Bên ngoài vẫn thoải mái hơn nhiều, nhìn bầu trời sáng rực những ánh đèn, hàng quán đua nhau đón khách, tiếng hò reo giòn giã của những đứa trong ngõ, góp phần tạo nên bức tranh rộn rã cho buổi chiều đêm.
Có sạp bán nhiều loại trang sức, từ bông tai đến dây chuyền, còn bán cả trâm cài tóc, Ngọc Thuần cầm vài món lên xem, thiết kế rất đẹp tỉ mỉ nhưng chất lượng không tốt, là hàng rởm.
Lúc cô muốn rời đi một túi tiền được quăng đến trước mắt ông chủ, giọng nói trầm hùng vang rền vang lên phía sau.
"Mua hết."
Hai mắt ông chủ sáng rực, cầm túi trên tay ước lượng số tiền bên trong, khom lưng thái độ nịnh bợ.
"Dạ... dạ, để tôi gói lại hết cho cậu."
Ngọc Thuần quay đầu muốn nhìn xem kẻ hào phóng nào mua hết, cô sửng sốt nhận ra người đó chính là kẻ mà Doãn Kỳ đợi ở bến tàu năm trước. Cho đến ngày hôm nay, Ngọc Thuần vẫn nhớ khuôn mặt người đàn ông này, căn bản vì anh ta trông rất đẹp.
Ngọc Thuần giật lại túi tiền trả lại cho người đàn ông không quen biết, cô đè thấp giọng nói.
"Mấy thứ đó không chất lượng đâu, đừng mua."
Ông chủ bị giật mất khách hàng lớn, lại bị cô vạch trần hàng giả, tức đến nổ con mắt.
"Cậu gì đó ơi đừng tin cô ta nói bậy, hàng ở chỗ tôi chất lượng tốt lắm."
"Tốt như thế nào?" Ngọc Thuần lên giọng chất vấn.
"Cái này... à." Ông chủ ấp úng không thể giải thích rõ ràng.
"Đã thấy chưa... tôi khuyên anh đừng có mua."
Nói rồi Ngọc Thuần lập tức đánh bài chuồn, để lại ông chủ như bị gai chích vào mông, thấp thỏm nhìn người trước mặt.
Người đàn ông không nói nửa lời, lần thứ hai quăng túi tiền cho ông chủ, đôi hoa tai trên kệ cũng được anh ta lấy đi. Ông chủ hoảng hốt muốn giành lại, lẫn trong đống hàng kém chất lượng của ông ta có vài món chất lượng, điển hình là đôi hoa tai vừa bị lấy đi.
Người đàn ông đuổi theo Ngọc Thuần, anh ta chắn trước cô, gương mặt hoàn mĩ hiện lên nụ cười.
"May là nhờ có cô, nếu không tôi đã mua nhầm đồ giả rồi, không biết nên cảm ơn cô thế nào? Tặng cô thứ này cảm ơn vậy?"
Ngọc Thuần nhìn đôi hoa tai chằm chằm, đương nhiên sau khi được Trọng Huấn dạy bảo nhiều tháng, Ngọc Thuần có thể phân biệt hàng giả hàng thật, cô xua tay vội vàng từ chối.
"Không cần đâu, tôi chỉ nói vài câu sao có thể nhận món quà giá trị thế này."
"Hôm đó về nhà an toàn không? Trời lạnh thế mà?"
Ngọc Thuần ngẩn người, hoài nghi nhìn người đàn ông đối diện.
"Anh nhận ra tôi à?"
"Đương nhiên, vừa xuống tàu tôi đã nhìn thấy cô rồi. Lúc đó nhìn cô rất đặc biệt, áo đỏ mũi cũng đỏ."
Mặt Ngọc Thuần đỏ hơn chiếc áo mặc lần trước, người ta luôn nói ấn tượng ban đầu rất quan trọng, ấn tượng của người đàn ông dành cho Ngọc Thuần chắc không tốt mấy.
"À... tôi cũng nhận ra anh, vì anh khá đẹp!"
Người đàn ông bật cười, gương mặt nghiêm nghị tăng thêm mấy phần dịu dàng.
"Cô là người đầu tiên khen tôi đẹp đấy."
"Thật hả?"
Ngọc Thuần nghĩ người thời nay không biết thưởng thức cái đẹp gì cả, người đẹp thế mà trước nay không được ai khen, nhưng cô nào biết thẩm mỹ người thời nay không có vấn đề, mà vấn đề nằm trên người anh ta.
"Gặp nhau thế này tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên. Có muốn kết bạn với tôi không?"
Ngọc Thuần bị ép vào thế khó, cô từ chối sẽ bị xem là người không hiểu chuyện, bất lịch sự. Còn đồng ý thì... Ngọc Thuần chỉ muốn rời đi, khí chất của người này quá chèn ép người ta.
"Cô không muốn kết bạn với tôi à?" Anh ta nhướng đôi mày, thản nhiên cất tiếng.
Kỳ lạ thay là Ngọc Thuần cảm thấy căng thẳng, cô phân bua.
"Anh hiểu lầm rồi, không phải tôi không muốn kết bạn với anh, chỉ là tôi đang suy nghĩ thôi."
"Không cần suy nghĩ trước sau gì cô cũng đồng ý thôi."
Anh ta đưa đôi hoa tai lên ngang với tầm mắt Ngọc Thuần, nở nụ cười rạng rỡ.
"Xem như đây là quà gặp mặt nhé, bạn mới."
Không từ chối được, Ngọc Thuần đành ngượng ngùng nhận lấy món quà từ bạn mới.
"Cảm ơn! Tôi tên Ngọc Thuần, còn anh?"
"Thiên Tâm. Tên của chúng ta hợp nhau, Thuần Tâm, tôi cảm thấy khá hợp."
"À..." Ngọc Thuần cười gượng, càng lúc cô càng cảm thấy người này kỳ lạ đáng ngờ.
Thiên Tâm vỗ vai Ngọc Thuần: "Đùa cô thôi đừng sợ, tôi có việc bận không nói chuyện với cô nữa, tạm biệt."
Chẳng đợi Ngọc Thuần nói lời nào, anh ta đã xoay bước rời đi, vài bước lại quay về.
"Thiên Tâm tên của tôi, đừng quên đấy."
Đợi Thiên Tâm rời đi rất lâu, cô vẫn đứng tại chỗ, hơi thở dồn dập, tim đập thình thịch, lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi, người quen của Doãn Kỳ kiêm bạn mới của Ngọc Thuần thật kỳ lạ.
Mỗi lần Ngọc Thuần gặp Lục Tuyết cô đều nhận tin sốc, ví dụ hôm nay Lục Tuyết chạy đến tìm Ngọc Thuần trong bộ dạng hớt hải, hấp tấp báo tin động trời.
"Dì muốn tìm vợ cho anh Khánh Chiêu sao?"
Lục Tuyết gật đầu, giọng nói cao vút: "Những lời em nói là thật một trăm phần trăm."
"Thế anh ấy thế nào? Chịu hay không chịu?"
"Không biết nữa, em chỉ nghe anh ấy nói sẽ suy nghĩ."
Ngọc Thuần vuốt đầu lông mày mạnh dạn đoán ý trong lời của Khánh Chiêu, không cần nghĩ cũng biết anh Trọng Huấn nghe được tin này sẽ trưng ra biểu cảm gì, chuyện Ngọc Thuần lo sợ cuối cùng đã đến, chỉ là cô không ngờ sẽ đến nhanh như vậy.
"Em đừng lo quá, chị biết em đang nghĩ gì, nhưng chúng ta là người ngoài cuộc, không thể nhúng tay vào. Thôi thì để mọi chuyện diễn ra tự nhiên đi, trước tiên xem thái độ của anh trai em thế nào đã, anh ấy không thích thì chả ai ép uổng anh ấy."
Nghe Ngọc Thuần nói vậy Lục Tuyết thấy an tâm phần nào, vì cô sợ Khánh Chiêu khuất phục dưới sức ép của mẹ mà chấp nhận.
Lục Tuyết không mong gì hơn, cô giống Ngọc Thuần không cần biết đối phương là ai, nam nữ hay giàu nghèo, chỉ cần là người anh trai thích, cô đều ủng hộ.
"Vậy em về đây, ra ngoài lâu quá rồi, có tin gì em sẽ đến báo với chị ngay."
Ngọc Thuần tiễn Lục Tuyết ra đến cửa, nhìn chiếc lá vàng bùi ngùi rời cành, lòng Ngọc Thuần dâng lên nỗi buồn không tên.