Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Được rồi, chúng ta lần sau tái kiến! "

Sở An Nhan hướng Nguyệt Vinh Hoa vẫy tay.

Vừa định xoay người rời đi cánh tay lại bị Nguyệt Vinh Hoa bắt lấy.

" Làm sao vậy Nguyệt lão bản? "

Nguyệt Vinh Hoa nhíu mày, cúi đầu nhẹ ngửi y phục Sở An Nhan.

" Trên người công chúa sao lại có mùi huyễn hương? "

" Huyễn hương... Là cái gì? ". Xem thần sắc ngưng trọng của Nguyệt Vinh Hoa, trong lòng Sở An Nhan có loại dự cảm không tốt.

" Một loại chất gây ảo giác, mùi tương tự hoa sơn chi, có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, công chúa ở đâu không cẩn thận dính phải, hương vị cực nhạt, không dễ dàng ngửi thấy, không phải thứ tốt đẹp gì. Để phòng ngừa vạn nhất công chúa vẫn là mau chóng đổi y phục "

" Nghiêm trọng như vậy? ". Mùi tương tự hoa sơn chi? Ngày hôm qua nàng mở tủ lấy y phục còn tưởng rằng huân hương xông y phục trong cung không giống nhau.

Xem ra là có người động tay chân, chẳng lẽ là Lăng Giang?

Không đúng, Lăng Giang ngày đó đi theo nàng đến Tử Hiên Điện, từ lúc nàng trở về mới phát hiện không đúng.

Là cung nữ hôm qua! Khó trách bị nàng hỏi thần sắc lại hoảng loạn như vậy, mệt nàng còn tưởng rằng là người khác sợ nàng, nguyên lai là chột dạ.

Xem ra trên đời này căn bản không có quỷ tà, là có người cố ý.

Một tiểu cung nữ, nàng ta vậy mà lại dám?

Sở An Nhan trầm tư một lát, nói tạ ơn Nguyệt Vinh Hoa, nhìn nàng ta rời đi.

" Công chúa, chúng ta trước tiên vẫn là quay lại thành đổi y phục ". Hồng Tô có chút nôn nóng, nàng ta trước nay cũng chưa nghe nói qua còn có loại huyễn hương này.

Nhưng tóm lại là đồ không sạch sẽ, cũng không biết công chúa là ở nơi nào dính phải, xem ra nàng ta mấy ngày gần đây phải chú ý công chúa thật tốt.

Sở An Nhan quay đầu lại liếc mắt nhìn chùa miếu phía sau, đều đã tới cửa, không vào đi dạo tổng cảm giác thực đáng tiếc.

Nguyệt lão bản đều nói mùi trên người nàng rất nhạt, chắc hẳn sẽ không xảy ra vấn đề lớn. Nàng vẫn là đi vào trong nhìn một chút vậy.

" Công chúa! Chùa Linh Quang sau này còn có thể đến, đi muộn mấy ngày Lăng công tử cũng trốn không thoát được "

Hồng Tô nhắc tới Lăng Giang, lập tức đem Sở An Nhan lôi trở về hiện thực, cả người đều giật mình.

Đúng nha, còn có Lăng Giang.

Không đúng, chùa Linh Quang liên quan gì tới Lăng Giang? Hắn có phải người gác chùa đâu?

Giống như...... Không sai biệt lắm.

*

Sở An Nhan vẻ mặt không tình nguyện bị Hồng Tô kéo về xe ngựa.

Chùa kia khẳng định không có gì thú vị, còn không phải thờ phụng mấy pho tượng Phật thôi sao, không thú vị, nàng lại không phải chưa thấy qua.

Lần sau còn có thể đi, mạng nhỏ quan trọng hơn.

Sở An Nhan không ngừng ở trong lòng an ủi chính mình, một bên lại di dời suy nghĩ.

Huyễn hương? Nếu nàng thật sinh ra ảo giác, có lẽ tối hôm qua phát sinh ra chuyện gì.

Vào tối hôm qua......

Trong đầu Sở An Nhan bỗng nhiên nhớ tới chính mình vốn dĩ ngủ ở dưới đất, kết quả buổi sáng dậy lại nằm ở trên giường.

Nàng làm gì Lăng Giang rồi?

Nàng như thế nào một chút ký ức đều không có?

Nàng nửa đêm bò lên giường Lăng Giang?

Buổi sáng nàng không thấy Lăng Giang, phỏng chừng Lăng Giang đang ở đâu đó mài dao đợi nàng.

Vừa nghĩ tới, Sở An Nhan liền nhịn không được rùng mình.

Nhưng thực mau, loại cảm giác sợ hãi đã bị Sở An Nhan vứt ra sau đầu.

Đủ loại y phục, Sở An Nhan nhất thời bị mê hoặc.

Sở An Nhan sờ sờ túi tiền phình phình của mình, tay nhỏ vung lên:

" Hồng Tô! Chúng ta hôm nay chơi cho đủ! Đợi lát nữa nhìn trúng cái gì, bản công chúa trả tiền! "

Thừa dịp còn sống, tiêu bạc thôi.

Sở An Nhan hưng phấn cầm vài kiện y phục, kích động chạy tới cửa phòng thử đồ.

Sở An Nhan đi vào một chỗ bình phong, Hồng Tô không ở đây, nàng chỉ có thể tự mình động thủ. Còn may nàng thích mân mê, đem mấy thứ cổ trang phức tạp đều đã hiểu biết không sai biệt lắm.

Nàng đang muốn cởi áo, nghe thấy bên cạnh phát ra thanh âm có chút bực bội.

" Cái quái gì vậy? "

Sở An Nhan không để ý nhiều, ngón tay đã khai giải một góc áo.

Ngừng một lát, lại nghe thấy được âm thanh người nọ:

" Cô nương bên cạnh, có thể làm phiền ngươi giúp ta mặc y phục được không? "

" Ta sao? Không thành vấn đề, ta tới giúp ngươi "

Sở An Nhan không nghĩ nhiều, lần theo thanh âm vòng sang bình phong khác.

Tấm lưng trắng nõn mảnh khảnh cứ như vậy bại lộ ở trước mắt, Sở An Nhan vừa đi vào liền nhìn chằm chằm không dời mắt.

Tuy rằng chỉ là một bóng lưng, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được người nọ có khí chất xuất trần, trên lưng có mấy vết sẹo mờ, vẫn là Sở An Nhan đến gần mới thấy.

Bất quá bóng lưng cùng thanh âm vừa rồi có chút quen quen, tổng cảm thấy nghe ở đâu rồi.

Thôi vậy, nghĩ không ra.

Sở An Nhan bình tĩnh giúp nàng ta mặc xong y phục, có một số chỗ phải để chủ nhân tự làm, Sở An Nhan yêu cầu nàng ta tự động thủ.

Tuy cùng là nữ nhân, nhưng làm như vậy có điểm giống đồ lưu manh.

" Đa tạ "

Diệp Họa xoay người chắp tay cảm tạ Sở An Nhan.

Lúc quay đầu lại, nàng ta nhìn thấy nữ tử vừa mới giúp mình.

Một đôi mắt hạnh linh động bình tĩnh nhìn mình, mái tóc mềm mại ánh lên như phát quang, nhìn thật ngây thơ dịu dàng.

Sở An Nhan đang trong trạng thái kinh ngạc trước khí chất của nữ tử trước mắt.

Ánh mắt của nàng ta sắc bén, giữa mày mang một cổ anh khí, tóc ở hai bên đơn giản búi ở sau đầu, rất có thực lực. Quanh thân mài dũa nhuệ khí nơi sa trường.

So với Sở An Nhan cao hơn nửa cái đầu, không khác gì ngự tỷ, không chỉ có bóng lưng đẹp, khuôn mặt cũng thực xinh đẹp! Sở An Nhan thiếu chút nữa buột miệng thốt ra tỷ tỷ tới giết ta đi.

" Chậc chậc, không nghĩ tới tại đây lại gặp phải ngươi "

Sở An Nhan bị ngữ khí làm cho sợ, tỷ tỷ này không chỉ nhận thức nàng còn có thù oán với nàng? Sở An Nhan lại cẩn thận nhìn người trước mặt một lần nữa, dựa theo kí ức của nguyên chủ.

" Diệp Họa? "

" Chuyện vừa rồi cảm tạ ". Diệp Họa không nghĩ muốn cùng Sở An Nhan ở lâu, huynh muội hai người này đều là một như nhau, phiền phức.

Nói cái gì tới cái đó, lúc này thanh âm Sở Thần từ ngoài cửa truyền đến:

" Họa Họa! Ngươi có sao không? "

Sở An Nhan còn đang kinh ngạc, tưởng tượng đến người vừa rồi là Diệp Họa, vội vàng đi cách vách ôm lấy y phục đi theo sau nàng ta.

Diệp Họa lớn hơn Sở An Nhan hai tuổi, hai người quan hệ có thể nói là không mặn không nhạt, cũng có thể nói là không có qua lại.

Nguyên chủ biết đến Diệp Họa là bởi vì trước kia Sở Thần luôn thích tìm Diệp Họa chơi, sau đó nguyên chủ không quen nhìn Diệp Họa đường đường là một nữ tử mà cả ngày giơ đao múa kiếm, cũng không quen nhìn ca ca thường xuyên tìm Diệp Họa.

Nhưng nguyên chủ lại đánh không lại nàng ta, đành phải ôm hận trong lòng. Diệp Họa cũng chán ghét nguyên chủ ngày thường làm chuyện xấu, hơn nữa còn khinh thường, tự nhiên cũng mặc kệ nguyên chủ.

Nhưng hiện tại, đáy lòng Sở An Nhan đối Diệp Họa chỉ có kính nể, tuổi còn trẻ liền trở thành nữ tướng quân một nước.

Chinh chiến tứ phương, bảo vệ nước nhà, đối Sở quốc càng là tận tâm tận lực.

Chẳng qua, trong nguyên tác nữ tướng quân vẫn bỏ mạng trong tay Lăng Giang, chết trận ở trên thành lâu.

Đó là lần đầu tiên Diệp Họa chinh chiến thất bại, lần thất bại này còn có một nguyên nhân.

Đó chính là mối quan hệ của Diệp Họa cùng Lăng Giang, tình tiết kiểu nữ tử đem lòng yêu nam chính.

Hơn nữa, ở một khía cạnh nào đó, Diệp Họa còn là sư phụ Lăng Giang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK