• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành động của Đồng Thiên Sách khiến mọi người đều sửng sốt. Tông Tiềm Nguyệt hỏi: “Đồng đại nhân có ý gì?”

Đồng Thiên Sách cười và nói: “Nếu các ngươi đã khó phân thắng bại, mỗi bên đều có thuốc giải đều nắm được điểm yếu của đối phương. Đồng mỗ chỉ là ngươi trung gian nên giúp các ngươi giải quyết một chút.”

Tông Tiềm Nguyệt liếc nhìn Đậu Thăng Dũng và Tông Nhận Tư, hỏi lại: “Đề nghị của Đồng đại nhân là gì?”

“Đây vốn là đại hội Hắc Sát để triều đình chiêu mộ nhân tài, các ngươi đem ân oán giang hồ đến đây, gây ra hỗn chiến một trận. Đồng mỗ đã cho các ngươi cơ hội giải quyết, nếu không giải quyết được thì mỗi người đều giao thuốc giải ra, chuyện hôm nay, đến đây là chấm dứt.”

Đồng Thiên Sách đảo măt snhìn mọi người, lại nhìn Lăng Việt Sơn trên võ đài nói: “Đại hội Hắc Sát sẽ tiếp tục tiến hành ở đây, tìm chỗ khác, khi khác để giải quyết ân oán của các ngươi đi.”

Mọi người trố mắt nhìn nhau, bàn luận sôi nổi. Tông Tiềm Nguyệt vẫn im lặng, nhưng Đậu Thăng Dũng đã đáp lại: “Được, Đồng đại nhân đã nói vậy thì hôm nay La Diễm Môn không dây dưa chuyện diệt môn nữa. Lần sau sẽ đòi lại công đạo từ mọi người.”

Đồng Thiên Sách khẽ mỉm cười, lại hỏi: “Vậy không biết ý tông chủ thế nào?”

Tông Tiềm Nguyệt im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng nói: “Được thôi, Tông thị ta sẽ tìm cơ hội khác để bắt phản đồ.”

Đậu Thăng Dũng hét lên: “Nếu vậy thì phiền tông chủ giao thuốc giải ra đi.”

Vừa rồi hắn thử vận khí, đúng là đã trúng độc. Chắc Tông Tiềm Nguyệt kia nhân lúc đến gần hắn để ra tay.

Tông Tiềm Nguyệt lạnh lùng nói: “Đậu môn chủ để nhiều thi thể ở đây phát độc, có cả trăm người trúng độc rồi, sao ta phải giao thuốc giải ra trước chứ?”

“Đúng vậy!”

Lời nói của Tông Tiềm Nguyệt đương nhiên được mọi người ủng hộ.

Vì vậy Đồng Thiên Sách ở bên cạnh nói: “Đồng mỗ quyết làm người tốt đến cùng, Đồng mỗ sẽ ra lệnh cho người đi dọn những thi thể này đi, đến lúc đó, Đậu môn chủ muốn lấy lại thi thể cũng vô ích.”

Hắn không cho người khác có cơ hội cự tuyệt, ra dấu tay, để quân linh bắt đầu dọn dẹp mấy túi thi thể. Đồng Thiên Sách lại nói: “Đậu môn chủ giao thuốc giải ra trước cũng không sao, lời hứa của tông chủ đáng giá ngàn vàng, đợi mọi người được giải độc, đương nhiên hắn sẽ đưa thuốc giải cho ngươi.”

Đậu Thăng Dũng suy nghĩ một lúc rồi lấy cái lọ ra. Tông Tiềm Nguyệt nhận lấy, đưa cho thuộc hạ đi thử, nói: “Xem như đây là thuốc giải thật thì ở đây có nhiều người như vậy, sao có thể đủ dùng được. Đậu môn chủ phải nói ra đơn thuốc để chúng tôi đi điều chế chứ.”

Một lượng thuốc giải nhỏ như vậy, nếu xử lý không tốt thì họ sẽ vì cướp thuốc mà bạo loạn.

Đậu Thăng Dũng dường như đã không chịu nổi nữa nên cũng nghe theo, nói ra đơn thuốc, bên cạnh đã có người nhanh chóng về thành điều chế thuốc. Đồng thiên Sách lấy thuốc giải từ Tông Tiềm Nguyệt, nói: “Chuyện này xem như đã được giải quyết. Đợi sau khi nơi này được dọn dẹp sạch sẽ, mọi người đều uống thuốc giải thì nghỉ ngơi một chút. Ba ngày sau, ở dãy núi Diệu Dương, chúng ta tiếp tục đại hội Hắc Sát. Xin các vị anh hùng đừng mang ân oán cá nhân vào đây nữa.”

“Thiết Kỵ Sơn Trang cũng bị diệt môn, không còn một ai, bảo giáp của họ cũng mất hết. La Diễm Môn còn hạ độc mọi người ở đại hội Hắc Sát, ý đồ giết hết mọi người. Không đề cập đến ân oán trên giang hồ của mọi người, chỉ nói trong đại hội này thôi, chẳng lẽ Đồng đại nhân không điều tra mọi chuyện thực hư thế nào mà chỉ tiếp tục đại hội như vậy thôi sao?”

Lăng Việt Sơn từ trên cao nhìn xuống, thấy rõ bọn họ qua loa dọn dẹp thi thể, còn lấy đi mấy rương lớn đựng thi thể của Thiết Kỵ Sơn Trang. Tựa như làm con qua chuyện, đám rùa rút đầu La Diễm Môn kia, hắn không muốn bỏ qua một ai hết.

Hắn vừa nói ra lời này, những người tham gia Đại hội Hắc Sát như bừng tỉnh, đúng vậy, Thiết Kỵ Sơn Trang cũng bị diệt môn, có thể có nội gián trà trộn vào đại hội Hắc Sát, vậy không phải họ đến tham dự đại hội đều sẽ gặp nguy hiểm hết hay sao?

Sắc mặt Đồng Thiên Sách tối sầm lại khi nghe những lời đó, hắn nói: “Lăng thiếu hiệp, ngươi đang nghi ngờ năng lực của Đồng mỗ sao?”

Đột nhiên truyền đến một trận cười to: “Đồng đại nhân làm đại hội Hắc Sát náo loạn như vậy, ta cũng nghi ngờ năng lực của đại nhân đó.”

Chỉ thấy mấy mảnh lụa đỏ bay đến, bây nha hoàn khiêng kiệu bay xuống. Cuối cùng, Cửu Vĩ Công Tử mất tích hai ngày cũng xuất hiện. Cửu Vĩ khoe khoang ngang ngược, áo mũ rực rỡ, hắn phẩy quạt, ngạo nghễ bước ra khỏi kiệu, nhíu mày, mặt tỏ vẻ chán ghét: “Chỗ này thúi quá.”

Đồng Thiên Sách nhìn thấy Cửu Vĩ thì mặt liền biến sắc: “Cửu Vĩ Công Tử thật là hăng hái, hai ngày không gặp, người càng thêm phong độ. Nhưng không biết công tử đi du ngoạn ở đâu mà làm lỡ đại hội Hắc Sát rồi.”

Cửu Vĩ Công Tử vỗ quạt nói: “Ai, nói đến thật mất mặt, bổn công tử gặp nạn. Gần đây thiên hạ đúng là không yên ổn, ngay cả bổn công tử mà cũng dám cướp.”

Đồng Thiên Sách tức giận đến mặt không biểu cảm: “Công tử thật biết nói đùa.”

Gặp cướp sao? Đến lời nói dối này mà hắn cũng dám dùng đến. Quả nhiên là cố tình né tránh.

Cửu Vĩ tự tin nói: “Đúng vậy, đúng là mạo hiểm. Cũng may công tử phúc lớn mạng lớn, được Hồ đại nhân và binh linh liều mình cứu giúp. Không chỉ vậy, họ còn hộ tống ta đến đây.”

Đúng là được hộ tống trở lại. Người mặc quan phục, Hồ Miễn, chấp tay hành lễ với Đồng Thiên Sách, cung kính gọi: “Đồng đại nhân.”

Đồng Thiên Sách bình tĩnh lại, ngay cả nhân chứng cũng tìm tới, đúng là chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo. Vốn hắn dự định đổ cuộc hỗn loạn này lên đầu của Cửu Vĩ, để thái hậu trừng phạt hắn. Nhưng bây giờ lại bị hắn nắm được đuôi.

“Làm phiền Đồng đại nhân thay ta chủ trì đại hội hai ngày rồi, nhưng Đồng đại nhân sắp xếp không được tốt lắm.”

Cửu Vĩ cười lạnh: “Bây giờ ta đã trở lại nên để ta thu xếp cục diện này đi.”

Nói xong, hắn lệnh đem tất cả thi thể đến phủ Cửu Vĩ, muốn điều tra rõ ràng.

Đậu Thăng Dũng muốn nói lại thôi, trong đầu Đồng Thiên Sách cũng đang xoay một vòng, quyết định không cần nói gì. Ánh mắt của hắn và Cửu Vĩ đụng nhau, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.

Khi Lăng Việt Sơn quay trở lại lều, Thủy Nhược Vân ngoan ngoãn chờ đợi và không ra ngoài nhìn trộm. Thấy hắn bước vào, nàng liền lao vào vòng tay hắn và òa khóc. Lăng Việt Sơn dỗ dành nàng, kiên nhẫn để nàng kiểm tra vết thương trên ngươi, xác nhận hắn không có việc gì thì nước mắt giàn giụa nước mũi, lẩm bẩm vài câu mới yên lòng.

Mai Mãn hưng phấn cầm thương sờ tới sờ lui, thì ra binh khí của lão tử có thể soái như vậy. Hắn lại quay quanh Lăng Việt Sơn, vui vẻ mô tả trận chiến kinh thiên động địa vừa rồi cho Thủy Nhược Vân nghe. Nói đến lúc trừng trị Cửu Vị Độc Nương thì bị Lăng Việt Sơn ngăn lại, nói hai câu cho xong.

Mặc dù Lăng Việt Sơn chiến đấu rất thống khoái, nhưng hắn không muốn để Thủy Nhược Vân biết mặt hung ác của mình, chỉ nói trả thì cho nàng, để nàng xả giận mà thôi. Mai Mãn không hiểu được, ngơ ngác nhìn, bị Lăng Việt Sơn đá qua một bên.

Tông Tiềm Nguyệt và Thủy Thanh Hiền đang nghĩ đến chuyện khác. Bây giờ La Diễm Môn đã xem hai nhà bọn họ là kẻ thù số một, Lăng Việt Sơn lại ở trước mặt bọn họ giết hết ba hộ pháp, thù này chắc chắn đã kết chặt rồi. Đồng Thiên Sách là mệnh quan triều đình, nhưng hành động này của hắn rất thâm hiểm, dường như hắn đang bảo hộ cho La Diễm Môn nhưng lại không giống vậy. Lấy thân phận của hắn, không có lý do nào lại đi bảo hộ cho một tà phái như chuột trên đường như vậy, nếu là một môn phái có thực lực hùng hậu, uy chấn giang hồ thì không nói, nhưng đây là một môn phái bị diệt một hết lần này tới lần khác, không hề có ích gì cho Đồng Thiên Sách.

Nhưng giữa Đồng Thiên Sách và Cửu Vĩ Công Tử cũng ngầm có tran chiến. Chưa biết Cửu Vĩ Công Tử là chính hay tà mặc dù lần này, nhờ Cửu Vĩ nên đã kiềm chế được Đồng Thiên Sách, nhưng sau chuyện này, phải cần xem xét lại. Mà Đao Tiểu Thất kia lại không quan tâm, dường như chỉ cần Cửu Vĩ an toàn thì hắn sẽ không quản những chuyện khác. Ba ngày sau sẽ tiếp tục đại hội Hắc Sát, chỉ có thể đi một bước xem một bước thôi.

Cửu Vĩ Công Tử nhìn thấy Niên Tâm Phù dường như không quá ngạc nhiên. Nhưng Lăng Việt Sơn và Thủy Nhược Vân tay trong tay bước ra ngoài, thì khiến Cửu Vĩ rất ngạc nhiên.

“Thì ra Đào Hoa là con gái nhà họ Thủy sao?”

Cửu Vĩ Công Tử vuốt cằm như có điều suy nghĩ.

Lăng Việt Sơn cảnh giác liếc nhìn hắn, kéo Thủy Nhược Vân đi. Khi đi ngang qua Đao Tiểu Thất, nghe thấy hắn nói: “Việt Sơn huynh đệ, đa tạ! Sau này nếu có chuyện cần Đao Thất giúp đỡ, cứ tự nhiên nói.”

Lăng Việt Sơn sững người một chút, rồi gật đầu. Nói vậy là rắc rối của Cửu Vĩ đã qua rồi sao? Hắn nghĩ lại, trong lòng liền vui vẻ, vậy hắn không cần lo chuyện gì nữa rồi.

Thủy Thanh Hiền và Tông Tiềm Nguyệt có cùng điểm chú ý giống nhau, càng nói càng hợp ý. Mai Mãn nhìn Cửu Vĩ và Niên Tâm Phù nói chuyện, đứng một bên lo lắng, may mắn thay, Niên Tâm Phù cuối cùng cũng chào tạm biệt Cửu Vĩ và theo họ trở lại đường khẩu.

Mọi người lại về thảo luận chính sự, nói đối sách, mưu lược, thương lượng muốn điều tra chuyện này và cách đối phí đại hội Hắc Sát ba ngày sau. Ngoài mặt đại hội Hắc Sát không liên quan đến họ, nếu không còn lời hứa với Đao Tiểu Thất thì Lăng Việt Sơn cũng có thể không tham gia, nhưng hôm nay hắn đánh trận này đã náo động giang hồ, không tới nửa ngày trong thành đã truyền tin bay đầy trời, tử lầu, quán trà đầu đường đến tửu lầu cuối hẻm đều có người trong giang hồ thảo luận về đề tài này, dường như không đi không được.

Theo ý của Thủy Thanh Hiền, trận tỷ võ ba ngày sau vẫn phải đi, mà với tình huống trước mắt, con rể nhà họ Thủy không thể không đánh mà lui. Thứ hai, phải xem mục đích của La Diễm Môn và Đồng Thiên Sách kia gây ra trận chiến này làm gì. Điều tra cho rõ thì sẽ mau chóng giải quyết được chuyện này.

Lăng Việt Sơn thay quần áo, xử lý vết thương và ngồi nghịch tay của Thủy Nhược Vân. Hắn thấy những chuyện cần nói đã nói xong rồi, cần tỷ võ thì đi, cần điều tra thì tra, có Thủy lão gia và tông chủ đại nhân ở đây trấn giữ, sẽ không có chuyện của hắn, cuối cùng hắn thấy nhàm chán, lại rục rịch trong lòng.

Còn ba ngày nữa mới đến trận tỷ thí võ công, nếu ba ngày đó trói ắn ở đây, cùng bọn họ làm thám tử điều tra giang hồ, giải quyết mấy ân oán không rõ ràng thì hắn không có hứng thú.

Hắn đối phó với họ vài câu, thì thầm vào tai của Thủy Nhược Vân: “Nhược Nhược, chúng ta bỏ trốn đi.”

Thủy Nhược Vân trợn tròn mắt, vội vàng liếc nhìn Thủy Thanh Hiền, giống như không chú ý bên này.

Nàng thì thầm: “Chàng đừng có làm càn, mọi người đều đang nói chuyện nghiêm túc.”

“Ta cũng rất nghiêm túc, có cha nàng và Tổng Cửu trấn giữ, chuyện bố trí, mưu lược không đến phiên của ta. Ta chỉ bán sức lực, muốn nghỉ ngơi cho tâm tình vui vẻ.”

Hắn cũng học nàng thì thầm, ánh mắt lấp lánh.

“Hừ!”

Nàng không khỏi cười khinh bỉ hắn, lời vậy mà cũng nói được.

Thủy Thanh Hiền tựa như phát hiện ra động tĩnh, quay đầu nhìn họ, Thủy Nhược Vân vội ngồi thẳng lại. Lăng Việt Sơn đợi một lúc, sau đó lại cúi người xuống, nhỏ giọng nói: “Nhược Nhược, không phải nàng thích làm chuyện chưa từng thử sao? Nhất định nàng chưa từng bỏ trốn, nên chúng ta thử một chút đi.”

Thủy Nhược Vân lén nhéo hắn một cái: “Đừng nháo.”

Lăng Việt Sơn bĩu môi, trên mặt lộ ra vẻ không vui, bất kể như thế nào, hắn chỉ muốn bỏ trốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK