Sở An Nhan có chút nôn nóng đi qua đi lại ở trong phòng.
Hiện tại nàng ở trước mặt người ngoài chính là người bị bệnh nghiêm trọng, căn bản không thể tự mình đi tìm Lăng Giang, chỉ có thể để Hồng Tô đi tìm.
“ Thưa công chúa, Lăng công tử vẫn chưa trở về, không bằng công chúa chờ thêm chút nữa, nói không chừng Lăng công tử sắp về rồi. Không cần sốt ruột, Lăng công tử có năng lực như vậy, sẽ không có người bắt hắn đi ”
Hồng Tô tóm lấy Sở An Nhan, đem nàng ấn lại giường.
Lúc này mới qua mấy canh giờ, công chúa đã để nàng ta ra ngoài tìm Lăng công tử rất nhiều lần rồi.
“ Hồng Tô, ta thật sự rất lo lắng, ta luôn có một loại dự cảm không lành ”
Những lời nàng nói lúc trước khẳng định khiến Lăng Giang đau khổ, người đau khổ nói không chừng cái gì cũng đều làm được.
Nàng không biết tới lúc ấy Lăng Giang ở bên ngoài.
“ Công chúa, ta không nóng nảy, trong lòng Lăng công tử khẳng định là để ý người. Lúc trước nghe người nói những lời kia, đổi lại là ta khi nghe thấy người muốn đem ta đẩy cho người khác, khẳng định vừa giận vừa đau khổ. Ta không hiểu, công chúa rõ ràng để ý Lăng công tử, vì cái gì lại muốn đẩy Lăng công tử về phía tứ công chúa? Vì cớ gì công chúa lại không thể ở bên Lăng công tử? Công chúa không nên lo lắng, hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương đều chấp nhận để người ở bên Lăng công tử, hay là do Lăng công tử có chỗ nào không tốt sao? ”
“ Hắn rất tốt, chỉ là ta không thể ở bên cạnh hắn được. Thiên mệnh như thế, nếu Lăng Giang ở bên ta thì về sau sẽ có vô số hậu quả phải gánh vác ”
Ánh mắt Sở An Nhan dừng trên mảnh sứ vỡ đặt ở bàn, thở dài nặng nề.
“ Bỏ đi, chờ thêm một chút nữa, nếu…… ”. Nếu điều kiện cho phép, Lăng Giang khi đó vẫn thích nàng, vậy nàng liền mặc kệ hậu quả thử một lần.
Chẳng qua chỉ là xuyên vào một quyển sách, nàng không tin với bàn tay vàng biết được cốt truyện lại không thể chống được kết cục đã được thiết lập sẵn.
“ Công chúa, trước kia ngài không phải người sợ đầu sợ đuôi, ta chưa từng nghĩ tới có một ngày công chúa như ngài sẽ sửa lại tật xấu ”
“ Được rồi được rồi, đừng có mà đầu độc ta, mau đi phái người tìm Lăng Giang, ở sơn trang tránh nóng này, ta sợ có người sẽ làm khó hắn ”
Hồng Tô nghe xong Sở An Nhan nói, giận dỗi nhìn nàng một cái.
Quả nhiên Lăng công tử quan trọng hơn nàng ta rồi, hiện tại trong lòng công chúa đều là Lăng công tử.
Sợ là lời nàng ta vừa nói công chúa nghe không lọt tai lấy một câu.
Lăng Giang bên này vừa mới giúp Sở An Bình nắn xương.
Hắn tìm một chỗ khác ngồi xuống, duy trì khoảng cách với Sở An Bình.
Lời Sở An Bình nói đã nhắc nhở hắn.
Trước kia Sở An Nhan không hề dễ sống chung như bây giờ.
Nàng đã từng làm nhục hắn, ép buộc hắn.
Trước kia mỗi đêm không ngủ được vì đau đớn, Lăng Giang đều hận Sở An Nhan đến tận xương tủy.
Hiện tại hắn lại bởi vì Sở An Nhan đột nhiên đối tốt với hắn một thời gian mà rung động với nàng.
Thật sự là có chút buồn cười.
“ Lăng công tử, ngươi cũng không cần oán trách muội muội, trước kia nàng tuy không hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ nên kiêu căng, nhưng hiện tại không phải đang bồi thường cho chúng ta sao? Chỉ là đáng tiếc, trước kia nàng cướp đoạt nhiều người mang về phủ như vậy, may mà Lăng công tử may mắn ”
Sở An Bình tỏ ra vẻ tiếc hận thở dài.
“ Kỳ thật, ta cùng Lăng công tử đều số khổ như nhau, chẳng qua là chỗ sống khác nhau thôi, hoàng cung này tường thì cao viện thì to, nhưng bọn họ đều ghét ta cùng mẫu thân. Từ nhỏ đến lớn ta chịu qua sự ghẻ lạnh của bọn họ, hiện tại ngay cả mẫu thân cũng đi rồi ”
Sở An Bình nói rất nhiều, nàng ta biết Lăng Giang không thích nói chuyện, nhưng chỉ cần hắn nghe là được.
Nàng ta đã phái người điều tra thân thế Lăng Giang, phát hiện trước kia Lăng Giang sống cùng mẫu thân hắn.
Tình cảm của Lăng Giang với mẫu thân hắn chắc chắn rất sâu đậm.
Nhưng nàng ta lại không có mẫu thân tốt như vậy, mẫu thân của nàng ta, chẳng qua chỉ là kẻ khốn nạn.
Nàng ta không hề khen bản thân một lời nào, nhưng chỉ cần nhắc tới là đủ rồi.
Bởi vì Sở An Bình quan sát Lăng Giang, sau khi nghe những lời này thì thần sắc hơi thay đổi.
Vậy là đủ rồi.
Sở An Bình còn muốn tiếp tục nói gì đó, lúc này Lăng Giang lại mở miệng:
“ Tứ công chúa vẫn nên giữ lại chút sức lực để đám người tới cứu chúng ta thôi ”
Lăng Giang cảm thấy bên tai ồn ào, cố tình Sở An Bình hình như lại còn muốn nói nữa.
Hắn có thể hiểu con người ở lúc sợ hãi sẽ nói rất nhiều để giảm bớt nỗi sợ, chỉ là lời nàng ta nói hắn không muốn nghe.
Sở An Nhan có như thế nào…. Không liên quan gì với hắn.
Thân thế Sở An Bình như nào, hắn không có hứng thú.
Sở An Bình có chút kinh hãi, lại chỉ có thể ngậm miệng không hé răng.
Nàng ta nghĩ lại lời bản thân vừa mới nói một chút, cũng không bại lộ cái gì, vì sao cố tình lại không thể khiến Lăng Giang xúc động?
Thôi, nếu hiện tại hắn cảm thấy phiền chán, vậy nàng ta cũng không nói nữa.
Tâm tư Lăng Giang thật sự có chút khó dò.
Nhìn vẻ bề ngoài của hắn vừa rồi, không chỉ không thích Sở An Nhan, thậm chí có khả năng còn có chút chán ghét.
Mà nàng ta nhắc đến mẫu thân, Lăng Giang vẫn vô cảm như cũ.
Đối phó Lăng Giang còn phải từ từ.
Không bao lâu sau, liền có người xốc tấm thảm ra, Lăng Giang ngước mắt nhìn thấy Hồng Tô.
“ Lăng công tử, hóa ra ngươi ở đây, làm ta tìm thực khổ, tứ công chúa cũng ở à, người đâu, mang thang lại đây ”
Lăng Giang đứng lên, ánh mắt dừng trước người Sở An Bình.
Xem ra hắn không đoán sai, quả nhiên đều là kiệt tác của Sở An Nhan.
Một khi đã như vậy, hắn sẽ cho nàng một cái kết quả.
Đỡ cho nàng về sau lại nghĩ mọi cách để hắn ở cùng một chỗ với Sở An Bình.
Lúc đi lên, Lăng Giang đỡ Sở An Bình.
Ở trước mặt Hồng Tô, hắn vẫn luôn duy trì khoảng cách gần với Sở An Bình.
Hồng Tô nhìn hai người, cuối cùng vẫn không hỏi gì.
Chỉ mong tứ công chúa nhanh chóng rời đi, nàng ta còn dẫn Lăng công tử trở về.
Nếu không phải có người thấy Lăng công tử đi tới rừng trúc, hôm nay nàng ta thật đúng là không tìm được hắn.
Công chúa dự cảm đúng thật, Lăng công tử thật sự gặp nguy hiểm.
Chỉ là vì sao hiện tại Lăng công tử lại thân thiết với tứ công chúa như thế?
Hai người này sẽ không phải lúc ở bên dưới xảy ra chút chuyện gì chứ? Không được, Lăng công tử là của công chúa.
Hồng Tô đang tính tìm lời để đuổi Sở An Bình đi, Lăng Giang đã mở miệng trước nàng ta một bước:
“ Hồng Tô cô nương, tứ công chúa bị thương, nơi này gần Vân Nhai viện, không biết có tiện để tứ công chúa qua đó không? ”
“ Này…… ”. Hồng Tô có chút do dự, Lăng công tử đều đã tự mình mở miệng, nàng ta khó mà từ chối.
Hơn nữa công chúa đối xử với tứ công chúa cũng không tồi, nếu biết nàng ta bị thương, chắc hẳn sẽ cứu giúp.
“ Nếu phiền thì không cần, ta tự mình về Ly Phương viện ”. Sở An Bình giãy giụa, làm bộ muốn dùng một chân nhảy ra đằng sau.
Nàng ta hiểu dụng ý của Lăng Giang, hắn chẳng qua mượn tay nàng ta đối phó Sở An Nhan một chút mà thôi.
Nếu hắn lợi dụng nàng ta, vậy nàng ta sao có thể không nhân cơ hội này lợi dụng lại.
Rốt cuộc, muội muội tốt của nàng ta tuy rằng thích Lăng Giang, nhưng lại cố ý nhường cho nàng ta mà.