“ Đưa xong có thể đi, đừng để ta phải mời ngươi đi. Cho dù An An muốn làm nhục ngươi, thì nàng cũng cho ngươi tiền. Buôn bán đều như vậy, lấy đâu ra làm nhục? Suy diễn của Triệu tiểu thư thật sự là không thú vị gì cả ”
Triệu Đình Đình nghe ra được sự châm chọc trong những lời này, tuy rằng vì Sở An Nhan nên nàng ta cố ý tới đây tìm Lăng Giang, nhưng giờ phút này nội tâm nàng ta tương đương không thoải mái.
Nếu Sở An Nhan muốn nàng ta nói những lời kia, vậy cũng là nàng tự mình tìm đến.
Triệu Đình Đình nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, “ Ngươi cho rằng Sở An Nhan thật sự đối tốt với ngươi? Nàng cho tới bây giờ vẫn luôn lợi dụng ngươi. Nàng trời sinh phóng đãng, chỉ là cảm thấy ngươi mới mẻ mới chơi đùa ngươi mà thôi ”
“ Câm miệng! ”. Lăng Giang duỗi tay bóp cồ Triệu Đình Đình.
“ Sao nào? Nghe không nổi nữa? Vậy ta càng muốn nói, ngươi biết vì sao ta có kết cục này không? Đều là Sở An Nhan ban tặng đấy! Ngươi cũng không nghĩ mà xem, ta làm sao dám ám sát Sở An Nhan…… ”
Tay Lăng Giang đang siết chặt cổ Triệu Đình Đình đã lới lỏng vài phần, hắn từng nghĩ tới lý do Sở An Nhan cầu tình.
Bắt lấy cơ hội này, Triệu Đình Đình vội vàng lui lại, sờ cổ có chút nhức mỏi. Lúc trước đúng là có người sai sử nàng ta phái người đi ám sát, chẳng qua người nọ không phải Sở An Nhan.
Hiện tại nàng ta chỉ cảm thấy sảng khoái, đã nhiều ngày trôi qua như vậy. Mệt có khổ có. Hiện tại nàng ta muốn phát tiết hết.
“ A, đám người các ngươi mắt đều mù như nhau, nếu ta muốn giết Sở An Nhan, tại sao lúc quan hệ giữa ta và nàng đang tốt lại không ra tay? Ai lại ngu như vậy? Ám sát người hoàng tộc là tội lớn, sẽ bị tru di cửu tộc, ta không dám đâu ”
“ Tất cả đều là Sở An Nhan tự biên tự diễn! Bên trong có hai người là do nàng phái tới, mục đích chính là để mình bị thương rồi ngươi cứu nàng. Thực tế nàng đã sớm chuẩn hết rồi, ngã xuống căn bản sẽ không bị thương nghiêm trọng, nàng muốn ngươi cho rằng nàng là ân nhân cứu mạng ngươi, để ngươi yêu nàng thôi. Nếu ngươi không tin, thì tự đi mà tra. Vì muốn rửa sạch oan khuất nên ta đã đi điều tra, nhưng căn bản ai sẽ chịu nghe? Còn cái ngày ở vách núi ấy, nói không chừng ngươi còn có thể tìm được vật gì đó đấy, đó chính là thứ Sở An Nhan dùng để cứu bản thân. Lăng Giang ngươi tỉnh lại đi, ngươi bị lừa rồi! ”
“ Người tới! Ném nàng ta ra ngoài! ”
“ Lăng Giang! Ngươi biết vì sao Sở An Nhan lại cầu xin cho gia đình ta không? Hay là ngươi đi tìm hiểu quan hệ của nàng với ca ca ta xem ”
Lúc Triệu Đình Đình bị kéo đi lớn tiếng la hét, trong giọng nói tràn đầy phẫn hận, khiến người nghe xong đều vì đó mà bị nhiễu động.
Tay Lăng Giang nắm chặt lấy lan can, hắn không tin, không tin Sở An Nhan sẽ làm như vậy.
Nhưng những điều đó sự thật lại nhắc nhở hắn, tất cả có khả năng chính là thật sự. Thí dụ như việc Sở An Nhan chỉ bị thương nhẹ, lúc hắn tới nàng sớm đã tỉnh.
Thí dụ như, Sở An Nhan đưa bạc để Triệu Đình Đình cứu ca ca nàng ta.
“ Chủ thượng, vừa rồi nữ nhân kia nói không phải là không có lý, có cần đi tra để chứng thực lời nàng ta nói không? ”. Vân Nhất có chút kích động, cho tới nay hắn đều cảm thấy Sở An Nhan không phải người tốt, hiện tại rốt cuộc có cơ hội vạch trần bộ mặt thật của nàng ở trước mặt chủ thượng, để ngài ấy nhanh chóng quay về.
“ Công chúa đâu? ”
“ Vừa rồi mới thấy nàng ra ngoài, nói không chừng là đi gặp tình lang ở bên ngoài ”
“ Không cho phép ngươi nói nàng như vậy! ”. Lăng Giang tung một quyền khiến Vân Nhất ngã văng ra ngoài. Cơ thể hắn đã điều dưỡng gần như khỏi hẳn rồi, một quyền này dùng đủ mười phần lực.
Vân Nhất tuy có phòng bị nhưng vẫn thống khổ ngã xuống mặt đất, khóe môi hộc ra máu tươi.
“ Cút ngay, không có mệnh lệnh của ta thì cấm tra bất luận cái gì có liên quan tới Sở An Nhan! ”
Lăng Giang hoàn toàn không muốn tin, nhảy lên bay ra ngoài.
Bên kia, Sở An Nhan đang ở chỗ Triệu Đình Đình.
Thấy dáng vẻ hiện tại của Triệu Đình Đình, Sở An Nhan biết mọi chuyện đã xong đâu vào đấy.
Trước gieo hạt giống nghi ngờ cho Lăng Giang, hiện tại Sở An Nhan vô cùng khổ sở, thậm chí có chút không biết lát nữa sẽ đối mặt với Lăng Giang như nào.
“ Lát nữa hắn sẽ qua đây, ngươi đi trước đi ”
“ Sở An Nhan, rốt cuộc ngươi có mục đích gì? ”. Nghĩ đến dáng vẻ muốn giết người vừa rồi của Lăng Giang, nàng ta càng đoán không ra Sở An Nhan tính làm gì.
“ Ta sắp chết rồi ”
Sở An Nhan chỉ để lại lời này cho Triệu Đình Đình rồi xoay người vào phòng Triệu Vân Chi.
Trong tay còn bưng bát thuốc.
Nghe thấy trên mái nhà truyền đến động tĩnh rất nhỏ, Sở An Nhan biết Lăng Giang đã tới.
“ Vân Chi ca, huynh yên tâm mà uống thuốc, ta nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho huynh. Chỗ ta hiện tại có một vị thần y, chờ thêm mấy ngày nữa, ta để thúc ấy tới khám bệnh cho huynh ”
Trước mặt nam tử bệnh tật, nhưng nhìn là biết hắn lớn lên rất đẹp, thậm chí có vài phần giống Lăng Giang.
“ Công chúa, không khụ khụ khụ…… Không cần phiền phức…… ”
Động tác Sở An Nhan nhẹ nhàng vỗ ngực Triệu Vân Chi, “ Dựa vào việc chúng ta cùng nhau lớn lên, nào có thể nói là phiền phức chứ? Nếu ngày ấy Triệu Đình Đình nói trước cho muội chuyện nàng sẽ hướng phụ hoàng ta cầu thú giúp huynh thì tốt rồi. Khi đó cũng là do tình thế bắt buộc…… Muội…… Muội không nghĩ tới chuyện không thể gặp lại huynh, Vân Chi ca, chờ huynh chữa khỏi bệnh, ta sẽ xin phụ hoàng tứ hôn cho huynh và muội…… ”
“ Công chúa…… Người đã đi rồi ”. Triệu Vân Chi nhìn Sở An Nhan ra sức biểu diễn, nội tâm có chút phức tạp.
Hắn từ nhỏ đã dưỡng bệnh ở Xuyên châu, cùng lắm mới chỉ gặp Sở An Nhan vài lần, thì lấy đây ra tình ý, sợ là chỉ có thể coi nhau như người xa lạ.
“ Đi rồi à, những lời vừa rồi huynh đừng coi là thật, đa tạ đã phối hợp, ta còn có việc phải đi trước ”
“ Công chúa, nếu người sắp chết, sao không nắm chắc thời gian cuối cùng này ở bên cạnh người mình thương? ”
“ Ta muốn chứ, nhưng…… Ta không thể ”
Sở An Nhan vô cùng khó chịu, làm như này thì cả nàng cùng Lăng Giang đều đau khổ, hiện tại cũng chỉ kém vài bước cuối cùng thôi.
Nàng muốn đưa Lăng Giang về lại nơi hắn nên về.
Sở An Nhan lấy từ trong lòng ngực ra một bình sứ nhỏ, không chút do dự lấy ra một viên thuốc nuốt vào trong bụng.
Đây là nàng trộm được từ chỗ Lăng Giang, hiện tại bình thuốc chỗ Lăng Giang đã bị nàng đổi hết thành đường viên.
Trời đã lập thu, Sở An Nhan đi ra khỏi cửa, lá vàng theo gió bay đến trước mặt nàng, nàng duỗi tay đón được, lá rơi xuống lòng bàn tay nàng. Lại một trận gió nữa thổi qua, lá cây theo đó rơi xuống càng nhiều.
Ngẩng đầu, thời tiết âm u cùng cảnh lá vàng rơi rụng thê lương biết bao. Tí tách một tiếng, một giọt nước mắt rơi xuống lá khô, rơi xuống nở rộ như một bông hoa.
Sở An Nhan giơ tay, nàng bất tri bất giác đã khóc tự lúc nào.
Giơ tay lau khô giọt nước mắt, lại hít sâu hơi thở, Sở An Nhan mới chậm rãi đi về nhà.
Sau khi trở về, cả buổi chiều ấy Sở An Nhan không thấy Lăng Giang đâu.
Buổi tối khi dùng cơm, Sở An Nhan vẫn tắm rửa như cũ, chỉ là lúc này nàng mặc một bộ áo ngủ hơi lộ liễu, chất liệu được làm từ cẩm sa do Tây Trần quốc đưa lúc trước, kiểu mẫu là do nàng thiết kế.