Dù cả đám liên tục hít hà hương vị máu thịt từ thân thể đã bầm dập tan nát của hắn, không con nào dám lộn xộn tiến lên. Chó ba đầu dùng tiếng ma giới ra lệnh gì đó, mấy con ma cây liền truyền vào người Hoài Nam từng luồng ma lực tinh thuần, kích thích tốc độ chuyển hóa máu đen của hắn, thẳng đến khi toàn thân Hoài Nam đã nhuộm đen thui, các đoạn cơ bắp bị bạo lực đánh vỡ dần dần liền lại nhanh chóng, thậm chí cái chân bị ăn mất cũng từ từ mọc ra xương sụn mềm, cứng hóa, rồi phủ lên cơ thịt, chẳng mấy đã hoàn hảo như mới.
Trong lúc đám ma cây bận rộn làm việc, chó ba đầu quay sang Mặc Sương Vũ, cô ta lúc này đã nhũn người, bắt gặp ánh mắt nó liền co rụt đầu lại theo bản năng, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.
“Thiếu nữ, còn ngươi thì sao !? Có muốn theo ta tu ma, cải thiện xương cốt, sớm gặt thành tựu !?”
Chó ba đầu nhìn Mặc Sương Vũ, híp mắt nói ôn hòa.
“Vâng, vâng… tôi tu, ngài muốn gì tôi cũng làm hết, đừng ăn tôi.”
Chó ba đầu đưa một chân lên che mồm, tủm tỉm cười:
“Dào, ta đùa thôi. Linh căn của ngươi là Phong Hỏa song thuộc tính phải không !?”
Mặc Sương Vũ bối rối gật đầu, trong lòng thầm hô bất hảo, Hỏa Linh Căn thì cũng thôi đi, nhưng Lôi Linh căn nổi tiếng với thuộc tính phá tà diệt ma. Tương tự siêu năng lực quang hệ ở trái đất. Những bảo khí cô ta dùng trước giờ cũng thường kèm theo lôi thuộc tính, ví dụ như phong lôi phù phá nổ bộ giáp của Hoài Nam, hay Bạo Lôi Quang Đạn dùng để chặn đường đám ma cây. Mặc Sương Vũ có thể kiên trì lâu như vậy ở ma giới, trong tình trạng linh lực hao hết, không có gì để hộ thể vẫn chưa bị ma hóa, đều nhờ Lôi linh căn.
Lôi linh căn vẫn có thể cưỡng chế tu ma, nhưng làm nhiều mà công ít, có thể nói trên con đường tu ma, người mang Lôi linh căn coi như phế vật.
Tu sĩ mang lôi linh căn cũng là loại tà ma ghét nhất, ăn vào còn có thể bị ngộ độc thực phẩm. Đám ma cây chỉ trực ưu tiên công kích Hoài Nam trước Mặc Sương Vũ, một phần cũng vì Hoài Nam ăn ngon hơn.
Cũng còn may cho nhóm tà ma, là Lôi linh căn ở tiên giới cũng thuộc thể loại siêu hiếm, thịnh hành nhất vẫn chỉ là Ngũ Hành linh căn, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, đơn thuộc tính. Linh căn thuộc hành nào thì dùng pháp bảo hành đó sẽ có tăng phúc chừng 200%, song linh căn càng biến thái, tăng phúc cực hạn có thể tới 500%, song linh căn lại mang theo thuộc tính hiếm như Lôi hệ của Mặc Sương Vũ ở tiên giới được coi là thiên tài ngàn năm mới có một, đây cũng là một trong những điều kiện tiên quyết giúp cho Mặc Sương Vũ ở cảnh giới Kim Đan đã có thể kích hoạt Linh Bảo như Bạo Lôi Quang Đạn.
Linh căn quyết định tư chất và thành tựu sau này của tu sĩ, không có linh căn thì khỏi tu tiên. Đây là thường thức. Nhưng bây giờ Mặc Sương Vũ chỉ hận không móc được linh căn ra ngoài, nếu như có thể.
