Vì lệch múi giờ, trong nước lúc này kỳ thật không có bao nhiêu người lên mạng, nhưng cho dù là vậy cũng không thể ngăn cản cái post kia nhảy lên đầu đề tìm kiếm, thậm chí có người còn chạy tới trang cá nhân của em gái trợ lý lăn lộn cầu chia sẻ hình chụp rõ mặt hơn nữa, chúng ta đều thập phần muốn nhìn.
Ảnh chụp Thẩm Hàm rất tri kỷ lại ấm áp mọi người lại nhịn không được cảm khái thật sự là hảo nhu thuận nha~ đáng giá cho chúng ta bắt cóc đem về nhà nuôi riêng, còn có một bộ phận fan trực tiếp gả cậu cho Phương Nhạc Cảnh – hiển nhiên bị số fan còn lại bác bỏ - giỡn chơi hả làm sao có thể gả Đô Đô cho Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc cũng là thụ, hai thụ ở cùng với nhau sẽ không có hạnh phúc đâu, mau cho mỗi người tìm công của đời mình đi!
Quả nhiên rất khoa học.
Phương Nhạc Cảnh cầm di động 囧 hữu thần, nằm không cũng trúng đạn là sao đây...
Thẩm Hàm lại dùng ánh mắt thống khổ nhìn cậu – nguyên lai mọi người đều nhìn ra được thuộc tính, mệt tớ vẫn luôn cho rằng che giấu rất tốt rồi chứ.
Thật sự là thất bại, cảm giác nhân sinh một mảnh u tối a.
Ngàn lần xin lỗi thân phận diễn viên chuyên nghiệp.
" Nhạc Nhạc, có thể kiên trì được không?" Sau một lúc, Ansel tự mình tới hỏi.
Phương Nhạc Cảnh gật gật đầu, " Không thành vấn đề."
" Vất vả." Ansel nói, " Catherine đã tìm được cảm giác rồi, hai người diễn thử trước một chút, chúng ta tranh thủ tý là xong."
" Được." Phương Nhạc Cảnh bỏ ly nước xuống đứng lên, Phùng Chử giúp cậu cầm áo khoác mới, một tay bên kia cầm cái áo sơ mi ướt sũng hồi nãy.
Thẩm Hàm dùng tay chà xát mặt Phương Nhạc Cảnh, " Cố lên.
" Ân." Phương Nhạc Cảnh mặc áo sơ mi vào, hít sâu một hơi, sau đó bước nhanh ra cửa.
Cuồng phong gào thét nháy mắt xuyên qua lớp quần áo mỏng manh giống như dao nhỏ đâm vào trong xương cốt, chắc là do ngồi ở trong phòng sưởi ấm đợi có chút lâu, Phương Nhạc Cảnh cảm thấy lần này hình như so với lần trước gian nan hơn rất nhiều.
" Thế nào?" Phùng Chử lo lắng.
" Không có việc gì." Phương Nhạc Cảnh lắc đầu, cắn răng đứng trong gió một trận mới miễn cưỡng thích ứng.
" Thật xin lỗi cậu." Trước khi bắt đầu quay, Catherine đáy mắt tràn đầy xin lỗi.
" Không có gì." Phương Nhạc Cảnh cười cười, cũng không có trách cứ gì. Loại chuyện này ai cũng không muốn xảy ra, tuy rằng cô ấy không ướt nước mưa nhưng quần áo đơn bạc như thế đứng trong đêm đông cũng không có bao nhiêu tốt.
" Chuẩn bị bắt đầu." Trợ lý đạo diễn hô.
" Chúng ta cùng cố lên." Catherine cùng cậu nhẹ nhàng ôm một cái, xoay người trở lại xe.
Philip đề xuống chốt mở nước mưa, lại điều chỉnh hướng phun vòi nước liền ôm một tách cà phê nóng ấm tay, có chút lo lắng mà nhìn ra bên ngoài.
" Action!" Thư ký trường quay lần thứ năm đập bảng.
Vệ sĩ mở cửa xe ra, hơi hơi cúi nguời mời Windsor ra ngoài.
