“Tạm thời còn chưa nghĩ ra.” Thẩm Hàm ôm đệm dựa vào sô pha. “Anh để tôi ngẫm nghĩ lại.”
“Căn bản là không cần nghĩ nhiều.” Dương Hi ôm cậu vào phòng tắm. “Mọi chuyện đều sẽ được giải quyết, nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Không nghĩ biện pháp thì làm sao giải quyết được vấn đề!” Thẩm Hàm kháng nghị.
Dương Hi dừng một chút, nói. “Giám đốc Nghiêm hẳn là sẽ ra mặt.”
“Giám đốc Nghiêm?” Thẩm Hàm chớp chớp mắt, rốt cuộc nghĩ đến chuyện này, vì thế giật mình. “Đúng rồi, anh không nói tôi cũng quên, Nhạc Nhạc quen biết giám đốc Nghiêm!”
Dương Hi:…
Người bình thường rất khó quên được chuyện này nha.
“Chúng ta có người ở phía trên!” Thẩm Hàm nhất thời cao hứng phấn chấn lại.
Dương Hi buồn cười, thay đổi cảm xúc có phải hơi nhanh một chút không.
“Vậy thì không sợ xe QQ nữa!” Thẩm Hàm hùng dũng oai vệ. “Cứ để hắn chơi đùa đi!”
“Lúc trước cậu vẫn gọi hắn là Tề Thuỵ.” Dương Hi tựa vào cửa phòng tắm.
“Hở?” Thẩm Hàm ngậm bàn chải nhìn hắn.
“Trước đây cho dù không thích, cậu vẫn gọi hắn là Tề Thuỵ.” Dương Hi nói. “Cho đến gần đây mới bắt đầu gọi là xe QQ.”
Thẩm Hàm nghĩ đó là vì, gần đây hắn tìm người lái xe tông tôi, lúc trước cũng không nghĩ hắn lại ác độc như vậy.
“Sao lại ngẩn người?” Dương Hi lắc lắc bàn tay trước mặt cậu. “Sắp nuốt mất bàn chải rồi.”
Thẩm Hàm hồi thần, tiếp tục chà chà đánh răng, thuận tiện nói sang chuyện khác. “Lúc nào đó chúng ta đi thăm chị Ngô Huyên một chút đi.”
“Vẫn là thôi đi.” Dương Hi lắc đầu.
“Vì sao?” Thẩm Hàm súc súc miệng, nghiêm túc nói. “Tuy chị ấy là bạn gái Tề Thuỵ, nhưng rất có khả năng là bị tình yêu nhất thời che mắt, không có nghĩa là sẽ thông đồng làm bậy với tên kia nghịch thần tặc tử kia.”
Sắc mặt Dương Hi cứng đờ. “Tôi nhớ rõ đây là lời thoại của cậu.”
“Tôi biết.” Thẩm Hàm cười hì hì. “Thế nhưng anh không cảm thấy dùng trong lúc này rất thích hợp sao!” Còn vô cùng khí phách.
Dương Hi:…
“Nói tiếp, vì sao tôi không thể đi thăm chị Ngô Huyên?” Thẩm Hàm hỏi.
“Chuyện ngoài ý muốn ở trường quay cũng chia làm hai loại, nếu là bị thương thông thường, chúng ta đương nhiên nên đi thăm.” Dương Hi giúp cậu xả nước tắm. “Nhưng lần này không giống, phẫu thuật thẩm mỹ vốn là chuyện mà cô ấy dùng trăm phương nghìn kế để che dấu, chúng ta đi thăm ngược lại chỉ khiến cô ấy xấu hổ. Một mình Nhạc Nhạc đi là được rồi.”
“Nói cũng phải.” Thẩm Hàm cởi nút áo ngủ, tính toán tắm rửa.
Dương Hi mặt than xoay người đi ra ngoài. “Tôi về đây, có chuyện gọi tôi.”
Thẩm Hàm nói. “Nhưng tôi còn chưa nói xong!”
Dương Hi cũng không quay đầu lại, lãnh khốc ra lệnh. “Sáng mai lại nói, lập tức đi ngủ!”
Thẩm Hàm yên lặng ngậm miệng.
Người đại diện của mình có đôi khi thật sự phi thường, phi thường, hung dữ.
Tuy hôm đó mũi Ngô Huyên gặp chuyện không may cũng có không ít người chứng kiến, nhưng có lẽ vì nhân duyên bình thường của cô trong đoàn phim rất tốt, hơn nữa có đạo diễn thoả thuận chu toàn, cho nên cũng không để lộ tin tức ra giới truyền thông. Ngay cả các fan hâʍ ɦộ thân thiết nhất, cũng chỉ biết cô khi quay phim dường như gặp phải sự cố ngoài ý muốn nho nhỏ, ngoài ra cũng không có gì khác. Phương Nhạc Cảnh mỗi ngày sau khi kết thúc công việc đều gọi điện cho trợ lý, xác nhận Ngô Huyên đã phẫu thuật thành công hoàn toàn, mới xem như buông lỏng tinh thần được một chút.
Vài ngày sau, Phương Nhạc Cảnh và Phùng Chử âm thầm rời khỏi đoàn phim, trở về thăm Ngô Huyên, xem thử đối phương còn cần bồi thường cái gì. Để tránh không bị phóng viên chụp lén, sau khi xuống máy bay thì hai người trực tiếp ngồi lên xe, về chung cư của Phùng Chử trước.
Nghiêm Khải gọi điện thoại cho cậu. “Về chưa?”
“Rồi, đang ở nhà Phùng Chử, đợt một lát rồi đến bệnh viện.” Phương Nhạc Cảnh đứng ở trêи ban công. “Anh đang làm việc sao?”
“Sắp tan tầm.” Nghiêm Khải nói. “Sau khi đến bệnh viện, anh tìm người đến đón em.”
“Có thể bị chụp không?” Phương Nhạc Cảnh có chút lo lắng.
“Yên tâm đi, tài xế đến đón em không ngốc, em cũng không ngốc, đối phó với chó săn không thành vấn đề.” Giọng Nghiêm Khải rất bình tĩnh.
Phương Nhạc Cảnh cũng bị chọc cười. “Ừa.”
“Có chuyện thì gọi cho anh.” Nghiêm Khải nói. “Lát nữa gặp.”
“Lát nữa gặp.” Phương Nhạc Cảnh gác điện thoại, xoay người liền thấy Phùng Chử đang đứng sau cửa sổ nhìn mình, biểu hiện có thể so với việc xem phim kinh dị còn khủng bố hơn, vì thể thành công bị doạ sợ.
Phùng Chử đẩy cửa ban công ra.
“Anh… Biểu tình gì thế?” Phương Nhạc Cảnh lui về phía sau hai bước.
Phùng Chử u oán nói. “Cậu thật sự không có bạn gái?”
“Không có.” Phương Nhạc Cảnh quyết đoán lắc đầu,
“Không có khả năng!” Phùng Chử chắc như đinh đóng cột. “Tôi đã thấy việc đời nhiều, đánh cược một ngàn khối, biểu tình này của cậu tuyệt đối là có vấn đề, không tin cho tôi xem số di động!”
Phương Nhạc Cảnh thản nhiên mở khoá máy đưa qua.
Phùng Chử thuần thục mở danh sách trò chuyện gần đây nhất, chỉ thấy người liên hệ gần nhất rõ ràng là bà Sáu!
…
Xin chào bà Sáu!
“Vừa rồi là cháu gái của tôi.” Phương Nhạc Cảnh bình tĩnh rút di động về. “Đã bảo anh suy nghĩ nhiều.”
Phùng Chử ho khan một chút. “Tôi đi toilet, sau đó chúng ta lập tức đi ngay.”
Phương Nhạc Cảnh gật đầu, nhìn theo hắn vào toilet, sau đó bắt đầu… phụt. Số di động này chỉ có một mình mình biết, lúc lưu vào máy cũng có chút tính toán, không nghĩ tới thật sự hữu dụng.
“Đi thôi.” Phùng Chử bình tĩnh đi ra toilet, không hề đề cập đến vụ cá cược, hiển nhiên hạ quyết tâm muốn phủ nhận một ngàn khối kia!
Phương Nhạc Cảnh nói. “Viết giấy nợ cũng được.”
Phùng Chử đen mặt nhanh chóng lao ra cửa, tốc độ nhanh không gì so được, thật giống với kiện tướng chạy đua!
Phương Nhạc Cảnh cười đến đau dạ dày, đi với hắn đến bãi đậu xe.
Bệnh viện cách chung cư Phùng Chử không xa, trợ lý của Ngô Huyên sau khi nhận được tin tức đã sớm an bài, cho nên hai người thuận lợi vào trong phòng bệnh. So sánh với lần tai nạn đổ máu kia, hiện tại tình trạng của Ngô Huyên nhìn qua đã tốt hơn nhiều, ngoại trừ vẫn có chút sưng tấy, trêи cơ bản đã khôi phục 80%.
“Thật ra các người không cần đến đây.” Ngô Huyên tựa vào trêи giường. “Vốn là lỗi của tôi trước.”
“Đó cũng là do tôi không dừng tay kịp.” Phương Nhạc Cảnh ngồi ở trêи ghế. “Tôi có hỏi qua bác sĩ, ông ấy bảo sẽ hồi phục như cũ rất nhanh, chị đừng quá lo lắng.”
“Ừ.” Ngô Huyên gật gật đầu, điện thoại di động bên gối rung rung, sau khi nhìn tên trêи màn hình, Ngô Huyên liền gác điện thoại không tiếp, im lặng không lên tiếng nhắn tin qua.
Đã biết được quan hệ giữa cô và Tề Thuỵ, Phương Nhạc Cảnh đại khái cũng có thể đoán được cuộc điện thoại này xuất phát từ ai.
“Chúng ta đi ra ngoài trò chuyện chứ?” Trợ lý của Ngô Huyên hỏi Phùng Chử.
Phùng Chử gật đầu, tuy rằng hai công ty đã đàm phán qua trước đó, thế nhưng chẳng qua cũng là về lý. Quan hệ của mọi người trong phim trường cũng không tệ, về tình cũng muốn làm ít việc bù đắp.
Sau khi hai người ra ngoài, trong phòng bệnh càng thêm yên ắng. Di động Ngô Huyên lại bắt đầu chấn động, cô vẫn tắt đi như trước.
“Tôi ra ngoài trước.” Phương Nhạc Cảnh đứng lên. “Chị nhận điện thoại đi.”
“Không cần.” Ngô Huyên có chút dỗi. “Là tự tôi không muốn nhận, cậu đi tôi cũng không nghe máy.”
Phương Nhạc Cảnh đành phải ngồi lại.
“Chỉ mong phóng viên không biết được.” Dù sao cũng bị phát hiện, Ngô Huyên cũng không muốn giả vờ làm mỹ nữ tự nhiên gì nữ, rầu rĩ tựa vào đầu giường. “Tôi đã bảo tôi không thể diễn trò, Fita cứ nhất quyết bảo tôi làm vậy!”
“Chị diễn rất tốt mà.” Phương Nhạc Cảnh rót nước giúp cô. “Đừng nghĩ nhiều, đạo diễn đã điều chỉnh lại vai của chị, dưỡng lành bệnh rồi lại đến quay bổ sung là được rồi.”
“Thật ra tôi chỉ có cái mũi là giả.” Khuôn mặt Ngô Huyên giật nhẹ. “Những nơi khác đều là hàng thật.”
Phương Nhạc Cảnh bị động tác của cô chọc cười. “Vâng.”
“Cậu cũng đừng áy náy, cả Tiểu Nguyệt cũng nói mỗi ngày cậu đều gọi điện đến đây, khiến cô ấy cũng chột dạ rồi.” Ngô Huyên nói. “Tôi chỉ muốn chuyện này có thể gió êm sóng lặng qua đi, những thứ khác không quan trọng.”
“Tôi đã hỏi qua công ty, hẳn là không có vấn đề gì.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Huống hồ trêи mạng có ảnh chụp trước đây của chị, cơ hồ giống như đúc với hiện tại, nói thẩm mỹ rồi cũng sẽ không có người tin tưởng.”
