Vào lễ tuyên bố khởi động máy ngày hôm sau, cũng có phóng viên sắc bén đưa ra vấn đề này. Tề Thuỵ cười cười, nhìn như không quan tâm mà nói. “Tôi sẽ xem chuyện này như là động lực.” Tránh nặng tìm nhẹ hàm hồ vài câu, vốn chỉ là trò đùa diễn xiếc của mỗi ngôi sao. Nhưng truyền thông hiển nhiên sẽ không vừa long với câu trả lời bình thản này, vốn dĩ còn muốn truy hỏi lần nữa, Willy lại nói cắt ngang. Không khí hiện trường có chút xấu hổ, đạo diễn thấy thế nhanh chóng chuyển đề tài trở về, chấm dứt cuộc phỏng vấn Tề Thuỵ.
Sau khi lễ tuyên bố chấm dứt, Tề Thuỵ trở lại trong xe, sắc mặt cũng biến đổi từ mỉm cười trước đó thành âm trầm thường lệ.
Willy bởi vì phải giúp hắn lấy đồ, cho nên đến gara chậm vài phút, vừa kéo cửa xe ra liền bị mùi khói xộc vào mũi làm ho khan, cau mày ngồi vào ghế điều khiển. “Cậu đến cùng đã hút bao nhiêu điếu rồi?”
Tề Thuỵ im lặng không lên tiếng, vươn tay dập tàn thuốc.
“Đừng động vào giới truyền thông, quay phim cho tốt.” Willy biết hắn gần đây tâm tình không tốt, cũng thức thời không có hướng họng súng vào hắn.
“Lai lịch của tên Phương Nhạc Cảnh kia, điều tra rõ chưa?” Tề Thuỵ hỏi.
“Là người mới do công ty giải trí Đông Hoàn ký kết, nghe nói đánh bậy đánh bạ mà tiến vào giới này.” Willy nói. “Từ trêи xuống dưới Đông Hoàn đều có người bảo vệ cậu ta, hẳn là nghệ sĩ được tập trung phát triển.”
Tề Thuỵ thắt dây an toàn.
“Lần này chúng ta quay ở rất gần đoàn phim ‘Tâm Thứ’, khó tránh khỏi gặp mặt.” Willy nói.
“Thì sao?” Tề Thuỵ hỏi.
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một tiếng.” Willy nói. “Ứng phó cụ thể như thế nào, chính cậu hẳn rõ ràng.”
Tề Thuỵ thuận tay lấy di động, vừa định mở khoá lại dừng lại, tuỳ ý đặt ở ghế sau.
“Đúng rồi.” Willy vừa lái xe vừa nói. “Chỉ cần an tâm việc quay phim của cậu, đừng để những tin tức lộn xộn này quấy rầy. Về những chuyện khác, tôi sẽ giải quyết cho cậu.”
Trong bệnh viện, Thẩm Hàm oang oang hỏi Dương Hi. “Khi nào tôi mới được xuất viện?”
“Cuối tuần là có thể.” Dương Hi nói. “Nhưng mà tôi có hỏi đạo diễn Trương rồi, vai diễn của cậu không cần phải gấp, có thể tĩnh dưỡng hơn nửa tháng nữa.”
“Tôi muốn đến đoàn phim sớm.” Thẩm Hàm lắc lắc iPad. “Trông mọi người có vẻ chơi rất vui.”
“Muốn chơi vui cũng phải đợi thân thể bình phục.” Dương Hi bưng canh cá tầm từ bình giữ nhiệt ra, đặt giúp cậu lên chiếc bàn nhỏ.
“Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?” Thẩm Hàm nhìn hắn.
“Nói.” Dương Hi đút cho cậu một thìa canh, sau đó đưa thìa qua.
“Vì sao anh lại từ chối không cho tôi đóng phim siêu anh hùng của đạo diễn La?” Thẩm Hàm hỏi. “Tôi vốn rất thích bộ truyện tranh kia.”
“Cậu không thích hợp.” Dương Hi trả lời rất đơn giản.
Thẩm Hàm:…
Dương Hi mặt than nói. “Có cảnh giường chiếu quy mô.”
Thẩm Hàm hừ hừ. “Tôi là một diễn viên chuyên nghiệp!”
“Tôi biết.” Dương Hi vẫn mặt than như trước.
Thẩm Hàm nói. “Vậy anh còn từ chối.”
“Chỉ là một vai diễn phụ nhỏ mà thôi, không cần phải trả giá nhiều như vậy.” Dương Hi nói. “Sau này tôi sẽ giúp cậu chọn ra kịch bản tốt.”
Thẩm Hàm nghĩ nghĩ. “Hình như tôi vẫn chưa từng quay qua – ưm.” Nói một nửa, Dương Hi liền đút một thìa cá qua. “Cẩn thận xương.”
Thẩm Hàm ngoan ngoãn nuốt xuống, thành công bị kéo qua chuyện khác.
Bởi vì tình trạng Thẩm Hàm càng ngày càng tốt, quần chúng hâm mộ tất nhiên cũng càng ngày càng hoạt bát, mỗi ngày đều phải đến diễn đàn loạt soạt bình luận, lại thuận tiện bà tám một chút tin tức về phim “Tâm Thứ” đang quay gấp. Tuy rằng trước mắt không thể đi tham ban (đến thăm đoàn làm phim trong lúc quay) cũng không có truyền thông chính thức phỏng vấn, nhưng trong xã hội tin tức phát đạt này, không có gì có thể hoàn toàn bảo mật, vẫn luôn có ảnh chụp bị lộ ra. Trong đó có một tấm là Phương Nhạc Cảnh vừa quay xong cảnh chết đuối, mái tóc đen tán loạn dính hai bên má, đang cười cười nói nói, cả người đều sạch sẽ sáng sủa, toàn thân bao phủ sắc nắng. Vì thế fan Thẩm Hàm liền bắt đầu ôi ôi gào thét trong tim, kỹ năng toả ra vầng sáng gì đó quả thực chịu không nổi, đẹp trai như vậy còn có lẽ trời không hả!!
Nếu Thẩm Hàm đã biểu lộ bản thân là bạn tốt của Phương Nhạc Cảnh, người hâm mộ cũng tự nhiên mừng rỡ cả nhà, tóm lại có thể xem hai thiếu niên đẹp trai một lần, cho dù từ góc độ nào cũng có lợi, hơn nữa thỉnh thoảng cũng đến thăm fan nhà khác, toàn bộ diễn đàn đều vô cùng náo nhiệt, tận nửa đêm vẫn lũ lượt không ngừng.
Dưới sự an bài của công ty, Phương Nhạc Cảnh không đăng tải bất cứ cái gì trêи trang chủ cá nhân, vẫn trống rỗng như trước. Nhiều nhất cũng chỉ là bình luận một khuôn mặt tươi cười bên dưới trạng thái của Thẩm Hàm, hai người thuận tiện hàn huyên vài câu. Tất cả điều này tất nhiên không trốn khỏi đôi mắt sắc bén của fan, vì thế liền nhanh chóng chụp screenshot đăng lên mạng, tỏ vẻ a a a nói chuyện phiếm gì đó, có cần phải MOE như vậy không!
Sau lễ tuyên bố khởi động máy oanh oanh liệt liệt kia, Phương Nhạc Cảnh vẫn là tiêu điểm chú ý lớn nhất, bất đắc dĩ cậu lại quá mức kín đáo, tin tức có thể tìm thấy trêи mạng đều rất ít ỏi, thoạt nhìn một điểm cũng không sảng kɧօáϊ! Vì thế sau khi thông tin này bị truyền ra, mọi người liền chấn động phân chia nhau bắt đầu phát tán – tuy rằng cũng chẳng phải tin tức lớn gì, nhưng tốt xấu gì vẫn có động tĩnh nha!
Sức mạnh fan cuồng là cực đại, trong thời gian ngắn ngủi nửa ngày, đoạn đối thoại cực kỳ bình thường này lại bị đọc giải ra vô số hàm nghĩa yêu yêu gì đó, số lượng chia sẻ cũng ào ào dâng lên không ngừng nghỉ, nhanh chóng nhảy lên vị trí tin tức giải trí đầu bảng.
Mà cũng trùng hợp (Gốc là 而好巧不巧: hảo xảo bất xảo), tin tức đứng thứ hai vừa lúc có liên quan đến Tề Thuỵ – bảo hắn khi quay “Đông Hải Kỳ Duyên” vô ý bị thương, trong ảnh là là một đám nhân viên y tế đang vây quanh băng bó cho hắn, dưới đất có rất nhiều băng bông dính máu, nhìn qua có chút dọa người.
Cho dù gần đây đích thật có chút xui xẻo, nhưng Tề Thuỵ chung quy cũng là nghệ sĩ đang nổi, cho nên độ chú ý của tin tức này thật ra không tính là thấp, nhưng bài đứng đầu lại cố tình về Thẩm Hàm cùng Phương Nhạc Cảnh, Tề Thuỵ trong nháy mắt ngay cả tâm tình an ủi fan cũng không có, trực tiếp cầm điện thoại ném cho Willy.
“Nửa tháng nữa Thầm Hàm đến đoàn phim.” Willy nhắc nhở hắn.
“Vậy thì sao?” Tề Thuỵ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
“Ở đây nhiều người phức tạp, chú ý nhiều chút.” Willy nói. “Hiện tại truyền thông chỉ ước gì cậu và cậu ta lên sóng.”
Tề Thuỵ cắn răng. “Sớm biết như vậy, lần trước –”
Willy nhanh chóng che miệng hắn, hung hăng trừng mắt một cái.
Tề Thuỵ thức thời nuốt lời còn lại vào, tuỳ tay lấy ra điếu thuốc.
Trong đoàn phim “Tâm Thứ”, Phương Nhạc Cảnh sau khi quay xong cảnh cuối của hôm nay thì về khách sạn nghỉ ngơi trước, công việc ngày mai của cậu rất nặng, ba giờ sáng đã phải rời giường.
“Cậu có muốn tôi mua cho một ít nước đường không?” Phùng Chử hỏi hắn. “Đồ ăn buổi tối rất nhạt, cũng không thấy cậu ăn bao nhiêu.”
“Không cần.” Phương Nhạc Cảnh tuỳ tay mở một hộp điểm tâm. “Tạm lót dạ là được rồi, anh cũng nghỉ sớm đi.”
“Không cần.”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. “Đã ngủ chưa?”
Phùng Chử đứng lên ra mở cửa phòng.
“Quấy rầy rồi.” Ngô Phi nói. “Tôi có việc muốn nói với Nhạc Nhạc.”
Phùng Chử gật đầu. “Hai người từ từ trò chuyện, tôi xuống lầu lầy quần áo đã giặt.”
“Có chuyện gì sao?” Phương Nhạc Cảnh đưa cho hắn một chiếc bánh đậu đỏ.
“Ừ.” Ngô Phi nói. “Đại khái tôi muốn xin nghỉ hai ngày.”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Phương Nhạc Cảnh hỏi. “Anh muốn đi đâu?”
Ngô Phi nói. “Chụp ảnh.”
“Chụp ảnh?” Phương Nhạc Cảnh khó hiểu, phản ứng đầu tiên chính là chụp ảnh cưới?
“Là chụp cho Hàm Hàm.” Ngô Phi nói. “Có lẽ vài ngày nữa cậu ấy sẽ tự nói cho cậu.”
Phương Nhạc Cảnh không hiểu ra sao, nhưng cũng không hỏi nhiều — cậu vốn đã là một người không quá mức tò mò.
Sau khi Ngô Phi đi, Phương Nhạc Cảnh cũng lên giường nghỉ ngơi sớm, vừa muốn ngủ thì di động lại bắt đầu ong ong kêu, vì thế mơ mơ màng màng bắt máy. “Alô?”
“Ngủ rồi?” Người đầu kia điện thoại có chút ngoài ý muốn.
“Giám đốc Nghiêm.” Giọng Phương Nhạc Cảnh có chút lười biếng.
“Có phải tôi đánh thức cậu không?” Nghiêm Khải hỏi.
“Không sao, vốn cũng chưa ngủ được.” Phương Nhạc Cảnh lười biếng duỗi eo.
“Tiếp tục ngủ đi, ngày mai tôi lại gọi cho cậu.” Nghiêm Khải muốn tắt điện thoại.
“Có chuyện gì sao?” Phương Nhạc Cảnh ngồi dậy.
“Không có gì.” Nghiêm Khải dừng một chút. “Sắp tới vừa lúc tôi sẽ đến bên chỗ cậu họp.”
Phương Nhạc Cảnh nói. “À.”
À là có ý gì? Nghiêm Khải có chút rối rắm, có nên nói tiếp không đây.
May mắn Phương Nhạc Cảnh lại chủ động hỏi. “Vậy anh sẽ đến phim trường sao?”
Nghiêm Khải nhất thời nhẹ nhàng thở ra. “Tôi không tiện đến đó, nhưng mà cậu có thể xin nghỉ một ngày, chúng ta đi ăn cơm.”
