Nơi xa xa mơ hồ có ánh lửa cùng thanh âm người khác.
Không ổn, bọn họ tới đây nhanh như vậy?
Sở An Nhan hạ quyết tâm, đem dù giấu đi, không chút do dự nhảy xuống.
Trong quá trình rơi xuống, Sở An Nhan bị nhánh cây bên vách núi quẹt trúng, tiếp đó chính là rơi vào hồ nước.
Thình lình rơi xuống nước, mũi Sở An Nhan bị sặc, trong miệng cũng uống không ít.
Lạnh đến thấu xương, hồ nước này thật lạnh.
Sở An Nhan vội vàng ngừng hô hấp liều mạng giãy giụa ra khỏi mặt nước.
Nhưng vừa rồi người bên kia hình như nghe thấy được động tĩnh, ánh lửa hướng về phía hồ, đến cả Sở An Nhan cũng đều có thể thấy.
Sở An Nhan muốn nhân cơ hội hít thở không khí, nàng sợ nàng còn nín thở nữa sẽ chết đuối dưới nước luôn.
Ánh lửa càng ngày càng gần, Sở An Nhan đang muốn ngoi lên khỏi nước, thấy một bóng người vọt lại đây, rất nhanh sau đó liền nhảy xuống, tạo thành một mảng hoa nước.
Vị trí của Sở An Nhan hẳn là ở giữa hồ, nghe thấy động tĩnh này dọa nàng sợ tới mức lập tức lặn xuống.
Nín thở đã đạt tới cực hạn của nàng rồi.
Nước chảy vào mũi cùng cổ họng, cảm giác không dễ chịu chút nào, Sở An Nhan thật sự muốn mắng kẻ nào không có mắt làm hỏng kế hoạch của nàng.
Hồ nước không lớn, Lăng Giang không đến một lúc liền tìm thấy được Sở An Nhan, sau đó đem nàng về bờ.
Y phục trên người nàng đã rách nát, trên người có rất nhiều chỗ bị thương.
Ở dưới nước đã rửa được chút máu, lúc này lên bờ máu tươi chảy ào ạt.
Sắc mặt trắng bệch, có lẽ là bị nước làm đông lạnh, nhiệt độ cơ thể Sở An Nhan thấp đến dọa người.
Ở giữa một đám người hỗn loạn, Lăng Giang đem Sở An Nhan ôm về Vân Nhai viện.
Cuối cùng cũng chịu không nổi mà hôn mê bất tỉnh.
*
Sở An Nhan lặng lẽ xốc lên mí mắt nhìn Lăng Giang nằm trên mặt đất, còn chưa kịp đỡ hắn dậy, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn.
Sở An Nhan lập tức an ổn nằm về chỗ cũ.
Vốn dĩ cũng không uống được mấy ngụm nước, lại còn bị Lăng Giang vác đi chạy như điên nên nước đã chảy ra không ít.
Dọc theo đường đi nàng nghe thấy được trong miệng Lăng Giang không ngừng lẩm bẩm tự nói.
“ Sở An Nhan ngài không thể có việc gì ”
Nói không cảm động là không có khả năng.
Chỉ là nàng không đáng giá để Lăng Giang làm như vậy.
Cũng không đúng, nàng cũng là vì hắn mới nhảy vách núi.
Cảm động cái rắm!
Một đám người tiến vào, Nguyên Doanh Doanh dựa theo phân phó của Sở An Nhan dẫn Trần thúc lại đây.
Sở Quảng Văn lệ nóng doanh tròng, lôi kéo tay Sở An Nhan không chịu buông, trên mặt tràn đầy tự trách.
Nguyên Doanh Doanh tuy rằng biết Sở An Nhan đã có sắp xếp, nhưng nhìn bộ dáng nàng hiện tại cũng đau lòng không thôi.
“ Tiểu nữ gặp qua hoàng thượng, nhà của tiểểu nữ có một vị thần y, bệnh của tiểu nữ chính là ông ấy chữa, không bằng trước để ông ấy bắt mạch cho công chúa ”
Sở Quảng Văn thấy người tới, đánh giá một lát mới nhớ tới nàng ta là nữ nhi của Nguyên Chinh, thần y ở phủ hắn ta ông cũng nghe qua, cho nên mới buông tay Sở An Nhan ra.
Bởi vì Trần thúc nói xem bệnh cần phải có không gian yên tĩnh, cho nên Sở Quảng Văn vội vàng đuổi người ra ngoài.
Đợi người vừa đi, lúc này Sở An Nhan mới lặng lẽ xốc nhẹ mí mắt nhìn người đi tới, sợ mình bị lộ.
Bên này Trần Vĩnh Nghĩa tận chức tận trách bắt mạch cho Sở An Nhan.
“ Công chúa chỉ là bị thương ngoài da với chịu phải đả kích, cũng không trở ngại gì, ngoài ra còn bị cảm lạnh, gần đây cần chú ý một chút. Ta sẽ kê một đơn thuốc trị phong hàn cho công chúa ”
“ Trần thúc, ngươi nói ta như này nhiều nhất có thể nằm bao lâu? ”
Nàng tính qua rồi, ít nhất là nàng muốn nằm ở trên giường một tháng, hơn nữa việc này nàng không dám nói với phụ hoàng.
“ Nhiều nhất một ngày, nhưng công chúa nếu muốn nằm lâu chút, ta có thể nói hàn khí nhập thể yêu cầu tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.”
Trần Vĩnh Nghĩa có chút không rõ cách làm của Sở An Nha, trước kia thanh danh xấu của nàng ông đều có nghe qua.
Nhưng nàng lần trước cứu tiểu thư, ông cũng tin nàng.
Lần này nói lớn chính là tội khi quân.
Nói nhỏ chính là trò đùa dai.
“ Đa tạ Trần thúc giúp ta, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm liên lụy các ngươi ”
Tuy rằng không có trở ngại gì, nhưng Sở An Nhan thật sự cảm thấy người nóng rát đau đớn.
Mặt có chỗ vết thương bị rách, Sở An Nhan căn bản không để vào mắt.
Cũng may mọi chuyện tiến hành thuận lợi, có cớ yêu cầu tĩnh dưỡng này, Vân Nhai viện yên tĩnh không ít.
Thực nhanh sau đó, Sở An Nhan lại nghe thấy được thanh âm Hồng Tô.
“ Công chúa, đều là ta không tốt, ta không bảo vệ tốt cho ngài ”
Hồng Tô thút tha thút thít, trong tay đem thuốc mỡ bắt đầu tinh tế bôi lên vết thương của Sở An Nhan.
“ Công chúa…… ”
Hồng Tô khóc lóc, tay cũng run rẩy theo, rất nhiều lần Sở An Nhan đều bị đau đến hít một ngụm khí lạnh.
“ Hồng Tô ngươi đừng khóc, ngươi lại khóc thì công chúa nhà ngươi thật sự sẽ đi đời nhà ma đấy ”
Sở An Nhan nhíu mày, duỗi tay bắt lấy tay Hồng Tô.
“ Công chúa ngài tỉnh rồi? ”
“ Nhỏ giọng xuống, không phải nói ta muốn tĩnh dưỡng sao, ngươi khóc như vậy ta không tỉnh mới lạ ”.
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Hồng Tô mím miệng, nước mắt lấp lánh trong mắt, kích động bổ nhào vào trên người Sở An Nhan.
“ Công chúa người tỉnh rồi, thật sự thật tốt quá! ”
“ Hồng, Hồng Tô, ngươi đè lên miệng vết thương của ta! ”
Hồng Tô vội vàng đứng dậy, “ Thực xin lỗi, công chúa ta không cố ý! ”
“ Được rồi, ta thật sự không có việc gì, mau tới bôi thuốc cho ta, ta cảm giác được ta sắp bị hủy dung rồi ”
“ Công chúa ngã từ chỗ cao xuống đều không có việc gì, quả nhiên là cát nhân tự có thiên tướng, Triệu tiểu thư thật sự đáng giận, thế mà lại làm ra chuyện ám sát người ”
“ Triệu tiểu thư? ”
Triệu Đình Đình? Nàng ta cũng ám sát?
Hay là Hành Nhất tìm dê thế tội?
Không đúng, hôm nay người ám sát nàng tổng cộng có ba người, trừ bỏ Hành Nhất, dư lại hai người không hẳn sẽ là do Triệu Đình Đình phái tới, nàng ta lá gan lại lớn như vậy sao?
“ Đúng vậy công chúa, Hành Nhất bắt về được một tên thích khách, tên đó bị thẩm vấn đã khai ra là được nàng ta phái tới ”
“ Không đúng, lần trước Triệu Đình Đình đều bí mật xuống tay với tửu lâu chúng ta, có thể thấy được nàng ta là người thông minh, làm sao mà lúc này lại để bại lộ chính mình ”
Trong sách nữ phụ độc ác đều an ổn sống đến đại kết cục, sao có thể đi lãnh cơm hộp sớm như vậy?
“ Nghe công chúa nói như vậy, quả thật có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng hoàng thượng đã phái người đi bắt nàng ta nên công chúa yên tâm đi, hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ hãm hại người ”
“ ….. ”. Nếu chính nàng hãm hại bản thân thì sao?
“ Đúng rồi Hồng Tô, chuyện hôm nay ta tỉnh ngươi không thể nói cho những người khác, ngươi coi như ta vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Cụ thể nguyên nhân về sau lại giải thích với ngươi, đặc biệt là không thể nói cho Lăng Giang. Đúng rồi, Lăng Giang hiện tại thế nào rồi? ”
Sở An Nhan bỗng nhiên nhớ tới bộ dáng của Lăng Giang, nàng nghe được phụ hoàng phân phó người nâng hắn xuống, lúc trước Lăng Giang bảo vệ nàng, sau lại tới cứu nàng, cũng không biết hiện tại thế nào.
“ Công chúa này….. ”
Hồng Tô lộ ra vẻ mặt khó xử, hình như không định mở miệng.
“ Hắn làm sao vậy? ”