• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng cuộc tái hợp của Mai Mãn không thực sự hấp dẫn, hắn và Niên Tâm Phù tất nhiên không thể có cái ôm sau khi lâu ngày xa cách, không có thời gian để thể hiện cảm xúc mãnh liệt của mình, chỉ có thể đánh nhau ngay lập tức. Mặc dù võ công của năm sáu tên cẩm y vệ không tồi, nhưng Mai Mãn và Niên Tâm Phù vẫn nhanh chóng đánh bại phần lớn người trong số họ, chỉ còn lại hai người. Niên Tâm Phù dùng kiếm chỉ vào cổ họ, hỏi: “Ai đã sai các người đến bắt ta, các ngươi muốn làm gì?”

Người đó không đáp lời, thống khoái ngưỡng cổ, đến gần kiếm của Niên Tâm Phù, tự mình đâm vào. Niên Tâm Phù kinh ngạc, chưa kịp phản ứng, thì cùng lúc đó, người bị Mai Mãn kề thương vào cổ cũng uống thuốc độc tự vẫn.

Mọi người nhìn nhau, những người này vừa bị bắt thì liền tự sát, xem ra đã được huấn luyện, hơn nữa còn quản gió rất khiêm khắc. Niên Tâm Phù cũng không rõ sao họ lại muốn bắt nàng, nàng giải thích đơn giản với bọn Lăng Việt Sơn: “Bọn họ đuổi theo ta mấy ngày, không hiểu sao họ muốn điều tra ta, hôm nay đuổi theo ta đến thôn này thì ra tay với ta. Ta cũng không biết rốt cuộc họ là người của ai?”

Nàng nhìn thoáng qua Mai Mãn, nhợt nhạt cười: “Cảm ơn, Mai Mãn, đã lâu không gặp.”

“À,”

Mai Mãn gãi đầu, có chút bối rối đỏ mặt, lắp bắp không biết nói gì mới được, hơn nửa ngày mới nói được một câu: “Niên cô nương, ta…đã lâu không gặp.”

“Bọn họ là người trong phủ của Đồng Thiên .”

Đào Hoa ở bên cạnh sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nói một câu khiến mọi người đều kinh ngạc.

“Đồng Thiên Sách?”

Vài người kinh ngạc kêu lớn, chỉ có Thủy Trọng Sở không rõ nguyên do.

Đào Hoa cũng khiếp sợ: “Mọi người cũng biết hắn sao?”

Vừa rồi, nàng bất tri giác bật thốt lên, là do lo sợ họ sẽ nghĩ nàng là đồng bọn của những người xấu đó, ai ngờ họ cũng biết Đồng Thiên Sách.

Lăng Việt Sơn trả lời: “Trước đó có cùng hắn gặp một lần, khi đang thi đấu võ công.”

Hắn đưa mắt nhìn Thủy Trọng Sở ám chỉ lát nữa sẽ giải thích mọi chuyện cho hắn, hắn hiểu ý nên gật đầu. Lăng Việt Sơn lại hỏi Đào Hoa: “Ngươi nói ác bá ngự sử muốn bắt ngươi chính là Đồng Thiên Sách sao?”

Đào Hoa do dự, rồi mới gật đầu: “Ta không cố ý muốn giấu giếm.”

Lăng Việt Sơn khoát tay, ngắt lời giải thích của nàng, cố ý hay không thì hắn không có hứng thú truy cứu, Đồng Thiên Sách rất kỳ lạ, trước đó không biết hắn làm vậy là có ý gì.

“Tên thật của ngươi là gì? Là người ở đâu!”

“Ta tên là Lương Huyền Ca, là người của huyện Lương Tuỳ.”

Đào Hoa cắn môi dưới, nói tên thật của mình, nhìn thoáng qua Thủy Trọng Sở.

Niên Tâm Phù ở bên cạnh kinh ngạc kêu lên: “Ngươi là Lương Huyền Ca, ở huyện Lương Tuỳ?”

Nàng đột nhiên xông tới, ôm lấy nàng, cười nói: “Không ngờ còn có thể gặp lại được ngươi.”

“Niên cô nương, hai người biết nhau sao?”

Mai Mãn mặt đỏ, thì ra Niên Tâm Phù lạnh lùng cũng có khi nhiệt tình như vậy.

Lương Huyền Ca bị ôm cái ôm này lấp đầy, không hiểu gì, hình như nàng không quen Niên cô nương này.

Niên Tâm Phù cười, kéo tay nàng: “Ta cũng là người huyện Lương tuỳ, khi còn nhỏ, ta ở ngõ nhỏ phía sau phủ huyện lệnh, khi cha mẹ ta qua đời, ta không có gì để ăn, sau khi ngươi biết thì đã trộm đồ trong nhà cho ta ăn, ngươi còn nhớ hay không?”

Có đôi khi nàng ta còn trò chuyện với nàng, thân phận hai người, một người thì vừa mất đi người thân, không nơi nương tựa, một người thì do tiểu thiếp sinh ra, cha không thương, mẹ không yêu, hai tiểu cô nương cùng gặp hoạn nạn nên đã kết tình nghĩa. Vì thường xuyên trộm đồ trong nhà nên Huyền Ca thường bị ma ma trong nhà đuổi đánh, Niên Tâm Phù thường chạy như điên trong ngõ nhỏ với nàng nên rất có ấn tượng.

“Sau đó, sư phụ nhặt được ta trên phố, thấy ta đáng thương, không cha không mẹ nên đã nhận nuôi ta, đưa ta đi. Ta còn tưởng rằng sẽ không thể gặp được ngươi nữa.”

Sau nhiều năm, Niên Tâm Phù gặp lại cố nhân nên rất vui vẻ. Sau khi trưởng thành, dáng vẻ họ đã thay đổi nên không nhận ra được nhau, nhưng cái tên Huyền Ca rất đặc biệt, nên nàng vẫn luôn nhớ rất kỹ.

“Ngươi là Tiểu Phù sao?”

Lương Huyền Ca có chút ấn tượng, cuối cùng cũng nghĩ ra, nàng vui vẻ kêu lớn: “Thật sự là ngươi sao? Ha ha, ngươi có thật nhiều thay đổi, vừa xinh đẹp vừa oai phong nữa.”

Tiểu cô nương đáng thương năm đó nay đã trở thành nữ hiệp, còn mình vẫn là thiên kim huyện lệnh trên danh nghĩa không được cha thương, không được mẹ yêu.

Lăng Việt Sơn ho hai tiếng, ngắt lời hai cô nương đang muốn ôn chuyện cũ, bây giờ nói chính sự mới là quan trọng. Nhưng đây là đường lớn trong thôn, thật sự không phải nơi tốt để nói chuyện. Vì thế họ kéo mấy thi thể sang một bên, lên đường sang trấn kế tiếp rồi nói tiếp.

Lương Huyền Ca giải thích hết mọi chuyện với Niên Tâm Phù, khi Đồng Thiên ở lại trong huyện họ một thời gian, mấy cẩm y vệ dưới trướng hắn đều rất đặc biệt, họ không mặc đồ quan phủ bình thường mà lại mặc đồ của cẩm vệ, nên nàng mới nhận ra được đồ cẩm vệ của họ.

Nói như vậy, Đồng Thiên Sách nghênh ngang phái người trong phu mình đi bắt người sao. Mai Mãn nghe xong thì vội vàng nói: “Nói vậy thì chẳng lẽ Đồng Thiên Sách muốn bắt Niên cô nương về làm thiếp.”

Hắn nổi giận, đỉnh đầu bốc khói: “Mụ nội hắn, lại dám khi dễ đến trên đầu Mai Mãn ta, nếu họ còn dám tới, lão tử sẽ dùng thiết thương đâm hắn 18 lỗ.”

Hắn ngồi không yên, đứng dậy khua tay múa chân.

Thủy Nhược Vân không nhịn được, cười ha ha, Mai Mãn thật thú vị, vốn dĩ chuyện đang nghiêm túc sao hắn có thể làm nó thú vị như vậy chứ. Mai Mãn bất ngờ dừng lại, khó hiểu gãi đầu, sư nương đang cười gì vậy, cười hắn đang phát điên sao. Sau đó nhìn xung quanh, thấy Lăng Việt Sơn và Thuỷ Trọng Sở không nhịn được, phì cười, Niên Tâm Phù đỏ mặt, Lương Huyền Ca tò mò nhìn hắn. Mai Mãn hoang mang, sao vậy, không phải đang nói về hành động tàn ác của Đồng Thiên Sách sao? Hắn tiếp tục vò đầu.

Thủy Nhược Vân thấy dáng vẻ của hắn thì còn cười nhiều hơn, ngồi không yên, ngã vào lòng Lăng Việt Sơn, cười lớn đến mức đau bụng. Lăng Việt Sơn ôm nàng ngồi lên đùi, để nàng ngồi vững hơn, ôm nàng xoa bụng nàng.

Thủy Trọng Sở cũng không nhịn được mà trêu chọc, chỉ vào Mai Mãn đang ngơ ngác nói: “Người về chỗ ngồi đi, kích động cái gì. Không phải người ta muốn cưới ngươi làm thiếp, không khi dễ lên đầu ngươi đâu, người về đây, nói chuyện cho xong đi.”

Niên Tâm Phù còn chưa phải là nương tử của hắn, cũng không phải là ai của hắn, hắn phát điên cái gì chứ.

Mai Mãn vừa nghe liền hiểu ý, mặt đỏ lên râu cũng không ngăn được. Hắn vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, vừa nhấc mắt thì thấy hai ngươi sư phụ và sư nương, sư phụ sắc lang của hắn thản nhiên ôm tiểu sư nương, xoa bụng cho nàng, sư nương không có lương tâm vẫn đang cười nhạo hắn, chôn mặt trong ngực sư phụ mà vẫn còn cười. Hai người thân mật, không coi ai ra gì. Hừ, Mai Mãn căm giận nghĩ, hai người này mới phải đỏ mặt, hắn là chính nhân quân tử, có gì phải xấu hổ, bộ nói sai sao.

Hắn quay đầu, thấy vẻ mặt tò mò của Lương Huyền Ca, dường như có điều muốn hỏi, hắn cuống quít vẫy tay, vội vàng nói: “Không phải, không phải, ta với Niên cô nương không phải như vậy, ta không có ý đó với Niên cô nương. Ta chỉ căm ghét cái ác, đúng là ý này, người xấu làm chuyện xấu, chính là đụng đến trên đầu ta, ta phải đâm hắn 18 lỗ.”

Niên Tâm Phù nhìn hắn một cái, trong lòng co rút, thật là, hắn đang nói gì vậy.

Bị Mai Mãn náo loạn một trận như vậy, trong phòng không còn không khí nặng nề nữa. Lăng Việt Sơn cùng mọi người thảo luận một chút, còn một khả năng nữa, Đồng Thiên và Cửu Vĩ Công Tử tranh đấu với nhau, chuyện ở đại hội Hắc Sát, hai người này đấu nhau cũng rất gay gắt. Bây giờ đang xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Đồng Thiên Sách muốn bắt Niên Tâm Phù để uy hiếp Cửu Vĩ Công Tử sao.

Niên Tâm Phù nói: “Trước đó, Cửu Vĩ Công Tử có đến tìm ta, khi đó ta có nghe hắn nói một chuyện.”

Mai Mãn nghe thì nghĩ, Cửu Vĩ Công Tử kia đã từng đi tìm nàng sao? Đã lâu hắn không gặp nàng, nếu không nhờ lần gặp gỡ tình cờ này, không biết khi nào mới có thể gặp lại, sao Cửu Vĩ Công Tử kia lại có thể gặp. Hắn vừa nghĩ thì cảm thấy không vui nổi.

Mọi người không đếm xỉa đến tên ngốc đang buồn bã này, không hiểu hắn đang xảy ra chuyện gì. Nhưng khi nói đến Lương Huyền Ca, Niên Tâm Phù ra sức giúp đỡ: “Theo tình hình này, chờ giải quyết xong chuyện của Đồng Thiên Sách, Huyền Ca đi theo ta đi, dù sao ta chỉ có một mình, hai chúng ta có thể quan tâm chăm sóc cho nhau. Sư môn chúng tôi làm chút mua bán nhỏ, đủ để sinh sống qua ngày, chắc chắn cha ngươi và Đồng Thiên Sách sẽ không tìm được ngươi đâu.”

Đây cũng là một cách giải quyết, trong lòng Lương Huyền Ca nhẹ nhõm hơn một chút, ít nhất cũng có một cuộc sống ổn định, còn có người quen để nương tựa, nên nàng vui vẻ gật đầu.

Bây giờ phải phân ra hai chuyện, mặc dù đối thủ là Đồng Thiên Sách, nhưng dường như mục đích của hắn với hai cô nương này không giống nhau, với Niên Tâm Phù chắc là do nhắm vào Cửu Vĩ nhiều hơn. Mọi người quyết định tạm thời trú ẩn ở trần này trước, đợi ngày hôm sau, Thủy Trọng Sở và Mai Mãn sẽ đi xung quanh tìm hiểu xem đang xảy ra chuyện gì. Ba nữ nhân ở lại nhà trọ với Lăng Việt Sơn, nếu xảy ra chuyện gì, với võ công của Lăng Việt Sơn cũng có thể bảo vệ họ.

Sau khi trò chuyện xong thì cũng đã muộn, Lăng Việt Sơn cũng đến giờ đưa Nhược Nhược về phòng nghỉ ngơi, bây giờ hắn có yêu cầu rất nghiêm ngặt về thời gian nghỉ ngơi của nàng, không nhân nhượng cho Thủy Nhược Vân chút nào. Nàng đã kháng nghị nhiều lần nhưng không có kết quả, ai bảo nàng vô duyên vô cơ sinh bệnh vậy chứ. Trước đây Lăng Việt Sơn không biết yêu thương nàng thế nào mới tốt, nàng làm nũng một chút thì cái gì cũng chiều nàng, chỉ cần nàng vui vẻ là được, kết quả đã chiều nàng đến mức sinh bệnh. Sau lần này, Lăng Việt Sơn đã tự mình kiểm điểm, sau này dùng thuốc theo đơn của Hàn cô nương, một thời gian sau đúng là sức khỏe đã tốt hơn nhiều, Lăng Việt Sơn tự nhiên xem đó là thánh thư, mỗi ngày đều mở xem, có thể đọc thuộc lòng luôn rồi.

Thấy hắn như vậy, Thủy Nhược Vân cũng không tùy hứng nữa, ngoan ngoãn làm theo, nàng cũng đã suy nghĩ kỹ, Hàn cô nương nói sau khi bồi dưỡng một năm thì lúc đó sinh con sẽ tốt hơn, nàng nhớ tướng công mình là cô nhi, rất muốn có hai nam ba nữ, nàng rất để ý chuyện này, nàng nhất định phải giúp ước mơ của chàng thành sự thật.

Cặp đôi ngọt ngào rời đi, anh vợ Thủy Trọng Sở cũng không ở lại nữa mà trở về phòng. Hai cô nương Niên Tâm Phù và Lương Huyền Ca cũng về phòng để ôn lại chuyện cũ, để lại một mình Mai Mãn ngẩn người trong phòng. Tên ngốc này đang lo bản lĩnh của Đồng Thiên không tệ, hôm đó mọi người thấy hắn ra tay, sợ là đến Lăng Việt Sơn cũng phải liều mạng mới có thể đánh lại, hơn nữa, hắn lại là đại quan, có thể điều động binh lính. Ngày mai, dù hắn và Thủy Trọng Sở có thể ra ngoài cũng không biết có thể điều tra được gì không. Thật là sầu cả người! Không biết Cửu Vĩ Công Tử kia có tài cán gì, chỉ là tên ẻo lả, nhất định sẽ gây thêm rắc rối cho Niên cô nương, hơn nữa Niên cô nương không thích hắn ta, sao hắn cứ phải quấn lấy người ta chứ.

Hắn nhập tâm suy nghĩ, bất tri bất giác mở miệng lải nhải, đến khi nghe bên cạnh có tiếng cười, hắn mới giật mình tỉnh lại. Vừa nhìn lại thấy thì ra Niên Tâm Phù đã quay lại. Hắn luống cuống không biết làm gì, cố gắng nhờ lại khi nãy lẩm bẩm nói cái gì. Niên Tâm Phù cũng không nói gì, chỉ mỉm cười ngồi bên cạnh hắn.

Mai Mãn cố gắng nghĩ ra một cái cớ, cuối cùng nói: “Niên cô nương, gần đây cô khỏe không.”

“Ừ.”

Nàng gật đầu: “Ta đã an táng sư huynh sư tỷ, không thể cứ buồn khổ mãi được, ta phải phấn chấn lên mới được. Vì vậy ta mới ra ngoài, muốn điều tra xem có tin tức của những đồng môn khác không, còn phải tìm sư phụ ta nữa. Mặc dù không biết người có còn sống không nhưng ta vẫn muốn tìm thử xem.”

“Ừ, ừm,”

Mai Mãn gật đầu, “Yên tâm đi, chuyện của Đồng Thiên Sách chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ, ta, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

“Thật sao?”

Niên Tâm Phù cười tươi như hoa.

Mai Mãn gật đầu thật mạnh.

“Mai Mãn, ngươi thích ta sao?”

Niên Tâm Phù đột nhiên hỏi, Mai Mãn nhất thời không kịp đề phòng, hắn gật đầu không kịp dừng lại, giống như bị sặc nước miếng, xong rồi lại lắc đầu, không đúng, không được lắc đầu, hắn lại gật đầu, lại không đúng, cứ lặp đi lặp lại như vậy, không biết phản ứng thế nào mới đúng.

Mai Mãn lúng túng, không biết làm sao, muốn tự tát mình vài cái, sắc mặt hắn đỏ ửng, nhịn một lúc mới nói: “Lão tử…lão tử…đi xem thử coi Sở ca ngủ chưa.”

Nói xong hắn liền bỏ chạy.

Mai Mãn vội vàng về phòng, trong lòng hối hận, thật là một cơ hội tốt, ngươi chỉ cần vui vẻ gật đầu, thuận theo nàng nói lão tử thích ngươi, đơn giản vậy thôi! Hắn đúng là tên đầu heo! Hắn tự tát mình vài cái, ở trong phòng đi loanh quanh, làm sao bây giờ? Càng nghĩ càng bực, hắn đập đầu vào tường mấy cái, hắn không hiểu sao mình lại ngu như vậy, hắn lại đá mạnh một cái, hận không thể tự đá mình một cái.

Khi hắn đang trút giận, cánh cửa bị đẩy ra, Lăng Việt Sơn tức giận xông vào, kéo Mai Mãn ra khỏi tường, đấm Mai Mãn hai cái, nhỏ giọng mắng mỏ: “Muộn vậy rồi ngươi còn phát điên cái gì?”

Cách vách chính là phòng của Lăng Việt Sơn, Mai Mãn dùng lực đá vào tường như vậy phòng bên cạnh nghe rất rõ.

Thời gian này, Lăng Việt Sơn nghiêm túc tuân thủ theo lời của đại phu, Hàn cô nương dặn chuyện phòng the không thể quá dày, hắn vẫn luôn ghi nhớ. Vì vậy hắn luôn kiềm chế ham muốn của mình, nếu ngày đó trên đường hắn nhất định sẽ cứ dây dưa với thê tử của mình. Nhưng thời gian này hắn nghiêm chỉnh tuân thủ theo lời dặn của đại phu, thấy hôm nay tinh thần của Thủy Nhược Vân tốt, cứ kéo hắn nói chuyện, hắn bị trêu chọc khó chịu, nên muốn dỗ nàng mau chóng ngủ đi, hắn rất phiền muộn trong lòng, vất vả lắm mới dỗ bảo bối ngủ được, tên Mai Mãn này lại dám đấm đá ở phòng bên cạnh.

Mai Mãn thấy sư phụ tới đánh mình, cảm động rơi lệ, sư phụ đối với hắn rất tốt, hắn đúng là một tên ngốc đáng bị đánh. Lăng Việt Sơn che miệng, nhỏ giọng nói: “Không được ầm ĩ nữa, nếu đánh thức Nhược Nhược, ta sẽ xé xác ngươi.”

Nước mắt Mai Mãn lưng tròng, gật đầu, xem đi, xem đi, chuyện gật đầu dễ như vậy mà lại cứ phải đổi thành lắc đầu, Mai Mãn cứ oán trách chính mình. Lăng Việt Sơn thả hắn ra, thấy hắn có gì đó không ổn, nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc ngươi có chuyện gì?”

Mai Mãn lập tức chạy tới, ôm lấy Lăng Việt Sơn khóc lóc nói: “Sư phụ, ta tiêu rồi, ta tiêu rồi, lần này ta tự hủy rồi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK