Đồ Cửu Mị vào trắc điện nơi Lý Trì Nguyệt đang ở liền nhìn thấy Lý Trì Nguyệt đang luyện chữ, Đồ Cửu Mị cũng không lập tức quấy nhiễu phu nhân mà chỉ đứng một bên nhìn phu nhân, dáng vẻ phu nhân viết chữ giống như ngọc thụ chi lâm, văn nhã đoan trang Đồ Cửu Mị nhìn đến ngây ngốc.
Thật ra Đồ Cửu Mị vừa tiến đến thì cổ mị hương đã theo gió nhẹ nhàng bay vào, nàng nhìn thấy Đồ Cửu Mị không có ý tứ quấy nhiễm, sau khi viết xong những chữ còn lại liền thu bút.
Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân thu bút liền dự định lặng lẽ từ phía sau ôm lấy phu nhân, chỉ có chính nàng cho rằng bản thân thần không biết quỷ không hay, lúc nàng rón ra rón rén Lý Trì Nguyệt đã biết ý đồ của nàng, chỉ là bất động thanh sắc mặc cho nàng từ phía sau ôm lấy mình.
Cổ mị hương càng thêm nồng đậm, Lý Trì Nguyệt phải thừa nhận nàng tưởng niệm người này, vừa nghĩ người này dĩ nhiên dám lạnh nhạt nàng ba ngày trong lòng liền không thoải mái, nhưng Lý Trì Nguyệt lại cảm thấy bản thân quá nồng nhiệt với nha đầu này chính là bản thân đang làm điều ngu ngốc.
"Ngươi thế nào không tiếp tục ở lại bên cạnh muội muội ngươi chiếu cố nàng đây?" Lý Trì Nguyệt ngữ khí rất đạm nhạt, hỏi.
"Phu nhân tức giận?" Tuy rằng ngữ khí của phu nhân không giống tức giận nhưng Đồ Cửu Mị vốn rất mẫn cảm với tâm tình của Lý Trì Nguyệt nên đã đã nhận ra tâm tình của phu nhân không thích hợp.
"Không có." Lý Trì Nguyệt sẽ không thừa nhận, cho nên Lý Trì Nguyệt kiên quyết phủ nhận.
"Đổi lại, nếu như là phu nhân bị thương ta cũng sẽ ở bên cạnh phu nhân một tấc cũng không rời mà chiếu cố phu nhân, không đúng, thật ra nếu như trong các ngươi nhất định phải có một người bị thương, ta ngược lại tình nguyện Thập Muội Thập Muội, thể chất của nàng tốt hơn...." Đồ Cửu Mị càng nói càng nhỏ giọng, chỉ sợ bị muội muội nghe thấy, nàng cảm thấy bản thân tuyệt đối không phải bất công mà chỉ là phu nhân thể chất suy nhược, chịu không nổi một kiếm đó, không giống muội muội, thể chất cũng tốt giống như nàng, nhưng tốt nhất là nàng có thể đỡ thay các nàng, thể chất của nàng so với muội muội còn tốt hơn một chút.
Lý Trì Nguyệt nghe vậy chút không thoải mái liền biến mất không còn dấu vết, lúc này mới tựa vào người Đồ Cửu Mị cảm thụ được cảm giác mềm mại ấm áp ở phía sau, quả nhiên vẫn là nữ tử tốt hơn, có mị hương không nói, thân thể còn mềm mại các loại.
Đồ Cửu Mị càng ôm chặt lấy thắt lưng Lý Trì Nguyệt, thắt lưng của phu nhân lại càng thêm mảnh mai rồi, không tốt, nếu cứ tiếp tục như vậy như vậy thắt lưng này xoay một cái sẽ liền gãy, làm hại lúc nàng ôm cũng không dám quá cố sức. Dù vậy, Đồ Cửu Mị luôn luôn háo sắc vẫn đem mũi đặt trên cổ trơn bóng, vừa ngửi vừa cọ, chỉ cảm thấy trên người phu nhân mang theo mùi mực nhàn nhạt cũng là cực kỳ dễ ngửi. Đồ Cửu Mị chỉ cảm thấy bản thân đại khái so với nam tử còn háo sắc hơn, chỉ là ngửi hương thơm trên người phu nhân cũng sẽ khiến nàng suy nghĩ lung tung, trong lòng Đồ Cửu Mị thật sâu kinh bỉ bản thân, nhưng bàn tay đã không chịu sự không chế của ý thức nữa rồi, đã bắt đầu không nghe lời chạy loạn trên người phu nhân.
Lý Trì Nguyệt nắm lấy bàn tay biết không quy tắc kia, sau đó nhét một vật thể có chút cứng rắn băng lãnh vào lòng bàn tay đó.
Đồ Cửu Mị lập tức mở lòng bàn tay ra xem, phu nhân rốt cuộc đã nhét thứ gì cho nàng. Mở ra vừa nhìn liền thấy được một quả kim đào lớn bằng cái bánh trôi, tinh xảo khả ái còn có một cái cuống, trên cuống có một chiếc lá rất nhỏ, Đồ Cửu Mị nhìn thấy thì đã vô cùng thích.
"Kim đào này?" Đồ Cửu Mị không xác định có phải phu nhân muốn tặng cho nàng hay không.
"Mấy ngày trước không phải sinh thần sao, là chuẩn bị mấy ngày trước." Lý Trì Nguyệt nhàn nhạt nói, những ngày gần đây vẫn chưa có cơ hội để tặng.
"Kim đào, rõ ràng là người ta muốn tặng cho phu nhân mà." Phu nhân trái lại đem tặng người ta, sinh thần của phu nhân người ta phải tặng cái gì cho tốt đây, trong lòng Đồ Cửu Mị rõ ràng phải như mật nhưng vẫn bĩu môi oán giận.
"Còn có nga, số vàng phu nhân mua tiểu lung bao còn lớn hơn quả đào này, kim đào của người ta mới nhỏ như vậy......" Được một tấc lại muốn tiến một thước chính là Đồ Cửu Mị nàng nghĩ đến số vàng trước đó phu nhân đã tiêu phí, còn có chút đau lòng, kim đào và vân vân đương nhiên là càng lớn càng tốt, tục khí Đồ Cửu Mị âm thầm nghĩ đến.
Khóe miệng Lý Trì Nguyệt co rút, kẻ ngu ngốc này, quả thật thích càng lớn càng tốt, lẽ nào không hiểu thứ quá lớn thì sẽ mất tinh xảo sao? Lý Trì Nguyệt đột nhiên bản thân sinh thần của mình mà lo lắng, thường thức của nha đầu này tuyệt đối có vấn đề, Lý Trì Nguyệt đã có thể tưởng tượng được lúc bản thận bị nha đầu này tặng lễ vật, trong lòng buồn bực đủ kiểu còn phải giả vờ rất thích mà nhận lấy.
"Nếu như không thích, thì trả lại cho ta." Lý Trì Nguyệt mở tay ra, ý bảo Đồ Cửu Mị trả lại.
"Không được, ta thích." Đồ Cửu Mị lập tức nắm chặt kim đào, giống như chỉ sợ Lý Trì Nguyệt lấy lại, tiểu kim đào tuy rằng rất nhỏ nhưng mà rất khả ái, còn là phu nhân lần đầu tiên tặng lễ vật cho nàng, nàng mới không cần trả lại.
"Muội muội ngươi vết thương lành chưa?" Tuy rằng bị thương ngày thứ hai Lý Trì Nguyệt đã xem qua rồi nhưng dù sao thì sau khi biểu thị thần phục cũng phải biểu hiện ra dáng vẻ chân chó nhất định. Lý Trì Nguyệt hỏi như vậy cũng chỉ là muốn xác định nàng cùng Đồ Cửu Mị đại khái lúc nào có thể trở về. Biểu hiện mức độ quan tâm nhất định, bất quá là để Đồ Cửu Mị vui vẻ mà thôi, nàng có thể không thích Đồ Thập Mị nhưng nàng tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra trước mặt Đồ Cửu Mị, hư tình giả ý ai không biết, chỉ là trước đây không đáng phải làm mà thôi.
"Thái y nói không có gì trở ngại,tịnh dưỡng một thời gian là tốt rồi." Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân quan tâm muội muội quả nhiên rất hài lòng, nàng cảm thấy phu nhân càng ngày càng tốt. Trước đây nàng có thể cảm nhận được không thích cùng xem thường muội muội nhưng lúc này, nàng cảm giác phu nhân đối với muội muội không còn nhiều ghét bỏ, liền vô cùng hài lòng, cho rằng phu nhân hiện tại là yêu ai yêu cả đường đi.
"Vậy là tốt rồi." Ngữ khí của Lý Trì Nguyệt vẫn là rất đạm nhạt, nói.
Phu nhân lãnh đạm quan tâm, trong mắt Đồ Cửu Mị mới là bình thường, nếu như phu nhân quá nhiệt tình Đồ Cửu Mị mới cảm thấy không bình thường.
"Qua vài ngày nữa chúng ta có thể trở về rồi." Đồ Cửu Mị nghĩ đến về nhà liền cảm thấy vui vẻ, trong cung này thực sự là câu nệ lại nơi chốn nguy hiểm.
"Mấy ngày nay, ngươi cứ chuyên tâm cùng muội muội ngươi đi, không biết sau khi trở về khi nào mới có thể trở lại kinh thành." Lý Trì Nguyệt vô cùng rộng lượng nói, cuối cùng sau khi trở về sẽ không bao giờ kinh thành nữa.
"Phu nhân, ngươi thật tốt ta đã biết phu nhân là người có tri thức hiểu lễ nghĩa." Đồ Cửu Mị vô cùng cảm động ôm lấy Lý Trì Nguyệt, phu nhân hiện tại càng lúc càng ấm áp rồi, nàng thích phu nhân như vậy, rốt cục có chút không giống nữ tử lạnh lùng không ăn khói lửa nhân gian rồi.
Lý Trì Nguyệt mặt ngoài mỉm cười ấm ấp, trong lòng lại cười nhạt, có tri thức hiểu lễ nghĩa cái đầu quỷ, mấy chục ngày rồi, nàng không tình nguyện rời đi là vì còn chờ đại lễ của Đồ Thập Mị nói đây! Người trong hoàng thất, mỗi người đều là lãnh khốc vô tình, vì tư lợi, nàng cũng sẽ không ngoại lệ. Nói gì đi nữa, Đồ Cửu Mị cùng nàng trở về ngày sau ngày tháng còn dài Lý Trì Nguyệt cũng không tin nàng còn có thể để Đồ Cửu Mị có thời gian nhớ đến Đồ Thập Mị.
Đồ Cửu Mị cùng Lý Trì Nguyệt dây dưa đến quá ngọ, Đồ Cửu Mị cất tiểu kim đào, sau đó lưu luyến quay về bên cạnh muội muội, trên đường trở về Đồ Cửu Mị đều mỉm cười, cười đến thiên kiều bá mị khiến một số cung nhân không khỏi si mê ngắm nhìn.
Đồ Thập Mị nhìn thấy tỷ tỷ cười đến xuân tình nhộn nhạo, mị thái lan tràn, âm thầm may mắn Hoàng Thượng đã rời khỏi từ lâu nếu không là nam tử thấy mỹ sắc như vậy đều sẽ có chút nhịn không được muốn chiếm làm của riêng đi.