• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Việt Sơn xoay người lại, đối mặt nàng, lẳng lặng chờ nàng. Thủy Nhược Vân cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi chân trắng như tuyết của mình đang ngâm trong nước, bới vì bị thiếu máu nên cơ thể đã gầy hơn, hai chân gầy trơ xương, còn thấy rõ cả mạch máu, rất là xấu. Khi Lăng Việt Sơn ôm nàng đã thấy nàng không còn bao nhiêu thịt, gấp gáp dặn dò nhà bếp phải nấu nhiều món để nàng bồi bổ, nhưng hàn độc của nàng đã ngấm sâu vào cơ thể, bên trong không khoẻ thì vài món đồ bổ sao có thể giải quyết.

Nàng không dám nhìn hắn, thừa dịp mình vẫn còn chút can đảm, nhanh chóng nói: “Muốn giải độc Quỷ Tằm trên người chàng cần có nước miếng của quỷ tằm để chế thuốc giải, mà để nuôi được quỷ tằm thì cần người có cùng huyết thống với chàng, trùng hợp là máu của ta lại thích hợp. Cho nên..”

Đầu nàng cúi càng thấp, giọng cũng yếu dần: “Cho nên ta đã dùng máu của mình để nuôi quỷ tằm.”

“Việt Sơn xa xa, thật ra không thể trách chàng chuyện không thể có con, không phải chỉ có một mình chàng có vấn đề. Ta…ta bị quỷ tằm cân, trúng độc Quỷ Tiên Hương, ta cũng không thể…có con. Nhưng ta vẫn luôn không dám nói với chàng…”

Nàng nói ra mọi chuyện, cảm giác như trút được gánh nặng, cảm giác đau lòng bị kiềm chế khi nãy nổi lên hoá thành nước mắt, hốc mắt nhỏ giọt, từng giọt nước rơi vào hồ nước nóng.

“Ta không nghĩ chàng cũng cũng nỗi đau như vậy, mấy ngày ta vẫn luôn lo lắng sợ hãi, ta cũng sợ chàng sẽ ghét bỏ ta.”

Cuối cùng nàng ngẩng đầu lên, nhìn Lăng Việt Sơn. “Không phải ta cố ý muốn giấu chàng đâu, ta chỉ không biết nên nói với chàng thế nào, chàng đừng trách ta, được không?”

Trong đôi mắt, là hình ảnh mơ hồ của Lăng Việt Sơn, nhưng nàng thật sự nhìn thấy hắn đang dịu dàng mỉm cười.

Lăng Việt Sơn đang hai tay, dịu dàng nói với nàng: “Đến đây, để ta ôm nàng.”

Thuỷ Nhược Vân không chịu được nhảy vào hồ nước, oà khóc trong lòng hắn.

“Thì ra mạng của ta là do bảo bối Nhược Nhược của ta cứu. Ta thật khốn khiếp, không biết gì cả.”

Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, có thể khóc ra thì thoải mái hơn nhiều. “Ta không biết nàng phải chịu khổ vì ta nhiều như vậy, ta là tướng công của nàng, chẳng những không bảo vệ tốt cho nàng, ngược lại, còn liên luỵ nàng, không lo đến tâm trạng của nàng, làm nàng suy nghĩ lung tung, nàng tha thứ cho ta, được không?”

“Không phải đâu, Việt Sơn ca ca rất tốt. Đó là ta tự nguyện làm, chỉ cần có thể cứu chàng, bắt ta làm gì ta cũng cam tâm tình nguyện.”

Nàng chịu áp lực lâu rồi, cuối cùng có thể giải toả cảm xúc, nàng ôm cổ hắn khóc lớn, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Lúc đó, ta đã nghĩ kỹ hết rồi, nếu chàng có chuyện gì, ta cũng không muốn sống nữa, ta sẽ đi cùng chàng. Đừng nói là cho quỷ tằm hút máu, dù phải cắt thịt cho nó ta cũng đồng ý.”

Lăng Việt Sơn ôm chặt lấy nàng, nhắm hai mắt, cố gắng kiềm chế nỗi đau trong lòng, Nhược Nhược khả ái, yêu kiều hay làm nũng nhưng ở thời điểm mấu chốt lại có thể can đảm, quyết đoán như vậy, khiến hắn rất đau lòng cho nàng. Yết hầu hắn chuyển động, không nói nên lời, chỉ có thể ôm chặt lấy nàng.

“Có phải rất đau không?”

Sau một lát, cuối cùng hắn cũng có thể nói chuyện.

Nàng lắc đầu: “Không đau nữa, nhưng ta rất xấu.”

“Sao lại xấu, trong mắt ta, Nhược Nhược của ta là đẹp nhất.”

Đôi mắt nàng gặp phải ánh mắt của hắn, con ngươi chuyển động, long lanh, ướt át.

“Cho ta xem được không?”

Giọng hắn nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn, cẩn thận dỗ nàng.

Nàng nắm chặt vạt áo trước ngực, quần áo đã bị nước là ướt, dán chặt vào người, lộ ra thân hình thon gầy. Nàng căng thẳng, nuốt nước miếng. Lăng Việt Sơn không làm gì, chẳng lẳng lặng nhìn nàng. Nàng nhìn vào mắt hắn, nhìn thấy hình ảnh của chính mình, một giọt nước rơi xuống má, cuối cùng giơ tay mở nút thắt.

Tay nàng run rẩy, nhìn Lăng Việt Sơn muốn nhờ giúp, nên hắn đưa tay giúp nàng, rất dịu dàng, lại nhẹ nhàng hôn môi nàng: “Đừng sợ, hãy tin ta.”

Trung y màu trắng ở trong hồ, nổi trên mặt nước, Thuỷ Nhược Vân chỉ mặc áo yếm màu hồng vàng ở trước mặt Lăng Việt Sơn, da nàng trắng như tuyết, gầy đến mức thấy rõ cả xương quai xanh, yếm che bên ngoài, vết sẹo bên trên, Lăng Việt Sơn không cởi nữa, thấy nàng run lên vì căng thẳng, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên vết sẹo.

Cuối cùng nước mắt không nhịn được mà tràn khỏi mi. Dù cho nước mắt nam nhi không dễ rơi, cũng không chịu nổi sự đau lòng bi thương cực hạn này. Hồ nước lớn trong phòng tắm này cũng trợ giúp hắn, cả người hắn đều ướt, làm Thuỷ Nhược Vân không thấy được nước mắt của hắn, nhưng những nụ hôn vụn vặt đó lại làm nàng vui.

Nàng nhỏ giọng rên rỉ, nhắm hai mắt dựa vào vai hắn: “Việt Sơn ca ca, chàng có chê ta không?”

Thật ra từ thái độ và hành động của hắn, nàng đã biết được đáp án, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng hắn nói.

“Nếu vì ta quá đau lòng muốn quan tâm nàng nhiều hơn, nàng có chê ta phiền không?”

Thật ra sau khi hắn biết được chuyện của nàng, hắn rất lo lắng, nhưng hắn chỉ có thể lén lút thêm một ít đồ bổ cho nàng, không dám khoa trường, bây giờ nàng đã nói ra hết mọi chuyện, trong đầu hắn đang nghĩ xem nên cho nàng uống thuốc gì, ăn gì để bồi bổ, hằng ngày làm việc và nghỉ ngơi thế nào, rất nhiều việc khác.

“A?”

Nàng mở to mắt, ngẩng đầu nhìn hắn. Sao lại chuyển sang chuyện này, còn phải quan tâm nhiều hơn nữa sao? Dường như bây giờ nàng đã bị hắn theo sát từng giờ từng phút rồi, còn dính sát bên cạnh, muốn quan tâm nhiều hơn nữa là như thế nào?

Hắn bị vẻ mặt của hắn chọc cười, đưa tay, đem nàng ngồi lên bờ hồ, hai người nhìn nhau một lúc lâu. Cuối cùng hắn cũng nói: “Nàng nghĩ ta nông cạn vậy sao, cho rằng ta là loại người chỉ xem trọng bề ngoài, không cần tấm lòng của thê tử ta sao? Đừng nói vết sẹo trên cơ thể nàng la vì ta, cho dù không liên quan đến ta thì vết thương trên người nàng cũng là vết thương trên người ta, ta không chỉ đau lòng, nhất định ta sẽ không bỏ qua cho nàng.”

Hắn nửa đùa nửa thật dạy dỗ nàng, lúc này, dường như họ trở lại bầu không khí thân mật như trước đây. “Nàng nghĩ ta như vậy, khiến đại gia ta rất tức giận, nàng nói xem, phải phạt thế nào mới được đây?”

Hắn ngửa đầu, dáng vẻ không chịu buông tha, chọc nàng bật cười, duỗi tay vỗ mặt hắn: “Còn đại gia gì chứ?”

“Ta mới hơn hai mươi đương nhiên là đại gia. Lớn tuổi hơn, mới gọi là lão gia. Đừng có chuyển chủ đề, nàng nói đi, phải phạt thế nào?”

“Không được phạt ta.”

Nàng nhăn mũi, nghịch ngợm đáng yêu: “Chàng nói ta, ta ngoan nhất. Vậy thì không được phạt ta. Người ta cũng bị thương đó, chàng xem, chàng xem.”

Nàng làm nũng đáp lại, giơ tay lên bày ra những vết sẹo.

Hắn xoa tay nàng, hôn lên những vết sẹo đỏ, làm nàng ngứa nên cười. Hắn chăm chú nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Để ta nhìn chỗ khác được không?”

Lần này, nàng không do dự gật đầu, tự mình đưa tay cởi áo yếm, dưới sự giúp đỡ của hắn đã cởi cả quần ra. Vết sẹo trên người lộ ra hết trước mặt hắn.

Lăng Việt Sơn vươn người, hôn lên từng vết sẹo: “Ta giúp nàng hôn, nhất định sẽ không đau nữa.”

Nàng rất sợ ngứa, dưới những cái hôn của hắn thì cười không ngừng. Môi hắn chuyển động trên người nàng, cuối cùng dùng sức nuốt quả hồng xinh đẹp trên ngực nàng. Nàng cố gắng nén tiếng rên rỉ, thở gấp nói: “Chàng chơi xấu, chỗ đó không có sẹo.”

Hắn nhỏ tiếng cười, đôi môi lướt qua đường cong tròn trịa, lại ngậm lấy một quả hồng khác. Mơ hồ nói: “Mấy con tằm đáng chết đó cũng không chừa lại nhiều chỗ, biết thê tử ta thích bị ta cắn nên mới chừa lại mấy chỗ tốt như vậy, ta phải cắn nhiều chút mới được.”

Nàng đạp châm, nắm lấy vai hắn: “Đồ vô lại, ai thích bị chàng cắn.”

“Rõ ràng là nàng thích.”

Hắn cọ vào người nàng, ôm nàng xuống, hôn môi nàng.

“Không có nha.”

Nàng tuyệt đối không thừa nhận.

Hắn khẽ cười, nói: “Được rồi, là ta thích bị nàng cắn, nàng cắn ta đi.”

Nàng thật sự đã cắn lên vai hắn, cứ cắn rồi cắn. Điều này làm hắn bật cười, nụ cười khiến vai run bần bật khiến nàng không nỡ cắn nữa, đành phải nghiến răng chịu. Lăng Việt Sơn cũng mút cổ nàng, nàng không chịu thua kém, quay đầu liếm yết dầu của hắn. Hai người quấn nhau một lúc, nàng không còn sức nữa, nhanh chóng mệt mỏi, nằm sấp lên người hắn, thở gấp, khe khẽ rên rỉ.

Lăng Việt Sơn vẫn đang thưởng thức nàng, nàng bị hắn áp sát vào bên hồ, thoải mái vuốt ve lưng hắn, tâm trí đang mơ hồ thì bỗng chốc thứ rắn chắc của hắn áp vào nàng khiến nàng bừng tỉnh. Nàng nhanh chóng đẩy thân hình phía trước ra, trốn tránh, hai tay ngăn hắn lại: “Tiết thúc nói không được.”

Lăng Việt Sơn giữ nàng lại, vừa xoa vừa kiên nhẫn dỗ dành nàng: “Ta hỏi rồi, Tiết thúc nói nàng lâu lâu một lần cũng được, chỉ cần không quá kịch liệt là được.”

Cái gì? Hắn lại đi hỏi Tiết thúc chuyện này sao. Thủy Nhược Vân đỏ mặt, nhưng vẫn cự tuyệt: “Không được, Tiết thúc nói thời gian này, chàng không được.”

Lăng Việt Sơn âm thầm đảo mắt, nếu không phải để người dưới thân mình được thả lỏng, để nàng đừng có mỗi lần ở gần hắn đều như gặp ma thì hắn đâu cần nhờ Tiết thần y dặn dò chuyện này. Vất vả lắm bây giờ hai người mới có thể thẳng thắn với nhau, không khí lại tốt như vậy, khuôn mặt đỏ bừng thân thể mềm nhũn của nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho hắn, hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.

Hắn dễ dàng đè nàng lại, để hai chân nàng quấn quanh eo hắn, hạ thấp người xuống thì thầm bên tai nàng: “Tiết thúc nói chuyện này lâu rồi, bây giờ ta hồi phục rất tốt. Nàng ngoan nha, để ta làm một lần, sẽ không làm nàng mệt đâu, được không, sức khỏe ta ổn rồi, ta bảo đảm.”