An Lạc người đầy bùn lầy bị xách đến trước mặt cô.
" Ngươi tên là gì?" Windsor ngữ điệu biếng nhác, tựa hồ chẳng thèm để thiếu niên này vào mắt.
" An Lạc." Máu trên trán được nước mưa cọ rửa xuống, nhỏ từng giọt tí tách lên áo sơ mi.
Nhìn răng hắn không ngừng va đập vào nhau, Windsor dùng tay phải bọc trong bao tay tơ nhung nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, " Ngươi sợ cái gì?"
Xa xa mọi người đều có chút sửng sốt, lời kịch không có câu thoại này, kịch bản được sửa lại?
" Đạo diễn?" Trợ lý thăm dò nhìn về phía đạo diễn.
Ansel nhẹ xua xua tay, cứ để hai người tiếp tục diễn đi.
" Tôi không có sợ hãi." An Lạc sắc môi tái nhợt, lọn tóc màu đen nhỏ bị nước mưa dính sát vào hai má, " Do quá đói và rét lạnh."
Windsor buông tay ra, trên mặt chỉ còn nét trào phúng, " Thì ra chỉ là kẻ trẻ người bụng ăn không đủ no, còn nói hắn biết bí mật của Nhà tư thiện lớn Norton nữa chứ, đúng là ở thành phố này kẻ điên loại nào cũng có."
" Lãng phí năm phút đồng hồ đối với ngài không hề có tổn thất gì,." An Lạc kiên trì nói, " Hơn nữa tôi có thể cam đoan tuyệt đối không có nói dối."
" Ngươi chắc chắn? Ta không muốn nghe một câu chuyện bịa đặt tỉ mỉ đâu." Windsor châm thuốc lá, nhìn hắn gằn từng chữ, " Xác thực mà nói, bất kể nam nhân lừa gạt ta cho dù với mục đích gì thì đều không có kết cục tốt đâu."
" Tôi chắc chắn." An Lạc ngực kịch liệt phập phồng, ánh mắt lại không chút nào trốn tránh.
" Rất tốt." Windsor khóe miệng cong lên, xoay người trở về xe, " Nhớ kỹ, ngươi chỉ có năm phút cho nên bớt nói mấy câu vô nghĩa đi."
" Cảm ơn." An Lạc nhẹ nhàng thở ra, nắm tay vẫn luôn gắt gao nắm chặt rốt cuộc cũng nhẹ nhàng buông ra.
Vệ sĩ mở cửa xe ra, đem hắn đẩy vào.
" OK!" Ansel hô cắt, " Lần này rất tuyệt."
" Cảm ơn trời đất." Phùng Chử tâm luôn treo ở cổ họng cuối cùng cũng rớt xuống, " Coi như quay xong rồi."
" Dựa theo cảm giác này quay lại một lần nữa."" Ansel nói với Phương Nhạc Cảnh, "" Ánh mắt của cậu rất đẹp, ánh mắt thêm tự tin hơn nữa tôi tin sẽ đặc tả được nhiều lắm đấy."
" Vâng." Phương Nhạc Cảnh uống vài hớp nước đường nóng, đưa chén cho Phùng Chử liền bắt đầu quay tiếp.
" Haizz."" Thẩm Hàm nhìn đồng hồ, từ nội tâm phát ra tiếng thở dài.
" Sao vậy?" Phùng Chử nhìn cậu.
" Sắp đến mười một giờ rồi." Thẩm Đô Đô tiếc nuối nói, " Buffet tối nay nhất định đã sớm chấm dứt." Cá tươi ngon và hải sâm, còn có màn trình diễn của Lâm đại trù hết thảy đều không thể thấy, nhân sinh quả thực rơi xuống tận cũng vực thẳm.
Phùng Chử nghe vậy buồn bực, " Vậy cậu tại sao không đi ăn, đêm nay cũng không có cảnh quay của cậu." Tuy rằng muốn duy trì vóc dáng nhưng ngẫu nhiên ăn hải sản một bữa cũng không sao nhỉ.
" Anh không hiểu đâu." THẩm Hàm ánh mắt thâm trầm giống y như một vị thi nhân.
Phùng Chử:...
Cậu không nói thì muốn tôi hiểu thế nào đây.
*********************
" Hoàn mỹ." Ansel vừa lòng gật đầu, sau khi tìm được cảm giác chuẩn mấy cảnh quay bổ sung cũng rất suông sẻ, rất nhanh liền xong kế hoạch quay phim. Trợ lý Catherine nhanh chóng giúp cô bọc một chiêc áo bành tô thật dày, Phương Nhạc Cảnh cũng ngồi ở trên ghế để nhà tạo mẫu giúp mình thổi khô tóc.
" Đến, thay quần áo nào." Thẩm Hàm mang một cái túi mua sắm ra.
" Cậu mang tới khi nào thế?" Phương Nhạc Cảnh buồn bực.
" Đây hoàn toàn không phải là trọng điểm." Thẩm Hàm đem quần áo ra giũ thẳng, là thương hiệu nổi tiếng nhất hiện nay, soái khí ngời ngời không ai bì kịp.
" Đây thật sự là quần áo của tớ?" Phương Nhạc Cảnh hỏi.
" Tớ nhờ Ngô Phi mua giùm cậu, nhanh mặc vào." Thẩm Hàm thúc giục.
Phương Nhạc Cảnh càng thêm khó hiểu, vì sao cần phải giúp mình mua quần áo. ( để đi hẹn hò chứ sao =)))
" Hiện tại không cần thay đâu." Phùng Chử cũng nói, thuận tay lấy một cái áo lông bọc Phương Nhạc Cảnh lại, " Quay về khách sạn chỉ mất mười phút thôi."
" Không nên không nên." Thẩm Đô Đô phi thường nóng nảy, sao không ai chịu phối hợp với mình hết vậy.
Đến cả việc nhỏ này mà cũng làm không tốt, ông Sáu nhất định sẽ khai trừ mình mất.
Lôi Cách bưng một ly cacao nóng đẩy cửa vào, còn chưa kịp mở miệng, một người khác đã vội vã xông tới thiếu chút nữa đụng ngã hắn lăn quay.
" Xin lỗi xin lỗi." Philip nhanh chóng dừng lại cước bộ.
Lôi Cách vẫy vẫy đồ uống nóng trên tay, cảm thấy vừa thấy hắn liền có chút... đau đầu.
Nhưng lần này Philip cũng không dây dưa, mà là chạy vài bước đến bên người Phương Nhạc Cảnh " Có thể đi được chưa?"
" Có thể." Phương Nhạc Cảnh gật gật đầu, " Nhưng tại sao phải chờ tôi?" Hình như chúng ta không có ở cùng khách sạn.
" Đi." Philip lôi kéo cậu khoác vội một cái áo khoác.
Thẩm Đô Đô mở to hai mắt, tôi còn chưa để Nhạc Nhạc mặc quần áo mới, như thế nào nói đi liền đi!
" Uy uy!" Xét thấy phong cách Philip luôn kỳ lạ cho nên Phùng Chử quyết đoán đuổi theo, " Anh muốn dẫn Nhạc Nhạc đi đâu?"
" Đúng vậy chúng ta phải đi đâu?" Phương Nhạc Cảnh cũng không hiểu nổi, "" Đã khuya lắm rồi."
" Đi rồi biết." Philip tiếp tục lôi kéo chạy nhanh y như một cơn gió.
" Không cần! " Phương Nhạc Cảnh một phen ôm chặt cây, " Tôi đối với cô em không có hứng thú cũng không muốn nghe anh kể chuyện xưa, mau thả tôi trở về khách sạn để ngủ!"
Lôi Cách và Phùng Chử ở phía sau truy tới, đạo diễn và nhân viên đoàn phim nghe được động tĩnh cũng tò mò nhìn sang bên này.
" Anh tự mình đi quán bar đi." Phương Nhạc Cảnh tránh khỏi hắn bỏ chạy.
" Từ từ!" Philip kéo giữ chặt cánh tay cậu, cắn răng thấp giọng nói, " Có người ở phụ cận chờ cậu."
" Ai?" Phương Nhạc Cảnh nghe vậy ngẩn ra.
" Cậu nói thử xem?" Mắt thấy mọi người muốn vây lại đây, Philip đơn giản xoay người khiêng cậu chạy nhanh về phía trước.
Tiểu đồng bọn vây xem hoàn toàn quá trình đều bị sợ ngây người.
Giữa ban ngày ban mặt bắt cóc diễn viên chính đây sao.
Lôi Cách đi nhanh đuổi theo, sắc mặt có chút âm trầm.
" Kỳ thật không sao." Thẩm Hàm giữ hắn lại.
"..."" Biết rõ quan hệ giữa cậu và Phương Nhạc Cảnh, Lôi Cách do dự dừng bước.
" Không sao đâu, Philip là muốn cho Nhạc Nhạc một kinh hỉ." Thẩm Đô Đô ánh mắt vô cùng chân thành, cho nên mới nói vị đại ca này ngươi vẫn là không cần nhúng tay, phải biết rằng BOSS thật hung.
" Cậu có biết Nhạc Nhạc muốn làm gì không?" Phùng Chử cũng đuổi theo.
" Tóm lại là chuyện tốt nha." Thẩm Hàm nhu nhu mũi, "" Được rồi, tất cả giải tán nào."
Lôi Cách gật gật đầu, trầm mặc xoay người trở về phòng.
" Không được, cậu mau nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì." Phùng Chử tiếp tục lôi kéo Thẩm Hàm không tha, làm một trợ lý chuyên nghiệp đối với tật xấu thường xuyên biến mất của Phương Nhạc Cảnh rất là đau đầu. Tuy công ty nói không cần quản quá nghiêm nhưng dù sao cũng là nghệ nhân của mình, nửa đêm bị cuồng ma thoát tuyến khiêng đi, dù nhìn từ góc độ nào cùng không yên lòng cần phải tra hỏi rõ ràng.
" Được rồi vậy không cho anh đi nói với người khác." Thẩm Hàm thỏa hiệp, bên tai hắn nhỏ giọng thầm thì vài câu.
" Ông Sáu?" Phùng Chử nghe vậy sửng sốt, " Không phải nói lão thái thía đã bảy mươi sáu tuổi, thân thể cũng không tốt, như thế nào còn ngồi hơn hai mươi mấy giờ bay đến thăm."
" Bởi vậy, tôi cũng không nghĩ ra được." Thẩm Hàm bình tĩnh gật đầu, " Đại khái chính là năng lượng thân tình." Thật sự rất là cảm động.
Phùng Chử nửa tin nửa ngờ.
Lần sau nếu mà có cơ hội nhất định phải gặp mặt vị ông Sáu truyền kỳ này mới được.
" Xe anh rốt cuộc đậu ở đâu?" Phương Nhạc Cảnh bị hắn khiêng chạy thật sự khó chịu, hít thở không thông.
" Không cần ngồi xe." Philip đặt cậu xuống đất, thở hồng hộc nói, " Đến."
" Đến?" Phương Nhạc Cảnh quay đầu nhìn chung quanh, " Người đâu?"
" Trên lầu." Philip lấy một tấm thẻ điện tử quẹt quẹt trước cửa khách sạn, một đường tốc hành đến lầu bốn sau đó thân sĩ tay phải khoát lên ngực, " Chúc cậu có một đêm khoái lạc."
Phương Nhạc Cảnh nhìn cửa phòng trước mặt, cảm thấy mình chính là đang mơ.
Philip ấn vang chuông cửa sau đó cười xấu xa vọt vào thang máy, hướng cậu phất phất tay, " Sáng mai tôi tới đón cậu." Trong nháy mắt cửa thang máy sắp đóng, lại chêm thêm câu," Trong phòng là Augustine.!" Đùa giỡn một chút thật là hảo sảng khoái.
Phương Nhạc Cảnh:...
Anh nghiêm túc chứ.
Cửa phòng bị người mở ra, Nghiêm Khải xoay người đối diện cậu, đáy mắt tràn ngập sủng nịch quen thuộc.
Phương Nhạc Cảnh mở to hai mắt không chớp nhìn anh.
Nghiêm Khải kéo cậu vào phòng, đưa tay đóng cửa lại, sau đó cười ghé vào lỗ tai cậu hỏi, " Không nhận ra anh?"
" Anh thế nào..." Phương Nhạc Cảnh nói không thành lời, trước rõ ràng bảo công ty rất bận, không có thời đến đây lại không ngờ rằng hôm sau đã gặp mặt được.
" Đùa em thôi, anh lúc ấy đang ở sân bay."Nghiêm Khải hôn hôn cậu, " Cao hứng không?"
" Ừa." Phương Nhạc Cảnh mắt có chút hồng, đem mặt chôn chặt trước ngực anh.
" Không nói nữa, đi tắm rửa trước." Nghiêm Khải ôm cậu hướng về phòng tắm, " Ngâm trong nước lạnh lâu như vậy cũng muốn cảm lạnh."
" Anh nhìn em quay phim?" Phương Nhạc Cảnh nghe vậy ngoài ý muốn.
"Khách sạn rất cao, vừa lúc ở ban công phòng này có thể nhìn thấy phim trường." Nghiêm Khải đem cậu đặt vào bồn tắm. Đương nhiên còn có siêu cấp tiểu gián điệp Thẩm Đô Đô mật báo, bất quá xuất phát từ điều khoản hợp tác phải giữ bí mật cho nên Nghiêm tổng không đem chuyện này nói ra, cực kỳ trượng nghĩa.
Mà giờ khắc này, Thẩm Hàm đang trong phòng ăn trống rỗng của khách sạn tuần tra, thuận tay cầm lấy menu nhìn một cái rồi tiếc nuối thở dài – vốn tưởng rằng có thể xem trộm cảnh tượng cảm động người yêu gặp lại nhau, không nghĩ tới cái gì cũng không thấy, Nhạc Nhạc đã bị Philip khiêng đi mất tiêu! Sớm biết vậy còn không bằng ở lại khách sạn ăn một bữa buffet hải sản hoành tráng, thể loại hai đầu đều hỏng bét, má ơi lỗ vốn quá rồi. T_T
" Chào cháu." Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm hữu hảo.
" Chào ngài." Thẩm Hàm quay đầu lại, liền thấy một đại thúc vô cùng hiền lành.
" Nhà ăn lập tức phải đóng cửa rồi." Đại thúc nhắc nhở.
" Cháu đi liền đây." Thẩm Hàm hướng ông cười cười xin lỗi, xoay người muốn đi ra ngoài.
" Cháu chưa ăn cơm chiều sao?" Đại thúc đột nhiên hỏi.
"..."" Thẩm Hàm dừng bước lại.
" Có lẽ bác có thể mời một mình cháu ăn bữa cơm." Đại thúc cười vươn tay, " Ta gọi là Giản, là bếp trưởng của khách sạn này."
Thẩm Hàm mở to hai mắt, " Thật không?"
" Đương nhiên là thật." Bếp trưởng tiên sinh nhìn qua cũng rất vui sướng – trên thực tế từ lúc Thẩm Hàm bước vào nhà ăn, hắn ở trong nhà bếp đã theo dõi, còn lấy trực giác sắc bén mà kết luận, người thanh niên này hẳn là rất muốn ăn cơm!
Bếp trưởng rất thích những vị thực khách yêu thích thức ăn, vì thế Thẩm Hàm lần đầu tiên trong đời được mời vào phía sau nhà bếp.
" Vận khí của cháu thật tốt, đây là tôm hùm chuẩn bị cho bữa tiệc ngày mai." Bếp trưởng tiên sinh trên đài thuần thục xử lý và nấu nướng, " Còn có canh được nấu đặc lại ngon nhất."
" Cám ơn ngài."
" Cháu xem ra là người rất thích ăn uống. " Bếp trưởng đem chén dĩa bày ra, trên mặt là biểu tình chỉ cật hóa mới hiểu tươi cười nói, " Cho nên ta rất thích cháu."
Thẩm Hàm trải khăn ăn ra, cầm dao nĩa lên tâm tình vô cùng sảng khoái.
Nếu tương lai có cơ hội mình nhất định phải mời đại thúc ăn lẩu chua cay, thậm chí còn có thể thêm vịt nướng mật ong!
Mà cùng lúc với Thẩm Hàm thưởng thức mỹ vị, Nghiêm Khải đang quỳ trên giường tinh tế giúp Phương Nhạc Cảnh băng bó vết thương ở khuỷu tay – trước thời điểm quay phim đại khái rất lạnh cho nên không chú ý đến cánh tay bị trầy da, thẳng đến khi ngâm nước nóng mới bị đau đến giật mình.
" Được rồi." Nghiêm Khải dán tốt băng cá nhân, " Ngày mai mà chưa lành sẽ mang em đi gặp bác sĩ."
" Vết thương nhỏ thôi mà." Phương Nhạc Cảnh sờ sờ má anh, " Rất nhanh sẽ lành."
Nghiêm Khải để băng gạc và hòm thuốc qua một bên, chân mày nhíu lại – vai diễn lần này của Phương Nhạc Cảnh là mọt thiếu niên ở tận cùng đáy xã hội, bối cảnh là hắc bang hoành hành cho nên thường xuyên sẽ có màn đánh nhau, tuy rằng đạo diễn và đoàn phim đã áp dụng đầy đủ công cụ bảo hộ nhưng khó tranh va chạm nhỏ, trên người sẽ đầy vết bầm xanh tím.
Nghiêm Khải thở dài, vươn tay đem cậu ôm vào trong ngực, " Hôm nay bị đông lạnh đến bệnh đi?" Mặc dù mình đứng phía xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống ở phim trường, thấy em ấy lần lượt bị vứt vài bùn lầy, tâm tình tất nhiên không thể tốt, thậm chí còn muốn trực tiếp đem người cướp về.
" Hoàn hảo, hiện tại đã không lạnh nữa rồi." Phương Nhạc Cảnh tựa vào trước ngực anh, " Rất ấm."
" Ngày mai có cảnh quay nào không?" Nghiêm Khải vỗ vỗ phía sau lưng cậu.
" Buổi chiều có một cảnh nhỏ nhưng có thể xin phép đạo diễn, hẳn là có thể thay đổi." Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh, " Em ở cùng anh một ngày."
" Ân." Nghiêm KHải gật gật đầu, giúp cậu vuốt vuốt lọn tóc, " Ngủ đi."
" Không đúng." Phương Nhạc Cảnh nói, " Anh lần này đến Italy bác có tức giận không?"
" Ông ấy không quan tâm đến anh." Nghiêm Khải nói, "" Từ sau khi về nước, đại đa số thời gian ông ấy ở cùng với Chiêm tiên sinh hoặc là đến nhà Bạch Dực chơi cờ, cơ bản sẽ không ở nhà lâu đâu."
Phương Nhạc Cảnh bật cười, " Nghe cứ như anh là con rơi con nhặt."
" Như vậy mới tốt." Nghiêm xoa bóp cổ cậu, " Nếu mà ông ấy suốt ngày truy vấn mối quan hệ chúng ta mới là đau đầu."
" Bây giờ còn hỏi sao?" Phương Nhạc Cảnh ngẩng đầu nhìn anh.
" Trước đây từng nói Giáng Sinh muốn dẫn em về ra mắt gia đình." Nghiêm Khải nói, " Đáng tiếc < Bình Lạc sự kiện> lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em lại nhận bộ phim mới, đành phải đem thời gian dời lại." Lão gia tử ngược lại đối với việc này không ý kiến gì nhưng Nghiêm ma ma thì không giống, đầu tiên là kháng nghị nhi tử ngốc nói không giữ lời, sau đó lại suy yếu tỏ vẻ chính mình tự mình đi khám bệnh,cư nhiên không tìm ra nguyên nhân vì thế cả người liền không tốt nói không chừng cần phải thay tim.
" Không muốn đi chữa bệnh lại tùy tiện đi tìm dì." Nghiêm tổng không chút nào bị uy hiếp.
" Dì của con cũng bị con của bà ấy khiến đổ bệnh, hôm trước vừa mới làm phẫu thuật tim xong." Nghiêm ma ma ngữ điệu rất chấp nhất.
Nghiêm tổng không thế nhịn được nữa, " Dì rất nhanh đều bảy mươi tuổi, mẹ còn cùng dì ấy so?"
" Đúng vậy!" Vô tình bị chọc thủng hai lần, Nghiêm ma ma nhất thời xuất ra uy lực phong thái của nữ vương điện ảnh và truyền hình Moli lúc ấy, " Tóm lại mặc kệ là nam hay nữ nhân, lễ Giáng Sinh này con đều phải đem về cho mẹ gặp mặt!"
" Ba."" Nghiêm Khải bước vào thư phòng, đem di động đưa cho lão gia tử rồi ra ngoài, " Mẹ tìm gặp ba có việc gấp."
" Uy?" Nghiêm ba ba nghe máy.
" Uy cái gì uy, đưa di động cho con trai, tôi hoàn toàn không muốn nói chuyện với ông!" Nghiêm ma ma rất là sắc bén.
Nghiêm ba ba khiếp sợ nói, " Tôi rõ ràng cái gì cũng không có làm!" Cũng đâu cần biểu hiện chán ghét rõ ràng như vậy.
Nhưng Nghiêm ma ma hiển nhiên sẽ không quản chuyện này.
Vì thế hai người liền gây lộn.
Thật sự là quá thê thảm.
Sau hai lần ba lượt, Nghiêm ba ba tâm lực quá độ rốt cuộc đáp ứng với con trai khuyên nhủ vợ mình. Mà Moli dưới thế công kích từ hai phía cuối cùng cũng đáp ứng kép dài thời hạn ra mắt.
Đặc biệt không dễ dàng.
" Muốn hoãn tới khi nào?" Phương Nhạc Cảnh hỏi anh.
" Ít nhất là chờ đến phim chiếu xong đi." Nghiêm Khải nhu nhu đầu cậu. " Không sao đâu, không cần sợ."
" Ừa." Phương Nhạc Cảnh cười nhìn anh, "Em sẽ cố gắng."
" Thật sự không ngủ?" Nghiêm Khải nhìn cậu.
" Không ngủ." Phương Nhạc Cảnh ghé vào ngực anh – kỳ thật lúc trước mệt chết đi được nhưng ở thời khắc nhìn thấy anh ấy, mọi mệt mỏi đều tan biến, một giây cũng không muốn ngủ.
Giây tiếp theo, Nghiêm Khải ôm cậu lên trên chăn, chính mình xoay người xuống giường.
Phương Nhạc Cảnh có chút mờ mịt.
Sao lại đi rồi.
Nghiêm Khải từ trong túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ, trở lại giường ôm trọn cậu, " Tặng cho em."
" Là cái gì?" Phương Nhạc Cảnh hỏi.
" Chuẩn bị cho em một kinh hỉ." Nghiêm Khải đem hộp nhỏ nhét vào trong tay cậu, " Mở ra nhìn thử xem có thích không."
Chiếc hộp màu đỏ được đóng gói tinh xảo, Phương Nhạc Cảnh dùng ngón cái cọ cọ chốt mở, có chút ngoài ý muốn quay đầu lại.
" Nửa tháng nữa là sinh nhật của em." Nghiêm Khải hôn hôn má cậu, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng cười, " Bất quá khi đó anh không thể đến được, công ty có cuộc họp quan trọng nên phải chuẩn bị lễ vật cho em trước."
"Phương Nhạc Cảnh cười ra tiếng, " Cảm ơn anh."
" Mở ra nhìn xem." Nghiêm Khải đặt cằm lên bờ vai cậu, "" Anh đã chọn rất lâu, không cho không thích." Sau đó nghĩ lại bổ sung," Không thích thì cũng phải giả vờ thích."
Thật sự là đặc biệt đặc biệt bá đạo.
Nếu mà để Thẩm Đô Đô biết được nhất định sẽ nhịn không được mà cảm khái – quả nhiên cùng dạng với tiểu thuyết, phi thường chân thực –