“Đúng vậy, cậu nói xem vì sao trước đây tôi lại đi làm mũi chứ?” Bản thân Ngô Huyên cũng có chút hối hận – lúc trước người đại diện Fita tìm người xem tướng số, bảo rằng tôi sửa sống mũi cao một chút chắc chắn sẽ nổi tiếng, lại tạo thành kết quả lộn xộn như bây giờ!
Thật ra hai người lúc trước trong đoàn phim cũng không nói chuyện nhiều, hiện tại đổi thành trong phòng bệnh, ngược lại có rất nhiều thứ để trò chuyện. Một giờ sau, Phùng Chử nói. “Nhạc Nhạc, chúng ta cần phải đi.”
“Vậy chị nghỉ ngơi cho tốt.” Phương Nhạc Cảnh đứng lên. “Tôi không làm phiền nữa.”
“Ừ.” Ngô Huyên cười cười. “Cám ơn cậu tới thăm tôi.”
Phùng Chử cũng tạm biệt với cô, sau đó liền rời bệnh viện. Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, sau khi hai người lên xe, Phương Nhạc Cảnh nói. “Đưa tôi đến phố An Dương.”
“Đi vào trong đó làm gì?” Phùng Chử khó hiểu. “Nguyên phố đều bán vật liệu xây dựng, hiện tại đã đóng cửa rồi.”
“Đưa tôi qua đó đi.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Đêm nay tôi không về nhà.”
“Ơ?” Phùng Chử càng ngoài ý muốn.
“Việc riêng.” Phương Nhạc Cảnh quay đầu nhìn hắn. “Yên tâm đi, không phải bạn gái, cũng sẽ không bị phóng viên phát hiện.”
Phùng Chử đau đầu. “Buổi chiều ngày mai chúng ta phải trở về.”
“Cho nên mới phải tranh thủ thời gian.” Phương Nhạc Cảnh thắt chặt dây an toàn.
Phùng Chử đành phải thở dài thở ngắn, lái xe đưa cậu đến phố An Dương, hơn nữa không yên lòng nói. “Thật sự có người đón cậu?”
“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh mở cửa xe. “Cảm ơn anh, nghỉ ngơi sớm chút, tôi sẽ về đúng giờ.”
Ở chung lâu như vậy, Phùng Chử ngược lại biết rõ cậu nói thì sẽ làm, chẳng qua nhìn bóng dáng cậu dần dần biến mất trong bóng tối, vẫn là có chút không đáng tin, vì thế cũng không rời đi mà đậu xe ở ven đường. Cho đến khi di động nhận được tin nhắn báo cậu đã được đón, mới khởi động xe về nhà, hơn nữa cảm giác chính mình có chút giống xã hội đen – nếu không ai lại đưa người đến nơi hoang vắng thế này vào nửa đêm chứ?
Mà lúc này, Phương Nhạc Cảnh lại dở khóc dở cười nhìn người bên cạnh. “Sao anh lại tự mình đến đây?”
“Muốn nhìn thấy em sớm một chút.” Khoé miệng Nghiêm Khải cong cong.
“Lần sau đừng mạo hiểm như vậy, lỡ bị chụp được.” Phương Nhạc Cảnh nhéo má anh. “Đến lúc đó lại phải đau đầu.”
“Anh tự có chừng mực.” Nghiêm Khải nhích sát vào một chút. “Gầy.”
Phương Nhạc Cảnh lui về phía sau. “Mỗi lần gặp anh đều nói em gầy.”
“Anh nói sự thật.” Nghiêm Khải hoàn toàn không có ý bỏ qua cho cậu.
Phương Nhạc Cảnh bị đè vào cửa xe, bình tĩnh nói. “Tới nữa em liền nhảy khỏi xe.”
Biểu tình Nghiêm Khải cứng đờ…
“Ngồi thẳng!” Giọng điệu gì đó quả thật hung dữ.
Nghiêm Khải yên lặng ngồi trở về.
Phương Nhạc Cảnh trốn ở một bên như cũ. “Lái xe!”
Nghiêm Khải dở khóc dở cười. “Chẳng lẽ sợ anh ăn em?”
Phương Nhạc Cảnh gật đầu. “Ừ.”
Sảng kɧօáϊ như vậy, Nghiêm Khải ngược lại bị cậu làm nghẹn họng.
Phương Nhạc Cảnh khẩn thiết nói. “Em muốn về nhà.”
Nghiêm Khải đành phải nín thở khởi động xe, cảm giác…sao lại có thể trêu đùa mình như vậy chứ.
Phố An Dương cách nhà Nghiêm Khải có chút xa, lúc về nhà cũng đã mười giờ tối. Phương Nhạc Cảnh vừa vào cửa đã ngửi thấy hương dâu tây ngọt ngào.
“Mỗi lần đến nhà em đều thấy dây tây, anh cố ý bảo dì mua nhiều một chút.” Nghiêm Khải đặt túi xách của cậu qua một bên. “Có mệt không?”
“Một chút.” Phương Nhạc Cảnh ngáp.
“Đi tắm rửa đi, sau đó nghỉ sớm.” Nghiêm Khải mang cậu vào phòng tắm. “Trước đó phải nói rõ hai chuyện.”
“Cái gì?” Phương Nhạc Cảnh nhìn anh. “Phải trả phí sử dụng phòng tắm?”
“Cửa phòng tắm không có cách nào khoá lại.” Nghiêm Khải hơi hơi khom lưng nhìn thẳng vào cậu. “Còn có, nhà anh chỉ có một phòng ngủ.”
Phương Nhạc Cảnh nói. “À.”
Nghiêm Khải như cười như không. “À là có ý gì?”
Phương Nhạc Cảnh đóng cửa phòng tắm. “Ý là em biết rồi.”
Tiếng nước nhanh chóng vang lên từ bên trong, Nghiêm Khải tựa vào bên ngoài, có phần hoài niệm lần đầu tiên gặp mặt, cậu nhóc ngu xuẩn mặt đầy chính nghĩa nói “tôi muốn làm Ảnh đế.”
Thật sự muốn cậu có cái chỉ số thông minh đó, hẳn sẽ rất dễ lừa mà…
Mặc dù trong phim ảnh, vào thời điểm tắm rửa này, một bên sẽ không cẩn thận ngã sấp xuống, sau đó hài hòa vui vẻ lăn lê lên giường, đó mới là hình ảnh nhân dân quần chúng hoan nghênh! Nhưng hiện thực chung quy không phải phim ảnh, vì thế sau mười lăm phút, Phương Nhạc Cảnh sấy khô tóc đi ra, Nghiêm Khải còn đứng ở bên ngoài hành lang.
“Anh có thể đi tắm.” Phương Nhạc Cảnh mặc áo ngủ.
Nghiêm Khải nói. “Cảm giác như anh sẽ là chân sai vặt.”
“Vậy sao?” Phương Nhạc Cảnh nghi hoặc.
Nghiêm Khải vươn tay kéo cậu vào lòng. “Sẽ.”
“Sẽ không.” Phương Nhạc Cảnh vỗ vỗ ngực anh, an ủi nói. “Anh như vậy mà đến siêu thị mua hàng, sau ba ngày sẽ bị sa thải.”
Hoàn toàn không muốn đấu võ mồm với cậu nữa, Nghiêm Khải đơn giản trực tiếp ôm lấy người, áp vào tường phòng ngủ.
Phương Nhạc Cảnh ôm chặt cổ anh, đáy mắt ẩn giấu ý cười.
“Có sợ không?” Nghiêm Khải
Phương Nhạc Cảnh lắc đầu.
Nghiêm Khải bật cười. “Vì sao?”
“Anh sẽ không bắt buộc em.” Phương Nhạc Cảnh nhìn anh. “Nếu không em đã không đến đây.”
Nghiêm Khải cúi đầu sát vào, giọng nói khàn khàn như đang mê hoặc. “Cũng không nhất định.”
Phương Nhạc Cảnh nhắm mắt lại, lông mi có chút run rẩy.
Miệng lưỡi quấn quít triền miên, ngay cả hô hấp cũng mang theo độ nóng bỏng.
Bóng đêm an lành ngoài cửa sổ, dịu dàng như nước.