“Được thôi.” Giọng Phương Nhạc Cảnh có chút ý cười. “Đến lúc đó tôi lén chuồn đi.”
“Đi ngủ sớm một chút đi.” Nghe được tiếng cậu cười, tâm tình Nghiêm Khải cũng tốt lên. “Đừng để quá mệt.”
Phương Nhạc Cảnh nói. “Anh cũng vậy, ngủ sớm một chút.”
Có lẽ là vì bóng đêm quá trầm, cho nên âm thanh bên tai càng thêm dịu dàng. Sau khi tắt điện thoại, Phương Nhạc Cảnh ghé vào trêи chăn, ánh mắt sáng long lanh, hoàn toàn… không mệt!
Rạng sáng 3 giờ, Phùng Chử đúng giờ xuất hiện, thành công bị cậu doạ sợ. “Sao lại bị thâm quầng mắt rồi?”
Phương Nhạc Cảnh nói. “Dậy quá sớm.”
“Chúng ta cần phải đến sớm một chút, để thợ trang điểm giúp cậu che đi.” Phùng Chử nói. “Hôm nay sẽ quay cảnh đầu tiên sau khi cậu phấn đấu một lần nữa, sao có thể mệt mỏi như vậy.”
Phương Nhạc Cảnh ngậm bàn chải, bình tĩnh nhìn người một đêm không ngủ kia trong gương.
Hôm nay nhiệm vụ quay phim của cậu rất nặng nề, sau khi quanh xong cảnh đầu tiên thì trời cũng hơi hơi sáng. Mấy cô gái trẻ làm việc vặt trong đoàn phim lập tức đưa một ly nước qua, lắp bắp hỏi. “Nhạc Nhạc, hôm nay vì sao một người trợ lý của anh lại không ở đây?”
Hai người đàn ông đẹp trai giống nhau như đúc lại trầm mặc ít lời cho dù đi đến đâu cũng sẽ khiến người khác chú ý, trêи thực tế từ khi Ngô Phi cùng Ngô Kiếm vào đội của Phương Nhạc Cảnh, không chỉ có mấy cô gái trẻ trong đoàn phim cảm thấy hứng thú với bọn họ, mà ngay cả người của đoàn phim khác cũng thường xuyên đến thăm chơi, quả thật rất nổi tiếng.
“Tôi cũng không biết.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Hôm nay hắn xin nghỉ phép, hẳn là có việc riêng.”
Phùng Chử ở bên cạnh đùa giỡn. “Hẳn là có bạn gái đến đây.”
Ôi! Trái tim con gái nhất thời rơi vỡ đầy đất, cảm giác yêu đương thật sự quá mệt mỏi.
Mà trêи thực tế Ngô Phi đương nhiên không phải đi gặp bạn gái gì, từ sớm hắn đã lái xe đến sân bay đón người, sau đó trực tiếp đưa đến phim trường. Người được đón tên là Trương Nghị, vốn dĩ là một gã cà lơ phất phơ kiếm cơm ăn bằng vai diễn viên quần chúng. Trước đó quay phim đúng lúc cứu được Thẩm Hàm suýt nữa gặp sự cố không may, được La Lực biết liền tuyển vào công ty của mình. Tuy nói rằng chỉ có lương của bảo vệ, nhưng cũng xem như có thu nhập ổn định lại không thấp, sinh hoạt của người trong nhà khó có lúc được an ổn, tất nhiên sẽ cảm kϊƈɦ La Lực rất nhiều, Tết mỗi năm đều mang thịt khô cùng đặc sản đến tặng.
Bởi vì trước đây đã diễn vai quần chúng quá nhiều lần, Trương Nghị tất nhiên sẽ biết rõ nên làm thế nào mới có thể xuất hiện trong phim. Hơn nữa bản thân có nền tảng võ công, cho nên sau khi đến phim trường không bao lâu, gã liền thuận lợi trổ hết tài năng giữa một đống đối thủ cạnh tranh, trở thành diễn viên quần chúng của đoàn phim “Đông Hải Kỳ Duyên”, và còn là diễn viên quần chúng có sức nặng. Chẳng những không phải diễn vai thi thể bị vây đánh, còn có thể diễn vai đối thủ của nhân vật chính một màn.
Cái tên “Đông Hải Kỳ Duyên” tuy rằng có chút thiên về thần thoại, thật ra lại là một bộ phim võ hiệp truyền kỳ. Nam chính xuất thân hoang dã, sau khi trưởng thành rốt cuộc trở thành thống lĩnh thuỷ quân chống ngoại địch, hơn nữa còn lâm vào ưu sầu triền miên nhi nữ tình trường, là hình tượng được yêu thích nhất, rất khó để không nổi, cũng khó trách Willy dùng hết các loại thủ đoạn tranh vai cho Tề Thuỵ. Mà nam chính nếu là xuất thân hoang dã sẽ không tránh được cảnh bị bắt nạt. Cho nên cảnh quay của Trương Nghị thật ra rất đơn giản, đó chính là cùng một số diễn viên quần chúng vây đánh, giở quyền cước đấm đá Tề Thuỵ một trận.
Diễn viên quần chúng diễn cảnh tượng này tất nhiên không ai là người mới học nghề, được chọn trúng đều đã có rất nhiều kinh nghiệm, tự nhiên hiểu được phải làm thế nào mới có tính chân thật. Nhưng chân thật là chuyện của người khác, Trương Nghị thương Thẩm Hàm nhất, lần này vừa nghe La Lực nói Tề Thuỵ thế nhưng âm thầm lái xe tông cậu, sớm đã ôm một bụng tức giận, cho nên vừa nhận được điện thoại của Ngô Phi liền không nói hai lời mang theo hành lý đến trường quay này, chuẩn bị đòi lại công bằng.
“Anh Nghị, anh làm việc phải kiềm chế.” Ngô Phi ở trêи xe nhắc nhở.
“Yên tâm.” Trương Nghị thản nhiên. “Tôi biết, phải tuân thủ pháp luật. Tôi không giống tên nhóc kia, vì cướp phim mà lái xe tông người.”
Ngô Phi gật đầu khen ngợi. “Nói rất hay.” Nghe qua chính là công dân tốt của xã hội, thật xứng đáng được tặng bằng khen.
Tề Thuỵ trong đám người mới cũng là có tiếng, trước đây đạo diễn cũng không suy xét muốn dùng hắn ta trong phim này, nhưng không từ chối được người có bãn lĩnh được gọi là nhà đầu tư, cho nên đoàn phim từ trêи xuống dưới đành phải hầu hạ hắn thật cẩn thận. Thợ hoá trang sau khi giúp hắn sửa sang tạo hình, nhân viên còn lại cũng lập tức vào chỗ, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.
Mười mấy diễn viên quần chúng vây thành một vòng tròn, Tề Thuỵ đứng ở giữa, cũng không để cảnh này vào lòng mấy.
Khi phó đạo diễn hô bắt đầu, diễn viên quần chúng cũng vọt lên. Tề Thuỵ vừa mới chuẩn bị sẵn sàng giả vờ ngã, đầu gối liền bị người đạp một cú, trùng hợp thế nào lại đá vào gân chân, vì thế cả người đều ngã sấp trêи mặt đất.
Nhưng mấy diễn viên quần chúng còn lại không hay biết, thấy hắn ngã sấp xuống còn cho là cố ý, vì thế cũng bắt đầu giả dạng ẩu đả, nhìn qua có vẻ vô cùng chuyên nghiệp.
Tề Thuỵ khập khiễng, đẩy mọi người ra bò lên từ mặt đất.
“Sao thế?” Đạo diễn bất mãn kêu cắt, vốn dĩ còn tưởng hắn quay một lần là xong.
Tề Thuỵ đau đến hít khí lạnh, khuỷu tay rõ ràng đã bị trầy da – hiện tại hắn chỉ là dân thường, trang phục cũng chỉ là áo ngắn và mũ, bị thương chính là bị thương thật.
“Hả, ngã thật hả?” Phó đạo diễn hoảng sợ.
Tổ ý tế nhanh chóng giúp hắn xử lý miệng vết thương, đạo diễn xem lại cảnh quay vừa rồi nửa ngày, cảm giác cho dù từ góc độ nào, đều giống như chính hắn không cẩn thận mà ngã sấp xuống. Vì thế cũng không thể gây khó xử cho diễn viên quần chúng, chỉ bảo bọn họ đi nghỉ ngơi dưới tàng cây, chờ lần quay thứ hai.
Ngô Phi đứng ở ngôi chùa hoang gần đó, cầm máy quay chậm rãi chụp, chuẩn bị lát nữa gởi cho Thẩm Hàm.
Thật sự… không thể nào tri kỷ hơn.