Sau cái chết của mẹ, ông Trọng Bách bệnh càng thêm nặng, ban đầu chỉ là từng cơn ho dai dẳng, về sau bệnh tình biến chuyển xấu, ông không còn sức để lo lắng trong ngoài, mọi việc trong nhà đều giao cho Quyển Dư xử lý.
Quyển Dư ngày thường hống hách nay càng hống hách hơn, mắt để tận trên đỉnh đầu, không nhìn phàm nhân như bọn cô.
“Tiết kiệm chi tiêu?”
Sáng sớm tỉnh dậy đã nghe chuyện hài, hại cô suýt thì nghẹn thức ăn.
“Bà ta tiết kiệm chi tiêu bằng cách mua quần áo mới sao? Nực cười, làm trò hề gì vậy?”
Trong bữa cơm trưa Quyển Dư lên tiếng thông báo muốn đưa ông Trọng Bách ra ngoại ô, thời tiết ngoại ô mát mẻ, không mưa bão có lợi để dưỡng bệnh.
Trọng Huấn muốn mở miệng ngăn cản nhưng Ngọc Thuần âm thầm nắm tay anh, siết chặt như muốn ngăn cản mãnh thú trong người vọt ra.
Từ lúc mẹ mất, bệnh tình của cha càng trở nặng, không thuyên giảm là thật, ngoại ô mát mẻ thích hợp để dưỡng bệnh cũng là thật. Nếu Trọng Huấn ngăn cản, sợ sẽ bị người ta hiểu lầm là đứa con bất hiếu, cô không muốn anh mình phải chịu tiếng xấu, cho nên đồng tình chấp nhận dự định của Quyển Dư.
“Nghe theo dì vậy, thời gian gần đây dì vất vả rồi.”. Google nga𝙮 𝙩𝗿ang { 𝐓𝗿𝖴m𝐓 𝗿u𝙮ện﹒𝚅n }
Quyển Dư hất cằm, kiêu ngạo nhìn bàn tay mình, không thèm đếm xỉa đến cô.
Quyển Như ỷ thế mẹ mà lên mặt.
“Biết điều hơn trước rồi đó. Phải vậy có hay hơn không?”
Giọng nói chua ngoa của Quyển Như vang vọng khắp phòng ăn, chua chát đến nỗi chẳng nuốt trôi hạt cơm.
Sau bữa ăn Trọng Huấn quay về phòng, nặng nề khép cửa, anh buông thả cảm xúc để mặc nó tràn ra.
“Vì sao ngăn cản anh, bà ta dù sao cũng là vợ lẽ, lộng quyền muốn mang cha ra khỏi nhà. Ra ngoài dưỡng bệnh gì chứ, nói trắng ra là để bà ta thuận lợi thâu tóm cả nhà chúng ta mà thôi.”
Lông mày Trọng Huấn nhếch lên, vì tức giận mồ hôi đổ đầy trán.
Ngọc Thuần rót cho anh ly trà, đối lập với một Trọng Huấn nóng nảy, là một Ngọc Thuần vô cùng bình tĩnh.
“Em biết… nhưng hiện tại là thời điểm nhạy cảm không thể phạm sai lầm, hơn nữa bà ta dám làm chuyện tổn hại cha sao? Anh nghĩ kỹ lại đi, đừng quên trên chúng ta vẫn còn ông nội, ông nội là người thế nào chắc anh hiểu hơn em. Hơn nữa chuyện của Trọng Yến đã làm em đủ mệt mỏi, lùi một bước biển rộng trời cao, anh đừng mạo hiểm.”
Cái chết của Trọng Yến là hồi chuông cảnh tỉnh Ngọc Thuần, cô không muốn đẩy người thân của mình vào vòng nguy hiểm.
Ngọc Thuần vỗ lưng Trọng Huấn trấn an anh, cũng như trấn an mình
“Yên tâm không có chuyện gì đâu, nếu có em cùng anh gánh vác.”
Trọng Huấn thở dài nhìn cô, vừa áy náy vừa thương xót.
“Để em cùng anh vất vả thế này, anh…”
Trọng Huấn một mình không thể làm hết mọi việc, may mắn bên cạnh Bình Hiên và Ngọc Thuần giúp đỡ.
Có lúc anh vô tình thấy cô ngồi khoanh chân trên ghế, cắn đầu bút chuyên tâm nghĩ gì đó rất lâu. Vào lúc tuổi xuân tươi đẹp, phải vì anh mà vất vả ngày đêm, vì anh mà ngược xuôi trước sau, Trọng Huấn thấy mình nợ cô rất nhiều, có trả cả đời cũng không hết.
“Em gái sau này anh che chở cho em, em không lấy chồng cũng không sao, anh nuôi em cả đời.”
Ngọc Thuần cười, cô tin anh không phải nhất thời nổi hứng nói ra.
“Là anh nói, đến đó đừng hối hận… ông anh già của em.”
Ánh nắng như mũi gươm xuyên qua tầng mây mỏng đâm thẳng cửa sổ, hất lên bóng dáng bận rộn của Trọng Huấn.
Ngọc Thuần đứng ngoài hành lang, tay đặt sau lưng, nói vọng vào trong.
“Thật sự phải đi sao? Không để người khác đi thay được à?”
“Không được, giao chuyện quan trọng cho người khác làm anh không yên tâm.”
Anh dừng công việc trên tay, quay đầu nhìn cô: “Tháng sau sẽ quay về, cho nên một tháng này em ở nhà cẩn thận một chút.”
Ngọc Thuần muốn nói lại thôi, cô dò hỏi: “Nếu một tháng không về thì sao?”
“Vậy thì hai tháng, anh sẽ về trước tháng chạp đón năm mới cùng em.”
Ngọc Thuần cắn môi cô không phải muốn Trọng Huấn ở lại đón năm mới cùng mình, chỉ cảm thấy chuyến đi này quá đột ngột.
Cửa hàng ở Các Lăng xảy ra chuyện lô hàng xuất đi bị giữ ở cảng biển, còn chậm trễ không xuất đi sẽ thất hẹn với đối tác.
Thiệt hại vài lô hàng không quan trọng, quan trọng là uy tín bị tổn hại, vừa nghe tin Trọng Huấn đã tức tốc thu dọn quần áo đến tận nơi xử lý.
“Không cần vội, xử lý mọi chuyện tốt đi, năm sau anh về cũng không muộn.”
Ngọc Thuần sợ anh làm việc vất vả, đường xa lâu ngày mệt mỏi nên không thúc ép anh. Trọng Huấn vậy mà lại hiểu sang ý khác, anh cười bỉ ổi.
“Mong anh đi như thế, có phải là…”
Anh còn chưa nói hết đã bị cô hung hăng giẫm chân.
“Nói bậy nữa có tin em đánh một phát anh bay thẳng đến Các Lăng không?”
Trọng Huấn thô bạo xoa đầu cô, mái tóc được chải gọn gàng của Ngọc Thuần bị anh xoa rối tung, nhìn hệt như tổ chim.
“Anh dám cá chồng tương lai của em, chết vì bị em bạo hành.”
Ngọc Thuần lạnh lùng liếc xéo anh, cô xắn tay áo, nhìn xung quanh không thấy vật phù hợp để hành hung, quyết định hy sinh cởi giày đánh anh.
Trọng Huấn né Đông né Tây vẫn không né được giày thần chưởng của Ngọc Thuần.
“Đánh anh chết! Chết đi đồ yêu nghiệt!”