Thiên đình đóng cửa không ra, thượng thiên có sáu đại phái lục đục với nhau, trung thiên có thần tộc xé rách không gian xâm lược, hạ thiên có phàm nhân đang đánh dần đi lên.
Có thế nói là chiến hỏa khắp nơi, loạn thế đang dần hình thành.
Hay thật sự hiện tại đã chính là loạn thế rồi!?
Ý thức được thời cuộc nguy cơ, rất nhiều thế lực nhỏ đã nhanh chóng kết minh, tuyển ra một minh chủ, với ý đồ ôm đoàn sưởi ấm. Công pháp và tâm đắc các nhà được trao đổi bên trong nội bộ liên minh, mọi người đều được hưởng chỗ tốt bởi việc giao lưu thông tin, mặc dù chẳng ai thật sự nguyện ý muốn làm vậy.
Tu giả cao cấp được các thế lực mời chào với mức giá thật hậu đãi, tu giả cấp thấp thì nườm nượp báo danh vào các chiến bộ mới thành lập.
Chiến bộ là gì ấy hả!? Đại khái chính là tập hợp chỉnh thể nhỏ yếu lại một chỗ, rồi đồng bộ dồn lực để đánh ra một kích cấp cao ấy mà.
Muốn nói đến chiến thuật chiến đấu và các loại trận hình, thì phải kể đến quân đoàn. Thế nhưng quân đoàn là độc quyền của Lục Đại phái, bất truyền lưu ra ngoài, muốn đăng ký vào cũng không dễ dàng như vậy.
“Tuy nói quân đoàn rất lợi hại, thực sự có chuẩn bị mà nói, ngạnh tiếp vài cái chân tiên cũng không vấn đề gì. Nhưng đó là chuyện của vài ngàn năm trước rồi, chưởng môn, các vị chưởng lão, mọi người không phải vẫn còn chìm đắm trong quá khứ vinh quang chứ!?”
Ngồi khoanh chân trên một cái bồ đoàn, ngay ngắn và chỉn chu. Khuôn mặt hơi gãy và ánh mắt hẹp khe, Dạ Vũ dùng giọng điệu thẳng thắn trái ngược với ngoại hình của mình, chất vấn.
Ngồi trên những cái bồ đoàn cách đó không xa là trưởng môn Thục Sơn – Tiêu Dao Tử và các sư huynh đệ đồng trang lứa với hắn, nay đều đã là chưởng lão chấp chưởng một phương, tu vi thâm hậu. Khởi điểm của Thục Sơn cũng là như thế này, nghe đồn tổ sư gia của bọn họ và những huynh đệ của bọn hắn nhân một ngày đẹp trời, cùng ngồi thành một vòng tròn, nói rằng:
“Chúng ta đông người quá, không thế lực nào chứa chấp được.”
“Vậy thì chúng ta vào núi.”
“Trong núi có yêu thú thì tính sao!?”
“Chúng ta sẽ luyện kiếm, dùng kiếm mở đường.”
“Vậy thì tìm thêm chút người, chúng sẽ sẽ vào núi, luyện kiếm.”
Sau đó liền có Thục Sơn.
Duệ khí, sát phát, cương mãnh và chính trực. Tất cả môn nhân từ khi thành lập đều là dạng người này, tuy nhiều khi có hơi ngu ngốc và có chút không nói lý, thế nhưng đại hiệp ở Tiên Giới, mười người thì có tám người xuất thân từ Thục Sơn, môn phái này dù không có mưu hèn kế bẩn, không lạng lách tâm cơ, vẫn sừng sững ngàn năm không đổ.
Cho đến một đệ tử chân chuyền như Dạ Vũ, dù tu vi mới chỉ đại tới Nguyên Anh đỉnh phong, vẫn có thể ngồi cùng chiếu thảo luận với chưởng môn và các chưởng lão có tu vi cao hơn mình cả trăm lần. Hơn nữa giọng nói của hắn cũng không có chút gì là khách khí. Vẫn đơn giản và trực tiếp, giống như tác phong của môn phái này cả trăm ngàn năm nay vậy.
Tiêu Dao Tử nhìn Dạ Vũ, khuôn mặt hắn hơi gãy, hay nói chính xác hơn là một cái mặt lưỡi cày, với tu chân giả có thiên hướng mỹ hóa giới tính, thì phải nói là hắn xấu không chịu nổi. Nhưng xấu xí cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. Thiên phú tu luyện hay đầu óc của Dạ Vũ vẫn luôn rất tốt, thậm chí tốt hơn nhiều so với những lão già cổ hủ ngàn năm như bọn họ. Với việc đối ngoại, bọn họ không bằng hắn, trước giờ ở Thục Sơn, vẫn luôn là Dạ Vũ nói chuyện. Trưởng môn bọn họ, chỉ cần chống lưng cho hắn là được. Lần này cũng vậy, nghe xong chất vấn của hắn, ông ta cũng chỉ gật đầu một cái, xem như thừa nhận, rồi lại hỏi:
“Vũ nhi, trò có ý kiến gì!?”
“Quân đoàn trong quá khứ rất mạnh, hiện tại không như vậy, nhiều năm không chiến đấu, bất kể là một con hổ tinh cũng sẽ trở thành mèo nhà, muốn tái hiện quá khứ huy hoàng. Chúng ta không thể ngồi luyện binh như trước được.”
“Vậy chúng ta đánh ai!?” Một vị chưởng lão tò mò hỏi, xoa xoa nắm tay. Kiếm tu thiên hướng vũ lực, thậm chí là bạo lực, nói đánh nhau không ngán. Nói chặt người, liền hứng chí bừng bừng.
“Đánh tam cung thì sao!?”
Lục Đại Phái gồm có: Một giáo, hai sơn, ba cung.
Không Linh kiếm phái - Linh kiếm sơn của Đạm Bích Tuyền.
Thống trị Thập Đại Vạn Sơn - Vu thần giáo của Nữ Oa.
Ngọc Thanh thánh cảnh - Ngọc Hư cung của Nguyên thủy Thiên Tôn.
Thượng Thanh thánh cảnh - Châu Nhật cung của Linh Bảo Thiên Tôn (Thái thượng Đại Đạo Quân)
Thái Thanh thánh cảnh - Tử Tiêu cung của Thông Thiên giáo chủ.
Và Thục Sơn.
Tam cung chính là ba thánh cảnh, tương truyền ba thế lực này vốn cùng một gốc từ lò của Hồng Mông đạo tổ, sau đó vì đạo bất đồng vi bất tương hợp, quay ra phân liệt, lẫn nhau tổn thương cả vạn năm nay rồi.
Đây cũng chính là cái ổ lục đục to lớn nhất Tiên Giới. Trong Lục đại phái thì Linh Kiếm Sơn chỉ để mắt đến thổ địa và những tầng trời cấp thấp, lấy số lượng bù chất. Vu thần giáo thì ngoài chuyện của yêu tộc, cái gì cũng không quản, nhưng nếu để bọn họ bắt quả tang ngươi xâm phạm lợi ích của yêu tộc, đám này sẽ phát cuồng lên cắn người không nhả, dây giưa đến khi nạn nhân tuyệt vọng mà bỏ đi đoạn thịt bị cắn ấy. Thục sơn thì hoạt động với tôn chỉ: “Hỡi kiếm ta, đám tà ác kia nhìn đáng giá đánh một trận.” Nếu bị đám người này quy là tà ma ngoại đạo, thì xem như ngươi đã xong. Môn đồ Thục sơn sẽ theo ngươi đến chết, trảm yêu trừ ma, thế thiên hành đạo.
Cũng vì trảm yêu trừ ma nên xung đột với Vu thần giáo không ít lần, cả hai bên đều không có chút ý đồ khoan nhượng nào, nên mặc dù tần xuất xung đột nhỏ hơn nội bộ của tam cung, chiến đấu dẫn phát ra đều thảm liệt hơn không ít. Dùng hai câu đơn giản là: chết người mới bình thường, không chết người mới là kỳ quái. Chết ít không đáng nói, chết nhiều... lần sau giết lại của đối phương hung hăng lên một chút là được.
Cho nên hiện tại ở tiên giới, trên thì tam cung đối đầu, dưới thì Thục Sơn và Vu thần giáo gầm ghè lẫn nhau, chỉ có Linh Kiếm Sơn tương đối ôn hòa, thì gần đây lại đụng độ với người của Trường Sinh Đảo, dẫn tới trưởng lão Linh Kiếm Đài bị thương không nhẹ, liền đóng cửa chỉnh đốn nội bộ, miễn tiếp dân.
Tuy đánh qua đánh lại nhiều như vậy, nhưng kể cả quan hệ bất dung như Thục Sơn và Vu Thần Giáo, cả hai cũng chỉ dừng ở mức tiểu đội chặn giết lẫn nhau. Còn chưa thực sự phải dùng đến quân đoàn. Lệ bất thành văn, quân đoàn chỉ xuất hiện khi một thế lực cần bị xóa xổ khỏi bản đồ Tiên giới.
Vu Thần Giáo tuy là chỗ quần yêu nhung nhúc, nhưng cũng nhờ có thế lực này mà đám yêu quái mới ngưng tụ lại một chỗ và được chỉnh đốn quản lý ngay ngắn rõ ràng. Yêu là do thú vật sống lâu hóa hình, thấp thu linh khí ôn dưỡng, cũng là một phần của trời đất, không thể nào tận diệt được. Có quản lý mới tốt, không ai quản, chỉ sợ tiên giới này chỗ nào cũng xuất hiện yêu quái, mỗi vùng chỉ một con, liền hết chỗ cho người làm ăn. Bởi vậy Thục Sơn kiếm tu, dù cả ngày hô trảm yêu trừ ma, nhưng cũng chưa lần nào não tàn đến mức đánh thẳng vào tổng bộ Vu Thần Giáo.
Linh Kiếm Sơn hiện tại đang đóng cửa không tiếp khách, muốn tìm cớ gây chuyện cũng hơi khó làm, bởi vậy một đám phần tử cuồng chém của Thục Sơn liền nghĩ muốn lấy tam cung ra khai đao.
Dù sao đám người sống trên cửu trùng thiên đó cả ngày ngẩng mặt lên trời, mồm hô truy cầu đại đạo, bỏ mặc hồng trần, dĩ vạn vật vi sô cẩu ấy cũng thật chướng mắt.
Dạ Vũ bật cười, nếu có thể, hắn cũng muốn lôi đám râu dài trong Tam cung ra chặt chơi, xem đại đạo vô tình có thật là chí cao vô thượng như vậy không. Nhưng Tam cung nội bộ đánh nhau có vẻ gay gắt, đối ngoại vẫn là nhất trí, dù sao cái cờ hiệu Hồng Mông đạo tổ vẫn còn ở đó, muốn chỉnh hợp lại vẫn thật là dễ dàng lắm. Một đánh ba, Thục Sơn có mãnh đến mấy, cũng đành phải quỳ.
Bởi vậy hắn lắc đầu đáp:
“Chúng ta đánh Thần tộc.”
Mấy lão giả trong phòng giật mình, cũng chẳng phải sợ, chỉ là có chút ngạc nhiên. Dù sao Thần tộc đã lâu không xuất hiện, tư liệu ít, đánh người cũ không phải sẽ thuận tay hơn à!?
Tư duy đáng buồn của người tiên giới bao giờ cũng có thiên hướng về đánh người nhà, dù sao quen tay dễ đánh mà.
“Thần tộc ở tầng trời thứ mười sáu!?”
“Đúng vậy, ở tổng bộ Mặc Gia, Cơ Quan thành đã bị công phá. Mặc Thập Cửu chết trận, tu sĩ Mặc Gia không ai chạy thoát. Khách khanh ở lại cũng bị đồng hóa thành bán thần, hiện tại đều chỉ là những khối thịt di động.” Dạ Vũ gật đầu nói.
“Đám tà ác này, thật đáng đánh một trận.” Một vị trưởng lão giận dữ nói. Câu này thật quen miệng, nói ra cũng rất thuận lưỡi.
Dạ Vũ cười nhạt, hai mí mắt khe hẹp của hắn cong cong lên, nhìn không có chút nào đoan chính:
“Ở đó hiện tại đồn trú một quân đoàn thánh giả, cầm đầu tên là... ừm... cái gì Helios, tên của thần tộc vẫn luôn kỳ quái như vậy, cảnh giới chân thần. Còn xin một trong các vị chưởng lão xuất thủ.”
“Liền lấy bọn chúng xem như đá mài sắc lại lưỡi kiếm của quân đoàn Thục Sơn đi.”