Kết phim Ansr Al thành công lồng ghép thêm một mảng màu sắc ngoài dự đoán. Mười năm sau, em trai nhận được thư mời của triển lãm tranh bậc nhất, vui vẻ trở về nhà. Trong căn nhà gỗ nhở yên lặng chỉ có một người quay mặt về cửa sổ đang đọc sách, toàn thân rải đầy màu nắng, chỉ để lại một hình ảnh mở hồ không rõ là ai.
Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, bộ phim chính thức kết thúc. Đèn trong phòng chieesy bật mở, trong mắt mỗi khán giả đều có ánh nước ___ bao gồm cả các fan vốn chỉ đến quét dung nhan.
Khi gặt hái thành công lớn trong nước, bộ phim cũng nhận được nhiều khen ngợi từ giới điện ảnh quốc tế. Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm cũng nhờ đó chính thức có chỗ đứng trong hàng những nam nghệ sĩ trpng nước, cánh truyền thông và khán giả đều suy đoán liệu hai người có thể nhờ đó ôm được giải thưởng quốc tế lớn nào hay không.
Thẩm Hàm vui vẻ, nhào tới Dương tiên sinh đòi thưởng.
Phương Nhạc Cảnh nằm trong chăn ngủ không biết trời đất tới giữa trưa hôm sau bị gọi dậy.
“Chưa tỉnh ngủ”, Phương Nhạc Cảnh ngáp một cái, ý đồ nằm xuống lần hai.
“Rốt cuộc mấy ngày rồi em không ngủ?”, Nghiêm Khải đau đầu.
“Không nhiều lắm, năm sáu ngày”, Phương Nhạc Cảnh mơ màng.
Nghiêm Khải cả giận:
“Năm sáu ngày còn nói không nhiều?”
“Ừ”, Phương Nhạc Cảnh nhắm mắt lại.
Nghiêm Khải bất đắc dĩ nắm mũi cậu:
“Nghe lời, ngủ nữa sẽ hôn mê đấy”.
Phương Nhạc Cảnh không chịu tỉnh, mê mang mở mắt nhìn anh.
“Lúc đi vẫn còn hoạt bát, khi về vừa bệnh vừa ủ rũ thế này đây”, Nghiêm Khải vỗ vỗ mặt cậu, “Không đóng phim nữa, anh đổi việc khác cho em”.
“Được”, Phương Nhạc Cảnh cố sức duỗi lưng, “Đau lưng”.
“May không nóng nữa”, Nghiêm Khải sờ trán cậu, “Có cần nghỉ thêm vài ngày không?”
“Không cần đâu, ngủ thêm một đêm nữa là ổn”, Phương Nhạc Cảnh nói, “Bây giờ lịch quay của đoàn phim đều dựa vào em, nếu thay đổi thì tất cả mọi người cũng phải đổi hết”.
“Em không lo mình ngất à”, Nghiêm Khải giúp cậu lấy dép.
“Em có giới hạn mà”, Phương Nhạc Cảnh ngồi bên mép giường, “Hơn nữa cũng sắp quay xong rồi, chỉ còn vài cảnh cuối cùng”.
“Quay xong ngoan ngoãn về nhà?”, Nghiêm Khải hỏi.
“Chắc không được”, Phương Nhạc Cảnh nói, “Kỳ tuyên truyền của The Sunset còn lâu mới kết thúc, chưa kể tới quảng cáo và phỏng vấn”.
Nghiêm Khải: …
“Nhìn gì đó?”, Phương Nhạc Cảnh bóp mặt anh nhăn lại, “Đây là sắp xếp của công ty, anh đi mà quyết đấu với ông chủ của em ấy”.
Nghiêm Khải: “Tay trái tự đánh tay phải?”
Phương Nhạc Cảnh nghiêm túc gật đầu.
“Tay nào ra quyết định nhỉ?”, Nghiêm Khải dứt khoát, “Chặt luôn!”
Phương Nhạc Cảnh bật cười ôm cổ anh hôn lên, “Đừng đùa nữa”.
Nghiêm Khải ôm chặt người cậu, mạnh mẽ hôn một cái.
“Thực ra cũng không quá mệt đâu, mọi người đều quan tâm đến em”, Phương Nhạc Cảnh dựa vào ngực anh, “Đừng lo lắng”.
“Có chuyện gì thì nói với anh, đừng gồng mình giải quyết.” Nghiêm Khải nói, “Yên tâm đi, trong điều kiện cho phép anh chỉ có thể giúp em điều chỉnh công việc, sẽ không lấy việc công làm việc tư, cũng không cho em quá nhiều đãi ngộ đặc biệt.”
“Được.” Phương Nhạc Cảnh đứng lên, “Đi, chúng ta đi ăn cơm!”
“Hôm qua công ty họp thảo luận đều cho rằng em sẽ thể nhờ vào bộ phim này mà đoạt giải.” Nghiêm Khải nói, “Cho nên mới phải tăng cường tuyên truyền.”
“Nhỡ may không đoạt được giải thì sao?” Phương Cảnh Nhạc cắn sườn heo nhìn anh, “Em không chắc chắn lắm.”
“Không lấy được thì thôi, có sao đâu”, Nghiêm Khải nói, “Nếu thực sự không được, anh giúp em tự chế một cái cúp lớn có một không hai, chúng ta trao giải tại nhà.”
Thật là lắm cách mà.
Phương Nhạc Cảnh: …
Cậu rõ ràng đang rất nghiêm túc thảo luận vấn đề.
“THE SUNSET không được thì vẫn còn Sự kiện Bình Lạc, Sự kiện Bình Lạc không được thì vẫn còn rất nhiều bộ điện ảnh khác, cả đời này đâu phải chỉ quay có mấy bộ.”
Nghiêm Khải xoa mặt của cậu, “Công ty căng thẳng, truyền thông căng thẳng còn chưa đủ, sao ngay cả em cũng căng thẳng theo rồi.”
“Đó là đương nhiên.” Phương Nhạc Cảnh suy nghĩ một chút, “Vì em muốn dành cho anh một danh phận.”
“Anh không vội”.
Nghiêm Khải bật cười, gắp cho cậu một muôi rau xanh, “Như bây giờ cũng rất tốt.”
Nhưng em vội.
Phương Nhạc Cảnh yên lặng ăn canh.
Không nói những lời này ra.
Từ khi THE SUNSET chiếu phim tới nay, dù là truyền thông hay khán giả đều dành sự quan tâm đối với cậu nhiều hơn trước, thậm chí vượt qua lúc bộ Tâm Thứ lần đầu tiên công diễn. Không nói tới chuyện khác, ngay cả lượng parazazi canh ngoài cửa cũng gần như tăng lên gấp đôi. Mặc dù đã vô cùng cẩn thận, nhưng cảm thấy lúc nào đoạn tình cảm này cũng có thể bị công khai trước công chúng —— đương nhiên hai người vốn không có ý định phải giấu giếm cả đời, thế nhưng nếu bắt buộc phải công khai, thì họ muốn tự mình thừa nhận hơn chứ không phải bị parazazi ngắm tới mới buộc phải công khai.
Vậy nên mới càng muốn đoạt giải.
“Ăn cơm không cho phép ngẩn người.” Nghiêm Khải niết mũi cậu, “Sắp đổ cả vào mắt rồi.”
“…”
Phương Nhạc Cảnh hoàn hồn.
“Nếu cứ lo lắng như thế thì anh không cho em trở lại đoàn phim nữa đâu.” Nghiêm Khải đau đầu.
Phương Nhạc Cảnh:
“Thỉnh thoảng ngẩn người là chuyện bình thường mà.”
“Lại là Thẩm Hàm dạy em hả?” Nghiêm Khải dở khóc dở cười.
Phương Nhạc Cảnh giật mình, “Vừa nghe là đoán được ngay sao?”
“Mấy câu vừa không có đạo lý lại nghiêm túc như thế này cũng chỉ có cậu ta mới nói ra được. Hoàn toàn không phải phong cách của em.”
“Hắt xì!” Thẩm Hàm hắt xì.
“Lạnh hả?” Dương Hy vừa lái xe vừa nói, “Ghế sau có thảm, em lấy đắp lên đùi đi.”
“Không lạnh, chỉ ngứa mũi thôi.” Thẩm Hàm hơi kích động, “Bác trai thật là không khó tính chứ?”
“Hoàn toàn không.” Dương Hynói, “Con người anh của anh cả cũng rất tốt, thế nên đừng lo lắng gì cả.”
Thẩm Hàm vừa hài lòng vừa hưng phấn, gặp phụ huynh này, đi chúc Tết này.
Thực ra với tính tình của Dương Hy cũng không định sẽ chính thức dẫn cậu về nhà như thế, đơn giản là muốn sau khi công khai thì cùng nhau dùng một bữa cơm, chỉ là không nở đánh vỡ ảo tưởng của Thẩm Hàm.
Nơi hẹn là một nhà hàng, vì hai người vẫn chưa chính thức công khai quan hệ với bên ngoài, em trai em gái khác của Dương Hi tuổi lại vẫn còn nhỏ nên không dẫn đến, cuối cùng chỉ có cha và anh cả Dương Hy.
“Anh thấy em thế nào?’ Trước khi xuống xe, Thẩm Hàm lại soi kính chiếu hậu chỉnh lại kiểu tóc của mình.
“Nhìn rất đẹp trai.” Dương Hi hôn cậu, “Đừng căng thẳng.
“Em đương nhiên phải khẩn trương rồi.” Thẩm Hàm móc sô cô la trong túi áo, cắn một miếng bình tĩnh nói.
“Có thể vào chưa?” Dương Hy hỏi.
“Được rồi.” Thẩm Hàm hít sâu, thậm chí tay cũng nắm chặt.
Dương Hy bị dáng vẻ của cậu chọc cười, một tay kéo người một tay xách đồ, vào thang máy trực tiếp đến phòng đã đặt trước.
“Tới rồi.” Anh cả Dương Hi – Triệu Cương đứng dậy trước, cười nói, “Lúc nãy cha còn vừa nhắc sao chưa thấy người”.
“Trên đường hơi kẹt xe.” Dương Hy đặt đồ trong, “Quà Hàm Hàm mang đến.”
“Cháu chào bác trai, em chào anh.”
Thẩm Hàm ngoan ngoãn không có chỗ chê.
Vì lúc trước đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng nên ông cụ cũng không tỏ ra ngạc nhiên, ông vẫn luôn tràn ngập hổ thẹn với đứa con trai thứ hai này, cũng tự cảm thấy bản thân không có quyền can hiệp cuộc sống của nó, lại có thêm sự phối hợp của con cả nên ông cũng sảng khoái tiếp nhận Thẩm Hàm.
“Hôm qua anh với cha cũng vừa đi xem phim của Hàm Hàm.” Triệu Cương tươi cười rót nước cho hai người, “Thật sự rất hay.”
“Thật ạ?” Thẩm Hàm được khen ngợi mà kinh ngạc.
“Cháu diễn khá lắm.” Cha Triệu cũng biết nên tìm chuyện để nói, “Đặc biệt là cảnh vẽ tranh ở đoạn mở đầu, khiến người ta cảm giác rất thư thái. Cháu thực sự biết vẽ tranh?”
“Dạ.” Thẩm Hàm trả lời nhanh chóng ___ dù giờ không biết cũng có thể học!
Dương Hi không thể làm gì khác đành bưng chén trà lên uống.
“Bác cũng thích quốc họa, sau này có thời gian có thể chúng ta có thể trò chuyện nhiều hơn”, cha Triệu nói.
“Vâng!” Thẩm Hàm gật đầu liên tục, nhìn qua vô cùng bình tĩnh.
“Đừng để đến sau này, không bằng ngay ngày mai luôn đi.” Triệu Cương cười nói, “Đúng dịp dạo này bạn con có một cuộc triển lãm tranh tư nhân, hôm sau mới khai mạc, nếu không thì con gọi điện thoại, cha và Hàm Hàm ngày mai đi xem.”
Thẩm Hàm nhất thời trước mắt tối sầm lại.
Đừng mà!!!
“Cháu thấy sao?” Cha Triệu hỏi ý kiến Thẩm Hàm.
“Đương nhiên… là được ạ.” Thẩm Hàm yếu ớt đáp lại.
Dưới bàn, Dương Hi lặng lẽ đạp anh trai mình một cái.
Triệu Cương: …
Dương Hi quay đầu nhìn anh, đáy mắt hiện lên một tia sát khí.
“Cái này, anh nhớ nhầm.” Triệu Cương nhanh chóng phản ứng, “Triển lãm tranh tổ chức vào tháng trước, không kịp mất rồi.”
“Vậy à?” Cha Triệu hơi tiếc nuối, “Vậy thì ở đâu có? Chúng ta trả tiền bao một ngày cũng được.”
“Không có chỗ nào cả.” Triệu Cương vội vàng lắc đầu, “Dạo này đều là triển lãm nghệ thuật trình diễn hiện đại, chắc cha không thấy hứng thú đâu.”
Nghe tới mấy chữ “Nghệ thuật trình diễn”, cha Triệu quả nhiên nhíu mày.
Chú thích: 行为艺术 một loại hình nghệ thuật xuất phát từ châu Âu những năm 50-60 của thập niên 90, xuất phát ban đầu từ nghệ thuật thân thể, dùng bản thân thân thể nghệ sĩ để làm phương tiện tạo ra nghệ thuật.
“Nếu vậy thì không đi được rồi, không sao đâu ạ.” Thẩm Hàm vội vàng nói tiếp, “Chúng ta đợi lần khác.”
“Cũng được.” Cha Triệu giúp cậu múc một chén canh, “Ăn nhiều một chút, nhìn cháu hơi gầy đó.”
Nhìn! Hơi! Gầy!
Thẩm Hàm nháy mắt vui tới nỗi muốn bay lên!
Thế! Mà! Nói! Mình! Gầy!
Quả nhiên không phụ kế hoạch giảm béo của mình trong khoảng thời gian này!
Muốn chống nạnh cười ha hả.
Quan hệ của cha Triệu cùng đứa con trai thứ hai vẫn luôn không quá thân thiết, lúc trước ông vẫn luôn lo lắng lần ra mắt này sẽ xấu hổ tẻ nhạt, có điều may là có đứa con lớn nhất và Thẩm Hàm một mực nói chuyện nên ngược lại cũng coi như vui vẻ hòa thuận.
“Hôm nay em biểu hiện rất tốt phải không?” Ngồi ở trong xe, Thẩm Hàm vui rạo rực hỏi Dương tiên sinh.
“Ý em là nói đến chuyện giả mạo hoạ sĩ suýt chút nữa bị vạch trần?” Dương Hi buồn cười nhìn cậu.
Thẩm Hàm vội vàng xoay đầu anh về phía trước, vô cùng lạnh lùng nói, “Lái xe đi.”
Vừa nhìn đã là siêu sao nổi tiếng.
Dương Hy cười lắc đầu, giúp cậu thắt chặt dây an toàn mới lái xe trở về chỗ ở.
Trên đường đi gặp đèn đỏ, Dương Hi khó hiểu quay đầu lại nhìn cậu, “Đang làm gì thế, sao vẫn xem điện thoại?
Thẩm Hàm quay màn hình về phía anh.
Trong giỏ hàng đầy ắp phải có đến hơn mười cuốn sách phân tích tranh quốc họa.
Dương Hy ngạc nhiên, “Em thật sự muốn xem?”
“Đương nhiên, ngày sau còn dài, lừa được lần này thì còn lần sau, nhỡ bị lộ thì sao.” Thẩm Hàm nhấn vào nút trả tiền.
Thật đúng là phòng ngừa chu đáo.
Nơi ở của Dương Hy nằm ở phía bắc thành phố, vì nằm ở tầng cao nhất nên có thêm một cái tầng thượng nhỏ.
“Em có thể đi lên xem một chút không?”
Thẩm Hàm vô cùng hiếu kỳ.
“Có thể, nhưng bên trên không có gì.” Dương Hy nói, “Lâu rồi không quét dọn, còn lạnh nữa, em muốn lên làm gì?”
“Em vẫn luôn muốn cái sân thượng nhỏ.” Thẩm Hàm ngồi trên ghế sa lon rung chân, “Mùa hè có thể ngắm sao, cuối tuần còn có thể cùng ăn đồ nướng.” Đương nhiên cái sau mới là trọng điểm.
Dương Hy bật cười, đưa tay xoa đầu cậu, “Đợi đến mùa hè, anh sẽ tìm người dọn dẹp sạch sẽ sân thượng, sau đó dẫn em đến nướng đồ.”
Thẩm Hàm mặt mày hớn hở, được sủng ái tới mức không chịu nổi.
Nhân lúc Dương Hy đi tắm, Thẩm Hàm vội vàng gọi điện thoại khoe khoang, “Cậu có muốn nghe trải nghiệm khi gặp phụ huynh của tớ không?”
Nghiêm Khải: “Không muốn.”
Thẩm Hàm: …
“Đừng trêu nữa!” Phương Nhạc Cảnh từ toilet lao ra, giành lại chiếc điện thoại di động, đuổi Nghiêm Khải xuống giường.
Thẩm Hàm rất bi phẫn, “Vì sao lại là boss nữa!”
Phương Nhạc Cảnh nói, “ Bởi vì lúc nãy tớ đang đánh răng.”
“Lần cuối cùng đấy!” Thẩm Hàm nghiêm túc nhắc nhở, “Cậu cũng biết đấy, tình bạn của chúng ta vẫn luôn rất mong manh.”
Hoàn toàn không chịu được loại khảo nghiệm như này đâu, lúc nào cũng có thể bị vùi dập đó, cần phải cẩn thận che chở.
Phương Nhạc Cảnh nằm sấp trong chăn, “Tìm tớ có chuyện gì?”
“ Hôm nay tớ cùng ăn cơm với cha và anh trai của Dương Hy.”
Thẩm Hàm cười hi hi.
“Thế nào?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“ Tốt lắm.” Thẩm Hàm nói, “Như là người một nhà rồi vậy!”
“Chúc mừng nhé” Phương Nhạc Cảnh ngáp một cái.
“Cậu muốn nghe chi tiết không?” Thẩm Hàm tràn đầy phấn khởi.
Phương Nhạc Cảnh nói, “Không muốn.”
Thẩm Hàm: …
Đúng là không thể yêu thương nổi.
- Hết chương 96-