• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửu Vĩ Công Tử hơi híp mắt lại, tức giận quát: “Ngươi dám uy hiếp ta?”

Mắt phượng của Đồng Thiên Sách hơi khép lại, khóe miệng cong lên một tia giễu cợt: “Công tử quá lời rồi, Chức quan của Đồng mỗ hèn mọn, chỉ nghe bên trên sắp xếp làm việc. Ngày mồng tám tháng sáu sắp đến rồi, bây giờ bởi vì không thể kiểm soát tốt tình hình, tin giả lại bay khắp trời, trong giang giang hỗn loạn bất an, cảnh ảnh hưởng đến an ninh trong triều đình. Nên là Đồng mỗ nhận lệnh, cố ý đến giúp công tử, sao có thể gọi là uy hiếp? Chỉ mong có thể cùng công tử làm xong mọi chuyện, cuối cùng trở về báo cáo.”

“Hừ, nói như vậy đúng là vất vả cho Đồng đại nhân rồi. Như phủ của bổn công tử quá nhỏ, không thể sắp xếp chỗ cho Đồng đại nhân. Sợ rằng đại nhân phải tìm chỗ khác để ở.”

“Công tử yên tâm, Đồng mỗ sẽ không làm phiền. Dù sao công tử cũng có giai nhân ở đây, bị làm phiền thì không tốt. Đồng mỗ cáo từ, đợi mồng tám tháng sáu, hẹn gặp ở núi dãy Diệu Dương ngoại thành.”

Hắn để lại một ánh mắt đầy ẩn ý, hắn quay người và sải bước đi.

Cửu Vĩ Công Tử tức giận đến mức dùng nắm đấm đập vào chiếc bàn gỗ lê đỏ bên cạnh, chiếc bàn vỡ vụn. Đồng thiên Sách không quay đầu lại, rời đi như thể không có bất kỳ tiếng động nào phía sau hắn.

Ngày mồng tám tháng sáu, trời còn nhá nhem tối, phủ Cửu Vĩ đã sáng trưng, Cửu Vĩ Công Tử vẫn oai phong lẫm liệt, dáng vẻ xa hoa, hai cỗ xe siêu lớn sang trọng, bảy tám con ngựa mặc giáp vàng và đỏ, mỗi nhóm hơn ba ngươi ngươi nha hoàn, người hầu theo hộ tống, họ khí thế rời khỏi phủ, đi đến dãy núi Diệu Dương ngoại thành.

Qua gần nửa giờ, trời hơi hửng sáng, xác nhận đoàn người của Cửu Vĩ đã đi đủ xa, một đám người áo đen nghe theo chỉ thị nhanh chóng bao vây phủ Cửu Vĩ. Người đứng đầu là Mai Mãn và Tất Đan Dương.

Sau đó, trong một căn nhà nhỏ sau tửu lầu Phong Phú, Đao Tiểu Thất nhìn bầu trời bên ngoài, sau đó quay lại và nhìn nữ nhân trẻ ngồi cùng bàn đang giúp hắn đánh bóng bao kiếm. muốn quấn bao kiếm bằng vải đen, hắn tiến lên và nói: “Nặng lắm, để ta làm.”

Nữ nhân ngoan ngoãn đứng ra xa, thấy hắn bọ cũng gần xong, liền quay sang bên kia đưa cho hắn một bọc nhỏ, bên trong có túi nước, một ít lương khô và một ít viên thuốc trị thương. Nàng cẩn thận kiểm tra lại đồ rồi gói lại giao cho hắn.

Hắn đưa tay vén tóc mai của nàng ra sau tai, nhỏ giọng nói: “Nàng đừng lo, tối ta sẽ trở lại. Phải nhớ uống thuốc đại phu kê, nghỉ ngơi nhiều hơn, không có việc gì thì đừng ra ngoài.”

Nàng cười dịu dàng, giọng nũng nịu: “Dạ, Đao đầu!”

Hắn lại vuốt tóc nàng, thu dọn đồ đạc quay người đi ra ngoài. Nàng dịu dàng nói lớn từ phía sau: “Đừng để bản thân bị thương.”

Khóe miệng Đao Tiểu Thất cong lên, không quay đầu lại, hắn giơ tay vẫy, tỏ ý mình đã nghe thấy, bước vào ánh sáng ban mai, cũng chạy về phía núi dãy Diệu Dương.

Tên gọi dãy núi Diệu Dương là vì địa hình của nó, nơi này đồi núi trùng điệp, hai ngọn đồi lớn nhất, một cao một thấp, xa xa hỗ trợ nhau, khi ngắm cảnh nơi đây vào buổi sáng sớm, mặt trời dường như sẽ đi lên từ sườn núi này, khung cảnh rất rực rỡ. Địa hình này cũng là lý do tại sao nó trở thành địa điểm tổ chức đại hội Hắc Sát. Cái đồi cao nhất có vách đá sau lưng, khiến cho dãy núi này tạo thành một địa thế có ba mặt bao bọc, trên đồi tròn rộng về phía Đông, có một dãy đồi đá cao khoảng năm trượng, rộng khoảng tám trượng. Đây tự nhiên trở thành sân tỷ võ.

Đồi tròn rộng đã được bao quanh bởi hàng rào treo rèm vải đỏ thành một vòng tròn, những người có thiệp có thể đi vào sau sườn núi, đợi công bố danh sách đối thủ, rồi có thể nhảy lên đồi đá để tỷ võ. Bị đánh chết hoặc rơi xuống đồi đá xem như là người thua cuộc.

Bên ngoài con dốc tròn, có một khoảng đất trống rộng rãi và một số con dốc nhỏ, vừa đủ để cung cấp một nơi tốt cho những người xem trận chiến. Lần này vốn là trận tỷ võ ngầm, hôm nay biến thành một trận chiến náo loạn giữ chánh phái và tà phái, những người từ tất cả các môn phái trong võ lâm đều đến.

Toàn bộ dãy núi Diệu Dương được bao phủ bởi người. Một số người đã đến đây từ vài ngày trước để chiếm vị trí, dựng lều trại trước. Nhiều người còn mang theo cả ghế đẩu, lương khô và nước uống. Ngay cả những người bán hàng rong trong thành còn thấy đây là cơ hội làm ăn, lại lớn gan nên đã dựng những quầy hàng trên đường gần đó.

Đương nhiên, Tông Tiềm Nguyệt sẽ không quên loại chuyện kiếm lợi này. Vì vậy, trên sườn núi tròn gần đây, là nơi có tầm nhìn tốt nhất trên sườn đồi, có hai chiếc lều vải tròn, chính là địa bàn của hoa cốc Tông Thị ở đây. Để không bị quấy rầy, Tông Thị còn bày một vòng hoa trận màu tím. Chung quanh đương nhiên không tránh được có người xì xào bàn tán, “Ngay cả Đại Lý Tông Thị cũng tới.”

Thiết Kỵ sơn trang cũng dựng một cái lều khổng lồ, mọi người đều mặc áo giáp và đội mũ sắt, với gươm dài trong tay, tạo nên một cảnh oai vệ. Tộc Mãn Thần cũng tương đối dọa người, bọn họ mặc đồ nâu, quấn rắn trên tay và thắt lưng, không dựng lều mà chỉ dựng một nửa vòng bằng tre trong góc để đánh dấu địa bàn của mình. Nhưng bởi vì có rắn cuộn quanh tay, người chung quanh ẩn nấp rất xa, cho nên địa bàn của bọn họ cũng đủ lớn, không có người quấy rầy.

Mặt trời đã lên cao, mọi người đã vào vị trí của mình, mỏi mắt mong chờ. Đồng Thiên Sách ngồi trên một chiếc ghế cao trên con dốc tròn, bên cạnh hắn là các quan viên địa phương, chiếc ghế bên phải của hắn được trải một cái đệm bông màu đỏ, treo trang vật trang trí bằng kim loại màu đỏ, dưới ghế ngồi trải một tấm vải lụa đỏ lớn có chỉ vàng, trông giống như chỗ ngồi của Cửu Vĩ Công Tử. Trời chưa sang hắn đã lên đường nhưng bây giờ vẫn chưa đến.

Đồng Thiên Sách vẫn bình tĩnh, thỉnh thoảng trò chuyện với những người xung quanh và chậm rãi chờ đợi. Những người cầm thiệp, không cần kiểm tra thân phận đã được cho bào sân tròn sườn núi. Lăng Việt Sơn là người cầm thiệp cuối cùng, không có môn phái nổi danh, trên danh sách cũng là được thêm vào cuối cùng, chỉ có ba chữ Lăng Việt Sơn.

Bởi vì khi lần đầu tiên đăng ký, Lăng Việt Sơn đã lo lắng rằng việc tham gia một cuộc thi như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Nguyệt Ảnh, Tông Thị hay nhà họ Thủy, nên hắn tự tham gia với danh nghĩa của cá nhân. Thậm chí hắn cũng không muốn nói đến Càn Khôn Thần Chưởng gì đó, lỡ đánh không lại chạy trốn cũng không làm mất mặt lão sư phụ.

Hừ, hắn thừa nhận mình có tật xấu hay dính vào chuyện của võ lâm, sẽ thay họ bận tâm đến những chuyện thô tục nhàm chán. Nhưng hắn không sợ ba chữ Lăng Việt Sơn này bị gì, dù sao hắn cũng không muốn làm anh hùng đại hiệp gì đó, có danh tiếng hay không cũng không sao, hắn chỉ muốn làm tướng công của Thủy Nhược Vân, chỉ cái này là được.

Nhưng vô danh tiểu tốt như hắn cầm thiệp xông vào, người điểm danh cũng không dám nhận. Bởi vì Cửu Vĩ Công Tử không có ở đây, nên vào hỏi chỉ thị của Đồng Thiên Sách. Đồng Thiên Sách nhìn danh sách, sau đó nhìn Lăng Việt Sơn đứng ở đó, cuối cùng gật đầu. Vì vậy, Lăng thiếu hiệp đã có thể vào đấu trường và ngồi cạnh Chấn Lôi Đao Đao Tiểu Thất.

Tham gia tỷ võ có tổng cộng 8 môn phái, 8 cá nhân. Theo quy củ, môn phái tham gia thì có thể phái 2 người ứng chiến, như vậy tổng cộng có 24 người tỷ võ. Quy tắc đại hội kỳ thực rất đơn giản, bốc thăm quyết định đối thủ, một chọi một, người thua đi ra ngoài, người thắng vào vòng tiếp theo.

Thua có nghĩa là gì, tức là bị đánh chết hoặc rơi khỏi sân đá cao thì xem như là người thua cuộc. Nói cách khác, nếu muốn nhận thua thì nhảy ra khỏi sân là được. Trong này chỉ có Lăng Việt Sơn hỏi về các quy tắc nhận thua, vì vậy mọi người đều nhìn hắn một cách kỳ lạ.

Lăng tiểu hiệp ngẩng đầu ưỡn ngực, bình tĩnh đón nhận ánh nhìn của mọi người. Thầm nghĩ đây có là gì đâu, nhận thua không tốt hơn phóng hỏa, giết người sao? Nhận thua không tốt hơn đầu lìa khỏi xác sao? Hắn còn phải giữ mạng lại để cùng bảo bối Nhược Nhược sống thật tốt.

Vòng thứ hai gồm 12 người, giống như vòng thứ nhất, các đối thủ được bốc thăm, thi đấu một đối một, người thua ra ngoài, người thắng vào vòng tiếp theo. Vòng 3 cũng vậy, cuối cùng 3 người còn lại vào chung kết. Quy tắc của trận chung kết là đánh luân phiên, người nào thắng hai ván trước là người chiến thắng cuối cùng.

Sau khi các quy tắc được công bố, mọi người đều bày tỏ đã hiểu và chấp nhận, vì vậy bắt đầu rút thăm. Lăng Việt Sơn đã rút trúng Vô Ảnh Côn Lâm Côn, hắn cũng không biết đó là ai, dù sao là ai cũng không quan trọng. Bây giờ hắn chỉ lo lắng về việc Mai Mãn có đưa nàng về chưa. Theo lý bây giờ hắn phải tới đây báo tin rồi mới đúng.

Hắn không phải là người duy nhất lo lắng, cả khán giả cũng đang chờ đợi. Bởi vì cho đến bây giờ, Cửu Vĩ vẫn chưa xuất hiện. Bốc thăm xong, mọi người chờ tuyên bố bắt đầu, nhưng chờ mãi, mặt trời cũng đã gần lặn, mà người quan trọng nhất vẫn chưa tới. Vì vậy, tiếng thảo luận ngày càng lớn hơn.

Trên mặt Đao Tiểu Thất không có cảm xúc nào, chỉ ôm đao của hắn, đứng bên cạnh, lẳng lặng quan sát những người xung quanh. Đồng Thiên Sách vẫn bình tĩnh không nói, nhìn đám người phía dưới, không biết đang suy nghĩ cái gì. Lăng Việt Sơn đang nằm trên lan can bằng lụa đỏ và tre, nhìn chằm chằm vào con đường dẫn vào sườn núi, chờ đợi tên đầu to Mai Mãn, nghĩ rằng nếu tên này không thể mang Nhược Nhược trở lại đường khẩu, hắn nhất định sẽ lột da hắn ta.

Cuối cùng, Đồng Thiên Sách quyết định không chờ đợi nữa, tuyên bố cuộc thi võ thuật bắt đầu. Đao Tiểu Thất yên lặng nhìn hắn một lúc, đúng lúc ánh mắt Đồng Thiên Sách hướng về bên này, hai người chạm mắt nhau, không ai nhường ai. Cuối cùng mỗi người đều hướng sự chú ý đến cuộc tỷ võ trên sàn đấu bằng đá trên cao.

Cặp đầu tiên là La Diễm Môn, Long Ấn đấu với Phiêu Miểu Kiếm, Từ Thanh. Kim Cương Long Thủ của Long Ấn lúc này đã có tiến bộ không ít, nhưng hắn chưa dùng tới Phần Dương Ngũ Tuyệt Công. Tông Tiềm Nguyệt ở phía dưới thấy rõ, không biết có phải Long Ấn muốn giữ lại thực lực ở trận đầu hay không, hay làm thấy đối thủ chưa đủ mạnh. Kim Cương Long Thủ rất nhanh, ác, mạnh, cùng với kiếm pháp mờ ảo, nhẹ nhàng, âm độc ngược lại là chí mạng, trận này vô cùng xuất sắc.

Tất cả những người bên dưới đều chăm chú theo dõi, mỗi người một suy nghĩ. Lăng Việt Sơn chỉ liếc nhìn hai cái rồi nằm xuống để nhìn đường lên núi. Cuối cùng, Mai Mãn cưỡi ngựa chạy tới, thở hồng hộc. Không để ý những thứ khác, Lăng Việt Sơn nhẹ nhàng nhảy xuống sườn đồi, lao về phía Mai Mãn như một mũi tên.

“Thành công không?”

Thấy hắn lao tới, Mai Mãn vội vàng nhảy xuống ngựa, còn chưa kịp đứng vững đã bị túm lấy hỏi.

Mai Mãn thở hổn hển và gật đầu lia lịa.

“Sao muộn như vậy? Xảy ra chuyện gì? Nhược Nhược bị thương sao?”

“Không có, không có.”

Cuối cùng Mai Mãn cũng thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói: “Mọi việc suôn sẻ, tiểu sư nương không sao. Chúng tôi đã đưa người về mà không tốn quá nhiều công sức. Nhưng sư nương cứ đòi gặp người, ta phải dành rất nhiều thời gian để thuyết phục nàng. Nói người có việc quan trọng phải làm, rất nguy hiểm, không thể đi …”

Mai Mãn lảm nhảm, không để ý rằng sau lưng hắn có một chiếc xe ngựa đang từ từ tiến đến.

Nhưng Lăng Việt Sơn đã nhìn thấy, hắn buông Mai Mãn ra, chỉ cảm thấy tim mình đập dữ dội.

“Sau đó tiểu sư nương cứ ép buộc, ta không có cách nào khác là tốn chút thời gian chuẩn bị xe ngựa, cũng không thể cưỡi ngựa để đưa sư nương tới…”

Mai Mãn đang nói, thì phát hiện không thấy sư phụ nữa.

Lăng Việt Sơn mở cửa xe ngựa, nhìn thấy người hắn nhớ nhung trong lòng đang mỉm cười với hắn. Thủy Nhược Vân dang hai cánh tay với hắn, nũng nịu gọi: “Việt Sơn ca ca!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK