Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh trăng sáng tỏ, Lăng Giang hờ hững nhìn người đi tới.

Chính là tên nam tử Tây Trần Quốc lúc nãy cầu thú, đột nhiên lại xuất hiện ở chỗ này, không cần nghĩ cũng biết bọn họ là cố ý tới tìm hắn.

Lúc này, cơ hồ tất cả mọi người đều ở trong yến tiệc, căn bản không có ai đi ngang qua. Xem ra bọn hắn sớm đã chuẩn bị.

Không nghĩ tới giúp Sở An Nhan lại phiền toái như vậy.

Ở trong hoàng cung động thủ, xem ra mấy kẻ này cũng không đơn giản.

" Tiểu tử, cho ngươi một cơ hội, không được dây dưa với Lạc An công chúa nữa. Ta đã tra qua, ngươi nguyên bản bất quá chỉ là tiện nô trong phủ công chúa, chỉ cần ngươi ở trước mặt mọi người phủi sạch quan hệ với Lạc An công chúa, ta bảo đảm Tây Trần Quốc chắc chắn sẽ bảo hộ ngươi chu toàn, còn có thể cho ngươi nửa đời sau vinh hoa phú quý hưởng không hết "

" Ta nếu là không chịu? ". Lăng Giang cũng không thèm quan tâm, nhưng nhớ tới việc lần trước Sở An Nhan nói qua là nàng không muốn đi hòa thân. Sở An Nhan, chỉ có thể để hắn tới khí dễ.

" Vậy đừng trách chúng ta động thủ ". Lý Văn vừa dứt lời, người chung quanh hắn liền rút đao từ bên hông ra.

Lăng Giang quét mắt nhìn mấy người này, hắn còn không thèm để vào mắt.

" Dừng tay! "

Một đạo thanh âm nữ tử lạnh lùng vang lên, ngăn chặn cuộc khai đấu.

" Sứ giả Tây Trần Quốc? Thế nhưng ngang nhiên ở hành cung Sở Quốc động thủ, là Tây Trần Quốc các ngươi muốn khai chiến với Sở Quốc? "

Sở An Bình đứng ra, nàng ta nguyên bản chỉ là vừa vặn đi ngang qua, cũng không muốn xen vào việc của người khác, chỉ là nàng thấy ngọc bội đeo bên hông Lăng Giang.

Khối ngọc bội thực quen mắt, nàng ta phảng phất đã nhìn thấy ở đâu. Bất quá bản năng nói cho nàng ta biết, khối ngọc bội này không tầm thường.

" Ngươi là người phương nào? ". Thần sắc Lý Văn có chút hoảng loạn, lại thực mau bình tĩnh, cùng lắm thì hắn giết cả người này, nếu đã biết thân phận của hắn, nói vậy liền là con cháu nhà quan quyền.



" Bổn cung là công chúa Sở Quốc, quốc gia của ta xưa nay yêu thích hoà bình, hôm nay nếu các ngươi rời đi, bổn cung có thể coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh, bằng không, chỉ cần ta kêu một tiếng, các ngươi ai cũng đừng nghĩ chạy "

" Ha ha ha ha ha, công chúa Sở Quốc? Trong mắt chúng ta chỉ nhận định một vị công chúa là Sở An Nhan, ngươi tính là thứ gì? Nếu ngươi đã biết, vậy lưu lại cùng tiểu tử này cùng chết "

" Các ngươi! ". Sở An Bình không nghĩ tới những người này thế nhưng không sợ chết. Nhưng nàng ta xác thật cũng không có thực quyền. Mới vừa rồi nói những điều đó bất quá là muốn hù dọa bọn hắn.

Nếu nàng ta thật gọi người, sợ là một người cũng đều không phản ứng lại.

Bởi vì hôm nay là sinh thần Sở An Nhan, hộ vệ đều chạy tới yến tiệc bảo hộ an toàn cho Sở An Nhan.

Thấy những người này muốn đi tới thật, Sở An Bình lui về phía sau vài bước, xoay người muốn chạy.

Bất quá là thấy một khối ngọc bội quen mắt, còn không đến mức đem cả mệnh ném đi.

Không nghĩ tới những người này còn nhanh hơn, thực mau đã bao vây lấy nàng ta cùng Lăng Giang.

Lăng Giang chỉ cảm thấy người đột nhiên xuất hiện thập phần phiền toái.

Nghe lời nàng ta nói, nàng ta hẳn chính là vị công chúa mà Sở An Nhan muốn dẫn hắn đi nhìn.

Xem ra nàng ta cùng Sở An Nhan quan hệ hẳn là không tệ, nếu chính mình để lộ sơ hở biết võ công, Sở An Nhan không biết sẽ làm gì hắn.

Lăng Giang tự hạ đối sách khác, tầm mắt bỗng nhiên thấy thân ảnh màu hồng quen thuộc.

Sở An Nhan mới vừa đi lại đây, thấy cảnh tượng này liền bị dọa sợ.

Lăng Giang gặp nguy hiểm!

Không đúng, Lăng Giang thế nhưng ở cạnh nữ chủ.

Kaka, hai người bọn họ rốt cuộc cũng gặp mặt!

Lăng Giang mau lên! Anh hùng cứu mỹ nhân! Ta xem trọng ngươi! Trong mắt Sở An Nhan tràn đầy hưng phấn.

Nàng biết Lăng Giang có võ công, huống chi hai người bọn họ có hào quang nhân vật chính, không thể nào lại xảy ra chuyện.

Sở An Nhan tự nhủ một chút, thừa dịp đám người này không phát hiện ra nàng, lén lút lùi lại, muốn rời khỏi khu chiến trường, chuẩn bị tránh ở chỗ nào đó xem kịch.

Nguyên bản Lăng Giang tưởng nàng tới cứu hắn, nhìn động tác của Sở An Nhan trong lòng liền phát lạnh, Sở An Nhan ước gì hắn chết, như thế nào nguyện ý giúp hắn.

Sở An Nhan kích động lui ra sau, không lưu ý đụng vào một chỗ nhô ra.

" A —— ". Sở An Nhan vội vàng che miệng lại, phát hiện đã chậm, những người này nghe thấy thanh âm đều đồng loạt quay đầu lại nhìn.



Sở An Nhan nhìn đao phát sáng trong tay bọn họ, sợ hãi rụt người lại.

" Các ngươi có thể làm bộ như ta không tồn tại được không? "

Trong chốc lát, chung quanh đồng loại nghe thấy tiếng bước chân, còn có âm thanh kiếm khí va chạm.

" Không tốt, đi mau "

Mấy người kia thu đao vội vàng bỏ trốn, nhưng mà đã chậm, hộ vệ vừa rồi vốn đang âm thầm bảo hộ Sở An Nhan, vừa này nghe thấy thanh âm Sở An Nhan phát ra, sớm đã chạy tới rồi.

Bà nó!

Nàng đoạt mất vai anh hùng cứu nữ chủ rồi.

Làm sao bây giờ!

" Không sao chứ? ". Lăng Giang đi đến trước mặt Sở An Nhan.

Hắn vừa rồi hiểu lầm Sở An Nhan, nàng chỉ là đang tìm thời cơ mà thôi, chỉ có khi nàng bị thương, mới có người đi ra bảo hộ nàng.

Sở An Nhan là muốn cứu hắn.

" Không, không có việc gì, Sở An Bình đâu? ". Sở An Nhan nhìn về phía sau, lại phát hiện đã không thấy thân ảnh Sở An Bình.

" Đau —— ". Khuôn mặt Sở An Nhan nhăn thành một khối, thống khổ dùng tay bưng kín bụng.

Cảm giác này, là mụ dì ghẻ tới.

" Công chúa ngươi làm sao vậy? Ta liền mang ngươi hồi Li An cung ". Lăng Giang cho rằng Sở An Nhan còn đang diễn kịch, hắn đại khái minh bạch ý nàng, muốn mang nàng trở về.

Sở An Nhan đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, trên trán mồ hôi ướt đẫm dính lấy tóc.

Sớm biết vậy nàng vừa rồi không thèm ăn nhiều đá bào như vậy.

Sở An Nhan hối tiếc không kịp, muốn mở miệng lại đau đến phát không ra được âm thanh, ngón tay chỉ có thể gắt gao nắm lấy y phục Lăng Giang.

" Sở An Nhan? "

Lăng Giang đi vài bước mới phát hiện bộ dáng thống khổ của Sở An Nhan không phải giả.

Môi nàng nguyên bản hồng nhuận nay đã trắng bệch, thân mình cuộn tròn trong ngực Lăng Giang.

Lăng Giang tâm phảng phất như bị kim đâm đến đau đớn, dưới chân không tự chủ bước nhanh hơn.



Sở An Nhan, ta còn không bắt đầu giáo huấn ngươi, ngươi không thể chết được.

Lăng Giang vận nội lực, dùng khinh công ôm Sở An Nhan bay về Li An cung.

" Mau kêu thái y! "

Lăng Giang động tác nhẹ nhàng đem Sở An Nhan đặt ở trên giường, tay bị Sở An Nhan gắt gao nắm lấy, không có biện pháp liền thăm dò mạch đập của nàng.

" Ta, ta không có việc gì...... Ngươi kêu Hồng Tô tới ". Sở An Nhan gằn từng chữ một, gian nan nói ra những lời này.

Sở An Nhan buông tay Lăng Giang ra, ôm bụng cuộn tròn ở trên giường.

Trước kia nàng luôn là trêu đùa lũ bạn khi đau bụng kinh, bởi vì nàng chưa từng bị nó dày vò, bây giờ trải nghiệm qua, đời này Sở An Nhan thật sự không muốn làm nữ nhân nữa.

Lăn lộn đến nửa đêm mới ổn.

Du thuyền ở sau tiệc sinh thần cũng không cử hành nữa.

Một đám người vây quanh bên ngoài Li An cung.

Uống dược thái y đưa, Sở An Nhan cảm thấy như được sống lại, Sở Quảng Văn dưới cơn tức giận trực tiếp ghết chết Lý Văn.

Sau khi Lăng Giang biết là nguyệt sự của Sở An Nhan tới, vừa tức vừa thẹn, đem bản thân nhốt ở trong phòng.

Mệt hắn còn lo lắng cho nàng, kết quả là lại là nguyệt sự tới.

Thực ra.

Lăng Giang đang tìm kiếm y thư, xem có cách giảm bớt đau đớn khi nguyệt sự tới hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK