc này nàng hơi dừng chân quay đầu lưu luyến nhìn Phó phủ lần cuối cùng.
Nàng nhớ rõ mẹ mình từng nói hai mươi năm trước lần đầu tiên cha nàng đi nhậm chức nơi xa chính là đến Khúc Tĩnh này. Lúc ấy ở Vân Nam man di tác loạn, Khúc Tĩnh ở vị trí mấu chốt nên có một lần lâm vào nguy ngập. Cha nàng thân là tri huyện Khúc Tĩnh thấy nguy không sợ, được Mục Vương gia trấn thủ Vân Nam phái binh hỗ trợ ông đã lãnh dân quân cả thành kiên trì kháng cự. Bọn họ chiến đấu với quân man di trong ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng đánh thắng trận quan trọng bình định quân địch.
Sau cuộc chiến Mục Vương gia dâng tấu báo cáo thành tích, lại khen ngợi cha nàng khiến ông có thể thuận lợi thăng chức lên làm Bố Chính Sử Tư Hữu Tham Nghị ở lại Vân Nam 3 năm. Cũng chính ở ba năm đó cha nàng mới cưới mẹ nàng và sinh ra anh cả Phó Duyên Khánh. Nghe nói tòa nhà này được xây dựng vào lúc đó.
Sau trận đó cha nàng hỗ trợ Mục Vương gia bình loạn quân man di, cảnh nội Vân Nam từ đó an bình tới nay. Ba năm sau ông được triệu về kinh thành, từ đây một đường thăng chức nước chảy mây trôi.
Có thể nói Khúc Tĩnh là bước ngoặt quan trọng trên con đường làm quan của cha nàng, từ một quan viên bình thường biến thành quyền thần đương triều đều nhờ trận chiếu ở Khúc Tĩnh. Nhưng thế sự vô thường, vật đổi sao dời, chỉ sợ chính cha nàng cũng không nghĩ rằng hai mươi năm sau ông lại trở về Vân Nam rồi từ đây rơi từ đám mây xuống vũng bùn bằng một cách thức đột ngột không ai ngờ.
Nàng khẽ thở dài, thu lại ánh mắt sau đó xoay người lên xe ngựa. Con đường phía trước mênh mang, nàng không rảnh tự oán giận. Chỉ cần cha và anh nàng còn tồn tại thì nàng sẽ không dễ dàng từ bỏ.
*****
Vì những ngày gần đây Nam Di tác loạn nên ở Vân Nam cũng không được thái bình. Bình Dục sợ phiền toái nên buổi trưa ra khỏi Khúc Tĩnh rồi hắn không đi đường tắt mà chỉ đi đường cái lớn. Tuy thế nhưng một đường này bọn họ vẫn nhìn thấy không ít lưu dân xanh xao vàng vọt.
Tới lúc chạng vạng đoàn người tới một tòa khách điếm, Bình Dục thấy sắc trời đã không còn sớm, nơi này lại cách trạm dịch tiếp theo một khoảng nên dừng ngựa hạ lệnh nghỉ qua đêm tại đây.
Tòa khách điếm này ở trên con đường thông đến Khúc Tĩnh, mỗi ngày có rất nhiều người nghỉ chân ở đây, có cả quan viên và cũng có không ít thương nhân. Quả thực là rồng rắn hỗn tạp.
Đêm qua gần như cả đêm Phó Lan Nha đều không ngủ nên lúc này nàng đã mệt mỏi tới cực điểm. Vừa lên xe nàng đã rúc trong lòng Lâm ma ma ngủ gật. Lâm ma ma chống đỡ một lúc cũng không nhịn được cơn buồn ngủ. Không bao lâu sau bà ta cũng ngủ thiếp đi cùng với Phó Lan Nha.
Có lẽ là đã uống thuốc giải độc nên lần này Phó Lan Nha không bị bóng đè nữa mà ngủ một giấc rất say. Mãi tới khi giọng Vương Thế Chiêu vang lên bên cạnh xe thì chủ tớ hai người mới bừng tỉnh dậy.
Trước khi xuống xe Lâm ma ma do dự một chút cuối cùng vẫn bất chấp nguy hiểm bị đám Cẩm Y Vệ mắng mà đội mũ có rèm che cho Phó Lan Nha.
Lúc đầu Vương Thế Chiêu thấy khách điếm người nhiều lại nghĩ tới dung mạo của Phó Lan Nha nên cũng đang do dự không biết có nên xua hết khách trong sảnh đi hay không. Ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy Phó Lan Nha đội mũ có rèm bước xuống, coi như giải được một vấn đề.
Hắn liếc liếc mắt nhìn về phía Bình Dục thấy hắn cũng vừa xuống ngựa và ném roi ngựa cho thuộc hạ phía sau. Lúc này hắn đã cất bước đi vào trong khách điếm, căn bản chẳng để ý tới Phó Lan Nha.
Vương Thế Chiêu quay đầu lại, ánh mắt nhìn khuôn mặt bị rèm mũ che khuất của Phó Lan Nha một hồi sau đó mới luyến tiếc vì không nhìn rõ mà nói: “Phó tiểu thư, tối nay chúng ta không lên đường nữa mà nghỉ ở đây một đêm.”
Kỳ thật hắn cần gì phải giải thích với một tội quyến? Chẳng qua thấy mỹ nhân hắn mơ ước hai năm qua đang ở trước mặt nhưng cơ hội để gần người ta lại thiếu đến đáng thương nên hắn muốn tìm cơ hội nói chuyện với Phó Lan Nha mà thôi.
Phó Lan Nha thấy lời nói và việc làm của hắn không đồng nhất thì trong lòng cười lạnh không nói gì. Lâm ma ma thấy đôi mắt Vương Thế Chiêu không hề có chút kiêng nể gì mà cứ đảo quanh tiểu thư thì cũng kinh ngạc về độ mặt dày của người này, tự nhiên cũng khinh thường không thèm để ý.
Vương Thế Chiêu bị mất mặt nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định muốn mở miệng nói chuyện. Chợt phía sau có người gọi hắn: “Vương đại nhân, Bình đại nhân hỏi vì sao tội quyến còn chưa vào? Lại hỏi có phải ngài cũng đang ở bên ngoài hay không? Ngài ấy nói đừng có trì hoãn nữa mà mau đưa người vào.”
Lời này mang theo vài phần chế nhạo, Vương Thế Chiêu nghe được thì âm thầm tức giận, Lâm ma ma lại như được đại xá, vội đỡ Phó Lan Nha vòng qua Vương Thế Chiêu đi vào bên trong khách điếm.
Mặt trời đã lặn, khách điếm lúc này đã thắp đèn, trên mặt đất là cái bóng thật lớn, hơi đong đưa theo gió. Sau khi tiến vào Phó Lan Nha nhìn qua màn mũ đánh giá cả khách điếm. Lúc này nàng mới phát hiện ra trong này rộng rãi hơn nàng nghĩ nhiều. Trên dưới có hai tầng lầu, cực kỳ trống trải, hẳn số lượng phòng cho khách cũng không ít. Ngoài ra đại sảng cũng bày đủ mười cái bàn lớn.
Tuy các bàn cách nhau không xa nhưng cách cục vẫn rộng rãi. Rải rác ngồi quanh có mười vị khách đang uống rượu nói chuyện phiếm, thoạt nhìn bọn họ sẽ không rời đi sớm. Lúc Phó Lan Nha xuyên qua sảnh đường thì chú ý thấy tuy những người này mặc trang phục Trung Nguyên nhưng có hai ba người trong đó có xương gò má cao ngất, mắt sâu, mày rậm, trông như người Di.
Nàng hơi kinh ngạc mà rũ mắt, Cẩm Y Vệ từ trước đến nay hành sự bá đạo, trên đường cũng không thái bình nên nàng tưởng Bình Dục sẽ ỷ vào thân phận Cẩm Y Vệ Đô Chỉ Huy Sứ để “mời” đám khách này ra ngoài tránh phiền toái. Không nghĩ tới hắn lại chẳng có động tĩnh gì.
Đến chỗ sâu trong sảnh đường nàng thấy Bình Dục đã sớm tới rồi. Hắn đang khoanh tay đánh giá quanh mình, trước mặt hắn là một nam tử trung niên phúc hậu nhìn giống chưởng quầy của khách điếm này. Ông ta nịnh nọt cười nói: “Tiểu nhân trước nay chưa thấy vị quan gia nào hòa khí như đại nhân nhưng quả thật lầu một đã có vài người ở rồi, chỉ sợ không đủ phòng cho các vị. Lầu hai vẫn còn hai phòng liền nhau dành cho khách nhưng vì bên trong có phòng tắm riêng nên giá cao hơn một chút, coi như gấp đôi phòng dưới lầu một ——”
Ông ta vừa nói vừa để ý sắc mặt Bình Dục xem có thay đổi gì không. Lúc thấy ý cười trên mặt Bình Dục nhạt đi vài lần thì dũng khí của ông ta cũng tan đi một nửa, vội sửa lời nói: “Các đại nhân chịu tới khách điếm nhỏ này của tiểu nhân ở thì đúng là niềm vinh hạnh của tiểu nhân. Đừng nói hai phòng, ngay cả phòng ở lầu một tiêu nhân cũng không dám tính tiền, coi như vì mọi người tẩy trần.”
Ai ngờ Bình Dục lại nói: “Yên tâm, tiền ta sẽ trả đủ. Chỉ là mấy thuộc hạ của ta bôn ba đã nhiều ngày không được ngủ ngon. Tối nay chúng ta vào ở thì cấm không được cãi cọ ầm ĩ khiến người ta ngủ không yên.”
Chưởng quầy vội gật đầu đáp: “Đương nhiên rồi! Đương nhiên rồi! Xin đại nhân yên tâm, một lát nữa tiểu nhân sẽ treo thẻ đã đầy phòng ở ngoài, tuyệt đối không nhận thêm khách.”
Lúc này Bình Dục mới vừa lòng gật gật đầu, lệnh cho chưởng quầy mang thuộc hạ của hắn đi an bài sau đó phái người ra ngoài dẫn ngựa vào chuồng cho ăn uống.
Mới vừa rồi mọi người đều nghe được rõ ràng, hai gian phòng tốt hơn ở cạnh nhau trên lầu còn lại các phòng khác đều ở lầu một. Bởi vì trong số Cẩm Y Vệ tới Vân Nam chỉ có Bình Dục và Vương Thế Chiêu là chức quan cao nhất nên trên đường bọn họ đều tôn trọng hai người này, trong lòng bọn họ lập tức hiểu ai ở đâu nhưng không nói ra. Bọn họ đều cho rằng hai gian phòng kia hẳn phải là của Bình Dục và Vương Thế Chiêu, thậm chí ngay cả Vương Thế Chiêu cũng cho là như thế.
Vương Thế Chiêu nhất thời không vội đi lên lầu mà chỉ thầm đoán không biết Bình Dục sẽ an bài Phó Lan Nha thế nào. Trong lòng biết Bình Dục thích gây sự khiến hắn khó chịu vì thế hắn chỉ ở bên cạnh bình tĩnh quan sát chứ không chủ động nhắc tới việc này để tránh cho thằng nhãi kia lại cố ý khiến hắn bực.
Phó Lan Nha đợi một lát thấy Bình Dục cũng không mở miệng bảo nàng và Lâm ma ma đến hậu viện ở phòng củi gì đó. Nàng đang do dự không biết có nên hỏi người của khách điếm xem còn phòng khác không.
Nhưng mới vừa cùng Lâm ma ma đi hai bước thì Bình Dục đột nhiên nói: “Chậm đã.”
Nàng không thể không dừng bước và nghe thấy Bình Dục nhàn nhạt nói: “Ngươi đi trên lầu.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhìn nhau, Vương Thế Chiêu càng là kinh ngạc giận dữ nhìn hắn. Phó Lan Nha đi lên lầu, Bình Dục chẳng lẽ lại ở dưới lầu? Hắn quả nhiên đoán không sai, đêm qua soát người Phó Lan Nha ở Phó phủ hẳn Bình Dục đã nếm được ngon ngọt nên trước mắt vì dục vọng của bản thân mà tên kia còn chẳng thèm duy trì chút khách khí bề ngoài.
Bình Dục coi như không thấy cái nhìn căm tức của Vương Thế Chiêu, hắn đi về phía trước sau đó lại quay đầu nhìn Phó Lan Nha vẫn dang đứng yên bất động, ra vẻ kinh ngạc nói: “Lư tiểu thư, ngươi còn đứng đó làm gì, mời đi thôi. Chẳng lẽ một hai còn bắt ta phải “mời” ngươi sao?”
Phó Lan Nha vẫn còn đang suy đoán mục đích của Bình Dục khi để nàng ở cùng trên lầu nhưng sau khi nghe lời này thì nàng càng thấy cổ quái hơn. Lư tiểu thư? Rõ ràng nàng họ Phó, đổi thành Lư khi nào thế?
Nàng trầm mặc trong chớp mắt nhưng ý niệm chợt chuyển tới vài kẻ đang uống rượu trong sảnh đường. Thần sắc bọn họ trông vẫn như thường, chuyện trò vui vẻ giống như căn bản không chú ý tới khác thường bên này. Nhưng bất kể bọn họ có giả vờ thế nào thì nàng trước sau vẫn có loại ảo giác là bọn họ đang dựng tai lên nghe lén.
Kỳ thật từ khi bắt đầu nàng đã cảm thấy phía sau có vài ánh mắt như bóng với hình khiến nàng cảm thấy trên lưng nổi da gà. Trên sảnh đường có những cơn sóng ngầm được dẫn phát khiến lòng nàng sinh ra bất an.
Thấy Bình Dục còn đang đứng trên cầu thang đợi mình, ánh mắt nàng giật giật. Đêm qua nàng đã biết Bình Dục là người cực kỳ thông minh, dưới tình huống đặc thù nào đó thì ở gần cái kẻ thông minh này có phải cũng cách nguy hiểm xa một chút không?
Nàng thu lại sắc mặt cùng Lâm ma ma chậm rãi đi lên lầu hai, hoàn toàn ném những ánh mắt như kim đâm kia lại phía sau.