Vốn bây giờ là sau giờ ngọ nên trong viện hẳn phải yên tĩnh vô cùng nhưng đột nhiên có tiếng bức chân dồn dập từ xa tới gần đánh vỡ cảnh yên lặng ấy.
Bình Dục vừa đi vào hậu viện đã loáng thoáng nghe thấy tiếng mấy đứa nhỏ ê a, mày hắn cũng theo đó mà buông lỏng. Hắn bước nhanh hơn, nóng lòng đi vào phòng.
Đợi nha hoàn vén mành lên, quả nhiên hắn đã thấy vú già cả phòng đều đang im lặng nhìn cái giường nhỏ bên cửa sổ, mỗi người đều mặt mày hớn hở giống như trước mặt là cảnh tượng gì đó thú vị lắm. Hắn vừa chớp mắt đã thấy vợ mình ngồi cạnh bàn, một tay chống cằm, một tay chậm rãi phẩy quạt tròn, con mắt mang ý cười sáng ngời.
Nghe thấy đám vú già thỉnh an nàng mới quay đầu thấy hắn thì kinh ngạc đứng dậy đi ra cười đón: “Sao chàng về sớm vậy?”
Nửa tháng trước Hoàng Thượng đi tuần tra tam đại doanh ở Tây Sơn nên đám vương công đại thần cũng đều đi theo, không chỉ có Bình Dục mà bố chồng nàng cũng đi cùng. Dựa theo hành trình thì nhanh nhất ngày mai hắn mới về, không ngờ hắn lại về nhanh như thế.
Mỗi lần nhìn thấy vợ là trong lòng Bình Dục lại như thấy mọi ưu sầu đều tan hết. Hắn chỉ hận trong phòng quá nhiều người nên không thể cùng nàng thân mật một phen nên đành nhẹ nhàng bâng quơ cười nói: “Trong kinh có mấy việc gấp cần xử lý nên Hoàng Thượng đành hạ chỉ hồi kinh sớm.”
Nói xong hắn không dám nhìn vợ mình quá nhiều. Lúc này nàng mặc một cái áo ở nhà bằng vải mỏng, mềm mại uyển chuyển, cổ áo lỏng lẻo, tóc bên mai xõa ra, trên má có màu đỏ nhàn nhạt chứng tỏ vừa mới ngủ trưa dậy. Mới có nửa tháng không gặp mà trên người nàng lại như có cái gì đó vô hình câu lấy hắn khiến Bình Dục không sao rời mắt được.
Hai vợ chồng vừa nhìn nhau thì không khí nóng bỏng đã lan ra khắp phòng. Đám vú già lặng lẽ rũ mắt, Lâm ma ma đến nay đã tập mãi thành quen với tình hình này nên cũng chẳng thèm để ý. Có mấy nha hoàn trẻ tuổi tuy đa số chẳng biết gì nhưng cũng theo bản năng trời sinh mà cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Vì tránh cho bản thân làm chủ nhân ngứa mắt nên không đợi Bình Dục cất lời mọi người đều tự động lui xuống. Trong lúc này Bình Dục trước sau đều chắp tay, trầm mặt. Phó Lan Nha lại làm như không có việc gì mà tự mình đi tới trước bồn nước giặt khăn cho hắn lau mặt.
Rất nhanh trong phòng đã không có một người nào khác. Bình Dục đón lấy khăn lung tung lau mặt sau đó ném một cái rồi ôm vợ vào lòng. Hắn khẩn thiết đến độ hận không thể quát một câu “Nghẹn chết ta rồi”. May mà hắn cũng tự cảm thấy lời này buồn nôn đến không nói nên lời.
Thân thể Phó Lan Nha cũng nóng bỏng như hắn, tim nàng đập cũng không chậm hơn chút nào. Từ sau khi sinh con ngực nàng càng đẫy đà hơn, xuyên qua quần áo mỏng manh nơi đó dán lên ngực hắn thế nên vừa ôm chặt nàng hắn đã cảm thấy như máu cả người mình kích động hẳn lên.
Nửa tháng này là lần đầu tiên hắn và Phó Lan Nha tách ra từ khi thành thân tới nay. Trên đường hồi kinh hắn từng nghe quân lính nói không ít mấy chuyện bậy bạ và trò cười về cái gì mà “Tiểu biệt thắng tân hôn” linh tinh nhưng hắn chỉ thấy quá lộ liễu thô tục nên cũng lười đáp lại. Mãi đến lúc này hắn mới đồng cảm với những lời ấy, thậm chí hắn còn muốn làm nhiều hơn cả những lời kia.
Thân thể hai người gắn bó không có một tia khe hở, ánh mắt Phó Lan Nha tràn ngập nước, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Có thể thấy được nàng cũng rất nhớ hắn.
Bình Dục đang muốn nắm chặt thời gian cùng nàng thân thiết thì bỗng nghe thấy bên tai vang lên tiếng bạch bạch, sau đó là tiếng hai đứa con trai hưng phấn ê a. Mà Phó Lan Nha vừa nghe thấy tiếng này đã như tỉnh mộng, vội vặn vẹo người đẩy hắn ra không chịu tiếp tục nữa.
Hắn buồn nản nhìn về phía giường, quả nhiên thấy hai thằng nhóc béo kia không biết từ khi nào đã bám thành giường đu lên. Tụi nó đang vỗ hai cánh tay bụ bẫm, ánh mắt sáng lóa nhìn hai vợ chồng. Nếu không phải biết tụi nhỏ còn chưa tròn một tuổi, chỉ xem hai đứa hưng phấn thế này quả thực Bình Dục còn tưởng tụi nói đang hò reo vì hành động vừa rồi của hắn.
Rời nhà nửa tháng nên trong lòng hắn cũng nhớ thương hai đứa nhỏ. Nhưng hai thằng nhãi thúi này quả thực chính là khắc tinh của hắn. Chỉ cần có tụi nó ở đây thì hắn đừng mơ đến chuyện thân thiết với vợ.
Lúc này Bình Dục đành nhận mệnh, cố vớt vát tự giác của người làm cha mà đi tới bên giường. Đầu tiên hắn bế A Mãn lên xem, sau đó lại bế A Ý lên nhìn một hồi.
Hai đứa nhỏ này lại cao lên không ít, vừa thấy hắn là tụi nó lại như con khỉ con béo ú rúc vào người hắn. Chỉ chớp mắt tụi nó đã cười khanh khác và bôi nước miếng lên khắp người Bình Dục. Nhưng Bình Dục cũng không chê mà chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt đen lúng liếng của A Mãn rồi buồn bực nói: “Thằng nhãi con, rốt cuộc mỗi ngày hai đứa con ăn cái gì mà sao cứ lớn như thổi thế này?”
Hai đứa nhỏ cực kỳ chắc nịch, từ khi ra đời tới nay cũng chưa từng ốm yếu bao giờ. Tụi nó như hai con nghé con, cực kỳ khỏe mạnh. Tuy Bình Dục cảm thấy con nhà hắn thì phải như vậy nhưng trong lòng cũng vẫn nghĩ ngờ cái này là có nguyên do khác. Phải biết rằng ba năm trước hắn từng ăn hai viên Xích Vân Đan, thứ này đúng là có tác dụng tẩm bổ nội lực. Không biết có phải dược tính của thuốc đã được hắn truyền cho con mình hay không?
Phó Lan Nha biết hắn lại đang nghĩ tới thể trạng của hai đứa con nên không khỏi buồn cười nói: “Đứa nhỏ chưa tròn một tuổi thì có thể ăn cái gì? Chẳng qua ăn chút sữa, cháo hoặc canh thôi.”
Kỳ thật nàng cũng cảm thấy con mình thực là khỏe, đối với nghi vấn về Xích Vân Đan nàng cũng từng ngầm thảo luận với Bình Dục. Đến cuối cùng hai người không thảo luận được gì thì thôi lại còn lăn lên giường, cả người mồ hôi đầm đìa.
Tháng trước Thục Trung gởi thư tới nói Tần Yến Thù có được quý tử. Nàng và Bình Dục biết được tin thì lập tức gửi một phần lễ dày tới vì không thể đến chia vui được. Nhớ tới ba năm trước đây Tần Yến Thù cũng từng dùng Xích Vân Đan thế nên nàng và Bình Dục khi ấy đều có lòng dò hỏi. Nếu Tần Yến Thù cũng đã làm cha thì không biết đứa nhỏ nhà họ Tần có chắc nịch như con nhà nàng hay không.
Rất nhanh Tần Yến Thù đã đáp lời, giống như hắn ghen tị với đôi song sinh nhà nàng nên trong thư cũng toàn là khen con hắn xuất chúng. Hắn tâng con nhà hắn đến độ giống như chỉ có trên trời có chứ dưới đất thì không. Bình Dục đọc thư một cái là nhíu mày, còn Phó Lan Nha thì thấy rất buồn cười. Xem thư này thì sợ là bọn họ sẽ chẳng lấy được chút tin tức thật nào từ Tần Yến Thù.
Đáng tiếc từ năm trước Tần Dũng đã chính thức giao lại mọi việc của Tần Môn cho Tần Yến Thù sau đó cùng Lý Do Kiệm đi ngao du sơn thủy khắp nơi. Hiện giờ hai người ấy còn chưa về Tần Môn, nếu không bọn họ có thể tìm hiểu được thông tin thực tế qua Tần Dũng.
Nghĩ thế nên nàng lại thả hai đứa nhỏ lên giường rồi tiện tay cầm hai nắm điểm tâm tròn vo trên bàn cho hai đứa cầm ăn. Điểm tâm này là do mẹ chồng nàng dạy, bà nói rằng Bình Dục và hai anh hắn lúc trước cũng thường ăn cái này. Điểm tâm làm từ nước cơm và sữa dê, vừa vào miệng đã tan, cực thích hợp cho đứa nhỏ dùng để gặm chơi.
Đứa nhỏ tầm một tuổi đã bắt đầu ê a học nói. A Mãn ăn rất nhanh, đảo mắt đã ăn xong miếng điểm tâm của mình. A Ý lại chậm chạp hơn, vừa ăn vừa chơi, miệng lầm bầm, ngẫu nhiên còn khẳng khái mà giơ điểm tâm lên cho cha hắn ăn cùng. Chính vì thế mà hắn ăn chậm hơn anh mình nhiều.
A Mãn ăn xong thì mút tay ngóng trông một hồi, cuối cùng hắn không nhịn được mà vụng về vươn đôi tay béo ú sang định trộm cầm điểm tâm của A Ý kéo về miệng mình. Bình Dục làm sao không biết động tác này của con hắn, hắn vừa buồn cười vừa vươn tay ra xách A Mãn lên cao rồi nhướng mày cười hỏi: “Thằng nhóc nhà con muốn lén lút làm gì thế hử?”
A Mãn bị bắt quả tang tại trận thì lập tức ôm lấy cha hắn, miệng ô ô a a, hồn nhiên không thèm để ý tới lời chất vấn kia. Hắn vui tươi hớn hở cười khanh khách khiến Bình Dục không thể nào tức giận được.
Sau một hồi ngồi trên giường chơi với hai đứa nhỏ thì áo gấm trên người Bình Dục đã sớm nhàu nhĩ. Sau khi chơi đủ rồi Phó Lan Nha tự mình đổi xiêm áo cho hắn, lại nhịn cười lau mặt hắn lúc này dính đầy nước miếng của hai đứa con. Sau đó nàng để Lâm ma ma mang theo vú nuôi bế hai đứa nhỏ xuống để hai vợ chồng ngồi lại nói chuyện chính.
“Sở dĩ mọi người hồi kinh trước có phải vì có tin tức của tả hộ pháp không?” Phó Lan Nha phe phẩy quạt tròn hỏi.
Bình Dục đang uống trà nghe thấy thế thì ngước mắt nhìn vợ, quả nhiên không giấu được nàng cái gì. Hắn lấy từ trong lòng ra một bức tranh đưa cho Phó Lan Nha.
“Nàng còn nhận ra người này không?”
Phó Lan Nha chậm rãi mở cuộc tranh ra, thấy trên đó là bà lão mặt đầy nếp nhăn, nhìn qua già cả bất kham giống như người 70 tuổi. Ánh mắt nàng ngây ra rồi lắc đầu, vừa định nói “Không biết” thì trong đầu nàng lại hiện lên một ý niệm, tâm trầm xuống kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ là tả hộ pháp?”
Nàng vội nhìn kỹ bức họa một lần nữa, hồ nghi nghĩ không đúng…… Lấy tuổi của tả hộ pháp thì cho dù mất đi năng lực giữ nhan cũng không thể già nua thế này được.
Bình Dục đáp: “Đây đúng là tả hộ pháp. Mấy ngày trước đây người ta phái đi Kinh Châu có tìm được người này ở một sơn trang. Hẳn là ba năm trước nàng ta và hữu hộ pháp xảy ra tranh cãi về Thản Nhi Châu nên lúc đi ngang qua Kinh Châu nàng ta bị hữu hộ pháp ném tại chỗ đó để hắn rảnh tay hành sự.”
“Hóa ra là nàng ta thật……” Phó Lan Nha vẫn không thể tin được.
Bình Dục nhíu nhíu mày nói: “Giáo chủ của Trấn Ma Giáo nghiên cứu tập luyện một loại tà thuật có thể giữ nhan. Vì tả hữu hai vị hộ pháp là kẻ đắc lực bên cạnh ông ta nên cũng được ông ta truyền cho tà thuật này. Ai ngờ hai mươi năm trước giáo chủ trong lúc vô ý phát hiện tà thuật này có thể phản phệ lên người tập luyện, nhiều nhất là trong 20 năm người tập nó sẽ mất hết nội lực trong một đêm, cả người già nua và chỉ trong mấy năm ngắn ngủi sẽ chết.”
Phó Lan Nha chậm rãi rời mắt khỏi bức họa rồi nhìn Bình Dục hỏi, “Ý chàng là dù chưa đến 40 tuổi thì người tập nó sẽ trong một đêm dầu hết đèn tắt trở thành người ở tuổi gần đất xa trời ư?”
Bình Dục châm chọc cười nói: “Không sai. Không biết bởi vì tà thuật này quá mức nghịch thiên hay do Trấn Ma Giáo năm đó làm quá nhiều chuyện xấu nên gặp báo ứng. Thuật giữ nhan này một khi có công hiệu thì vừa giúp giữ nhan sắc đồng thời cũng sẽ gia tăng tốc độ lão hóa của ngũ tạng lục phủ, không thuốc nào chữa được.”
Cho nên lúc thuộc hạ mang bức tranh vẽ tả hộ pháp như bà lão 80 tuổi tới hắn từng nghĩ lầm sở dĩ nàng ta như thế này là vì công lực cạn kiệt giống như hữu hộ pháp ở trong ngục. Nhưng sau khi thẩm vấn hắn mới biết hóa ra thuật giữ nhan của cả hai đều đã đến đoạn cuối. Tìm hiểu kỹ mới biết hai người mới hơn 40 nhưng từ trong ra ngoài đều không khác gì người già.
Hiện giờ đã qua ba năm, hai người đã suy nhược đến chỉ còn một hơi.
“Chuyện của nhạc mẫu tả hộ pháp cũng đã cho câu trả lời.” Bình Dục yên lặng một lát mới mở miệng nói, “Lúc giáo chủ lâm chung tả hữu hộ pháp biết được chân tướng của thuật giữ nhan kia nên mới kiên trì muốn đoạt được Thản Nhi Châu. Nàng ta không biết cái gọi là thuốc dẫn chỉ là một hồi âm mưu của Vương Lệnh nên đã gieo cổ vào người nhạc mẫu vì thế sau đó nàng ta là người đầu tiên muốn tìm mẫu thân nàng.”
Tuy đã qua ba năm nhưng khi biết được chân tướng Phó Lan Nha vẫn giống như bị đánh thêm một quyền, buồn khổ đến không nói nên lời. Sau khi trầm mặc hồi lâu cơn đau đó mới đỡ một chút. Nàng ngước mắt hỏi hắn: “Hiện tại tả hộ pháp ở đâu?”
Bình Dục không nói. Tim Phó Lan Nha đập mạnh, nàng thất thanh nói: “Chẳng lẽ nàng ta đã chết ——”
Bình Dục nhàn nhạt nói: “Đúng vậy.”
Tả hộ pháp đã sớm kéo dài hơi tàn, sau khi nói xong việc năm đó nàng ta lập tức đứt hơi mà chết. Thật khéo chính là hữu hộ pháp ở trong ngục cũng chết đúng hôm đó.
Thấy vợ hắn cực kỳ không cam lòng, Bình Dục thở dài một tiếng ôm nàng vào lòng rồi nói: “Người này một lòng muốn giữu dung nhan mãi mãi, lại vì tham lam mà rơi vào kết cục này cũng coi như đã bị trừng phạt đúng tội. Hiện giờ việc của nhạc mẫu đã có chắc chắn, nàng cũng nên buông bỏ, đừng cố chấp nhất với việc này nữa.”
Phó Lan Nha vùi đầu vào cổ hắn, thở dài một hơi. Đạo lý này sao nàng không hiểu? Nếu không như thế thì ba năm trước nàng sẽ không buông chấp niệm mà ném Thản Nhi Châu vào khe núi. Nàng biết rõ năm đó mẹ mình chọn tự sát đơn giản là vì muốn nàng và anh trai có thể sống sót thật tốt. Nếu nàng và anh trai đều đắm chìm trong chấp niệm thì không những cô phụ hy sinh của mẹ mà còn mang đến hậu quả khó lường.
Đạo lý này nàng hiểu, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ chua xót, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống, dính ướt cổ áo Bình Dục. Nàng biết lúc này anh trai đã nghe Lục Tử Khiêm kể và biết được chân tướng của Thản Nhi Châu. Hắn từng đến đây xác nhận với nàng Thản Nhi Châu hiện ở đâu. Sau khi nàng một mực chắc chắn thứ kia đã theo lăng mộ của Đại Hãn Mông Cổ mà vùi vào đáy sông Hàn Hà thì anh trai nàng bắt đầu cố ý vô tình hỏi thăm những hình vẽ trên đó.
Nghe anh trai bóng gió vài lần lòng nàng cực kỳ rối rắm. Nàng e sợ sau khi anh trai biết được chân tướng sẽ muốn dùng hoa văn trên Thản Nhi Châu để phục chế tế đàn —— Quả thực qua mấy năm nay phỏng đoán và cân nhắc nàng đã đoán được hoa văn trên Thản Nhi Châu là để phục chế tế đàn trong lăng tẩm kia. Lấy trí thông minh và tài năng về trận pháp của Phó Duyên Khánh thì một khi chính mắt nhìn thấy Thản Nhi Châu chắc chắn hắn sẽ phát hiện ra bí mật của nó trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Đến lúc đó chẳng lẽ nàng và anh trai sẽ thật sự phục chế lại tế đàn đã chìm xuống đáy sông và triệu hồi người mẹ đã mất nhiều năm ư?
Nghĩ tới việc này nàng vừa dao động vừa cảm thấy cực kỳ bất an. Thế gian chưa bao giờ có chuyện dùng sức người để nghịch thiên, nếu dùng Thản Nhi Châu không cần trả giá lớn gì thì sao nó lại bị cung phụng trong hoàng thất nhà Nguyên lâu như thế mà không ai dám dùng?
Nghĩ đến đấy nàng lập tức chần chừ, tim như bị ngâm trong nước muối, cực kỳ khổ sở. Lúc này chỉ nghe Bình Dục nói với nàng: “Tẩu tử của nàng đã có thai, chỉ mấy tháng nữa là sinh nở. Nếu đại ca nàng xảy ra sai lầm gì vào lúc này ——”
Lòng nàng căng thẳng, vội ôm cổ Bình Dục lắc đầu. Không cam lòng thì thế nào? Người chết đã đi xa, người sống vẫn phải sống tốt. Mặc kệ như thế nào nàng cũng không dám, cũng không thể để anh và cha gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Bình Dục cũng biết vợ mình bị dày vò nên chỉ ôm nàng nhẹ nhàng dỗ dành, trấn an.
Thật lâu sau hắn mới than một tiếng thật nhẹ.
***
Lúc chạng vạng bởi vì trong thành có hội đèn lồng đêm Thất Tịch nên Bình Dục mang Phó Lan Nha ra ngoài cho nàng giải sầu.
Sau khi ngồi xuống một gian sương phòng cực kỳ trang nhã yên tĩnh tại Trích Nguyệt Lâu, Phó Lan Nha đẩy cửa sổ ra nhìn chỉ thấy trên đường đang có múa rồng, cực kỳ náo nhiệt. Nàng nhớ tới lúc ở Kim Lăng ba năm trước Bình Dục vì dỗ nàng vui vẻ nên từng ôm nàng nhảy lên nóc nhà, mang nàng đi ngắm trăng, thậm chí ngâm thơ.
Hiện giờ nghĩ lại đúng như một giấc mộng.
Nhớ lại tình cảnh bản thân lúc ấy là tích tụ trong lòng nàng đã tiêu tán không ít. Nàng quay đầu nhìn Bình Dục, đang muốn mở miệng trêu ghẹo vài câu chợt thấy hắn đang nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Theo ánh mắt hắn nàng thấy một phụ nhân mang mũ có rèm, mặc hoa phục đang đi ra từ cửa hàng trang sức ở đối diện ra. Bất kể là thân hình hay dáng người của phụ nhân kia đều vô cùng quen thuộc.
Nàng giật mình, đang muốn cẩn thận nhìn xem người kia là ai thì đối phương đã lên xe ngựa, đảo mắt biến mất trong biển người mênh mông. Nàng hồ nghi quay đầu nhìn Bình Dục chỉ thấy sắc mặt hắn nhàn nhạt mà thu lại tầm mắt giống như chưa từng để ý tới động tĩnh ngoài cửa sổ.
Nàng thầm nghĩ nếu không nhầm thì phụ nhân dáng vẻ yểu điệu kia đúng là Diệp Trân Trân. Bình Dục giống như rất kiêng kị nàng này, từ sau khi hồi kinh hắn chưa từng lơi lỏng việc giám thị nàng ta. Hắn cũng từng nói rằng từ sau khi rời khỏi Bắc Nguyên Hoàng Thượng không còn mê luyến Diệp Trân Trân nữa. Có lẽ điều này liên quan tới việc độc trên người hắn đã được giải, và đương nhiên hắn cũng không mang theo nàng kia tiến cung. Hắn chỉ cấp cho Diệp Trân Trân một tòa nhà ở kinh thành sau đó cấp tiền và hạ nhân hầu hạ. Từ đó tới nay Hoàng Thượng không hề để ý tới Diệp Trân Trân, cũng không đi thăm lần nào.
Nàng không biết Diệp Trân Trân hiện tại sống thế nào, nhưng thấy vừa rồi nàng ta ra vào đều có xe ngựa cùng người hầu hạ vây quanh, bộ dạng có chút kiêu căng ngạo mạn thì có vẻ như nàng ta rất vừa lòng với cuộc sống cá chậu chim lồng này.
Nàng không thể lý giải, cũng không muốn lý giải, nhưng nhớ lại buổi tối ba năm trước nàng ta châm ngòi là nghi hoặc trong lòng lại dâng lên.
Bình Dục phát hiện vợ mình trầm mặc thì xoay mặt nhìn nàng. Hắn thấy biểu tình của nàng thì nhăn mày, dứt khoát đóng cửa sổ lại rồi đứng dậy ngồi xuống bên cạnh nàng cười nói: “Nàng muốn hỏi cái gì?”
Phó Lan Nha có thể đoán chuẩn ý nghĩ của hắn mà hắn cũng biết nàng nghĩ gì hay tâm tình nàng có gì không thích hợp.
Phó Lan Nha buông chén rượu, lẳng lặng nhìn hắn. Mấy năm nay bởi vì quan hệ với mẹ chồng không tồi nên nàng nghe được không ít chuyện của Bình Dục trước khi thành thân. Trong đó đương nhiên bao gồm hai nha hoàn mỹ mạo bị hắn đuổi ra khỏi phòng trước khi thành thân cùng với cuộc sống thanh tâm quả dục của hắn sau khi án của Bình gia được sửa lại.
Nàng nhớ tới lúc hai người mới quen, mỗi lần không cẩn thận tiếp xúc với nàng là hắn đều hận không thể né xa ba bước, trình độ chán ghét giống như trên người nàng có cất giấu kịch độc vậy. Còn sau khi hai người đính ước thì hắn nhanh chóng chuyển từ cẩn thận ôm, tới hôn rồi sau đó là hoan ái không thể ngừng……
Trước khi thành thân nàng có nhiều việc không rõ, trải qua ba năm thành thân này nàng sớm đã có nhiều kiến thức hơn. Nàng từng cân nhắc chỗ không bình thường trên người Bình Dục, cũng biết ở trước mặt nàng hắn luôn thẳng thắn thành khẩn, những thứ xảy ra trong quá khứ —— thậm chí những việc trải qua trong ba năm sung quân ở Tuyên Phủ hắn đều không hề che giấu mà nói ra hết.
Nhưng…… Vừa nhớ tới một đêm thân thiết bên bờ sông Hàn Hà ba năm trước là nàng lại cảm thấy có gì đó đã lặng lẽ trốn qua kẽ ngón tay nàng. Nay nàng muốn được nghe hắn giải đáp nhưng vì trực giác trong đáy lòng quá mức hư vô mờ mịt nên nàng cũng không thể nào mở miệng dò hỏi.
Nàng giơ tay khẽ chạm vào gương mặt hắn, khóe miệng hơi nhếch nói: “Chàng còn nhớ ba năm trước, có một lần chúng ta ở bên bờ Hàn Hà……”
“Ban ngày hay buổi tối?” Hắn biết rõ còn cố hỏi, con ngươi như ngọc đen nhìn nàng cười cười.
Nàng sớm đã quen với thói vô lại của hắn nên nhìn thấy hắn sán tới là nàng lập tức cắn mũi hắn một cái. Sau đó nàng còn thấp giọng uy hiếp: “Chàng chớ có giấu ta…… Đêm đó rõ ràng chàng có chuyện muốn nói với ta nhưng vì sao không chịu nói?”
Sắc mặt Bình Dục không thay đổi, chỉ thuận tay ôm nàng ngồi trên đùi mình, ngựa quen đường cũ mà cởi váy của nàng ra, tay vói vào trong, một đường theo chân nàng mà sờ lên chỗ mình muốn. Hắn vừa giúp nàng làm chuẩn bị vừa nửa thật nửa giả nói: “Ta có việc gạt nàng ư? Sao ta không biết nhỉ? Nàng muốn hỏi gì thì chỉ cần lại sinh cho ta một nữ nhi ngoan ngoãn ta sẽ nói hết cho nàng.”
Nàng biết ngay tên này sẽ nói gần nói xa thế là lập tức vặn vẹo người, cầm lấy tay hắn nghĩ tên này quả thực ngoan cố như đá. Lời dụ dỗ vừa rồi lúc tân hôn hắn đã từng nói, rõ ràng trong đó có chứa yêu thích không thôi. Con gái thì đương nhiên là phải có, còn chuyện nàng muốn hỏi thì nếu nàng thật sự muốn biết hẳn cũng sẽ có cách, có điều…… Bình Dục không chịu nói thì nàng hà tất phải truy hỏi. Đặc biệt trải qua vài lần thử “Khảo vấn” nàng sớm đã mơ hồ nhận thấy chuyện kia hẳn không phải chuyện vui sướng gì.
Hắn thích và yêu kính nàng vì thế nàng cũng cần đối xử với hắn như thế, vậy là đủ. Theo thời gian cọ rửa có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ buông khúc mắc và chủ động nói với nàng việc năm đó.
Nghĩ thông suốt rồi nên nàng cảm thấy gánh nặng trong lòng như được giải tỏa. Nàng làm bộ ngậm lấy môi hắn, sau đó định làm bộ làm tịch nói: “Chàng không thành thật như thế khiến ta quả là muốn cắn chàng.” Nhưng đổi lại là hắn thẳng tiến đi vào giống như trừng phạt.
Bởi vì nửa tháng chưa từng thân mật nên nàng đã sớm chuẩn bị tốt. Tuy vẫn trướng căng khó nhịn nhưng cỗ khoái cảm mãnh liệt kia quét qua, kích thích vành mắt nàng nóng lên. Nghĩ đến bên ngoài cửa sổ là chợ hoa nên nàng suýt nữa thì hô lên còn hắn lại thoải mái thở dài một hơi. Sau một hồi hắn mới lặng lẽ cười nói: “Cắn cũng tốt! Lan Nhi ngoan, đời này ta chỉ để mình nàng cắn thôi.”