Lôi linh căn quyết định cô ta chỉ là phế vật tu ma, vậy lựa chọn còn lại, dễ là làm thức ăn.
Mặc dù ăn không ngon, nhưng đói quá thì dép da cũng thành bánh mỳ được đấy.
“Hô hô, đã lâu mới thấy người có Lôi Linh căn, lại còn là song thuộc tính, ngươi chắc hẳn cũng là dạng thiên tài được môn phái bao nuôi ha !? Làm sao chạy đến ma giới này chơi rồi !?” Chó ba đầu vẫn dùng một chân che miệng, mắt cong cong đầy vẻ bát quái như một bà tám.
“Tôi…. Không biết.” Mặc Sương Vũ gian nan đáp, mặc dù nói thật, nhưng nghe vẫn rất không hợp tác.
Chó ba đầu híp mắt, đạt tới cấp độ này, khả năng quan sát của nó cũng rất tốt, đủ để biết Mặc Sương Vũ nói thật, hỏi qua qua một chút, Mặc Sương Vũ cũng thành thật hợp tác khai hết toàn bộ những gì cô ta biết, thế nhưng chẳng có thông tin gì giá trị với nó. Chó ba đầu chán nản đưa chân lên ngoe nguẩy:
“Maz, thôi vậy, mặc dù ta cũng rất hiếu kỳ, một đứa bé mười tuổi làm sao có thể tu đến Kim Đan kỳ, nhưng ngươi thiếu một mảng ký ức như vậy, chẳng được cái tích sự gì. Chờ ở đó đi.”
Nói rồi gác chân nằm đó, hoàn toàn bỏ qua Mặc Sương Vũ.
Mặc Sương Vũ mặt đần thối, vậy là xong rồi hả !? Thật có xúc động muốn hỏi sao không ăn mình.
Vừa nghĩ xong đã có một cái lưỡi lớn bằng cả thân mình liêm tới, nước dãi quét qua một cái, toàn thân lập tức ướt nhẹp dinh dính, Mặc Sương Vũ rùng mình, da gà nổi toàn thân.
Nãy giờ nói chuyện với cô ta chỉ là cái đầu ở giữa, như một bà tám lắm chuyện. Còn cái đầu cuồng bạo như chó dại, vẫn nhìn cô ta chòng chọc như có thể đớp bất cứ lúc nào. Cái đầu ủ rũ uể oải có vẻ vô dụng nhất, nào ngờ ra tay lại trực tiếp nhất, Mặc Sương Vũ hết hồn.
“Vị cay cay.” Cái đầu ủ rũ nói, thu lại cái cưỡi vừa liếm quanh Mặc Sương Vũ một lượt.
“Ừ, lôi linh căn mà, có thể dùng làm gia vị.” Cái đầu ở giữa thuận miệng đáp.
Cái đầu còn lại nuốt nước miếng. Hẳn là nếu không có hai cái đầu còn lại kềm chế, nó đã sớm nhào tới đớp.
Mặc Sương Vũ nghe đến mấy chữ gia vị đã thấy đắng lòng, thật muốn chạy, nhưng vừa rồi chó ba đầu đã nói cô ta chờ ở đó đi, nếu giờ chạy, có phải đang khiêu khích nó không !? Hơn nữa giờ toàn thân linh lực đều trống rỗng, có chạy được mấy bước, cũng chỉ làm trò tiêu khiển cho nó.
Chó ba đầu nhàm chán nằm dài ra đó ngáp ngáp chờ Hoài Nam được đám ma cây hồi phục như mới dâng lên. Hắn lúc này cũng đã nửa tỉnh nửa mê, chấn động từ cái tát ập đến quá đột ngột, không trực tiếp văng não ra đã coi như may mắn.
Cái đầu ở giữa nhìn Hoài Nam còn đang ngơ ngác, thổi phù một cái, gió thổi cấp năm, giật trên cấp sáu, đất động dữ dội. Hoài Nam cũng trực tiếp bị ép tỉnh lại. Ký ức như thủy triều tràn về, cảm giác toàn thân tan nát, xương cốt vỡ vụn, máu thịt tung bay thật cmn đau nhức….
Hắn bây giờ mới muốn rên mấy cái, nhưng phát hiện ra cả người mình lành lặn rồi, ma lực vận chuyển còn khiến người thoải mái không lên lời.
“Thế nào, anh bạn trẻ, cảm nhận được ma lực lợi hại không !? Có hứng thú theo ta tu ma rồi chứ !?”
Hoài Nam gật đầu như gà mổ thóc, lúc này ba cái dũng khí chống lại số phận đã sớm bị ném lên chín tầng mây.
“Tốt lắm.” Chó ba đầu cười hài lòng. Cái đầu cuồng bạo lập tức chồm tới, nhắm lấy cánh tay Hoài Nam, cắn mạnh. Cánh tay Hoài Nam lập tức cụt gốc, máu phun thành vòi.
“Á á á á á á á…..”
Hoài Nam lập tức lại kêu như lợn bị chọc tiết, tiếng hét thê lương vang vọng khắp chốn, giọng hét hắn trong trẻo như thiếu nữ, cao độ ngân, như thiên nga giãy chết.
“Á…ư.uuuuuuu.”
Một cái rễ cây nhanh chóng nhét vào mồm hắn, bơm vào ma lực thuần túy. Ma lực sôi trào theo máu vận chuyển, nhanh chóng lan tỏa tới cánh tay bị cắn cụt. Một cảm giác ngứa ngáy điên cuồng trào dâng theo mỗi dây thần kinh. Sau đó xương cốt lại từ từ nhô lên, cơ thịt tiếp tục sinh trưởng bao phủ. Chỉ trong khoảng hai mươi phút, một lớp da non đã được kéo tới. Nhưng Hoài Nam chẳng còn có tâm tình đâu để cảm nhận sự thần kỳ của ma lực, cái đầu ủ rũ đã nhè tới một chân của hắn mà gặm, xương cốt nứt vỡ cùng cơ thịt bị xé rách kèm theo cảm giác đau nhức kịch liệt đã đầy ắp mỗi tế bào não hắn. Cái đầu hung bạo ăn một cánh tay của hắn chưa đủ, liền nhào tới tranh ăn với cái đầu ủ rũ, dùng lực cực mạnh, lôi tuột cả nửa thân dưới của Hoài Nam ra, để lại một đốt xương sống trụi lủi.
Ma lực cung cấp sinh mạng cường hãn, không khiến hắn chết ngay, nhưng cú sốc từ khi cái chân bị ăn sống ngay trên cơ thể đã khiến hắn bất tỉnh, cho đến khi nửa thân dưới bị lôi tuột ra khỏi, hắn bị cưỡng ép phải tỉnh lại lần nữa.
Đau đau đau đau đau đau đau……………………………………
Cái đầu ở giữa tủm tỉm cười cười, nó không vội vã như hai cái đầu bên cạnh, dù sao hai cái đó ăn thì cuối cùng vẫn vào bụng nó cả, phần nhân tính hóa của nó rất cao, mấy việc như vội vã ăn tạp thế này, nó còn lười làm. Đầu ở giữa nhìn Hoài Nam vừa mới bị cơn đau ép phải tỉnh lại từ hôn mê, nhẹ giọng nói:
“Chậm quá, nếu không đẩy nhanh tiến độ tu luyện, thật sự bước vào cảnh giới luyện thể, ngươi sẽ chết đấy. Tốc độ khôi phục chỉ sợ không kịp với tốc độ ta ăn.”
“Nhớ kỹ lộ tuyến lưu chuyển ma lực vừa rồi trong người ngươi, đừng khiến nó uổng phí, thay vì để ma cây cưỡng ép dẫn dắt ma lực truyền vào những đoạn tàn chi, ngươi nên chủ động, dù sao cơ thể là của ngươi, ngươi mới là chủ nhà, còn nó chỉ là khách, tốc độ dĩ nhiên không thể so sánh.”
“Thấy không !? Tu ma rất đơn giản ha. Chỉ cần có ma lực, để ma lực vận chuyển đến vết thương, xương gãy lại lành, lành lặn xong còn cố hóa, nhục thân sẽ càng lúc càng cường hãn. Chỉ hơi phải chịu đau khổ một chút, nhưng rất thực dụng đấy chứ !?”
“Ây, lại hôn mê rồi, ta thấy tư chất ngươi rất tốt mà, không phải chứ, mới có chút đau đớn thế này…”
Đầu ở giữa lẩm bẩm, trong khi hai cái đầu còn lại đang từ từ gặm nhấm phần thân dưới của Hoài Nam, nó có chút buồn bực, nói chẳng có ai nghe, đây là điều mấy bà tám rất ghét á.
“Tiểu cô nương, xem đủ chưa !? Lại đây phụ một chân cho cẩu gia !?”
Mặc Sương Vũ nao nao, con chó này nói tiếng Tiên giới tiêu chuẩn quá tốt luôn, còn tự xưng cẩu gia…
“Vâ…vâng…” Nhìn thảm trạng của Hoài Nam mà hãi, vừa rồi Mặc Sương Vũ bịt mắt che tai, đóng kín thần thức, nhưng rốt cuộc vẫn phải coi, cảnh tượng sốc lên tận óc, mùi máu tanh lợm họng, cô ta lập tức cong người nôn mửa.
“Thật lề mề, nhanh lên nào.” Chó ba đầu, phần ở giữa mất kiên nhẫn nói.
“Vâ…vâng…” Mặc Sương Vũ nước mắt nước mũi đều đã lưng tròng, sụt sùi đi qua, bước chân run rẩy.
“Sợ cái gì, cũng không phải ăn ngươi.”
“Vậy… tôi làm cái gì !?”
“Kích điện a. Ngươi không phải có lôi linh căn hay sao !? Còn linh lực không !? Kích tỉnh hắn cho ta.”
Mặc Sương Vũ nhìn bộ dáng thê thảm của Hoài Nam, nửa thân dưới đã đoạn, chỉ còn một cánh tay treo lơ lửng trên rễ của ma cây, lại không nhịn được muốn ói. Gian nan nhịn lại, thật muốn hỏi có thể không làm không, nhưng lại sợ nó bảo vậy thì mình thay thế, đành cắn răng đi đên.
Kim Đan hao tổn, linh lực nãy giờ cũng khôi phục được chút ít, gọi ra chút lôi pháp không thành vấn đề, Mặc Sương Vũ đặt tay lên ngực Hoài Nam, giật điện.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaa…………………….”
Hoài Nam bị điện kích tỉnh, lại tiếp tục bị cơn đau trùng kích hệ thần kinh, co giật liên hồi, bọt mép cũng đã sùi ra. Đau nhức khiến hắn muốn hồn phi phách tán, đau đến hận không thể chết đi, chịu đựng sự thống khổ khi cả người bị xé rách, cưỡng ép cải tạo chậm rãi, thật không muốn sống.
Mặc kệ hắn còn đang rên la quằn quại, chó ba đầu nhìn Mặc Sương Vũ, đưa một chân lên xoa xoa đầu cô ta thỏa mãn:
“Làm không tệ, không tổn thương đến tế bào của hắn, vừa đủ kích hắn tỉnh lại, lôi pháp chèn ép trái lại khiến ma lực bùng phát, đẩy nhanh tốc độ hồi phục…. hừm hừm…”
Vừa nói, nó vừa đủng đỉnh đi đến cạnh Hoài Nam, ngửi ngửi mấy cái.
“Và quan trọng nhất là…”
Crac….
Một ngoạm đưa cánh tay duy nhất của Hoài Nam lên cắn đứt, nhai nhai nuốt nuốt, mắt nó sáng lên, nói tiếp:
“Ai yzooo… Cái vị lôi pháp cay cay này… cái vị thịt tươi thấm mùi tuyệt vọng và những cơn run rẩy từ sợ hãi này… tuyệt cú mèo…”
…