• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hoa Nhi, đừng làm chuyện ngốc nghếch, có người ép buộc ngươi sao? Có khó khăn gì thì nói cho Cửu ca đi, Cửu ca nhất định sẽ giúp ngươi.”

“Không ai ép ta, ta tự làm, Cửu đệ đừng hận ta.”

Vừa cởi quần lót, nàng vừa rơi nước mắt. Tông Tiềm Nguyệt nhìn động tác của nàng, không khỏi nuốt nước bọt. Thấy nàng ngồi lên người hắn, hắn vội vàng khuyên: “Hoa Nhi đừng làm như vậy, ngươi sẽ tự làm mình bị thương đấy.”

Nàng lắc đầu: “Ta cũng uống thuốc rồi, sẽ không đau lắm.”

Trong lòng Tông Tiềm Nguyệt cảm thấy đau đớn, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Ngươi chuẩn bị thật kỹ càng.”

Nàng bị chế giễu đến mức không thể nói nên lời, nàng chỉ nhìn hắn với đôi mắt đau khổ. Hắn không nhịn được nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Hoa Nhi, ta có thể không làm tông chủ, ngươi không cần như vậy.”

Nàng lắc đầu: “Ta nhất định phải làm.”

Hắn cảm giác được một đôi tay nhỏ bé đẫm mồ hôi lạnh nắm lấy thân thể nóng bỏng của mình, sau đó chậm rãi bị sự mềm mại nóng bỏng trơn trượt bao phủ, hắn đột nhiên mở mắt nhìn sang, chỉ thấy nàng đỏ mặt cắn môi, chậm rãi ngồi xuống, hắn tận mắt chứng kiến mình bị nàng nuốt chửng từng chút một, nàng siết chặt đến mức khiến hắn hơi đau, nhưng nàng không chần chừ ngồi xuống phía dưới. Rồi nàng ngừng cử động, bắt gặp ánh mắt hắn, nước mắt lại tuôn rơi. Tông Tiềm Nguyệt bất lực nghĩ dường như hắn mới là người nên khóc.

Nàng nhìn hắn một lúc rồi đột nhiên nhẹ nhàng cúi xuống, để hắn cứ như vậy quấn lấy mình, nàng dựa vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim của hắn, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Nước mắt nàng thấm ướt áo trên ngực hắn. Hắn nhịn không được hỏi: “Đau không?”

Nàng sửng sốt, ngây người rồi nhẹ nhàng đáp: “Không sao.”

Hai người yên lặng một lát, hắn lại nói: “Sao ngươi không động đậy?”

“A?”

“Ngươi không động, ta sẽ rất khó chịu. Hoặc là ngươi cho ta thuốc giải, ta tự mình động.”

“A?”

Nàng ngồi dậy, mặt đỏ bừng.

“Ngươi làm hay để ta tự làm?”

Hắn nhìn nàng chằm chằm hỏi lại. Tốt hơn hết là nàng nên cho hắn thuốc giải ngay lập tức, hắn muốn nổ tung rồi.

Nàng hoảng loạn: “Ta, ta, ta không biết.”

Hắn nhắm mắt lại, dỗ dành nàng: “Vậy ngươi đưa thuốc giải cho ta, cũng như vậy, ta sẽ không chạy. Ngươi muốn để người khác đến bắt gian thì ta sẽ nghe theo. Nhưng ngươi không thể hành hạ ta như vậy.”

Nàng suy nghĩ một chút, lắc đầu, cắn răng nói: “Ta, ta làm.”

Sau đó, nàng bắt đầu lúng túng di chuyển thân thể lên xuống, động tác vừa chậm vừa nhẹ, hắn không thoải mái, càng khó chịu hơn, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta thật sự không chạy, đưa thuốc giải cho ta.”

Nàng vội vàng nói: “Ta có thể động, ta có thể.”

Hắn cao giọng: “Vậy thì nhanh lên.”

Nàng nhanh chóng ngoan ngoãn, Tông Tiềm Nguyệt lại nói: “Ngươi nâng cao lên chút rồi ngồi xuống.”

Nàng rất cố gắng để đạt được yêu cầu hắn, chốc lát sau trên mặt đã thấm mồ hôi.

Hắn vẫn bất mãn: “Tông Tầm Hương, ngươi không thể đối xử với ta như vậy, ta không phải là động vật, ngươi ít nhất, ít nhất cũng phải hôn ta một cái.”

Nàng còn tưởng rằng mình nghe lầm, liền sửng sốt.

“Đừng dừng lại!”

Nàng đã làm tất cả những gì hắn bảo.

“Lại đây hôn ta đi.”

Hắn nghĩ một chút, lại bổ sung: “Hôn khi hôn ta ngươi có thể dừng lại.”

Nàng thẫn thờ đứng đó, nỗi buồn trong mắt nàng khiến hắn tự hỏi, nàng đã hãm hại hắn như vậy, tại sao nàng lại buồn. Nàng cúi xuống hôn nhẹ lên môi hắn, hắn tách môi ra, đầu lưỡi hai người chạm vào nhau, nụ hôn nông nhưng nhẹ nhàng. Nàng vội ngồi dậy, nước mắt lăn dài trên má.

Hắn lại nói: “Để ta nhìn ngươi một chút, ngươi cởi quần áo ra đi.”

Lần này nàng từ chối và lắc đầu. Hắn rất khó chịu: “Tông Tầm Hương, ngươi khiến lần đầu tiên của chúng ta xấu xa như vậy, yêu cầu của ta cũng không quá đáng.”

Lời nói của hắn hiển nhiên làm nàng đau lòng, nàng càng khóc càng thê lương: “Cửu ca, ngươi đã nói cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không hận ta.”

Hắn cười lạnh: “Ngươi ngược lại thông minh, học được cách giở trò đồi bại với ta. Ngươi nói, ngươi bỏ thuốc ta, là sỉ nhục ta như thế nào, hiện tại ngươi còn hành hạ thân thể của ta như vậy, lăng trì tinh thần ta. Còn muốn ta không hận ngươi sao?”

Nàng liều mạng lắc đầu, bắt đầu nhanh chóng động, cắn môi, đỏ mặt bắt đầu cởi nút. Hắn nhìn nàng kéo áo ra, lộ ra làn da trắng như tuyết, bộ ngực tròn trịa dựng đứng, hắn không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, từ trong chỗ chật hẹp của nàng rỉ ra.

Hắn khó chịu nhắm mắt lại, thật là xấu hổ, làm sao lại vô dụng như vậy. Nàng vẫn không có chú ý tới, vẫn tiếp tục động tác, mấy động tác cuối cùng cảm thấy có gì đó không đúng nên cúi đầu nhìn. Ngẩng đầu lên, bắt gặp khuôn mặt đỏ bừng cùng với ánh mắt căm hận, hắn tức giận hét lên: “Nhìn cái gì, đều là ngươi hại ta.”

Thực ra nàng không hiểu hắn tức giận cái gì, cũng không biết hắn đang ám chỉ điều gì. Nhưng thái độ bực bội của hắn khiến nàng rất suy sụp, nàng lặng lẽ xuống khỏi người hắn, lấy khăn vải lau người cho hắn, mặc quần áo chỉnh tề cho hắn. Tấm chăn dưới người hắn nhuộm đỏ ướt sũng, đây là thứ nàng muốn, nàng đã có được, nhưng trong lòng lại đau lòng. Nàng tự thu dọn, rồi đến nằm cạnh hắn, quấn chăn cho cả hai.

Xung quanh không một tiếng động, hai người cũng yên lặng. Một lúc sau, hắn hỏi: “Khi nào bọn bắt gian sẽ đến?”

Một lúc lâu sau, nàng mới trả lời: “Sớm thôi, trước khi trời sáng, các hoa công sẽ lần lượt tới nơi dụng giàn hoa.”

Hai người rúc vào nhau trên chiếc ghế ngoài hiên, không nói chuyện. Bầu trời bắt đầu chuyển sang màu trắng, Tông Tiềm Nguyệt cử động, tay chân có thể cử động, hắn bị tê cứng trên ghế quá lâu, từ từ duỗi tay chân, hắn nhìn thấy khuôn mặt Tông Tầm Hương ở gần trong gang tấc, đôi mắt đang nhìn hắn chằm chằm. Nhìn vào đôi mắt to tròn đó, hắn thầm thở dài, duỗi tay ôm lấy nàng, hỏi: “Hoa Nhi, vì sao ngươi lại hại ta?”

Tông Tầm Hương giật mình, ngồi dậy: “Cửu ca, ta biết ta như vậy là vu hại ngươi, ta quá vô liêm sỉ, hủy hoại thanh danh của ngươi, nếu ngươi khinh thường ta, ta cũng nhận. Nhưng ta chưa bao giờ muốn làm hại ngươi dù chỉ một chút.”

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, ánh mắt nàng dành cho hắn tràn đầy tình cảm, chính là như vậy, hắn sẽ không nhìn nhầm đâu, hắn chưa kịp hỏi nàng thì hắn đã nghe thấy tiếng bước chân của rất nhiều người đến làm việc. Hắn nhìn khuôn mặt mộc trong sáng sớm của nàng, có lẽ hắn sẽ không bao giờ có cơ hội nào khác…không nghĩ ngợi gì nữa, hắn kéo nàng vào lòng, ôm lấy mặt nàng, hôn lên môi nàng thật sâu, thật mạnh…

Sau khi Lăng Việt Sơn và Thủy Nhược Vân náo loạn xong thì đã là nửa đêm, Thủy Nhược Vân chìm vào giấc ngủ lơ mơ, Lăng Việt Sơn đem khăn đến lau người cho nàng, nhưng nàng chỉ ậm ừ, nửa mê nửa tỉnh. Chiếc giường đã bị làm lộn xộn, những chiếc gối đã biến mất ở đâu đó, ga trải giường bị vò nát một nửa, khắp nơi đều nhăn nheo và ẩm ướt, vì vậy Lăng Việt Sơn đã bế Thủy Nhược Vân đến một phòng ngủ khác để ngủ, nhưng sau một lúc, nàng dường như tỉnh lại, bắt đầu muốn uống nước, uống xong nước, nàng không thể yên lặng một lúc, sau đó nói đi vệ sinh, mắt nàng không mở ra được, lộ ra vẻ đáng thương, Lăng Việt Sơn rất đau lòng, cuối cùng hắn cũng chăm sóc cho nàng, thu dọn sạch sẽ, trời đã gần sáng, hắn lên giường nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nhìn nàng chìm vào giấc ngủ. Hắn cảm thấy an tâm và thiếp đi, nhưng không lâu sau, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa phòng ngủ ban đầu của họ. Một trong những người hầu Tông Tiềm Nguyệt gọi Lăng thiếu hiệp.

Lăng Việt Sơn nhất thời khó chịu, thấy người trong ngực còn đang ngủ say, vội vàng đến mức quần áo cũng không mặc, nhẹ nhàng ra khỏi cửa, cau mày nói nhỏ với người nọ: “Kêu cái gì, nhỏ tiếng một chút!”

Người hầu nhìn thấy Lăng Việt Sơn đi từ phòng khác ra, không kịp kinh ngạc, vội vàng nói: “Lăng thiếu hiệp, tông chủ xảy ra chuyện, để tiểu nhân tới mời người qua đó, người đi nhanh đi.”

Hóa ra trong đình nhỏ đó, mọi thứ đều diễn ra như mong muốn Tông Tầm Hương, hai người họ đã bị những hoa công đi làm bắt gặp họ trên ghế. Chẳng mấy chốc, tin tức đã đến tai của tất cả những người nên biết và những người không nên biết, những người có liên quan nhanh chóng chạy đến. Tông Tiềm Nguyệt muốn đưa Tông Tầm Hương trở lại Tùng lâu rồi nói chuyện, nhưng nàng nán lại, đi rất chậm, dọc đường đã có người chỉ trỏ, Tông Tiềm Nguyệt hiểu rằng nàng muốn nhiều người nhìn thấy nàng, mở rộng sức ảnh hưởng, hắn cảm thấy chua xót trong lòng, nhìn sắc mặt nàng cứng như sắt, đôi môi mím chặt và ánh mắt cố nén buồn bã, trong lòng hắn lại cảm thấy đau âm ỉ. Hắn quay đầu lại phớt lờ nàng, hai người chậm rãi đi đến cửa Tùng lâu, cha Tông Tầm Hương vội vàng chạy tới.

Cha Tông không nói lời nào, ông ấy cho Tông Tầm Hương một cái tát mạnh và chửi rủa: “Ngươi hồ đồ, không biết xấu hổ!”

Cái tát của ông ta mạnh đến nỗi khuôn mặt Tông Tầm Hương méo xệch, trên mặt nhanh chóng xuất hiện dấu tay đỏ, khóe miệng chảy máu. Tông Tiềm Nguyệt không kịp đề phòng, vội vàng ngăn lại trước mặt nàng, nói với cha Tông: “Hạc thúc, có chuyện gì từ từ nói.”

Tông Hạc tức giận đến mức chỉ vào Tông Tầm Hương thật lâu mà không nói nên lời. Hắn nhìn về phía Tông Tiềm Nguyệt, lập tức quỳ xuống: “Tông chủ, là do ta không biết dạy bảo nữ nhi, mới sinh ra một đứa vô liêm sỉ như vậy. Người nương tay tha cho nàng lần này đi.”

Tông Tiềm Nguyệt đưa tay ra đỡ ông ấy: “Chú Hạc, đừng như vậy, đứng dậy rồi nói.”

Hắn quay lại nhìn Tông Tầm Hương, nhưng thấy rằng nàng thờ ơ nhìn cha nàng, không muốn lên tiếng. Trong lúc nói chuyện, có rất nhiều người cũng kéo đến, đám đông càng lúc càng đông. Tông Tú Nhã chạy tới, nghiêm mặt nói: “Xảy ra chuyện gì? Tông Hạc, ngươi đừng ở đây náo loạn, chê khuê nữ nhà ngươi chưa đủ mất mặt sao?”

Tông Hạc dường như đã nắm bắt được trọng tâm câu chuyện, bắt đầu khóc lóc lớn tiếng: “Đại nãi nãi, Tầm Hương nhà ta làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, nhưng thực ra nàng là một đứa trẻ rất ngoan, người ở đây ai cũng biết, ai cũng nói nàng thông mình khôn khéo, người cũng xinh đẹp như hoa, ai biết được hôm nay lại phát sinh loại chuyện này. Chuyện này… chuyện này…”

Hắn đột nhiên ngẩn ra, rồi nói: “Nói không chừng chuyện này còn có ẩn tình, có lẽ là Tầm Hương nhà ta bị ép buộc, mong đại nãi nãi và minh chủ xem xét, nhất định phải cho khuê nữ nha ta công đạo.”

“Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Tông Tú Nhã cực kỳ tức giận, sắc mặt tái nhợt.

Trong lòng Tông Tiềm Nguyệt hơi động, hừ, sắp bắt đầu rồi sao? Đúng như những gì hắn đã đoán. hắn không nhịn được quay đầu lại nhìn Tông Tầm Hương, lại thấy nàng thẳng người đứng ở đó, không nhìn bất kỳ ai, bịt tai không nghe.

Tông Xuyên Bình, tộc trưởng nam cốc, ở bên cạnh cười lạnh: “Ý là gì? Còn cần hỏi sao? Loại tình cảm nam nữ này, đàn gái là người dịu dàng khôn khéo, xảy ra loại chuyện như vậy, đương nhiên muốn hỏi đàn trai đã làm gì.”

Hắn cố ý hay vô ý liếc nhìn Tông Tiềm Nguyệt.

“Tông Xuyên Bình, đừng phun máu phun người ở đây.”

“Tại sao ta lại ngậm máu phun người? Xin hỏi mọi người, hai người họ đã làm chuyện đáng xấu hổ như vậy ở nơi công cộng, khi bị phát hiện còn ôm nhau kịch liệt, điều này đã bị rất nhiều người nhìn thấy.”

Tông Xuyên Bình nắm bắt cơ hội, nói rất lớn, chỉ sợ mọi người không ầm ĩ, càng ầm ĩ càng tốt. Hắn cười mập mờ: “Chỉ là sao tông chủ lại chọn nơi như vậy, đêm tối gió lớn, ghế dựa chật hẹp, thật là khó chịu.”

“Tông Xuyên Bình, ngươi đừng được nước làm tới, ai mà không biết ngươi đã thèm muốn ngôi vị tông chủ từ lâu. Ngươi đã âm thầm làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu rồi? Bây giờ, ngươi đang lợi dụng thời cơ, ta quyết không để ngươi được như ý đâu.”

Tông lão Thất cũng nóng nảy.

Bắc cốc xem náo nhiệt hồi lâu, cũng tham gia vào: “Ta không nghĩ Xuyên Bình huynh lợi dụng thời cơ gì cả, tông chủ còn trẻ, khó có thể gánh vác trọng trách này, sức khỏe cũng suy yếu, đại phu cũng không viết được sao sức khỏe tông chủ lại yếu như vậy, vậy thì phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Sợ là Hoa Thần cũng có ý đó, nếu không sao lại chậm chạp không thấy con gái của Hoa Thần đến. Mấy người trăm phương ngàn kế tìm một người, nhưng vẫn là giả. A a, sợ rằng người giở trò là mấy người thì có.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK