Edit: Giaychuidis.
Giới điện ảnh châu Âu rất coi trọng liên hoan phim, dù không lấy được giải thưởng, chỉ cần tới với tư cách khách quý cũng đủ để thu hút tầm mắt rất nhiều người. Cũng vì thế mà mỗi năm không ít minh tinh chẳng ngại xa xôi tới dự thảm đỏ. Hơn cả các siêu sao, cánh nhà báo xuất hiện khắp nơi, từ phố lớn đến đường nhỏ, đâu đâu cũng thấy người cầm máy ảnh. Lần này đoàn phim The Sunset được mời tới khu cao cấp, biệt thự của Augustine hiển nhiên không phải loại mà người bình thường có thể tới gần, vậy nên nơi này tương đối yên tĩnh.
“Nhạc Nhạc, có ăn không này?” Thẩm Hàm bưng hai đĩa bánh ngọt xuống lầu, “Đạo diễn tự làm đấy.”
“Không ăn, ngọt lắm.” Phương Nhạc Cảnh tiếp tục nằm lì trên xích đu xem điện thoại.
“Ngọt thì có gì không tốt, chỉ phụ nữ mang thai mới thích ăn đồ chua thôi.” Thẩm Hàm nghiêm túc, nói đến là hiển nhiên.
Phương Nhạc Cảnh vờ như không nghe thấy, cơ bản đã từ bỏ tìm cách nói chuyện với người này.
Thẩm Hàm lấy việt quất trên bánh đút cho cậu ăn, sau đó tự giải quyết sạch sẽ hai đĩa bánh, thoải mái lau miệng: “Hôm qua tớ xem tin tức, trên đó nói xế chiều nay Boss sẽ đến đây, ngày mai cũng đi thảm đỏ nữa.”
“Tớ biết.” Phương Nhạc Cảnh đáp.
“Chưa biết chừng, lần tiếp theo hai người có thể tay trong tay xuất hiện.” Thẩm Hàm tưởng tượng, thật lãng mạn!
“Mong là như vậy.” Phương Nhạc Cảnh thả di động xuống.
“Tớ cho cậu mượn hết vận may luôn.” Thẩm Hàm hào sảng, “Nhất định không thành vấn đề!”
“Vậy còn cậu thì sao?” Phương Nhạc Cảnh bật cười, “Không định lấy giải nam phụ xuất sắc nhất à?”
“Đương nhiên là muốn, nhưng tớ không vội.” Thẩm Hàm rung đùi, “Tớ với Dương Hy có công khai hay không cũng không có gì khác nhau!”
Mỗi lần đều lên ảnh cùng nhau, fanfic đầy rẫy trên mạng, tìm bừa cũng có vô số video được biên tập đứng đầu bảng danh sách tìm kiếm, thậm chí tag #Thẩm Hàm Hàm là tổng công# bây giờ vẫn còn đang hot, nhất định chính là một mảnh giang sơn tốt đẹp!
“Cảm ơn nha.” Phương Nhạc Cảnh cười, vỗ vai cậu ta, “Tớ cũng sẽ tặng vận may cho cậu, chúng ta cùng cố gắng!”
“Ừ!” Thẩm Hàm gật đầu mạnh, vô cùng quyết tâm.
“Tình cảm tốt nhỉ.” Phùng Chử đứng cạnh cửa sổ tầng hai nhìn xuống vườn hoa, thấy hai người đang nói chuyện.
Dương Hy cầm tách cà phê đứng đối diện, có vẻ như tâm trạng khá nhẹ nhàng.
“Đúng rồi, có thể nhờ cậu một việc không?” Phùng Chử đột nhiên hỏi.
“Gì vậy?” Dương Hy đặt tách cà phê xuống.
“Quan hệ của Nhạc Nhạc và Hàm Hàm tốt như vậy, chắc cậu cũng biết… Nhỉ?” Phùng Chử ra dấu, đáy mắt đầy thâm ý.
Mau nói tôi biết người yêu của cậu ta rốt cuộc là ai?!
“Hàm Hàm không biết gì cả.” Dương Hy cong môi, “Nếu anh thật sự muốn biết, có thể đi hỏi Nhạc Nhạc.”
Nếu có thể hỏi ra thì tôi đâu cần đứng đây lo lắng suông nữa! Phùng Chử muốn kháng nghị, tiết lộ chút đi, Hàm Hàm chắc chắn có biết!
Dương Hy đặt cốc cà phê xuống, xoay người đi xuống tầng dưới, “Chưa biết chừng một thời gian ngắn nữa anh sẽ biết thôi.”
“Cậu chắc chứ?” Hai mắt Phùng Chử tỏa sáng.
Bóng dang Dương Hy biến mất ở góc cầu thang.
Một thời gian ngắn nữa sẽ biết được đáp án à… Phùng Chử gãi cằm, ngắn là bao lâu đây.
Hôm sau chính là ngày diễn ra nghi thức đi thảm đỏ, tuy trao giải diễn ra cuối buổi nhưng vẫn khiến mọi người mất ngủ. Hơn hai giờ sáng, Thẩm Hàm ôm gối lén tìm Dương Hy.
“Nhạc Nhạc ngủ rồi à?” Dương Hy đang tựa trên giường đọc sách, thấy cậu vào thì mỉm cười giang tay.
“Chưa, nhưng đang gọi điện cho BOSS rồi.” Thẩm Hàm nhào tới, “Làm em không ngủ được.”
“Được rồi, ngủ đi.” Dương Hy vỗ vỗ lưng cậu.
“Không buồn ngủ.” Thẩm Hàm cọ mặt lên ngực anh, “Anh có muốn ngủ không?”
“Anh có thể nói chuyện với em.” Dương Hy giúp cậu đắp kín chăn, vừa cưng chiều vừa dịu dàng.
Mà ở phòng ngủ bên cạnh, Phương Nhạc Cảnh cũng đang nằm trên giường nói chuyện điện thoại với Nghiêm Khải.
“Còn không ngủ thì ngày mai chụp ảnh sẽ toàn quầng thâm đó.” Nghiêm Khải nhắc nhở.
“Không đâu.” Phương Nhạc Cảnh đáp, “Em có thợ trang điểm chuyên dụng rồi.”
Nghiêm Khải bật cười, “Trọng tâm là anh muốn nhắc em đi ngủ sớm.”
“Không ngủ được.” Phương Nhạc Cảnh trở mình.
“Đừng quá lo lắng.” Nghiêm Khải ngừng một chút lại nói, “Em là nhân vật tầm cỡ kia mà, chỉ có người mới mới cần lo lắng đến mất ăn mất ngủ thôi.”
“Anh thôi đi.” Phương Nhạc Cảnh bị chọc cười.
“Anh đếm cừu cho em nghe nhé?” Nghiêm Khải tựa giường.
“Được.”
“Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu…”
Giọng nói vốn quen thuộc vang lên giữa đêm tối ẩn ẩn tia động tình.
Phương Nhạc Cảnh khẽ nhắm mắt lại, tai hơi nóng lên.
“Nhạc Nhạc…” Nghiêm Khải nhẹ nhàng gọi.
“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh mở mắt.
“Anh đến tìm em có được không?” Nghiêm Khải hỏi.
“Bây giờ ư?” Phương Nhạc Cảnh giật mình.
“Muốn em.”
Giọng Nghiêm Khải khàn khàn.
“…Em … Không được đâu.” Phương Nhạc Cảnh từ chối, “Bên ngoài khách sạn của anh có nhiều phóng viên lắm, ở biệt thự còn có người trong đoàn phim nữa, Phùng Chử cũng ở đây.”
Nghiêm Khải im lặng không nói.
“Đợi mấy ngày nữa.” Cả người Phương Nhạc Cảnh nóng lên, “Chúng ta cùng đi nghỉ phép nhé.”
“Được.” Nghiêm Khải cười, “Cứ quyết định vậy đi.”
Hoạt động đếm cừu lại tiếp tục, Phương Nhạc Cảnh cầm di động, lông mi phủ xuống khuôn mặt một vệt tối.
“203 con cừu, ngủ rồi sao?” Nghiêm Khải hôn lên điện thoại.
Phương Nhạc Cảnh cong miệng, nhắm mắt không đáp.
“Chúc ngủ ngon, bảo bối của anh.” Nghiêm Khải cười khẽ.
Cho đến khi trong loa còn lại tiếng tút tút, Phương Nhạc Cảnh mới xoay người vùi mặt vào gối.
Nghiêm Khải đứng dậy xuống giường, định lên sân thượng hóng gió.
Bạch Dực tay nâng ly rượu, đang ngồi trên ghế ngắm sao.
“Sao cậu còn chưa ngủ?” Nghiêm Khải hỏi.
“Sao cậu còn chưa ngủ?” Bạch Dực lặp lại.
Nghiêm Khải bỏ mấy cục đá vào cốc, vặn nắp đổ rượu ra, “Tôi hỏi cậu trước.”
Bạch Dực đáp, “Tôi lạ giường.”
Nghiêm Khải cười, “Trùng hợp nhỉ, tôi cũng lạ giường.”
Bạch Dực: …
Giả dối!
Nghiêm Khải lắc lắc chiếc cốc trên tay, “Rượu ngon.”
“Chắc cậu lại đang nghĩ tới Phương Nhạc Cảnh chứ gì?” Bạch Dực hỏi trước.
Nghiêm Khải nhếch mày, “Lúc trước cậu đều gọi em ấy là Nhạc Nhạc.”
“Khác chứ, lúc trước là nghệ sĩ dưới quyền, còn bây giờ là chị dâu.”
Bạch Dực trả lời, trong lòng lại lặng lẽ bổ sung, dù sao cậu quan tâm tới người ta như thế, tôi vẫn nên chú ý thì tốt hơn.
“Em ấy vẫn ổn.” Nghiêm Khải nói, “Không cần tôi lo lắng.”
“Chỉ mong là thế.” Bạch Dực nâng ly, “Mong rằng mười ngày nữa sẽ có tin tốt.”
Hai người cụng ly, Nghiêm Khải ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Nghi thức khai mạc ấn định vào mười giờ sáng, mọi người trong đoàn phim The Sunset cũng đều đã rời giường. Đây là lần đầu tiên Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm không dùng tới phục sức của nhà thiết kế quốc tế. Lần này hai người mặc thiết kế của nhãn hiệu trong nước do Lâm Lịch đứng tên, xem như giúp người này quảng bá.
“Trang phục đẹp lắm.” Ansel gật đầu khen ngợi.
“Cảm ơn.” Phương Nhạc Cảnh mỉm cười, “Nếu cần, lần sau tôi có thể giới thiệu nhà thiết kế cho ngài.”
Trang phục của hai người tuy có kiểu dáng bất đồng nhưng lại có không ít chi tiết nhỏ tương hỗ lẫn nhau. Vì liên hoan phim châu Âu là một dịp trọng đại nên phong cách thiết kế của Lâm Lịch cần chú trọng hơn rất nhiều, cũng không thêm bất kỳ hoa văn khoa trương nào mà đi theo phong cách của minh tinh lớn, lại thêm căn bản của hai người đều rất tốt nên tạo hình xong hiệu quả hết sức kinh diễm.
“Không tồi đâu.” Phùng Chử cũng gật đầu, “Tuy chúng ta chỉ có một nữ nghệ sĩ nhưng nhất định cũng có thể đoạt được chú ý!”
Về phần nữ nghệ sĩ kia là ai…
“Hi!” Catherine đã trang điểm xong, xách váy tới tìm hai người. Là một người mẫu châu Âu, cô nàng có rất nhiều nhãn hiệu nổi tiếng tài trợ phục sức, váy gấm vàng nhạt phiêu dật như tiên, dưới chân đi giày cao gót mười lăm phân, trông như vô cùng chói mắt.
Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm chào cô, tiếp đó ngầm hiểu nhìn nhau ___ khó trách Augustine lại trốn tới Pháp không chịu về.
Quả nhiên khó nhất vẫn là ải mỹ nhân.
“Hello!” Philip ngậm một nhánh hồng, tao nhã bước tới nắm tay Catherine, khom lưng nói:
“Chào em, công chúa điện hạ cao quý của ta.”
“Chào anh.” Catherine phối hợp nhún một chân hành lễ, nụ cười ưu nhã nhưng sâu trong mắt lại có chút mất mát.
Quả nhiên… vẫn không thể gặp sao.
Ba chiếc xe đen tuyền nối đuôi nhau chạy tới phía hội trường thảm đỏ. Còn chưa tới cửa vào, hai bên đường đã truyền tới tiếng hét chói tai không dứt.
Thảm đỏ trong liên hoan phim châu Âu rất dài, hai bên đứng kín bảo an và nhà báo, đèn flash lóe lên liên tục, trông rất tráng lệ.
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên tổ chức, Ansel và Catherine bước lên thảm đỏ trước, phía sau là Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm. So với những hình ảnh hoa mỹ trên TV, hiện trường thực ra bình thường hơn rất nhiều. Trừ khi xuất hiện các tình huống đặc biệt như scandal vân vân, nếu không cánh phóng viên cũng chỉ cần chụp ảnh cho tốt là được, còn kém nhiệt tình hơn cả khi có fans tham gia.
Ba bốn phút sau, Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm đã đi thảm đỏ xong, đứng trước cửa đại sảnh quay đầu lại để phóng viên trong nước chụp ảnh, xem như chính thức kết thúc lần đầu tiên lộ diện tại liên hoan phim lần này.
Nghỉ ngơi trong đại sảnh sang trọng, Phương Nhạc Cảnh nâng ly rượu, trong lòng không khỏi xúc động. Những diễn viên từng đóng vai siêu anh hùng chỉ có thể thấy được qua màn hình khi còn bé đứng xung quanh, những ký ức một lần nữa được đánh thức. Hương vị béo ngậy của bắp rang bơ, coca ngọt ngào, những mô hình nổi tiếng được bày trong tủ kính trưng bày, từng thứ từng thứ quá đỗi quen thuộc như thể mới xảy ra ngày hôm qua.
Tuy rằng chưa từng nói chuyện với nhau, nhưng khi gặp mặt, họ lại có một cảm giác thân thiết quen thuộc, giống như gặp lại một người quen cũ đã lâu không thấy.
“Tôi rất thích Iron Man đấy!” mắt Thẩm Hàm sáng lòe.
“Cảm ơn cậu.” Người đàn ông đứng đối diện nở nụ cười ấm áp, cùng cậu ta cụng ly.
Debut lâu như vậy cũng không phải chưa từng cảm động, nhưng cho đến giây phút này, Phương Nhạc Cảnh mới thực sự hiểu được giá trị của điện ảnh, cũng là lần đầu tiên bị nó làm xúc động.
Phim ảnh có một sức hấp dẫn đủ khiến người ta phải trầm trồ thán phục.
“Biểu hiện tốt lắm.” Bên tai đột nhiên truyền tới một giọng nói.
Phương Nhạc Cảnh quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc.
“Hình như em vừa ngẩn người à?”
Phương Nhạc Cảnh bật cười.
“Dự lễ thảm đỏ đã kết thúc, em có thể xem chín ngày còn lại như nghỉ phép.” Nghiêm Khải chạm ly với cậu, “Hưởng thụ cho tốt nhé.”
Phương Nhạc Cảnh gật đầu, “Cảm ơn, giám đốc Nghiêm.”
Thẩm Hàm bưng ly rượu ngồi cạnh liếc trộm.
Thật là một bạn mập nhiều chuyện.
Hình ảnh hai người đi thảm đỏ nhanh chóng trở thành tiêu đề trên khắp các trang báo lớn trong nước. Dù không quá chói mắt như các nữ diễn viên, nhưng vì có liên quan tới The Sunset nên cái tên Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm vẫn luôn nằm trong top tìm kiếm. Hầu như mọi người đều chắc chắn danh hiệu ảnh đế lần này sẽ thuộc về Phương Nhạc Cảnh.
Trái ngược với sự quan tâm của truyền thông trong nước, Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm ở đây lại an nhàn hơn nhiều. Sau lễ khai mạc, họ có tới chín ngày nghỉ phép ___ dù sao có lo lắng cũng không thể thay đổi được kết quả, chi bằng cho bản thân cơ hội thả lỏng thì hơn.
“Chúng ta tổng cộng phải nhận phỏng vấn của năm đài truyền thông.” Thẩm Hàm nói, “Cũng không tính là nhiều lắm, lại còn có thẻ vip, có thể đi ăn ăn ăn ăn.”
Phương Nhạc Cảnh ngập ngừng, “Tại sao chúng ta không đi chơi?”
“Như vậy quá bê tha.” Thẩm Mập nghiêm túc.
“Tớ không có ý kiến.” Phương Nhạc Cảnh cười nói, “Cậu sắp xếp là được, tớ đi theo ăn ké thôi.”
Thực ra bọn tớ mới là người ăn ké này! Thẩm Hàm nghĩ thầm, phải biết là hóa đơn cuối cùng vẫn phải gửi cho BOSS thôi!
Đây cũng là lần đầu tiên Dương Hy giao mọi quyền quyết định cho Thẩm Hàm, để cậu tự quyết định lịch trình những ngày này, xem như là phần thưởng, kết quả là…
“Chúng ta phải đi ăn sáu nhà hàng một ngày?” Phương Nhạc Cảnh trừng to mắt.
“Tớ đã chỉnh lịch để chúng ta đi bộ nguyên hôm nay rồi.” Thẩm Hàm nghiêm túc nói, “Ăn no có một điểm tốt, chính là không có không còn sức lực.”
BOSS lại không ở đây, tớ tuyệt đối không cõng cậu lần thứ hai đâu.
Phương Nhạc Cảnh: …
“Xuất phát thôi!” Thẩm Hàm giơ tay hô.
Phùng Chử chụp lại hình ảnh này đăng lên trang cá nhân, đồng thời gửi cho một vài tài khoản của fans trong hậu viện hội của Thẩm Hàm.
Mấy phút sau, fans đã share hình đi khắp nơi. Mọi người vừa thấy đều vỗ bàn đặt cược, cá một quả dưa chuột, Thẩm Hàm cười vui vẻ như thế này nhất định là muốn đi ăn cơm.
“Lẽ nào trong lòng fans tớ không biết làm gì khác sao!” Thẩm Hàm kháng nghị.
“Nói cũng đâu sai, vốn dĩ cậu cũng đang muốn đi ăn còn gì.” Phương Nhạc Cảnh kéo kính râm xuống cho cậu ta.
“Ai nói!” Thẩm Hàm quay ngoắt, “Tớ chỉ muốn đi bộ tập thể lực!”
Tính chất hoàn toàn khác nhau đấy!
Phương Nhạc Cảnh nói, “Vậy giảm bớt một nhà hàng đi.”
“Không được.” Thẩm Mập nhanh chóng cự tuyệt.
Sáu nơi đã là rất ít rồi, vốn là tám nơi cơ, nhưng về sau bị Dương Hy bớt mất, bây giờ nhắc lại vẫn còn tiếc.
Phương Nhạc Cảnh bật cười, tựa lưng vào ghế chợp mắt.
Mỹ thực là thứ hóa giải hết thảy tâm trạng không vui, mới đi trải nghiệm bốn ngày, Phương Nhạc Cảnh đã hoàn toàn không nhớ đến chuyện trúng giải nữa, ngày ngày ung dung thoải mái. Dương Hy và Phùng Chử cũng khó mà tự do tranh thủ thời gian được, so ra, người lạc quan hưởng thụ đồ ăn nhất chính là Thẩm Mập.
“Dương Hy!”
Tắm xong, Thẩm Hàm bước lên cân, khó hiểu nói: “Sao em lại béo nữa rồi?”
Dương Hy cười đau dạ dày.
“Anh là người đại diện của em, em béo chính là do anh không làm tròn chức trách!”
Thẩm Hàm mặc độc một cái quần chip, tay chống nạnh đầy giận dữ. Còn cười à!
“Nhất định muốn anh thực hiện chức trách của người đại diện à?” Dương Hy tiện tay cầm gói kẹo trên bàn đi về phía thùng rác.
“Anh hùng xin nương tay!” Thẩm Hàm bổ nhào qua, đoạt lại gói kẹo, “Em phải xếp hàng mới mua được đó.”
“Không sao đâu, về nước chúng ta lại giảm béo.” Dương Hy ôm cậu ngồi lên ghế salon, “Đừng để ý mấy ngày này.”
“Anh thật tốt!” Thẩm Mập cảm động.
Thật vô cùng đáng để mình lấy thân báo đáp.
Sau này lại tiếp tục cho phép như vậy thì tốt!
Nghiêm Khải phải đi cùng đoàn đội truyền thông hiệp đàm khắp nơi nên thời gian trôi qua không tính là chậm, chín ngày nhanh chóng trôi qua, cuối cùng cũng đã đến ngày bế mạc. So sánh với lễ khai mạc rực rỡ tráng lệ thì thảm đỏ bế mạc thanh lãnh hơn rất nhiều, nhưng sự chú ý của giới truyền thông, đặc biệt là truyền thông trong nước đối với nó còn cao hơn ___ dựa theo lệ cũ, đoàn phim được mời ở lại đa phần là đoàn sẽ đoạt giải, cũng chính là thêm một điểm cho Phương Nhạc Cảnh giành giải ảnh đế.
“Nhạc Nhạc!” Ống kính chuyển tới, “Cậu có lời nào muốn gửi gắm tới khán giả không?”
“Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.” Phương Nhạc Cảnh vừa đi vừa vẫy tay với máy quay.
“Hàm Hàm thì sao?”
Giới truyền thông theo sát phía sau.
“Chờ chúng tôi trở lại.” Thẩm Hàm nháy mắt, trông vừa ngầu vừa đáng yêu.
Fans một bên ôm ngực gào khóc, một bên mở app xem live, khẩn trương đến mức hô hấp cũng quên!
Nhất định phải lấy được giải thưởng đó nha.
“Sao rồi?” Ngồi xuống ghế bên cạnh, Bạch Dực hạ giọng hỏi Nghiêm Khải, “Có cảm nghĩ gì không?”
“Còn hỏi thêm lần nữa, tôi lập tức cho cậu về nước.” Nghiêm Khải nhướn mày, cười đến là thỏa đáng.
Bạch Dực: …
Không thể chia sẻ chút cảm giác kích động hay sao, thật là không yêu thương anh em thuộc hạ gì cả.
Sau khi người chủ trì liên hoan đọc diễn văn xong, buổi lễ trao giải cũng chính thức bắt đầu. The Sunset mới đó đã thu được giải Đạo diễn xuất sắc nhất. Trong tiếng vỗ tay cổ vũ, Ansel tiến lên nhận cúp, “Đây là lần thứ hai tôi được vinh dự nhận giải thưởng này, cảm ơn gia đình và đoàn phim của tôi, mọi người thực sự rất tuyệt vời.”
“Đặc biệt cảm ơn tới hai người bạn phương Đông, các cậu chính là những diễn viên vô cùng ưu tú, là linh hồn của bộ phim này.” Ansel hôn lên cúp, mỉm cười nhìn về phía hai người.
Nghiêm Khải vỗ tay, đáy mắt cũng dâng lên ý cười.
Bạch Dực ngồi cạnh chẹp chẹp miệng, nhìn cậu tự hào thế nào kìa.
“Cảm ơn.” Nhận thưởng xong, Ansel trở về ghế ngồi, mọi người trong đoàn đều tiến lên cho ông một cái ôm.
Có năm diễn viên được đề cử giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, duy chỉ có Thẩm Hàm là người châu Á, trong đó còn có một minh tinh nổi tiếng người Mỹ – Grey với phim Không sợ hãi, người này cũng là người có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong năm người.
Từng cái tên dần được công bố, Thẩm Hàm bất tri bất giác cũng cảm thấy khẩn trương hơn, thậm chí khi MC đọc tên người đạt giải, cậu còn không nghe được chút âm thanh nào.
Tiếng vỗ tay xung quanh nổ ra như sấm, Phương Nhạc Cảnh kích động ôm lấy cậu ta, “Nhanh lên nhận giải đi!”
“Hả?” Thẩm Hàm sửng sốt.
“Cậu đạt giải rồi!” Phương Nhạc Cảnh thậm chí còn muốn lắc cho người này tỉnh, đến lúc nào rồi còn ngây người thế!
Thẩm Hàm hít một hơi lạnh, cuối cùng cũng phản ứng lại tình huống lúc này!
Thật thật thật sự là mình sao?!
Hình ảnh này được chiếu lên màn hình lớn, đồng thời cũng được trực tiếp trong nước, fans kích động cười ha ha, quả nhiên là Thẩm Mập nhà chúng ta, dù ở đâu khi nào, mặc kệ trường hợp ra sao cũng khác biệt như thế!
Xung quanh, khán giả thiện ý vỗ tay. Thẩm Hàm mơ mơ hồ hồ lên đài, nhận cúp xong cũng quên hết bài phát biểu chuẩn bị trước đó không còn một mảnh. May mắn rằng vốn Anh ngữ của cậu không tệ, sau năm sáu giây ngẩn người cuối cùng cũng cảm ơn đoàn phim và người nhà, đồng thời bày tỏ trong tương lai sẽ tiếp tục cố gắng.
Dù lời thoại này không quá kinh điển nhưng cũng không tạo ra lỗi lầm gì, hơn nữa, trọng điểm là Thật! Sự! Nhận! Giải! Rồi!
Sau khi xuống sân khấu, Thẩm Mập hân hoan nhảy nhót, vô cùng muốn ôm cúp đi tìm Dương Hy!
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ mà thôi, có một số việc không thể làm trước mặt công chúng được.
“Chúc mừng.” Phương Nhạc Cảnh lại ôm cậu ta thêm một cái.
Thẩm Hàm cười hì hì, hai người cùng chờ công bố giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Truyền thông và khán giả trong nước cũng nín thở chờ đợi.
Năm nay cạnh tranh giải Nam chính xuất sắc nhất không tính là kịch liệt. Phương Nhạc Cảnh được xem như là người mới trong giới điện ảnh quốc tế, biểu hiện xuất sắc trong The Sunset hiển nhiên đã thu hút quan tâm nhất, nên khi được đọc tên tiếng hô cũng lớn nhất. Thời điểm khách mời công bố giải thưởng, máy quay thậm chí còn phóng lớn hình ảnh cậu.
“Diễn viên Antoine của Dr. Kane” Khách mời công bố giải thưởng.
Nghiêm Khải khẽ nhíu mày, Bạch Dực cũng quay mặt nhìn anh một cái.
Hình ảnh nhanh chóng bị đổi, trong tiếng vỗ tay như sấm, Antoine giơ tay hô to bước nhanh lên sân khấu, nhận lấy cúp thưởng từ tay vị khách quý.
Ansel vỗ vai Phương Nhạc Cảnh tỏ vẻ an ủi.
Lúc Antoine nói cảm nghĩ, điện thoại trong túi quần Phương Nhạc Cảnh rung lên.
____ không sao đâu.
Phía sau là emo mặt cười chiêu bài.
Phương Nhạc Cảnh phồng má, gửi lại một emo mặt bánh bao đang khóc.
Thẩm Hàm cũng buồn bực, vì sao không phải Nhạc Nhạc chứ.
“Không sao cả.” Cất di động, Phương Nhạc Cảnh nhỏ giọng nói, “Sau này vẫn còn cơ hội.”
“Đúng vậy.” Thẩm Hàm vội đáp, “Chúng ta còn nhiều thời gian!”
Lễ trao giải tiếp tục được tiến hành, The Sunset tiếp tục đem về tổng cộng hai giải thưởng Phim có tiếng xuất sắc nhất và Phim điện ảnh có tầm ảnh hưởng nhất, có thể nói là thắng lớn. Sau khi công bố phim xuất sắc nhất, lễ trao giải cũng chính thức hạ màn, vẽ ra dấu chấm hết cho liên hoan phim lần này.
Ansel vì có việc gấp nên đã lên máy bay đi Anh trước một bước. Những người còn lại trong đoàn phim cũng lần lượt rời đi, trong biệt thự nhanh chóng chỉ còn lại Phương Nhạc Cảnh, Thẩm Hàm, Dương Hy và Phùng Chử, thêm cả Philip và Simba.
Vì nhận được giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất nên Thẩm Hàm phải ở lại nhận phỏng vấn, đến khi về nhà đã tới nửa đêm, Phương Nhạc Cảnh đã nằm trong chăn ngủ say mất rồi.
“Nhạc Nhạc có sao không?” Đóng cửa lại, Thẩm Hàm dè dặt hỏi.
“Không sao đâu.” Phùng Chử cười nói, “Yên tâm đi.”
“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Hàm nói, “Anh cũng ngủ sớm đi.”
Phùng Chử gật đầu, bước nhẹ chân trở về phòng mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Nhạc Cảnh tỉnh ngủ ngồi dậy duỗi lưng, sau đó ôm chăn lăn một vòng, lại bị một người ôm lấy.
“Tìm Dương Hy đi.” Phương Nhạc Cảnh mơ màng lầm bầm nói.
Nghiêm Khải bật cười, “Sao anh lại phải tìm Dương Hy?”
“Hả?” Phương Nhạc Cảnh tỉnh táo lại, chỉ là chưa kịp nói gì đã bị đè xuống chăn hôn.
“Buổi sáng tốt lành.” Một hồi lâu sau, Nghiêm Khải mới buông cậu ra.
“…Buổi sáng tốt lành.” Phương Nhạc Cảnh cười, tay áp lên mặt anh.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ mỏng manh, vừa tươi đẹp vừa ấm áp.
- Hết chương 110-