Hơi thở của hắn làm tai nàng tê dại, vành tai bị hắn ngậm lấy, nàng cảm thấy cơ thể không còn chút sức lực nào, hắn vừa dỗ nàng vừa chậm rãi đẩy về phía trước, nàng thút thít ôm chặt vai hắn, sao có thể chống cự nữa chứ. Nàng hoàn toàn bị hắn lấp đầy, được sự nhẹ nhàng đưa đẩy của hắn rơi vào trạng thái ngất ngây, nàng như muốn hòa tan vào hắn, nàng ôm chặt hắn để hỗ trợ.

Lăng Việt Sơn nói được làm được, lần này hắn thực sự đã thay đổi sự mạnh mẽ trước đây, trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, nhưng ngay cả vậy cũng khiến Thủy Nhược Vân kiệt sức, cuối cùng nàng chìm vào giấc ngủ, nàng không biết mình được đưa lên lầu thế nào.

Cũng chính từ ngày hôm đó, cả hai người đều có thể cười sau bi kịch này. Thủy Nhược Vân cũng ngày càng có thể bình tĩnh đối mặt với cơ thể của mình, thậm chí nàng có thể chỉ vào vết sẹo mà nàng có ấn tượng rồi nói với Lăng Việt Sơn rằng đó là vết cắn đầu tiên của con một quỷ tằm rồi đây là vết cắn mà cả hai con tằm tạo thành, nàng vừa nói, hắn lại hôn một chút, cuối cùng để nàng cắn vào vị trí đó trên người hắn.

Mỗi ngày, Lăng Việt Sơn đều thoa thuốc lên người nàng ba lần, tốt hơn nhiều so với trước kia nàng vội vàng lén lút thoa. Trong lúc ngâm thuốc, hắn ngồi xổm bên cạnh nàng, nói chuyện với nàng, thỉnh thoảng thò tay trêu chọc nàng, khiến thời gian nhàm chán trôi qua thật nhanh.

Lăng Việt Sơn thực sự đã làm như hắn nói, quan tâm nàng nhiều hơn, mỗi ngày, hắn đều quan tâm đến mọi thứ về nàng, bởi vì Lăng Việt Sơn cũng rất bận rộn với công việc của mình, vì vậy hắn đã đích thân chọn Ngân Nhi và một nha hoàn khác đi huấn luyện, chỉ chuyên hầu hạ Thủy Nhược Vân, những chuyện từ lớn đến nhỏ đều phải báo với hắn, đích thân hắn sắp xếp, bố trí công việc.

Cơ thể hắn hồi phục rất nhanh, thời gian hắn ở trong Nguy Vân Lâu ngày càng dài, ở một góc phòng làm việc của hắn trong Nguy Vân Lâu được đặc biệt dành riêng để nàng nghỉ ngơi và chơi đùa để giết thời gian, bởi vì khi đại gia của nàng ở trong Nguy Vân Lâu thì nàng cũng muốn ở cùng hắn. Hắn xử lý chuyện của phân đường, nàng ở bên cjanh muốn ngủ thì ngủ, muốn ăn thì ăn, rảnh rỗi thì nghe Ngân Nhi báo cáo những chuyện lớn nhỏ trong phủ, ra dáng đương gia chủ mẫu.

Trên thực tế, Lăng Việt Sơn vẫn rất lo lắng về loại độc của Thủy Nhược Vân, Tiết thần y nói sau khi uống thuốc và điều trị trong một thời gian dài, ông chỉ có thể kiểm soát chất độc, độc Quỷ Tiên Hương này quá độc, tuy không mạnh mẽ giết người ngay lập tức, nhưng sẽ ngoan cố ở trong cơ thể một thời gian dài, làm tiêu hao tinh lực từng chút một, tra tấn thân thể, cho dù người trúng độc chỉ bị cảm nhẹ cũng có thể bị dày vò muốn chết. Mà muốn giải độc này thì rất khó và lâu. Chuyện này khiến mỗi ngày Lăng Việt Sơn đều cẩn thận chăm sóc Thủy Nhược Vân, sợ nàng có vấn đề nhỏ nào đó.

Tiết Tùng vẫn giữ những con quỷ tằm đó trong hầm băng, nuôi chúng bằng máu của động vật. Ông đã gửi thư đến núi Vân Vụ, nhờ sư phụ giúp đỡ. Về điểm này, ông đã nói với Lăng Việt Sơn, tính tình sư phụ ông rất kỳ quái, không gặp người ngoài, hơn nữa muốn nhờ ông ấy trị bệnh thì có rất nhiều quy tắc, bệnh không nguy cấp thì không chữa, không có ngàn lượng vàng không chữa, nhìn không hợp mắt thì không chữa, hơn nữa người muốn chữa bệnh phải đáp ứng với ông ấy ba điều kiện. Nếu sư phụ ông đồng ý, họ sẽ chờ sức khỏe của Thủy Nhược Vân khá hơn chút thì sẽ đưa nàng đến núi Vân Vụ ở thành Bách Kiều. Tất nhiên Lăng Việt Sơn không quan tâm đến mấy điều kiện này, chỉ cần Nhược Nhược có thể khỏe mạnh, bảo hắn làm gì cũng được.

Mặt khác, Lăng Việt Sơn cũng nghĩ đến Hàn cô nương mà họ tình cờ gặp thời gian trước, mặc dù không biết y thuật của nàng và Tiết Tùng, ai tốt hơn, nhưng khi ấy nàng ta đã giúp Nhược Nhược điều dưỡng rất tốt, rất có tầm nhìn, hơn nữa Tiết Tùng từng nói, trước đây sức khỏe của Thủy Nhược Vân rất tốt mới có thể vượt qua kiếp nạn này. Cho nên Lăng Việt Sơn cũng ôm một tia hy vọng, phái người đến thành Bách Kiều, tìm hiểu tung tích của Hàn cô nương.

Hắn cố ý hỏi Tiết Tùng về Hàn cô nương, Tiết Tùng cũng thừa nhận có biết nàng ta, nhưng không nói nhiều, ông ta cũng nói nàng ta cũng được xem là cao nhân, người trong thành Bách Kiều đều biết, nàng ta từ nơi xa đến thành Bách Kiều cầu y nhưng hằng năm rất ít khi xuất hiện, cũng rất bí ẩn.

Tuy nhiên, Tiết Tùng và những người do Lăng Việt Sơn phải đi khi trở về đều không mang lại tin tức tốt nào, sư phụ của Tiết Tùng đã viết thư trả lời, nói rằng sư phụ đã bế quan trong một thời gian dài, không biết khi nào sẽ xuất quan. Nhiều y quán trong thành Bách Kiều đều biết hàn cô nương, nhưng không biết lai lịch và tung tích của nàng, mà lâu rồi nàng không xuất hiện ở thành Bách Kiều rồi.

Trong khi Lăng Việt Sơn cử người tiếp tục chờ đợi và tìm hiểu tại thành Bách Kiều, thì mặt khác, những mật thám theo dõi Quỷ Vực đã quay lại báo với họ một tin tức chân động: toàn bộ Quỷ Vực đã bị bốc hơi khỏi thế gian rồi. Mật thám báo cáo họ giả làm người bán hàng rong hoặc dân làng ở bên ngoài Quỷ vực, thỉnh thoảng sẽ hỏi và theo dõi, nhưng được mấy ngày, chỉ có vài người ra khỏi Quỷ Vực, gây náo loạn dưới chân núi, gây rắc rối khắp nói, sợ tung tích bị bại lộ nên họ phải lui ra xa, ở yên một chỗ. Cuối cùng, sau khi mọi chuyện dịu xuống, họ quay trở lại, phát hiện toàn bộ lãnh thổ của Quỷ Vực đều trống rỗng, thậm chí quỷ tằm và hang của quỷ tằm đều bị chuyển đi nơi khác. Chuyện này rất kỳ lạ, họ vẫn chưa tìm được tung tích của Quỷ Vực, tuy nhiên, mật thám xác nhận trong khoảng thời gian này, Đồng Thiên Sách thật sự có liên quan đến Quỷ Vực..

Mọi chuyện của Lăng Việt Sơn không suôn sẻ, không hề có tiến triển gì, trong lòng hắn khá áp lực, nhưng khi đối mặt với Thủy Nhược Vân, hắn vẫn phải giả vờ thoải mái và vô tư. Nhưng chính hắn cũng không phát hiện ra, Thủy Nhược Vân lại nhạy cảm phát hiện lông mày của tướng công mình càng ngày càng nghiêm nghị.

Hôm nay, vài vị khách bất ngờ cuối cùng đã khiến Lăng Việt Sơn vui vẻ mỉm cười. Người hầu đến báo rằng một người tự xưng là Hàn cô nương đang đẩy một nam nhân ngồi trên xe lăn, dẫn theo vài người hầu đến thăm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK