Nghênh đón bọn họ là một quân đoàn 3000 chiếc Thiết Khôi Lỗi cấp bậc Nguyên Anh.
Tầng mây bên trái lại bị xé rách bởi vô số vật thể di chuyển tốc độ siêu cao. Tiểu hình chiến hạm giống như Anregeris một khi đã hoàn tất quá trình gia tốc, vận tốc trung bình có thể đạt tới Mach 15, khiến cho đám Thiết Khôi Lỗi chỉ có vận tốc Mach 7 hít khói đằng sau. Nhưng một khi di chuyển với tốc độ cao như thế này, chiến hạm cũng không thể tiến hành nhắm bắn hữu hiệu, bởi chỉ cần đột ngột dừng lại do lực phản chấn từ nòng chủ pháo, cũng đủ khiến nội tạng của phi hành đoàn bị chấn thương không nhẹ, thậm chí có thể dẫn tới tử vong.
Bởi vậy vị trung tướng nắm quyền quân đoàn trưởng của quân đoàn tiểu hình chiến hạm này, Mr. Marverick Antoine liền chỉ đạo việc tổ chức đánh chặn bằng Giant Mobile Suits. Trên boong mỗi chiến hạm đều có bóng dáng vài chiến GMS đời thứ 3 đứng cố định, chịu đựng áp suất khí quyển bên ngoài đang không ngừng cào xé vỏ giáp hợp kim rắn chắc của mình mà tiến hành nhắm bắn.
Phi công được lựa chọn lái GMS đời thứ ba đều là tinh nhuệ thuyên chuyển tới từ Liên Hiệp Quốc, không phải đám Clone phản ứng kém linh hoạt như của IMI, súng quang trên tay đều là Railgun cải tạo, có thể gia tốc thêm linh tử vào vòng xoay từ trường, tạo thành những khẩu linh tử điện pháo cực mạnh. Đục thủng vỏ giáp thanh đồng dễ dàng như bóp nát bánh phồng tôm, thiêu chín đám tu chân giả chỉ có cấp bậc Trúc Cơ kỳ trong phòng điều khiển.
Phía bên truy đuổi cũng chẳng phải ăn chay mà tránh sát sinh. Thần thức của Tiên nhân hoạt động như những chiếc Radar siêu nhạy, việc vừa bay vừa khóa mục tiêu nhắm bắn với họ chẳng phải việc gì khó khăn. Thân thể người tu tiên cũng mạnh mẽ hơn phàm nhân rất nhiều, lực phản chấn khi đang bắn ở tốc độ cao cũng chỉ khiến bọn họ nhộn nhạo một chút thôi. Tuy vậy liên tục nhắm bắn ở tần xuất cao như vậy cũng khiến các tiên nhân tham gia truy đuổi xanh lét mặt mày, bộ dạng thiếu nữ xay xe muốn nôn mửa đến nơi. Hơn nữa mỗi lần bắn ra linh tiễn, tốc độ đều bị trì hoãn lại một chút, liền vô vọng đuổi theo phàm nhân đê tiện.
Chạy được một vòng, với chiến thuật du kích này, bọn họ thành công gỡ bỏ gần 300 chiếc Thiết Khôi Lỗi ra khỏi chiến trường. Ngay sau khi vòng thứ hai bắt đầu, từ phía Mặc gia cũng cử ra một loạt những chiếc Linh Chu (chiến hạm linh tử) vận tải gia tốc cho đám Thiết Khôi Lỗi bám lên.
Linh Chu có tốc độ chẳng kém nhiều so với tiểu hình chiếm hạm đã hoàn toàn gia tốc, thậm chí còn được trang bị thêm Linh Quang Tráo phía trước mặt và nghênh phong pháp trận giúp điều chỉnh hướng gió, khiến cho thương vong của đám Thiết Khôi Lỗi giảm mạnh gần xuống đáy.
Tiểu hình chiến hạm có thắng một chút ở độ cơ động và tốc độ, nhưng khả năng phòng ngự lại bị bỏ rất xa. Nếu như mở khiên chắn năng lượng lên thì áp lực gió sẽ khiến kết cấu thon dài của nó mất đi tác dụng mà giảm mạnh tốc độ. Bởi vậy thế trận lại xoay chiều.
Bên phía mạn trái của Thiên Không Thành, đội hình ba trăm chiếc tiểu hình chiến hạm và bảy trăm chiếc Linh Chu giống như quân đoàn hải tặc chạy nhanh bị một đám hải quân mang trọng pháo giáp nặng truy đuổi. Kẻ chạy bay lượn vòng véo ném đạn đì đùng nhìn vô cùng ác liệt nhưng chẳng ảnh hưởng đến được cọng lông của người đuổi, trái lại không ngừng bị đối phương tỉa bớt.
Đua cùng nhau một vòng, tiểu hình chiến hạm của liên quân tổn thất hai mươi chiếc, Linh Chu tổn thất ba chiếc.
Còn may trước khi chiến hạm nổ, các GMS đời thứ ba đều đã nhảy sang hạm khác để tiếp tục di chuyển, vậy nên công kích không bị suy giảm, dù chẳng có tác dụng mấy.
…
Hinami Hina đổ mồ hôi đầy trán, dù hệ thống bảo dưỡng trong chiến hạm có lắp đặt thiết bị tản nhiệt vô cùng mát mẻ. Đã ba lần Anregeris bị chiến hạm đối phương tiếp cận và bị Thiết Khôi Lỗi bắn nỏ linh tiễn sang, cánh bên phải của tàu thiếu chút nữa bị thổi bay, thậm chí một bên mạn tàu cũng bị bóc mất một lớp vỏ giáp ngay tại chỗ vốn là phòng ngủ của cô.
Hồi tưởng lại cảnh chiếc giường, chăn đệm bên trong và mấy con búp bê hình người bay ra ngoài bị một loạt linh tiễn nhào tới bắn thành mạt vụn, Hinami thầm rùng mình, nắm tay trên cần điều khiển càng siết chặt hơn, giống như muốn bóp gãy nó.
“Hina-chan, đừng căng thẳng, nhìn lên bản đồ đi, giống như đang chơi game vậy đó, thấy không !? Bình tĩnh lại, khéo tay một chút là không có việc gì rồi, chúng ta vẫn chạy nhanh hơn bọn nó. Đám đầu đất kia mất hạm là do ham hố muốn dừng lại công kích thôi…” Ở đằng sau lưng vang lên tiếng Hoài Nam, giọng nói của hắn vẫn đều đều mang vẻ châm biếm như thường lệ, chẳng giống như đang lo lắng chút nào.
Sau đâu đấy, Hoài Nam tiếp tục phân phó:
“Jodi, chuẩn bị thả Decoy ra.”
Jodi thoáng ngạc nhiên, Decoy là những chiếc GMS làm mồi được sơ chế trông như thật, nhưng đối với các tiên nhân có được thần thức quét hình, chỉ cần đảo qua một lượt là có thể phân biệt thật giả, thì thứ này khá vô dụng.
“Nhớ gắn lựu đạn rung chấn vào rồi hẵng thả nhé.” Hoài Nam tùy tiện phân phó rồi mặc kệ Jodi Bennette mang bộ mặt bừng tỉnh đi thao tác hệ thống kỹ thuật, tiếp tục quay sang một bên khác:
“Chị Myeongeun, nối máy cho tôi gặp quân đoàn trưởng.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Đường dây đã xanh, mật mã giao tiếp là CSZAH1243, đang chuyển tiếp đến máy hạm trưởng.”
Trên màn hình trước mặt Hoài Nam hiện ra một người đàn ông khoảng 50-60 tuổi, mái tóc hoa râm, râu rậm mà bông bông trắng muốt như ông già Noel, trên vai ông ta đeo quân hàm trung tướng, cùng chiếc mũ cánh én đặc trưng của quân đội Liên Hợp Quốc, trên ngực lại đeo phù hiệu IMI, biểu thị việc luân chuyển. Đây là đoàn trưởng quân đoàn tiểu hình chiến hạm lần này của bọn họ, Mr. Marverick Antoine. Cái chiến thuật du kích lúc đầu cũng là ông ta nghĩ ra đấy. Hoài Nam lập tức làm một lễ nghi chào theo tiêu chuẩn quân đội, phía bên kia gật đầu đáp:
“Tôi không có nhiều thời gian.”
“Báo cáo Trung Tướng, tôi có cách thoát khỏi tình trạng hiện tại của chúng ta.” Hoài Nam cũng chẳng nhiều lời, trực tiếp nói.
Sau đó vừa vui vẻ thưởng thức đôi chân mày nhíu chặt của đối phương, vừa quay sang phía ghế lái chính nói:
“Hina-chan, tập trung lái tàu đi, đừng hóng, đâm bây giờ.”
“Vâ…vâng…”
Mr.Marverick Antoine nhìn khuôn mặt trẻ măng phía bên kia màn hình, bên tai còn loáng thoáng nghe được tiếng xin lỗi rối rít của cô gái trẻ với vẻ bối rối, chân mày thoáng giãn ra, cười nói:
“Nói đi, Thiếu Tướng Hoài Nam phải không !? Tôi muốn nghe ý kiến của cậu.”
…
Mặc Sung bị biên chế lại vào một doanh Thiết Khôi Lỗi mới, trở thành thủ hạ của Tam thúc Mặc Thời Võ trong chi nhánh. Từ một đội trưởng trở thành lính thường, khó có thể dùng từ gì để tả nỗi ấm ức trong lòng hắn.
Đối với con Thiết Khôi Lỗi màu xanh trắng và chiếc chiến hạm của nhân loại kia, hắn còn hận đến thấu xương. Thiết Khôi Lỗi của Mặc Sung đứng trên mũi hạm của chiếc Linh Chu đầu đội hình, nỏ linh tiễn trên tay hắn lúc nào cũng trực chỉ phía trước, hễ thấy chiến hạm nào trong tầm nhìn hắn đều không bỏ qua.
Không thể nói tên béo này rất có tài, đích thân hắn đã bắn rụng ba chiếc chiến hạm, và cũng là hung thủ sát hại phòng ngủ của Hinami Hina trong tàu Anregeris. Hắn còn thoáng vui mừng, vì đến mục tiêu thứ tư đã tìm thấy hung thủ làm mình bị giáng cấp, Mặc Sung nhấc nỏ linh tử trên tay lên, thầm dùng thần thức thúc giục gã sư đệ lái tàu tăng tốc lên một chút.
Tàu Anregeris đang ở vị trí cuối của đội hình, một khoang tàu bị tổn thương khiến tốc độ của nó giảm mạnh, có xu thế bị bỏ lại phía sau cho đám cá mập này xâu xé.
Đột nhiên từ trên tàu thả ra mấy chục dị vật. Là đám Thiết Khôi Lỗi của phàm nhân.
Mặc Sung cười lạnh, thần thức đảo qua, phát hiện đây chỉ là những cái vỏ rỗng. Bọn họ cũng có nghiên cứu kha khá với các loại hình khí cụ chiến tranh mới của phàm nhân, và phát hiện ra những Thiết Khôi Lỗi mà mỗi chiến hạm mang theo cũng không nhiều. Nhiều nhất chỉ được năm con, một hơi ném ra mấy chục con như thế này, quả nhiên chỉ là những chiếc vỏ rỗng rác rưởi được miễn cưỡng lắp vào mà thôi.
Hệ thống thần thức phản hồi nhiều tiếng cười lạnh xem thường, Mặc Sung phát hiện trong quân đoàn cũng có rất nhiều người nghĩ giống mình, phàm nhân ngu si, không biết được bọn họ không giống đám ngu dân ở tầng trời thứ nhất, mà đã phải bỏ công ra nghiên cứu chúng rất nhiều. Thứ trò lừa đảo hạ cấp thế này cũng tùy tiện sử dụng, thật không còn gì để nói.
Đối với bất cứ quân đoàn nào, mồi nhử kiểu này có lẽ cũng sẽ có chút tác dụng gì đó, nhưng Tiên Nhân với thần thức quét hình, chẳng để chút tiểu xảo này vào mắt.
“Cẩn thận chúng có hàng thật lẫn bên trong. Có thể chúng có cách gì đó che giấu thần thức quét hình của chúng ta. Lách qua đám mồi nhử này đi.”
Tiếng hiệu lệnh của trưởng lão Mặc Thời Võ – tổng chỉ huy đoàn Linh Chu truyền đến bên trong kênh thần thức, tất cả đều nhất nhất tuân theo, dù Mặc Sung không cho là đúng, nhưng cũng chẳng còn cách nào. Dù sao thì phá hủy đám mồi nhử này, hay vòng qua chúng cũng đều khiến tốc độ của bọn họ bị chậm lại mà kéo dài khoảng cách của đối phương cả.
Đoàng đoàng đoàng.
Đúng lúc này thì đám mồi nhử đồng loạt nổ tung. Chấn động vang lên khiến những chiếc Linh Chu ở cách đó vài km cũng ảnh hưởng mà lảo đảo, đội hình thoáng toán loạn. Rất nhiều tiếng xì xào vang lên khiến thần thức của Mặc Sung nhiễu nhiễu, lần đầu tiên hắn phát hiện việc liên kết với quá nhiều người thế này chẳng phải chuyện gì tốt lành, nhất là với những người chỉ đạt tới Trúc Cơ kỳ như hắn, thần thức không đủ mạnh rất dễ ảnh hưởng đến phán đoán.
Trong cơn hỗn loạn, Mặc Sung mơ hồ nhìn thấy toàn quân Thiết Khôi Lỗi của phàm nhân thực hiện một loạt bắn chỉ thiên lên trời.
Bùm bùm bùm bùm, tiếng súng quang áp súc cực hạn thả ra những loạt đạn mạnh nhất của mình vang vọng không ngớt. Nhưng chỉ là những phát bắn chỉ thiên vô nghĩa.
“Cái gì đây !? Khiêu khích à !?”
Bên trong mỗi chiếc Decoy của liên quân Trái Đất mà Hoài Nam là người dẫn đầu thả ra đều có một khỏa lựu đạn rung chấn, phát ra sóng siêu âm tập kích đơn hướng chỉ định. Nó xuyên qua lớp phòng hộ của Linh Quang Tráo, khiến cho những người có lục giác nhạy cảm như tiên nhân giống như bị còi xe tải bấm bên tai, tạo ra một tràng hỗn loạn nho nhỏ. Nhưng một luồng thần thức mạnh mẽ lập tức trải đến, xoa dịu và ổn định lại toàn quân. Mặc Thời Võ với tư cách là cao thủ Hóa Thần trung kỳ, thần thức cực mạnh của ông ta có thể bao phủ cả quân đoàn, chỉ mất vài giây toán loạn, ông ta đã ổn định được đội hình.
Cũng tốt, nổ mạnh như vậy phía trước quang đãng rồi.
“Tiếp tục đuổi theo.”
Tiếng trưỡng lão Mặc Thời Võ ra lệnh trong kênh thần thức rõ mồn một.
Như thường lệ, phàm nhân lại bỏ chạy.
Mặc Sung cười ha hả điều khiển Thiết Khôi Lỗi nhấc lên nỏ linh tiễn của mình, ừm. Cảm giác không tệ, hôm nay phong độ phát huy tốt bất thường. Hắn bóp cò, một mũi linh tiễn mang theo lực công phá của một Nguyên Anh kỳ cao thủ toàn lực xuất động bắn ra, đặt ở trái đất, một mũi linh tiễn này có thể san bằng một thành phố.
Bùm.
Bắn vào một chiến hạm, nhẹ nhàng đục qua một lỗ thủng lớn, dư chấn còn lan ra mặt kim loại bên trên, tạo ra phá hoại ăn mòn, khiến kết cấu chiếc tiểu hình chiến hạm xấu số này biến hình, nổ mạnh.
Mặc Sung xoay nỏ, linh tiễn trên thân nỏ lại được tụ linh trận hấp thụ linh khí xung quanh bổ xung một mũi mới. Hắn nhắm bắn với tâm tình thư sướng, chuyển dời đến mục tiêu thứ sáu hôm nay, quá tốt, lại là nó, chiếc chiến hạm lần trước cho mình ăn quả đắng, thù này nên báo.
Mặc sung vui vẻ chờ đợi linh tiễn tụ đủ mật độ đến cực hạn, thần thức khóa chặt tàu Angeregis của Hoài Nam và đồng bọn, tâm tình thư sướng.
Bùm bùm bùm…
Đột nhiêu sau lưng vang lên vô vàn tiếng nổ mạnh, thần thức của Mặc Sung quét xung quanh 360 độ vừa vặn bắt gặp tràng cảnh đội hình phía sau bị hàng loạt cột sáng nóng bỏng đục từ dưới đục lên. Đám Linh Chu phía sau bị khoan thủng một lỗ lớn dưới bụng, tụ linh trận lại vẫn hoạt động nhưng không có trận văn để dẫn linh khí lưu chuyển, kết quả là tạo ra từng đợt tắc nghẽn linh lực, sau cùng thì nổ mạnh trong vài giây.
Cánh tay con Thiết Khôi Lỗi hắn đang lái thẳng tắp giơ lên nỏ linh tiễn cũng bị một mảnh vụn bay qua, xé rách linh quang tráo bảo hộ, chấn văng đi mất.
Mũi linh tiễn báo thù cứ như vậy tiêu tan trong nỗi khiếp sợ của Mặc Sung.
“Điều này…”
“Sao có thể !?”
“Không thể nào…”
Đồng loạt trong kênh thần thức, còn nghe rõ tiếng thì thào choáng váng của Mặc Thời Võ – gã nguyên lão Mặc gia dẫn đội lần này. Thần thức của ông ta mạnh nhất, vậy nên thông tin truyền tải đến cũng rõ ràng nhất.
Mấy chữ không thể nào, cơ hồ nói lên toàn bộ tình tự chấn động của quân đoàn Mặc Gia lúc này…
Vốn phía phàm nhân cứ chạy, phía tiên nhân cứ đuổi, thẳng cho đến khi một dải hồ quang tập hợp của hơn ngàn tia sáng từ phía dưới bắn tới, mật độ tập trung dày đặc đục thủng sàn những chiếc Linh Chu đang tập trung phòng hộ phía trước mặt, khiến hơn hai trăm Linh Chu cùng tuyên bố nổ mạnh và chìm xuồng… Mặc Thời Võ mới thu lại cái tâm tư khinh thị của một gã cao thủ Hóa Thần, mà chết lặng câm nín.
Bắt đầu từ lúc đó.
Từ khi đám mồi nhử được thả ra rồi kích nổ.
Chúng thật sự là mồi nhử, nhưng mà là nhử cái khác…
Tràng nổ mạnh của đám Thiết Khôi Lỗi giả đó chỉ là để che giấu cho loạt bắn chỉ thiên ngay sau đó.
Thần thức của đám tu chân giả Mặc Gia bị tràng nổ mạnh khiến cho chấn động, nhất thời bỏ qua loạt bắn chỉ thiên tưởng như vô nghĩa này…
Chỉ vài giây toán loạn kia cũng đủ cho tất cả GMS bên chiến hạm phàm nhân cùng thực hiện một phát bắn chỉ thiên hết tốc lực. Mặc Sung có nhìn thấy cảnh này, nhưng hắn bị những đợt đạn xung chấn và những thanh âm toán loạn trong thần thức khiến mất tập trung, không quá để ý, càng không thể ngờ tới cảnh mấy ngàn viên đạn với vận tốc vũ trụ cấp 3 trực tiếp xuyên thấu bầu trời của tầng trời thứ tư, sau đó xuất hiện lại từ bên dưới bắn lên với cùng góc độ.
Tầng trời thứ tư có cấu tạo vô cùng đặc biệt, nếu như một vật rơi đến đáy tầng, nó sẽ xuất hiện ở trên trời và tiếp tục rơi xuống. Còn nếu một vật bắn xuyên qua tầng trời, nó sẽ xuất hiện ở phía dưới biển mây mà đục lên. Khoảng cách này bằng với khoảng cách từ mặt đất tới tầng bình lưu, Hoài Nam đã tính rất kỹ, hắn đã muốn xài chiêu này từ lúc nghe câu chuyện cười về người bị rơi lâu tới mức chết đói, bây giờ mới có cơ hội làm thử. Kết quả cũng không tệ lắm.
Tiên nhân đuổi theo đám chiến hạm của phàm nhân mà không hề hay biết mình đã bị dẫn tới vị trí cũ của bọn chúng trước đây. Thời gian tính toán chuẩn xác vừa vặn tới mức hoàn hảo, khiến cho loạt đạn tổng lực của đối phương vui mừng nhảy nhót xông vào phía mà Linh Chu không mở Linh Quang Tráo để tiết kiệm linh lực, tận tình xé rách đội hình và phá hỏng bét mọi thứ.
Một phần ba đội hình trực tiếp báo hỏng.
Mặc Thời Võ phẫn nộ dùng thần thức truyền âm, âm thanh vang vọng giống như muốn xé rách màng nhĩ toàn bộ người trong chiến trường, chẳng thua gì một đợt nổ mạnh của lựu đạn rung chấn.
“Phàm nhân ti tiện, các ngươi chỉ có thể bày ra những trò hèn hạ này thôi à !?”
Phía bên trong khoang điều khiển của hạm Anregeris, Hoài Nam ray ray lỗ tai, dựng thẳng ngón giữa.
Đồng thời ngay khi đám Linh Chu trúng đạn mà nổ mạnh cùng với toán loạn, tất cả tiểu hình chiến hạm đã hoàn thành xong quá trình giảm tốc và quay mũi tàu. Ở vận tốc này, chủ pháo có thể bắn rồi.
Chủ pháo trên chiến hạm lóe sáng.
“Các ngươi có một quân đoàn rất tốt, nhưng lại không biết tận dụng. Thật là lãng phí.” Hoài Nam cười lạnh.
Ở phía bên kia, Mặc Thời Võ, Mặc Sung và con cháu Mặc gia phát hiện những nòng súng tỏa ra hơi nóng đáng sợ kia đã nhắm thẳng vào mình, trái tim đều đánh thụp một cái chết lặng. Linh Quang Tráo của Linh Chu sau tràng nổ mạnh kia đã bị phân tán, mỏng manh vô cùng, chỉ sợ đỡ không được.
“Không…”